Vương Thế Sung đang định đánh lén phía sau, ngờ đâu Hoảng Công Thác lắc mình một cái, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đã bắn về phía y, tránh cũng không kịp, đành hừ lạnh một tiếng, vung kiếm, đón đỡ.
“Đang!”.
Vương Thế Sung bị nội kình hùng hậu trong Tỉnh Trung Nguyệt bức lui ba bộ, kế hoạch ám kích tan thành bọt nước, hổ khẩu đau buốt, đến giờ mới biết chẳng những Hoảng Công Thác không hoá giải kình lực ban đầu của Khấu Trọng, mà còn đẩy thêm vào chân khí của bản thân, giống như là hai người cùng liên thủ đối phó mình y, khiến cho y nhất thời cũng không thể ứng phó.
“Bình!”.
Khả Phong vỗ mạnh một chưởng vào lưng Từ Tử Lăng, cười âm hiểm nói: “Thế Sung huynh trúng kế rồi!”.
Từ Tử Lăng lập tức giống như một con diều đứt dây bay về phía Hoảng Công Thác.
Từ Tử Lăng đã ứng dụng chân khí trong nội thể mình một cách thuần thục nhuần nhuyễn, gã biết rõ Khả Phong sẽ nhân cơ hội ngàn năm có một này ám toán mình, nên làm sao để y đắc thủ, điều gã lo lắng nhất chỉ là không biết đối phương có sử dụng lợi khí hay không mà thôi.
Khi chưởng kình di sơn đảo hải của Khả Phong đập vào lưng mình, gã sớm đã vận đủ chân khí về bối tâm, xoáy chuyển không ngừng. Đúng sát na kình khí của địch nhân xâm nhập, gã lập tức dùng chân khí của mình bao bọc lấy kình khí của đối phương mà không để sinh ra một chút lực phản chấn nào, sau đó đẩy dồn về huỵêt Dũng Tuyền nơi lòng bàn chân, truyền xuống mặt đất.
Nền đá xanh dưới chân gã lập tức vỡ nát, nhưng dưới sự bảo hộ của bóng tối, cả hai đại địch này đều tập trung toàn bộ sự chú ý vào gã, vậy mà ngay cả Hoảng Công Thác cũng không nhận ra thủ đoạn này của gã.
Từ Tử Lăng bay vụt lên khỏi mặt đất.
Hoảng Công Thác không ngờ đối thủ liên tiếp trúng chưởng vậy mà vẫn còn dư lực nhường này, thu hồi tả thủ, hoá hữu chưởng thành quyền, trầm eo toạ mã, cách không đánh ra.
“Bình!”.
Từ Tử Lăng bị bắn tung lên cao, lần này thì thật sự thổ ra một búng máu tươi, ngũ tạng đảo lộng, kinh mạch như muốn vỡ nát.
Khấu Trọng bất ngờ hiện ra từ trong bóng đêm, tung người phóng lên, ôm chặt lấy Từ Tử Lăng, rồi tiếp tục lao về phía rìa Ngự Đạo, điểm chân lên cây, trước khi Hoảng Công Thác bổ tới, lao đi theo hướng ngược lại.
o0o
Hoảng Công Thác hét lớn: “Đắc thủ rồi!”.
Tất cả đám thích khách, bao gồm cả Khả Phong lập tức triệt thoái. Cả một quá trình giết chóc, chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh như thiểm điện kinh lôi, như một trận gió thổi qua lá cây.
o0o
Khi đèn lồng được thắp lại, người ngựa trên mặt đất đã tử thương không ít, tình cảnh thê lương ảm đạm.
Khấu Trọng ôm Từ Tử Lăng nhảy xuống cạnh cỗ xe ngựa nát, Vương Thế Sung, ÂU Dương Hi Di, Linh Lung Kiều, Vương Huyến Ứng, Vương Huyền Nộ, Trần Trường Lâm đều chạy đến vây lấy.
Từ Tử Lăng vẫn nằm trong lòng Khấu Trọng không dậy nổi.
Khấu Trọng hét lên: “Lập tức gọi cứu viện, cứu người quan trọng!”.
Pháo hiệu lập tức được bắn lên cao, nổ ra một đoá hoa màu đỏ như máu.
Gió thổi lá bay, mưa lớn sắp tới, ánh đèn bập bùng như muốn tắt.
Âu Dương Hi Di quỳ xuống quan tâm hỏi: “Thương thế sao rồi?”.
Bọn Trần Trường Lâm giờ mới biết được Vương Thế Sung này là hàng giả, trong lòng lấy làm yên tâm. Một Vương Thế Sung giả khác được hai tên cận vệ đỡ dậy từ đám gỗ vụn của chiếc xe ngựa, hai chân run lên cầm cập.
Từ Tử Lăng dường như vẫn còn chưa hết kinh hãi: “Hoảng Công Thác đúng là lợi hại, suýt chút nữa thì lấy mạng ta rồi!”.
Vương Thế Sung thật mừng rỡ nói: “Lần này thành công rồi! Chúng ta lập tức trở về Hoàng Thành!”.
Khấu Trọng diễn kịch diễn đến cùng, ôm Từ Tử Lăng đứng dậy: “Vương công thọ thương rất nặng, chúng ta phải lập tức trở về Hoàng Thành, những người chết cứ tạm thời để đó, còn lại…hả…”.
Chúng nhân lập tức cảnh giác, nhưng đã không kịp ứng biến.
Thì ra một người thọ thương dưới đất, không ngờ lại bật dậy, lao đi với thân pháp nhanh như một ánh sao băng, phóng về phía Vương Thế Sung thật vẫn còn chưa tháo mặt nạ, song chưởng tề xuất.
Thân thủ kẻ này tuyệt đối không dưới Hoảng Công Thác.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng cùng lúc thất thanh kêu lên : “Lý Mật!”.
Vương Thế Sung không kịp né tránh, đành miễn cưỡng vận tụ công lực vào sau lưng.
“Ầm!”.
Vương Thế Sung thổ ra một bụm máu tươi, cả người bổ nhào về phía trước. Lý Mật đắc ý cười ha hả, tung mình bay chếch lên, miệng nói lớn: “Thế Sung huynh bảo trọng!”.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, thêm vào chuyện lộng giả thành chân, từ hỉ chuyển sang bi khiến người ta khó mà chấp nhận nổi, nên chúng nhân chỉ biết đứng ngây ra nhìn thân hình khôi vĩ của Lý Mật biến mất trong bóng đêm thăm thẳm, cơ hồ như đang rơi vào một cơn ác mộng vĩnh hằng không bao giờ tỉnh lại vậy.
Tử Tử Lăng là người đầu tiên có phản ứng, bật dậy đỡ thân hình đổ gục xuống của Vương Thế Sung lên, bất chấp máu tươi từ miệng của y bắn vào đầu, vào mặt, dồn đẩy chân khí liệu thương của Trường Sinh Quyết chạy vào kinh mạch đối phương.
Khấu Trọng cũng đặt tay lên bối tâm Vương Thế Sung, giật mình thốt: “Bọn Nhậm Ân là do Lý Mật hạ sát!”.
Chỉ có Từ Tử Lăng mới hiểu ý Khấu Trọng nói gì, bởi dựa vào vết chưởng thương của Vương Thế Sung, gã nhận ra chủ nhân của chưởng lực này và kẻ hạ sát bọn Nhậm Ân là cùng một người – Lý Mật.
Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ phụ tử đồng tâm, vội bổ người tới kêu lên thống thiết: “Cha!”.
Âu Dương Hi Di vội cản hai người lại, miệng gọi lớn: “Thế Sung huynh!”.
Vương Thế Sung được hai gã dồn chân khí vào, từ từ mở mắt, vất vả nói: “Ta còn chưa chết được!”.
Khấu trọng trầm giọng nói: “Chúng ta phỉa lập tức tránh vào Hoàng Thành, sau đó toàn lực tấn công Hoàng Cung, khiến Độc Cô Phong không thể làm gì được”.
“Tạch…tạch…tạch…”.
Trận mưa lớn đã tạnh được nửa ngày, lại bắt đầu giáng hạ nhân gian.
Vương Huyền Ứng run giọng nói: “Cha bị trọng thương, chi bằng chúng ta lập tức rời khỏi Lạc Dương, đến Yển Sư tránh một thời gian, đợi cha…”.
Vương Thế Sung ho lên dữ dội, không ngừng oẹ ra máu tươi, hồi lâu sau mới nói: “Về Hoàng Thành, tất cả nghe theo sự phân phó của Khấu Trọng”. Nói xong thì nhắm nghiền hai mắt, không nói được gì nữa.
Chúng nhân như bị rơi xuống giữa hầm băng, lòng trầm xuống, cơ hồ như không để ý mưa đang rơi trên người. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, chúng nhân như kinh cung chi điểu, giật mình đánh thót, lúc ngẩng lên mới phát giác thì ra là Dương Công Khanh.
Khấu Trọng ôm lấy Vương Thế Sung, quát lên với Vương Thế Sung giả: “Còn không mau lên ngựa, lần này thì ngươi thật sự làm thượng thư đại nhân rồi!”.
Nói đoạn bế bổng Vương Thế Sung nhảy lên một con ngựa gần đó, dẫn đầu phóng về Hoàng Thành.
Không ai ngờ được kế hoạch tương kế tựu kế này lại tan thành bọt nước, dẫn đến kết cục thảm bại lộng giả thành chân.
o0o
Tiếng chém giết trong Hoang Thành, Hoàng Cung vang động cả một góc trời, tiếng ném đá, tiếng tên lao vun vút liên tục cả đêm, quân đội của Vương Thế Sung đội mưa tấn công, đến trời sáng mới tạm thời dừng lại, song phương đều tử thương vô số, nhưng do binh lực bên phía Vương Thế Sung mạnh hơn, sách lược công thành lại chuẩn bị đầy đủ, nên vẫn chiếm được ưu thế.
Khi Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Dương Công Khanh toàn thân sức cùng lực kiệt trở về thượng thư phủ được phòng vệ thâm nghiêm, Âu Dương Hi Di, Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ, Linh Lung Kiều, Vương Hồng Liệt, Vương Bản Hành và Trần Trường Lâm đã tập trung cả ở sảnh đường, người nào người nấy thần tình buồn bã, mặt ủ mày chau.
Âu Dương Hi Di là người bình tĩnh nhất, đứng dậy hỏi: “Tình hình thế nào?”.
Dương Công Khanh hừ lạnh nói: “Trong mười ngày có thể công phá Hoàng Thành, giết sạch bọn Dương Động gà chó cũng không lưu lại một con”. Kế đó lại thấp giọng hỏi: “Đại nhân thế nào rồi!”.
Vương Huyền Nộ chán nản nói: “Cha vẫn hôn mế bất tỉnh, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng”.
Vương Huyền Ứng khẩn trương hỏi: “Tại sao lại ngừng công thành vậy?”.
Dương Công Khanh liếc nhìn Khấu Trọng: “Đay là ý của Khấu huynh đệ, lúc này phải tỏ rõ cho địch nhân biết là ta đang yếu thế, bằng không Lý Mật sẽ không trúng kế mà khởi binh tấn công Lạc Dương”.
Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ, Vương Hồng Liệt, Vương Bản Hành cùng lúc biến sắc.
Vương Huyền Ứng thất thanh kinh hãi kêu lên: “Hiện giờ vấn còn dùng kế đó hay sao?”.
Kế đó liền chỉ tay vào mặt Khấu Trọng quát: “Cha bị đến nông nỗi này, tất cả đều do một tay ngươi gây nên. Hiện giờ chúng ta phải cấp tốc tấn công Hoàng Thành, khống chế toàn thành, bằng không mọi người đều chết không có đất chôn thây đó”.
Âu Dương Hi Di chau mày nói: “Ứng hiền điệt bình tĩnh một chút, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, chỉ cần Thế Sung huynh còn sống, chúng ta vẫn chưa thể coi là đã bại”.
Vương Huyền Nộ cũng nói với huynh trưởng: “Cha dặn dò chúng ta phải nghe lời Khấu đại ca mà!”.
Dương Công Khanh lại gần Vương Huyền Ứng, vỗ vai gã khuyên bảo: “Cách của Khấu huynh rất đúng với yếu chỉ lấy thực làm hư, lấy hư làm thực của binh pháp. Hiện giờ phương pháp duy nhất để chúng ta chuyển bại thành thắng chính là dùng tên giả mạo kia để ổn định lòng quân, đồng thời y kế thi hành, dụ Lý Mật đến tấn công, nếu không sẽ không thể nào lật ngược được thế cờ này đâu”.
Vương Huyền Ứng không ngừng thở hồng hộc, nhưng không nói gì thêm.
Khấu Trọng nghiêm mặt nói: “Thành Lạc Dương giao cho hai vị tướng quân Lang Phụng và Tống Mông Thu lo liệu, Huyền Ứng huynh và mọi người phòng thủ Hoàng Thành, an nguy của Vương Công đành nhờ Hi Di công và Trường Lâm huynh vậy”.
Vương Hồng Liệt ngạc nhiên hỏi: “Còn hai người đi đâu vậy?”.
Dương Công Khanh nghiêm mặt nói: “Đêm nay chúng ta phải đưa tên giả mạo rời Lạc Dương đến Yển Sư quyết tranh hùng với Lý Mật, nếu như bọn ta chiến bại, các vị phải lập tức đưa thwongj thư đại nhân đi càng xa càng tốt!”.
o0o
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lánh mặt vào một căn phòng nhỏ không người, cùng lúc mệt mỏi ngồi phịch xuống.
Khấu Trọng như bị lao lực quá độ, cười khổ nói: “Chúng ta rốt cuộc đã sai mất một nước cờ, bại trong tay tên gian tặc Lý Mật ấy, thực ra chuyện này đã có vết xe đổ từ trước, năm xưa Lý Mật ám toán Trác Nhượng cũng giả làm một tử thi, lần này chỉ là diễn lại tích cũ mà thôi!”.
Từ Tử Lăng thở dài: “Chúng ta suy nghĩ thật sự còn chưa chu toàn, chuyện quan trọng như vậy, làm sao Lý Mật không đích thân xuất mã cho được chứ. Mà sự thực thì chuyện hắn tham gia vào việc này không phải là không có dấu vết, hôm đó khi Trầm Lạc Nhạn hạ sát Độc Cô Bá, nhất định còn có cao thủ khác ở bên hiệp trợ, mà võ công của kẻ này phải cao minh đến mức cả ta lẫn lão Bạt đều không phát giác đựơc, nói không chừng chính là bản thân Lý Mật”.
Khấu Trọng đấm mạnh một quyền xuống bàn, tự trách bản thân: “Lý Mật xuất thủ đồ sát Thanh Xà Bang đã để lộ sơ hở, vậy mà ta vẫn ngu ngốc tin rằng đó là do Hoảng Công Thác hạ thủ, thử hỏi Trầm Lạc Nhạn làm sao có thể thuyết phục được họ Hoảng đi làm chuyện giết gà dùng dao mổ trâu ấy được chứ, chỉ có Lý mật hạn chúng ta thấu xương mới làm vậy mà thôi”.
Từ Tử Lăng lạnh lùng nói: “Món nợ máu của Nhậm Ân bang chủ và các huynh đệ ta nhất định sẽ bắt Lý Mật phải trả đủ”.
Khấu Trọng ngồi thẳng người dậy, gật đầu đồng ý: “Ngoại trừ Vũ Văn Hoá Cập ra, Lý Mật là tên gian nhân mà bọn ta phải tru diệt đầu tiên. Hừ, Lý Mật tuy tính toán cẩn mật, nhưng thế nào cũng không ngờ được chân khí có được từ Trường Sinh Quyết và Hoà Thị Bích của chúng ta lại có thể giữ được mạng cho Vương Thế Sung. Chỉ cần họ Vương không chết, mà Lý Mật lại cho rằng y đã chết thì ta vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng”.
Từ Tử Lăng gượng cười: “Hiện giờ chỉ sợ truyền ngôn đã lan ra khắp thiên hạ, nếu để lòng quân dao động, trận này không cần đánh cũng biết chắc là thua tơi tả rồi”.
Khấu Trọng nói: “Tình hình trước mắt và tình cảnh ở Cảnh Lăng khi trước cũng gần giống nhau, chỉ khác ở chỗ là Vương Thế Sung vẫn còn sống nhăn. Cũng may ta vẫn còn con bài Trác Kiều trong tay, khiến cho Vương Thế Sung và đám thủ hạ đại tướng của y biết rằng phải nhờ vào ta thì mới có cơ hội chiến thắng”.
Tiếng bước chân vang lên, làm ngắt đoạn cuộc nói chuyện của hai gã.
Hư Hành Chi đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh Khấu Trọng hạ giọng nói: “Vương Huyền Ứng vừa cãi nhau môt trận với Dương Công Khanh, Lang Phụng, Âu Dương Hi Di, nói kế dụ địch của Khấu gia làm cha hắn bị trọng thương, vì vậy không thể để ngài tiếp tục làm bừa nữa. Người ủng hộ hắn có Lang Phụng, Vương Hồng Liệt và Vương Bản Hành, nhưng Vương Huyền Nộ lại hết lời ủng hộ Khấu gia”.
Khấu Trọng tỏ vẻ sớm đã biết trước sẽ có chuyện này, lắc đầu nói: “Ngu xuẩn thì vẫn là ngu xuẩn, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được. Chuyện này giải quyết không khó, chỉ cần làm Vương Thế Sung tỉnh lại, để lão hồ ly này cân nhắc lợi hại, nhất định sẽ chọn ra cách có lợi cho y nhất”.
Hư Hành Chi nói: “Nhưng trứơc mắt còn có một nguy cơ rất lớn, không dễ gì giải quyết được”.
Hai gã giật mình, đồng thanh hỏi: “Nguy cơ gì?”.
Hư Hành Chi trầm ngâm, thần sắc ngưng trọng: “Nếu là Độc Cô Phong, tại hạ sẽ đem chuyện Vương Thế Sung bi tập kích vong mạng truyền đi khắp nơi, đồng thời ngầm ra lệnh cho các thủ lĩnh thương hội, xã ấp có cấu kết với y ở Lạc Dương này đến lấy cớ thăm hỏi để dò la tình hình Vương Thế Sung, lúc ấy từ chối cũng chẳng xong, mà không từ chối cũng chẳng được, phải ứng phó thế nào đây?”.
Hai gã chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nên đều lấy làm đau đầu. Hiện giờ ưu thế lớn nhất của bọn gã chính là hi vọng Lý Mật cho rằng Vương Thế Sung đã chết, hiện giờ chỉ lấy một tên giả mạo ra để ổn định quân tâm, để rồi quyết định dẫn quân tiến về phía Tây tấn công Lạc Dương.
Giả như các thủ lĩnh thương hội, xã trưởng được tin đến hỏi thăm, tên giả mạo kia không cần nói đến ba câu là đã lộ ra sơ hở, lúc ấy mọi người nhất định sẽ cho rằng Vương Thế Sung đã chết thật, tin tức truyền đi, đại quân dưới trướng họ Vương ắt không đánh mà tự tan, còn những kẻ đầu cơ thì sẽ chuyển sang ủng hộ phía Độc Cô Phong, Dương Động. Đông Đô mà không giữ được, Yển Sư sẽ mất đi hậu viện, rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch, không mất mới là chuyện lạ. Còn nếu cáo bệnh không ra, hậu quả cũng chẳng khác gì mấy. Độc Cô Phong có thể chỉ rõ Vương Thế Sung đang đi lại khắp nơi kia là đồ giả hiệu, chỉ cần để tâm quan sát, đương nhiên cũng rất dễ phân biệt được chân giả.
Chuyện này đúng là rất khó nghĩ.
Làm sao mới có thể lưỡng toàn kỳ mỹ, vừa ổn định được lòng quân, lại vừa tỏ ramình yếu thế. Đầu óc vốn đã như muốn nổ tung ra của hai gã giờ lại thêm một chứng đau nữa.
Hư Hành Chi trầm giọng nói: “Chỉ cần làm được một chuyện, tại hạ có một cách nhất cử tam đắc”.
Hai gã phấn chấn tinh thần, nhất cử lưỡng đắc nghe đã lý tưởng lắm rồi, huống hồ là tam đắc.
Từ Tử Lăng hỏi: “Phải làm được chuyện gì?”.
Hư Hành Chi nói: “Chỉ cần làm Vương Thế Sung tỉnh lại trong khoảng mấy khắc là kế sách của tại hạ có thể thi triển”.
Khấu Trọng và Từ Tử lăng chán nản nhìn nhau, rồi một gã lắc đầu thở dài nói: “Trừ phi ta dùng chân khí không ngừng truyền vào nội thể của y, như vậy đảm bảo y sẽ như người không hề bị thương vậy, có điều ta không thể cứ áp tay vào bối tâm của y lúc gặp người khác được, làm vậy chỉ e khéo quá hoá vụng thôi”.
Hư Hành Chi mừng rỡ nói: “Như vậy là được rồi, chuyện này để tại hạ lo liệu. Kế hoạch này chia làm ba phần, đầu tiên là gặp tất cả thủ hạ cao cấp của họ Vương, cho bọn họ biết đây chỉ là kế dụ địch, tuy Vương Thế Sung có bị thương nhưng không nặng. Thứ hai là gặp những nhân vật có máu mặt ở Lạc Dương này đến thăm hỏi, để bọn họ có chút niềm tin, tiếp tục giữ thái độ kính nhi viễn chi là được. Hai phần này thời gian không thể dài quá một khắc, vì vậy chắc cũng không dễ lộ sơ hở đâu. Còn về phần thứ ba, chính là gặp gỡ những kẻ nhà rỗi khác, để cho tên giả mạo làm bộ bị thương ra tiếp đó, chỉ cần gật đầu chỉ tay, nói mấy câu “Đa tạ quan hoài” là được!”.
Hai gã vẫn cảm thấy mù mờ, nhưng vì đều tin tưởng Hư Hành Chi cơ trí hơn người, nên trong lòng cũng đã le lói chút hi vọng.
Từ Tử Lăng nói: “Nhiều nhất vẫn chỉ đựơc hai cái lợi, cùng lúc ổn định quân tâm và dân tâm, cái lợi thứ ba là gì chứ?”.
Hư Hành Chi vỗ ngực tự tin: “Đây chính là cái gọi là hư tức là thực, thực tức là hư, địch nhân thấy Vương Thế Sung không ở trong tịnh thất liệu thương, mà lại cố gắng gượng ra ngoài tiếp khách, nhất định sẽ cho rằng họ Vương biết chắc mình sẽ không qua được, nên mới cố gắng gượng để ổn định nhân tâm. Huống hồ gặp khách trong thời gian lâu như vậy, thương thế sẽ càng nặng thêm, Lý Tịnh không lập tức xuất binh mới là chuyện lạ trong thiên hạ đó”.
Hai gã cùng lúc vỗ đùi khen tuyệt.
Khi Hư Hành Chi nói rõ các tình tiết của kế hoạch ra, Khấu Trọng hưng phấn đứng dậy thốt: “lần này được cứu rồi! Cho dù Vũ Hầu phục sinh, sợ là cũng chỉ nghĩ được kế hay thế này là cùng!”.