[Dịch] Đại Đường Đạo Soái

Chương 558 :  Đập bãi




Pháp hội luận phật sắp diễn ra!

Đám người Đỗ Hà, Trường Nhạc, Cao Dương đứng ở góc chùa, cách xa bàn thờ phật, nhìn đoàn người líu nhíu như kiến lần lần lộ cảm xúc.

- Không ngờ tín đồ phật gia nhiều như vậy?

Đôi mi thanh tú của Trường Nhạc nhăn lại, trong lòng oán giận: Tín đồ nhiều như vậy, chỉ cần một người mua ba nén hướng bái lễ, tài vật đoạt được là con số khó đếm. Một đám hòa thượng lục căn thanh tịnh lại tham lam như vậy, thực sự đáng trách.

- Tỷ phu, chúng ta đi tới chỗ khác dạo chơi, ở đây quá đông đúc, không có hứng thú.

Không chịu nổi cổ mùi vị vạn người tụ tập cùng một chỗ, Cao Dương nhăn mặt nói.

Đỗ Hà an ủi vài câu, nói với nàng sắp có trò hay để xem.

Con mắt Cao Dương chớp chớp, nàng thích trí nheo mắt nhìn quanh, đặc biết là từ miệng Đỗ Hà nói ra, nàng ngọt ngào cười, lộ rõ biểu tình đã hiểu.

Đỗ Hà liếc nhìn nhìn Trường Nhạc, là lão phu thê, Trường Nhạc nhướng mày, Đỗ Hà biết suy nghĩ trong lòng ái thê, thấp giọng nói:

- Lợi nhuận vượt xa sức tưởng tượng của nàng... Trường An là đô thành của Đại Đường ta, trong thành phần lớn đều là gia đình bậc trung, không phải lo kế sinh nhai, khắp nơi cầu bình an, phục vụ lễ phật kéo thành hàng dài, từ sân trước thẳng đến điện lớn. Vấn đề mấu chốt chính là tại chùa không cần nộp thuế, những việc buôn bán này không cần nộp một phần thuế thu nhập nào lên triều đình, cho nên thu được món lời kếch sù. Không thể tưởng tượng, sân trong trang trọng lộng lẫy, số tiền trùng tu một năm khiến người ta kinh ngạc, bọn họ làm sao có thể bảo dưỡng?

Chùa chiền không nộp thuế, đây là quy luật từ xưa tới nay. Bởi vì người hoàng tộc khá mê tín, thu thuế của thần phật, rất bất lợi cho vận mệnh quốc gia. Như vậy trở thành phương tiện để những kẻ lòng dạ hiểm độc lợi dụng.

Hoàng đế ngồi tại hoàng cung, làm sao biết được các loại tình hình?

Nguyên nhân chính là như vậy, trong lịch sử mới gặp phải Chu Võ Đế diệt phật, Đường Võ Tông diệt phật, Chu Thế Tông diệt phật, chính vì chùa chiền sở hữu quyền lợi thật lớn, mang đến nguy hại lớn cho đất nước, lúc này mới có chuyện tình quyết chí diệt phật.

Trường Nhạc càng nghe càng phẫn nộ nói:

- Đáng giận, thực sự đáng giận, Đỗ lang, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cho những hòa thượng đáng ghét này, sau khi hồi cung, ta sẽ bẩm chuyện này lên phụ hoàng, để phụ hoàng quyết định.

Cao Dương cũng phụ họa theo, nàng không có thiện tâm như Trường Nhạc, nhưng trong lòng nàng tỷ phu luôn luôn chính xác, tỷ phu căm ghét cái gì đó thì nàng cũng vậy.

Đỗ Hà lại lắc đầu nói:

- Việc này để nhạc phụ xử lý, chưa hẳn đã hiệu quả.

Trường Nhạc, Cao Dương không giải thích được liền kêu lên hỏi:

- Tại sao?

Trong mắt các nàng, Lý Thế Dân là hoàng đế, có thể quyết định tất cả sự việc.

Đỗ Hà trầm giọng giải thích:

- Các nàng không biết lực lượng tín đồ cường đại tới mức nào... Các nàng hãy nhìn những bách tính này, bọn họ không phải kẻ ngốc, không phải bọn họ không biết nén hương trong chùa chiền đắt gấp vài lần bên ngoài, nhưng bọn họ đều cam tâm tình nguyện bỏ tiền mua.

Tại sao? Chính vì bọn họ ngu muội, bị mê hoặc. Đám hòa thượng trọc đầu xảo trá kia lừa gạt rất nhiều bách tính. Nếu như bệ hạ đột nhiên hạ lệnh cấm phật, hoặc niêm phong Hoằng Phúc Tự, như vậy sẽ khiến không ít tín đồ biết chuyện bất mãn, dẫn phát không ít phiền phức không đáng có.

Trường Nhạc không nghĩ tới điểm ấy, suy nghĩ tỉ mỉ, nàng cũng cảm thấy có lý, tín đồ mù quáng chịu kích động xấu sẽ tạo lên tràng cảnh đáng sợ, tâm tình phẫn nộ trong lòng nàng khôi phục trở lại, hỏi:

- Đỗ lang dự định làm sao bây giờ?

Nàng biết phu quân của chính mình không phải loại người sợ phiền toái, nhìn tăng nhân lấy tín ngưỡng lừa gạt đồng tiền mồ hôi nước mắt của bách tính, nhất định bản thân có biện pháp.

Ánh mắt Đỗ Hà thâm thúy, chậm rãi nói:

- Quả thực cần phải vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, để bách tính ý thức được chính mình bị lừa gạt như vậy là đủ rồi. Pháp hội luận phật lần này hấp dẫn ánh mắt hàng nghìn hàng vạn tín đồ, đây chính là cơ hội trời ban?

Trường Nhạc bừng tỉnh:

- Đỗ lang dự tính đại náo pháp hội?

- Đúng vậy!

Sắc mặt Đỗ Hà rất cương quyết, chắc như đinh đóng cột nói:

- Không vạch trần bộ mặt đám tăng nhân này, Đỗ Hà ta há có thể cam tâm.

Trường Nhạc nhìn ái lang thật sâu, trong ánh mắt tiết lộ vẻ kiêu ngạo, biểu hiện đây chính là phu quân của chính mình, một người dám nói dám làm, có dũng khí anh hùng, nàng tiến lên một bước nói:

- Ta sẽ theo Đỗ lang.

Trong mắt Cao Dương léo sáng, đại náo pháp hội luận phật, tựa hồ là trò đùa rất vui đây, nàng xúc động nói:

- Ta cũng vậy... Ba người chúng ta hôm nay sẽ giáo huấn những tên hòa thượng gian xảo này một chút, để bọn họ biết lợi hại của Cao Dương ta...

Nàng hưng phấn vung nắm đấm.

Đỗ Hà dẫn hai gã hộ vệ tới chỗ tối, để bọn họ mua một chút phật châu, phật tượng, pháp khí... chất lượng kém bên trong và bên ngoài chùa, hỏi rõ giá cả giao lại cho chính mình.

Không lâu sau!

Keng!

Tiếng chuông vang lên.

Pháp hội luận phật đã bắt đầu.

Đỗ Hà liếc mắt nhìn Trường Nhạc, Cao Dương dẫn các nàng tới sân lớn.

Pháp hội luận phật tổ chức tại sân lớn bên ngoài chính điện Hoằng Phức Tự.

Sân lớn có thể chứa hơn ba vạn người, trước cửa chính điện đựng một đài cao hình vuông, trên đài sở hữu hai mươi sáu chỗ ngồi, mười sáu chỗ trong đó dành cho tăng lữ ngồi, chính là cao tăng phật giáo, còn lại đều để quan to quý tộc được mời đến như Lý Thừa Càn, Tiêu Vũ.

Trên sân rộng cơ hồ chật ních, Đỗ Hà không muốn kém Trường Nhạc, Cao Dương đi vào đám người đông đúc, hắn dự định đi vào từ bên cạnh tiến đến phía trước, may ra tới thời điểm mấu chốt dễ công phá, do đó triển khai càn quét toàn bộ.

Đi được nửa vòng, khi tới gần, Đỗ Hà bất ngờ trông thấy Lý Thừa Càn, Tiêu Vũ dẫn một đám hòa thượng thân mặc áo cà sa đủ màu leo lên đài cao.

Đỗ Hà không khỏi dừng cước bộ, có chút bất ngờ, thấp giọng nói:

- Tại sao thái tử ở đây?

Trường Nhạc, Cao Dương kinh hô:

- Thực sự là đại ca...

Thời gian sau đó, Lý Thừa Càn đã đứng trên đài cao, một mảnh yên lặng, vị nhân huynh này cao giọng nói:

- Cửu Văn Hoằng Phúc Tự là chùa đệ nhất Trường An, chủ ý của cô vương Lý Thừa Càn ngày hôm nay tới đây chính là cầu phúc cho phụ hoàng mẫu hậu, cầu mong song thân bình an, vừa vặn gặp pháp hội luận phật, được Nạp Ngôn pháp sư mời chủ trì pháp hội lần này. Cô Vương cảm giác phật học sâu sắc phổ độ chúng sinh, có ý học tập, trong lòng lay động, tiếp nhận gánh nặng này, hi vọng có thể gần gũi học tập phật pháp.

Hắn nói khiến mọi người vỗ tay rào rào.

Tín đồ tin phật, chính là vì chúng sinh bình đẳng, phổ độ chúng sinh?

Lý Thừa Càn nói không quá nổi bật, nhưng cực kỳ cổ động nhân tâm.

- Đại ca... Thực sự là...

Trường Nhạc vẫn luôn muốn hóa giải ân oán giữa Lý Thừa Càn và Đỗ Hà, chỉ là không biết hành động thế nào, hiện nay mới biết vì sao phu quân của chính mình nhiều lần đối nghịch với Lý Thừa Càn.

Nàng tiến lên một bước, thấp giọng nói:

- Không cần bận tâm tới ta, cũng không cần bận tâm tới đại ca của ta, để bách tính thấy rõ tất cả mới là chuyện tình quan trọng nhất.

Giữa bách tính và đại ca, lý trí của Trường Nhạc lựa chọn bách tính.

Thê tử như vậy, Đỗ Hà sao có thể để nàng thất vọng?

Hắn quay đầu lại cười, kéo tay nàng đi nhanh về phía trước.

Đỗ Hà, Trường Nhạc, Cao Dương đi dọc theo sườn đường, dự định từ phía sau Lý Thừa Càn đi tới vị trí trước đài.

Tuy rằng hành động này không quang minh chính đại, nhưng Đỗ Hà không muốn hai mỹ nữ tuyệt sắc chen lấn trong đoàn người. Nhỡ ra trong đám người gặp chút lang nhân, vậy có thể xong đời. Một người là tiểu di tử, một người là phu nhân của chính mình, đã ăn thiệt rồi, còn không khóc chết? Cho dù sau đó chặn bàn tay lang nhân này xuống, thứ kia còn có thể trở về sao?

Cho nên hắn tình nguyện không quang minh chính đại, cũng không dám mạo hiểm: Phu nhân của chính mình có thể nào để cho người khác sờ soạng...

Đi từ mặt bên đại điện Hoằng Phúc Tự, bởi vì mọi người bị pháp hội hấp dẫn, phía sau hậu đài không có dấu chân người.

Nhưng đi được chưa tới hai bước, trong tai lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập gấp gáp.

Trong lòng Đỗ Hà khẽ động, kéo Trường Nhạc, Cao Dương ẩn nấp phía sau bóng đại thụ, hắn không biết vì sao phải trốn, chỉ là theo bản năng, nghĩ Hoằng Phúc Tự không phải nơi quang minh chính đại, ẩn nấp tại nơi bí ẩn gần đó có lẽ có thể nghe được tin tức gì đó hữu ích.

Đỗ Hà ló đầu lắng nghe, Trường Nhạc cũng duỗi thân ngoái đầu, Cao Dương lại càng không cần phải nói.

Ba cái đầu xuất hiện phía sau đại thụ, bộ dáng có vẻ có chút buồn cười.

Đầu tiên trông thấy một hòa thượng mặc trang phục tăng nhân, đương nhiên hòa thượng này chính là tăng nhân, bất quá trang phục và đạo cụ của hắn không giống với tăng nhân: Đôi chân trần to lớn không đi giày, tăng phục trên người đính đầy mảnh vá, lại tẩy rửa sạch sẽ, có vẻ có chút bạc màu, tay trái hắn cầm một chiếc thiền trượng chế tạo bằng gỗ, tay phải nắm một chuỗi tràng hạt, có bộ dáng khá khổ hạnh, chỉ là trên đầu lông mày xuất hiện một tia tức giận, bước nhanh tiến về phía trước, không quay đầu lại.

Tiếp đến, xuất hiện chính là hai sa di và Tuệ Không đại sư đã từng gặp mặt Đỗ Hà một lần.

Tuệ Không bước nhanh tiến về phía trước đuổi theo tăng nhân cổ quái kia, chắn trước mặt hắn, cung kính nói:

- Hoằng Nhẫn đại sư, xin dừng bước...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.