[Dịch] Đại Đường Song Long Truyện

Chương 198 : Tuyệt Thế Danh Kỹ




Khi Thượng Tú Phương xuất hiện trước mắt chúng nhân như một tiên nữ trong một cảnh giáng hạ nhân gian, tất cả người trong đại sảnh, không phân biệt nam hay nữ, đều không thể rời ánh mắt khỏi danh kỹ nổi tiếng điên đảo chúng sinh này.

Nàng làm Khấu Trọng cùng lúc liên tưởng tới Sư Phi Huyên và Loan Loan.

Thượng Tú Phương vừa có thể khiến người ta nghĩ đến vẻ thanh nhã như tiên tử trên trời cao của Sư Phi Huyên, nhưng đồng thời cũng có một vẻ đẹp thần bí mê hoặc, hợp lại thành một phong thái vô cùng đặc biệt, hoàn toàn không hề thua kém hai người kia. Khiến người ta mê đắm nhất chính là ngoài thân hình đều đặn, cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn, nàng còn có một đôi mắt đẹp long lanh có thể câu hồn nhiếp phách, cộng thêm với nụ cười xấu hổ nơi khoé miệng, quả thật là không một nam nhân nào có thể kháng cự lại nổi.

Khấu Trọng suýt chút nữa thì quên luôn cả mục đích đến đây của mình.

Lúc này nhạc điệu đột nhiên thay đổi, Thượng Tú Phương khẽ hất tấm áo khoác ngoài màu xanh nhạt lên để lộ váy áo màu vàng, bất ngờ uyển chuyển di động theo điệu nhạc, miệng cất cao tiếng hát.

Khấu Trọng giờ mới nhận ra nàng không hề dùng son phấn, nhưng gương mặt vẫn sáng tựa trăng rằm, còn đẹp hơn trăm vạn lần những bộ mặt trát đầy yên chi phấn hồng. Không biết có phải nàng mới vừa từ trong hồ tắm bước ra hay không, mà trên mái tóc chỉ tùy tiện vén lên của nàng vẫn còn mờ mờ trông thấy những hạt nước lấp lánh, đẹp một cách thuần khiết, khiến cho người ta phải mê đắm tâm hồn."

Chỉ nghe nàng hát; "Châu lệ phân phân thấp khởi la, thiếu niên công tử phụ ân đa. Đương sơ tỷ muội phân minh đạo, mạc bả chân tâm quá dự tha. Tử tế tư lượng trước, đạm bạc tri văn giải hảo ma."

Giọng ca của nàng như thả lỏng, như buông xuôi, như lười nhác, lại rất thê lương, có một thứ tình vị mà người khác không thể bì kịp, kỹ xảo vận âm không có một điểm nào có thể chê trách, kết hợp với biểu tình làm lòng người mê đắm trên gương mặt thanh tú, không ai là không thể động dung.

"Động phòng thâm, không tiêu tiêu, hư bão thâm tâm sinh tịch liêu, đãi lai thời, tu kỳ cầu, hưu luyến cuồng hoa niên thiếu. Đàn vân trang, chu toàn thiểu, chỉ vi ngũ lăng chính miểu miểu. Hung thượng tuyết, tòng quân giảo, khổng phạm thiên kim mãi tiểu."

Tiếng ca như đưa chúng nhân vào một thế giới huyền ảo kỳ bí của âm nhạc, thông qua những kỹ thuật luyến âm và làn điệu khác nhau, giọng hát uyển chuyển mê hồn của nàng như khơi gợi lên những hoài niệm đau buồn trong lòng, như những đợt sóng không ngừng nghỉ đang nhấn chìm tâm linh của mỗi ngùi trong biển sầu mênh mông vậy.

Nhưng điểm làm không thể tự kiềm chế bản thân chính là vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết không chút loè loẹt của nàng.

Khúc hát đã dứt.

Tiếng nhạc cũng ngừng.

Toàn trường vẫn im lặng như tờ, một lúc sau mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng những lời tán tụng liên miên bất tận.

Vương Thế Sung hân hoan tán thưởng: "Khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian có đâu được mấy người đã nghe, không biêt khúc nhạc tiểu thư vừa hát do ai sáng tác vậy?"

Thượng Tú Phương khẽ cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng muốt như thiên nga, nhẹ nhàng đáp: "Thượng thư đại nhân xin chớ chê cười, khúc nhạc này là do thiếp thân tự viết."

Vương Thế Sung hân hoan nói; "Ta sớm đã đoán như vậy rồi, chỉ là muốn tiểu thư đích thân chứng thực mà thôi! Ha ha, quả là danh bất hư truyền, Thượng tiểu thư, xin mời nhập tiệc."

Ngoại trừ Linh Lung Kiều và Âu Dương Hi Di, tất cả nam nhân đều lần lượt đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, đợi cho vị tài nữ thiên sinh lệ chất này nhập tọa rồi mới ngồi xuống như muốn biểu lộ sự tôn kính.

Ngồi sát bên cạnh nàng, Khấu Trọng không khỏi cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn.

Lúc này ánh mắt của tất cả chúng nhân đều tập trung cả lên mình nàng, song không một ai dám để lộ dáng vẻ mê muội đắm đuối, một là vì bị khí chất cao quý của nàng cuốn hút, hai là vì sợ bị nàng coi thường, vậy thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội lấy lòng mỹ nữ.

Vương Thế Sung cười nói vui vẻ giới thiệu mọi người cho nàng, đến lượt Khấu Trọnt thì đôi mắt long lanh như hồ thu của nàng khẽ chớp chớp, rồi bật cười khúc khích nói: "Vương đại nhân không cần giới thiệu nữa! Đêm hôm đó Tú Phương cứ lo lắng cho Khấu công tử mãi, may mà cuối cùng công tử cũng đại triển thần uy, bắt gian tặc giải đi!"

Nàng không những mồm miệng lanh lợi, lại rất biết lấy lòng người, tâng bốc nhưng không hề lộ liễu, quả không hổ là danh kỹ đã đi khắp Đại Giang Nam Bắc.

Khấu Trọng ngồi gần cạnh nàng, càng cảm thấy nàng giống như một đóa hoa thơm đang nở rộ, u hương ngan ngát, mà quyến rũ mê hồ nhất chính là phong thái tuyệt mỹ của nàng, bất luận là giọng nói mềm mại dễ nghe, ngữ điệu thánh thót trầm bổng, hay mỗi cái nháy mắt, nheo mày, đều có một vẻ phong tình vạn trượng khién người ta ý loạn tình mê.

Âu Dương Hi Di ngồi bên cạnh chợt phát ra một tiếng thở dài, cả bàn tiệc chỉ có mình Khấu Trọng nghe thấy. Gã lập tức sự tỉnh, nhớ ra mục đích của mình, bèn thuận miệng đáp: "Nếu sớm biết tiếng ca của tiểu thư còn hay hơn giai âm trên trời, đêm đó ta nhất định phải nghe hết tiên khúc rồi mới động thủ! hà hà..."

Thượng Tú Phương thấy Khấu Trọng như đang suy nghĩ điều gì đó, trong lòng lấy làm kinh ngạc. Năm nay nàng mới hai mươi mốt, nhưng từ năm mười ba tuổi đã xuất sư mãi nghệ, có loại nam nhân nào mà chưa từng gặp qua! Đặc biệt là loại nam tử niên kỷ trạc như Khấu Trọng, nhưng người không bị nàng làm điên đảo như Khấu Trọng thì quả thật rất hiếm.

Lúc này, Vương Huyên Ưng muốn tỏ vẻ hiểu biết, nên liền cùng Thương Tú Phương thảo luận về thứ Yên nhạc đang được lưu hành trong thiên hạ. Khấu Trọng thừa cơ thì thầm với Âu Dương Hi Di: "Tiền bối tại sao lại thở dài thế?"

Nhãn thần Âu Dương Hi Di lộ thần sắc thương cảm, thấp giọng đáp: "Thật giống quá đi! Thật giống quá đi!"

0O0

Khi Từ Tử Lăng đến nơi, thì từ trong căn phòng của Tống Kim Cương có một đại hán uy vũ đẩy cửa bước ra, hai người vừa thấy mặt nhau thì cùng lộ sắc mừng rỡ. Người này không ngờ chính là phó thủ của Vân Ngọc Chân, Bốc Thiên Chí.

Từ Tử Lăng vội nói: "Thì ra là Bốc phó bang chủ, Khấu Trọng có ở trong đó không?"

Bốc Thiên Chí cau mày: "Khấu gia không đến, ta cũng đang đi tìm y đây."

Từ Tử Lăng thầm lo lắng, thầm nhủ lẽ nào Khấu Trọng đã có chuyện?

Bốc Thiên Chí hạ thấp giọng: "Từ gia, chúng ta có thể kiếm chỗ nào đó nói chuyện được không?"

Từ Tử Lăng thấy y thần tình nghiêm túc, tuy nóng ruột lo cho Khấu Trọng, nhưng cũng đành gật đầu nói: "Bốc huynh gọi ta là Tử Lăng cũng được rồi, đừng gọi Từ gia gì gì nữa."

Bốc Thiên Chí vui vẻ đáp: "Tử Lăng tuy đã danh mãn thiên hạ, nhưng tính tình thái độ vẫn hoàn toàn không hề thay đổi, chỉ riêng điểm này thôi đã không có ai bì kịp rồi."

Từ Tử Lăng đành tạm gác chuyện Khấu Trọng sang một bên, tự nhủ chắc gã cũng đủ năng lực ứng phó với nguy hiểm, rồi cùng với Bốc Thiên Chí sánh vai bước đi, vừa đi gã vừa nói: "Danh chỉ là hư danh mà thôi, có gì đáng nói đâu. Bốc huynh cùng đi với Vân bang chủ chứ?"

Bốc Thiên Chí trầm mặc hồi lâu rồi mới lắc đầu đáp; "Bang chủ phải đi với ý trung nhân, đâu thể phân thân, chỉ dặn tại hạ ở chỗ Tống Kim Cương đợi Khấu gia, xem kết quả thế nào."

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi: "Nghe ngữ khí của Bốc huynh thì hình như có điều bất mãn với Vân bang chủ thì phải."

Bốc Thiên Chí trầm giọng: "Tử Lăng và Khấu gia đều là người Bốc Thiên Chí này khâm phục và tín nhiệm nhất, vì vậy ta cũng không muốn giấu hai người. Ta đã bất mãn với Vân Ngọc Chân từ lâu rồi, trong bang cũng không hiếm người có ý này." Từ Tử Lăng lấy làm ngạc nhiên, song cũng không gặn hỏi gì thêm.

Bốc Thiên Chí chỉ vào một quán rượu nhỏ ven đường: "Chi bằng vào đó ngồi nói chuyện cho tiện."

0O0

Thượng Tú Phương thuận miệng trả lời câu hỏi của Vương Huyền Ứng: "Cái gọi là trào lưu, chính là lấy cái mới, cái lạ làm cái đẹp cái hay. Bản thân nhạc của người Hồ chưa chắc đã hơn được âm nhạc đã lưu truyền ngàn năm nay của Trung Nguyên chúng ta, song chúng ta cũng có thể học tập được rất nhiều. Ví như âm nhạc của Thiên Trúc, Quy Tử, Sơ Lặc, An Quốc, Cao Lệ, Cao Xương, và Khang Quốc đều có nết đặc sắc riêng, đặc biệt là âm nhạc của Quy Tử đã phát triển đến trình độ cao, truyền đến Trung Nguyên từ thời Bắc Tề, Châu, thế nên đã xuất hiện không ít giai tác mang đậm phong vị ngoại tộc được cải biên từ âm nhạc của họ."

Những lời nàng nói lập tức được chúng nhân vỗ tay tán thưởng.

Linh Lung Kiều là người Quy Tử, thấy Thượng Tú Phương đánh giá cao âm nhạc của dân tộc mình, nên rất có hảo cảm với nàng.

Thế nhưng tâm thần của Thượng Tú Phương lại ở cả chỗ Khấu Trọng, bởi gã và Âu Dương Hi Di là hai người duy nhất không để ý đến nàng.

Âu Dương Hi Di đã là lão nhân da mồi tóc bạc gần trăm tuổi, không động lòng với nàng cũng là chuyện bình thường, nhưng gã thiếu niên nhìn bề ngoài có vẻ phong lưu đa tình Khấu Trọng này cũng không để nàng trong mắt thì thật là chuyện lạ, khiến nàng vừa ấm ức vừa hiếu kỳ.

Khấu Trọng lúc này cảm nhận được tâm tình thương cảm của Âu Dương Hi Di, trong lòng tự nhủ chắc vị cao thủ tiền bối đáng tôn kính này vì thần thái hay khí chất của Thượng Tú Phương có điểm nào đó giống tình nhân cũ của mình nên khơi gợi lại quá khứ đau buồn, trong lòng lấy làm cảm khái, đồng thời cũng nhớ đến tiêu nghệ vô song mà Thạch Thanh Tuyền thừa hưởng từ mẫu thân của nàng, so với khúc nghệ của Thượng Tú Phương thì quả thật không hề thua kém. Gã đang suy nghĩ thì chợt nghe thanh âm ngọt ngào của Thượng Tú Phương vang lên bên tai: "Khấu công tử có nhận định gì về Hồ nhạc không?"

Nếu người được hỏi câu này là Từ Tử Lăng, nhất định gã se thẳng thắn nhận mình không biết, nhưng Khấu Trọng đã quen nói bừa, nên cũng thuận miệng đáp luôn: "Đương nhiên là rất hay rồi!"

Vương Huyền Ứng thấy Thượng Tú Phương chủ động bắt chuyện với Khấu Trọng, lấy làm ghen tức, liền truy vấn: "Hay ở điểm nào?"

Khấu Trọng lập tức á khẩu, liếc mắt thấy ánh mắt Thượng Tú Phương đang nhìn mình như chờ đợi câu trả lời, trong lòng thầm than khổ, đành tiếp tục nói bừa: "Âm nhạc và vũ đạo đều là những biểu đạt của tâm hồn. Chỉ cần nghĩ đến thảo nguyên bao la bát ngát, sa mạc và núi tuyết nơi biên cương, khắp nơi đều là trâu bò dê ngựa, cùng khí phách hào phóng của người dân du mục là biết âm nhạc sản sinh ra ở nơi đó phải vô cùng đặc sắc rồi."

Rồi gã lại sợ Vương Huyền Ứng tiếp tục vặn hỏi, vội vàng quay sang Linh Lung Kiều đang tròn mắt hạnh lên nhìn gã, cười hì hì nói: "Kiều tiểu thư là người nơi nào vậy, theo ta thấy, tiểu thư nhất định là một cao thủ vũ nhạc đó!"

Những lời vừa rồi của gã là do vị du hiệp thượng võ "nương thân nơi đao sắc, giết người chốn hồng trần" Bạt Phong Hàn kể cho, nay nói lại, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi buồn chia ly.

Thượng Tú Phương nghe gã nói mà tâm hồn cũng thoáng xao động, gật đầu tán thưởng: "Lời của Khấu công tử quả thật rất có kiến giải, đây mới là lần đầu tiên Tú Phương được nghe người khác nhận xét về Hồ nhạc ở góc độ rộng như vậy."

Vương Huyền Ứng suýt chút nữa thì tức chết, lòng vừa hận vừa ghen tức với Khấu Trọng.

Vương Thế Sung cười cười nói: "Khấu tiên sinh luôn khiến người ta phải kinh ngạc, Vương mỗ bạo gan hỏi chư vị đây, mọi người có ai từng nghĩ Khấu tiên sinh lại hiểu biết về Hồ nhạc sâu sắc đến vậy chưa?"

Khấu Trọng đang thầm hổ thẹn, thì Linh Lung Kiều lên tiếng: "Nô gia là người Quy Tử, nhưng đối với nhạc vũ chỉ là hạng cửu lưu, lần sau Khấu tiên sinh đứng nói bừa nữa."

Bề ngoài thì nàng có vẻ trách móc Khấu Trọng, song trên thực tế thì thái độ với gã đã chuyển biến rất nhiều, ít nhất cũng chịu nói cho gã biết mình là người nước nào.

Thượng Tú Phương yêu kiều nói: "Thì ra Kiều tỷ tỷ là người Quy Tử, may mà Tú Phương không múa búa trước cửa Lỗ Ban, bằng không nhất định khiến Kiều tỷ tỷ phải cười chê rồi."

Âu Dương Hi Di đang cố gắng giãy giụa để thoát ra khỏi hồi ức thống khổ của mình, tiếp lời Linh Lung Kiều: "Nghe nói quý quốc có một thức nhạc khí gọi là Tất Lật, dùng gỗ hay tre trúc chế thành, bên trên có chín lỗ để đặt ngón tay, ống kèn có cắm một quả hồ lô, âm sắc ai oán thê lương, khi thổi trên thảo nguyên thì nghe như tiếng khóc nỉ non, trầm bổng du dương, chuyển biến không ngừng, không biết Kiều tiểu thư có biết thổi thứ này hay không?"

Khấu Trọng thầm nhủ đây mới gọi là hiểu biết về Hồ nhạc.

Linh Lung Kiều không biết đang nghĩ chuyện gì, ngây ra trong giây lát rồi mới lắc đầu đáp: "Vãn bối không biết."

Dương Công Khanh là lão giang hồ, chỉ thoạt nhìn thần tình của Linh Lung Kiều đã biết bên trong nhất định có nội tình gì khác, chứ không phải là nàng không biết thật, bèn chuyển sang chủ đề khác: "Gần trăm năm nay, các thứ nhạc khí từ ngoại vực lưu truyền vào Trung Nguyên quả thật không ít, ngoại trừ Tất Lật mà Di lão vừa nói ra, còn có Tỳ Bà, Ngũ Huyền, Sênh, Tiêu, Tù Và, Trống Hạt, không biết đại gia trong nghề như Tú Phương tiểu thư cho rằng những thứ này có gì khác so với cầm, sắt, chuông, khánh, phách của chúng ta."

Khấu Trọng thầm tự nhủ may mà hỏi Thượng Tú Phương chứ không phải hỏi gã, nếu không nhất định sẽ lập tức lòi cái xấu ra rồi.

Thượng Tú Phương khiêm nhượng nói; "Tú Phương làm sao xứng với hai chữ đại gia đó chứ, Dương tướng quân quá khen mất rồi. Đại để là mỗi thứ nhạc khí đều phản ánh ở một mức độ nào đó thói quen và tập quán sinh hoạt của dân tộc đã sản sinh ra nó. Các dân tộc ở Tây Vực đều sống du mục trên thảo nguyên, do đó mà ảnh hưởng đến hình dáng của nhạc khí. Đầu tiên là phải tiện mang theo bên mình, vì thế nên kích thước tương đối nhỏ, kế đó là do họ chơi nhạc giữa chốn hoang sơn rộng lớn, nên thanh âm phải vang xa, so với nhạc cụ lớn, âm biến hóa nhỏ của Trung Nguyên thì hoạt bát và phóng túng hơn rất nhiều."

Mọi người trong bàn tiệc, kể cả Khấu Trọng, đều phải động dung. Nữ tử này kiến thức bao la, danh kỹ bình thường quả thật không thể nào bì kịp.

Khấu Trọng lúc này đang cố gắng vắt óc để tìm diệu kế cùng Hư Hành Chi rời khỏi đây mà không làm Vương Thế Sung nghi ngờ, còn Thượng Tú Phương thì nhân lúc chúng nhân đang nghị luận về đàn cầm, ghé miệng bên tai Khấu Trọng thì thầm: "Khấu công tử đang suy nghĩ điều gì, có phải nhớ đến một nữ tử nào đó không?"

Những lời như trách móc hờn dỗi này đối với một danh kỹ đã quen giao tiếp với nam nhân như Thượng Tú Phương thì quả thật vô cùng bình thường, nhưng lọt vào tai Khấu Trọng, lại mang đầy tính khiêu khích trêu cợt.

Nói thực lòng, đích thực đây là lần đầu tiên Khấu Trọng mới gặp một nử tử phong tư diễm lệ như Thượng Tú Phương, nàng đối với gã cũng có sức mê hoặc rất lớn, song lúc này toàn bộ tinh thần gã đều tập trung vào chuyện làm sao rời khỏi Lạc Dương nhanh chóng nhất, đồng thời cái tên Thượng Tú Phương của nàng lại làm gã nhớ đến những hồi ức không vui về Lý Tú Ninh vì cả hai cùng có chứ "Tú" nên cảm giác với nàng bất giác cũng nguội lạnh đi mấy phần: "Tại hạ đang nghĩ đến tiểu thư đó mà!"

Thượng Tú Phương tỏ vẻ hứng thú: "Thiếp thân có gì để Khấu công tử phải nghĩ chứ?" Trong lòng nàng lúc này đang cười thầm, thì ra gã và những nam nhân háo sắc khác cũng chẳng có gì phân biệt.

Khấu Trọng cười hì hì nói: "Con người không phải rất kỳ quái hay sao? Trước khi tiểu thư đến đây, chúng ta còn chưa quen chưa biết, hiện giờ đã thành bằng hữu có thể nói chuyện được với nhau rồi, còn đang dần dần tìm hiểu đối phương nữa. Hà hà! Đến đây thì tại hạ chẳng biết nói gì nữa rồi..."

Thượng Tú Phương trầm ngâm không đáp, rõ ràng là bị lời này của gã làm cho bối rối cảm xúc.

Khấu Trọng đột nhiên lộ liễu nhỗm người dậy ghé miệng sát tai nàng nói: "Ta phải đi rồi! Nhưng tài nghệ và sắc đẹp của tiểu thư, Khấu Trọng suốt đời này cũng chẳng thể nào quên!"

Kế đó liền đứng hẳn dậy, thi lễ cáo từ.

Vương Thế Sung ngạc nhiên: "Khấu tiên sinh có chuyện gì gấp mà phải đi vội thế?"

Thượng Tú Phương cúi gầm mặt, thầm đoán được ý Khấu Trọng nói rời khỏi đây không đơn giản chỉ là rời khỏi yến tiệc, trong lòng bất giác dâng lên một thứ cảm xúc phiền muộn kỳ lạ xưa nay chưa từng có.

Khấu Trọng nháy mắt với Vương Thế Sung, rồi mỉm cười nói: "Vương công đã quên rồi sao? Hôm nay tại hạ có hẹn mà!"

Vương Thế Sung đành gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Khấu Trọng lại nói thêm mấy câu, rồi bước sang bàn bên cạnh chào hỏi, thừa cơ đặt tay lên vai Hư Hành Chi, dùng ngón tay việt lên một chữ "tẩu". Hư Hành Chi lập tức hiểu ý, đứng dậy nói: "Để tại hạ thay chủ nhân tiễn Khấu tiên sinh một đoạn."

0O0

Bốc Thiên Chí uống một hớp rượu rồi thấp giọng nói với Từ Tử Lăng: "Mấy năm nay, trong bang có rất nhiều huynh đệ bất mãn với hành vi của Vân bang chủ, nhất là chuyện làm tay sai cho Ba Lăng Bang."

Từ Tử Lăng không hiểu hỏi: "Quý bang xưa nay đều dựa vào bản tin tức để kiếm tiền, nhưng bản thân Ba Lăng Bang đã có một mạng lưới tình báo rải khắp thiên hạ, họ dùng các vị để làm gì?"

Bốc Thiên Chí nói: "Y đã nhìn trúng đội thuyền đang ngày một lớn mạnh của bọn ta, hơn nữa thành trấn nào ở dọc Trường Giang cũng có phân đà của bọn ta, từ sau khi Hải Sa Bang suy sút, Đại Giang Hội và Thủy Long Bang thanh thế cũng giảm sút, chỉ có mình Cự Kình Bang là vẫn phát triển mở rộng, Tiêu Tiễn làm sao xem thường được chứ."

Từ Tử Lăng vẫn không hiểu, bèn hỏi tiếp: "Hiện giờ các bang hội lớn nhỏ trong thiên hạ, không ai là không nương nhờ các thế lực lớn ở các phương. Tiêu Tiễn và Lương Quốc của y trước mắt là thế lực lớn nhất ở phương nam, thanh thế còn trên cả Tống phiệt, tại sao Bốc huynh lại không thích nhờ cậy vào bọn họ vậy?"

Bốc Thiên Chí cười lạnh: "Ta không tin Tiêu Tiễn là người có thể thành đại khí, nếu luận âm mưu thủ đoạn, đích thực không có mấy người hơn được tên ngụy quân tử này. Chuyện gì không nói, chỉ riêng chuyện hắn sợ Đỗ Phục Uy mà không dám tiến về phía bắc là đẫ biết đại nghiệp khó mà thành rồi." Kế đó lại thở dài: "Nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu nhất."

Từ Tử Lăng vội vàng truy vấn, bởi chuyện này có liên quan đến người mà gã quan tâm nhất là Tố Tố.

Bốc Thiên Chí chán nản thở dài: "Có ai muốn đồng lưu ô hợp với một bọn buôn người chứ?"

Từ Tử Lăng biến sắc: "Bọn chúng vãn làm chuyện buôn bán phụ nữ đó hay sao?"

Bốc Thiên Chí hừ lạnh: "Hiện giờ đương nhiên là không công khai, nhưng món lợi này quá lớn, một kẻ thấy tiền sáng mắt như Tiêu Tiễn làm sao dễ dàng bỏ qua được." Ngưng lại một chút rồi y lại nói tiếp: "Lúc mới đầu, Vân Ngọc Chân đã bảo đảm với chúng tôi là chuyện hợp tác với Ba Lăng Bang chỉ là kế quyền nghi, nào ngờ sau khi có quan hệ với Hương Ngọc Sơn, nàng ta liền..."

Từ Tử Lăng thất thanh thốt: "Cái gì?"

Bốc Thiên Chí vội nói: "Đó là chuyện trước khi Hương Ngọc Sơn lấy Tố Tố cô nương! Về sau bọn họ có qua lại nữa không thì Bốc mỗ cũng không được rõ."

Sắc mặt Từ Tử Lwang trở nên hết sức khó coi, chỉ hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh bay về phương nam xem tình hình Tố Tố ra sao.

Bốc Thiên Chí lại thở dài: "Không hiểu vì sao, kể từ sau khi quen biết tên tiểu tử Độc Cô Sách, bang chủ thay đổi rất nhiều, dường như trở thành một con người khác vậy. Nếu không phải bọn ta thấy nàng có công lớn với bản bang, thì sớm đã phế truất từ lâu rồi. Hiện giờ cả ngày nàng ta cứ quanh quẩn bên nam nhân, võ công suy thoái thì không cần nói, ngay cả bang vụ cũng chẳng thèm để ý, cứ như vậy làm sao tiếp tục được."

Đây gọi là mỗi nhà mỗi cảnh, bản thân gã không phải cũng đang tâm hoảng ý loạn vì chuyện của Tố Tố mà không biết phải làm gì hay sao. Nghĩ đoạn Từ Tử Lăng bèn cười khổ nói: "Các người có dự định gì chưa?"

Bốc Thiên Chí nói: "Sinh ra trong thời loạn thế, ai mà không mong có được chút sự nghiệp chứ. Chúng huynh đệ đã nhiều lần thương nghị, mọi người đều cho rằng Khấu gia và Từ gia là người khiến bọn ta khâm phục nhất, vì vậy muốn mời hai người lãnh đạo chúng ta."

Từ Tử Lăng giật thót mình: "Như thế không phải Vân bang chủ sẽ hận chúng ta thấu xương hay sao, Bốc huynh có nói chuyện này với Khấu Trọng chưa?"

Bốc Thiên Chí nghiêm túc nói: "Đây là ý kiến của toàn thể huynh đệ, đâu đến lượt nàng ta vặn vẹo. Ta đã hẹn Khấu gia gặp mặt, nhưng lại sợ y bận chuyện mà quên đi mất, nên mới đợi ở chỗ Tống Kim Cương. Con người Tống Kim Cương này trí dũng song toàn, danh chấn cả vùng biên cương phía bắc, vậy mà y cũng rất khâm phục hai người, do đó càng củng cố lòng tin của chúng ta, hai người ngàn vạn lần không nên chối từ."

Từ Tử Lăng cười khổ đáp: "Chuyện này tốt nhất Bốc huynh nên thương lượng với Khấu Trọng. Dù sao thì bọn ta với Vân bang chủ cũng đã từng có một đoạn tình nghĩa, mà ta thì không phải là người thích tranh giành danh lợi, Khấu Trọng mới là nhân tuyển thích hợp nhất mà các ngươi cần."

Bốc Thiên Chí cười cười nói: "Chúng ta lẽ nào không biết tính tình Từ Tử Lăng chứ, nhưng bất luận ra sao, Tử Lăng cũng đứng bên phía Khấu gia đúng không?"

Từ Tử Lăng gượng cười không nói.

Bốc Thiên Chí tiếp tục trầm giọng: "Tử Lăng bất tất phải lo cho Vân Ngọc Chân, nếu không phải nàng ta và Tiêu Hoàn dung túng, súi giục thì Hương Ngọc Sơn cũng chưa chắc đã theo đuổi lệnh tỷ đâu."

Từ Tử Lăng quát lớn: "Cái gì?"

Tên tiểu nhị đang gật gù nơi góc quán giật mình kinh hoảng bật dậy, may mà lúc này trong quán không còn khách nhân nào khác.

Bốc Thiên Chí thở dài: "Lúc ấy bọn ta cũng rất ngứa mắt, cho dù muốn lôi kéo hai người thì cũng đâu cần dùng thủ đoạn hại đến hạnh phúc cả đời của một cô nương xinh đẹp như vậy chứ!"

Song mục Từ Tử Lăng thoáng hiện sát cơ, gằn giọng chậm rãi nói từng chữ một: "Nếu Hương Ngọc Sơn bạc đãi Tố tỷ dù chỉ một chút, ta cũng sẽ khiến hắn phải chết mà không có chỗ chôn thây!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.