- Quá tốt...
Đỗ Hà cao hứng giương tay lên, gấp không thể chờ đi đến quân doanh của Lý Tích, đem tin tức nói cho Lý Tích nghe.
Lý Tích nghe xong cũng động dung, cười nói:
- Hầu Quân Tập quả nhiên không chịu nổi, không thể không nói, một chiêu này của tiểu tử ngươi đúng là thiếu đạo đức. . . Hầu Quân Tập cũng bị tức giận thổ huyết.
- Hắc hắc...
Đỗ Hà xâu hổ cười cười:
- Nếu như hắn biết là do ta hạ thuốc xổ, làm cho mất mặt càng to, không biết hắn có trực tiếp chết đi hay không...
Hắn lơ đãng nói ra, đột nhiên cảm thấy sắc mặt Lý Tích có chút khác thường, vội vàng câm miệng. Nhất thời lanh mồm lanh miệng, vậy mà quên cho Lý Tích biết tình hình cụ thể lúc đó. Khi đó Hầu Quân Tập là thống soái tam quân Đại Đường, mà chuyện hạ dược thống soái tam quân, cũng không phải là một chuyện có thể tùy tiện để lộ ra ngoài.
- Như thế nào...
Trên mặt Lý Tích cười quái dị, nói:
- Không giải thích một chút sao?
- Được rồi...
Đỗ Hà bất đắc dĩ nói ra tình huống vừa nói.
- Ta thề, khi đó ta chỉ muốn giáo huấn hắn thật nhỏ, ai biết hắn không biết phải trái đi hại ta, nhất thời muốn nặng tay, ông trời có thể chứng minh, lúc ấy ta cũng không biết bã đậu lại có dược hiệu lợi hại như thế...
Lý Tích gật đầu nghiêm nét mặt nói:
- Đúng thế, cũng chỉ có trời biết, tiểu tử ngươi suy nghĩ như thế nào, tính toán, coi như ta chưa từng nghe qua, không dám trêu chọc ngươi, miễn cho rơi vào kết cục giống như Hầu Quân Tập...
Hắn bắt đầu còn kéo căng khuôn mặt, nhưng câu nói đằng sau lại lộ ra vẻ trêu chọc.
Đỗ Hà thấy Lý Tích không có truy cứu, cũng thở ra một hơi.
Lý Tích trầm giọng nói:
- Không nói những chuyện này, Hầu Quân Tập giao binh quyền, đối với chúng ta mà nói là chuyện vui lớn. Dùng tính tình của hắn, sẽ không hỗ trợ Đại Độ Thiết tác chiến với chúng ta. Địch thủ kế tiếp của chúng ta, chính là Đại Độ Thiết. Người cũng biết rồi, hắn tác chiến dũng mãnh, tinh thông chiến thuật, là một hổ tướng. Có chút bổn sự, nhưng so sánh với cùng Hầu Quân Tập, kém quá xa, dùng quân thế của chúng ta, muốn thắng hắn, có lẽ không khó. Ngươi có ý kiến gì không...
Lý Tích đa mưu túc trí, cho nên trong lòng có sắn kế hoạch, trong mắt lộ ra một ít thần sắc gian xảo, cố tình khảo thí Đỗ Hà, nói:
- Dùng binh chi đạo, phải theo biến hóa. Hiện tại chúng ta có thực lực mạnh hơn đối phương, tố chất tướng lãnh cũng thắng đối phương. Hoàn toàn không cần phải đùa nghịch âm mưu quỷ kế, chính diện tiến công là thắng lợi rồi.
Đỗ Hà trầm ngâm một chút, sau đó cười nói:
- Đại tổng quản cũng đừng vội khảo thí ta, thủ thắng là cách làm ngu xuẩn nhất.
Trong mắt Lý Tích lộ ra vui vẻ, nhưng lại vẻ mặt mờ mịt nói:
- Lời này có ý gì?
Đỗ Hà nói:
- Bức bách Hầu Quân Tập buông tha binh quyền, mấu chốt ở ba điểm. Thứ nhất, Hầu Quân Tập sĩ diện; thứ hai, Đại Độ Thiết tự cho mình rất cao; thứ ba, Tiết Duyên Đà cao thấp không phục Hầu Quân Tập. Sở dĩ kế hoạch của chúng ta thành công, cũng là lợi dụng ba điểm này. Mà quân đội Tiết Duyên Đà dùng tốc độ làm đầu, tiến có thể công, lui có thể thủ. Bọn chúng có thể đại thắng, lại khó có thể đại bại. Chúng ta đánh chính diện với Đại Độ Thiết, chúng là tát hắn một cái, đưa hắn đánh tỉnh lại, làm cho hắn nhận ra mình ngu xuẩn, do đó vì đại cục, mà đem binh quyền giao trả lại cho Hầu Quân Tập.
Hắn là thiếu chủ Tiết Duyên Đà, nếu hắn toàn lực ủng hộ Hầu Quân Tập, như vậy Hầu Quân Tập là người rõ quân đội Đại Đường trong lòng bàn tay sẽ trở lại, làm như vậy chính là trợ giúp Hầu Quân Tập một tay. Trái lại, chúng ta nếu bại, tắc sẽ chứng minh Đại Độ Thiết còn hơn Hầu Quân Tập, hắn so với Hầu Quân Tập càng lợi hại hơn.
Bởi như vậy, triệt để đoạn tuyệt ý niệm quay lại nắm binh quyền của Hầu Quân Tập, chúng ta còn có thể lợi dụng cơ hội này, mưu đồ tinh tế, tranh thủ một trận chiến phá địch, cho đối phương trọng thương lớn nhất. Đến lúc đó, làm cho Đại Độ Thiết hoàn toàn tỉnh ngộ, đem tàn binh bại tốt giao cho Hầu Quân Tập, Hầu Quân Tập cũng không có lực lượng chống lại chúng ta.
- Cho nên...
Đỗ Hà tràn đầy tự tin, nói:
- Mạt tướng cảm thấy, thắng hắn, cũng không bằng bại...
- Thắng hắn, cũng không bằng bại...
Sáu chữ nhìn như đơn giản, chấp hành, lại vô cùng khó khăn.
Trá bại, cũng không thể để bại mà tổn thất thảm trọng, cũng không thể lộ ra vẻ quá giả dối, là một chuyện nặng nhọc và vô cùng khó khăn.
Đại Độ Thiết tuy nói không phải là danh tướng danh chấn thiên hạ, nhưng cũng là danh tướng thân chinh bách chiến trên thảo nguyên, cũng biết binh pháp thao lược, cũng không phải cái gì cũng sai, vẫn còn có chút bổn sự. Qua loa trá bại, chưa hẳn có thể giấu diếm được hắn.
Điểm này cũng là điểm khảo nghiệm năng lực khống chế đại quân của Lý Tích.
Bảy vạn đại quân dưới sự chỉ huy của hắn, giống như hai cánh tay, linh hoạt tự nhiên, tiến công lui giữ, hồn nhiên thiên thành. Muốn thắng thì thắng, thắng không chút nào dây dưa dài dòng; muốn bại là bại, bại đương nhiên, không hề sơ hở. Đỗ Hà quan sát mà được lợi không nhỏ, tự vấn lòng, lãnh binh ba vạn, đó là cực hạn của hắn, mà Lý Tích chỉ huy bảy vạn đại quân, chỉ huy thuận tay như thế, thật sự làm cho hắn bội phục, cộng thêm một chút hâm mộ, nói lý ra cùng Lý Tích mà nói:
- Đại tổng quản dùng binh điều hành tự động, thật sự làm cho người ta sợ hãi bái phục... Mạt tướng lĩnh ba vạn quân tiên phong, nhưng nếu nhiều hơn một hai vạn, ta sợ không chiến tự loạn.
Có bao nhiêu năng lực, mang bao nhiêu binh.
Chuyện đó tuyệt đối không giả, Lưu Bang đối đa chỉ có thể lãnh năm ngàn binh, mà Hàn Tín lại lãnh nhiều hơn, hắn có thể chỉ huy trăm vạn quân, hắn vẫn có thể chỉ huy trật tự ngay ngắn rõ ràng.
Lý Tích nhịn không được mà cười lên, lắc đầu nói:
- Tiểu tử ngươi, ngươi đang làm tổn hại danh tiếng của ta à?
Đỗ Hà nói:
- Đương nhiên là bái phục đại tổng quản thật lòng rồi...
Lý Tích nói:
- Với tuổi của ngươi, cho ta hơn vạn binh mã đã khó khống chế rồi, ngươi có thể lãnh binh ba vạn, còn không biết đủ? Muốn chỉ huy vạn người, phải có tâm trí của hơn vạn người, tuổi của ngươi, có thành tựu như thế, đã làm nhiều người phải xấu hổ rồi, ngươi còn không biết đủ, chẳng lẽ muốn dồn người khác vào đường cùng sao?
Đỗ Hà le lưỡi, mặc niệm một câu:
- Muốn chỉ huy vạn người, phải có tâm trí hơn vạn người!
Trong nội tâm có điều ngộ ra.
Lý Tích cười nói:
- Ngươi cảm thấy Hàn Tín lĩnh một ngàn binh mã đối chiến với Bành Càng, ai thắng ai thua; Hoắc Khứ Bệnh lĩnh ba mươi vạn đại quân cùng đối chiến với ba mươi vạn đại quân của Vệ Thanh, ai thắng ai thua?
Hắn lưu câu đố cho Đỗ Hà, sau đó lưu Đỗ Hà lại, lẳng lặng suy nghĩ.
Cho dù là Lý Thế Dân, Lý Tĩnh hay là Lý Tích, đối với Đỗ Hà đều ôm kỳ vọng rất lớn, thường xuyên căn cứ vào kinh nghiệm tâm đắc của mình, chỉ điểm binh pháp cho hắn.
Trong đầu của Đỗ Hà không ngừng suy nghĩ, tài năng dùng binh của Hàn Tín, vượt xa Bành Càng, nhưng Bàng Càng không phải người bình thường, hắn là thủy tổ của du kích chiến, thời kỳ Hán Sở tranh hùng, hắn lãnh binh quấy rối Hạng Vũ, Hạng Vũ cũng không có cách làm gì được hắn, Hàn Tín dưới tình huống ngang bằng với hắn, thực sự không nhất định có thể chiến thắng Bành Càng. Về phần Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh.
Hoắc Khứ Bệnh quen binh như nước, không câu nệ chiến pháp thông thường. Hắn am hiểu tác chiến quy mô nhỏ một mình, quân tốt nhiều lại không thể quán triệt ý đồ chiến thuật của hắn, về phần Vệ Thanh lại là thông soái tam quân, thiện ở chỉ huy đại quân tác chiến.