Lý Thế Dân vỗ tay gọi tới một hộ vệ, thấp giọng dặn dò.
Đỗ Hà không có dụng tâm đi nghe, cũng không biết nói cái gì.
Chưa qua một khắc, hộ vệ bước vào, tay cầm một thanh đao, Lý Thế Dân cầm lấy nói:
- Thanh đao này gọi là Định Đường đao, luận lực bổ chém còn cao hơn Bàn Long Kiếm mấy trù, gọt kim đoạn ngọc, ngươi đao kiếm song tuyệt, có thể đồng thời sử dụng, phối hợp Bàn Long Kiếm càng như hổ thêm cánh.
Đỗ Hà vui mừng quá đỗi, võ nghệ của hắn tuy dùng kiếm pháp làm chủ nhưng uy lực của trường kiếm trên chiến trường cũng không như trong tưởng tượng của hắn.
Lúc xuôi Giang Nam, bởi vì nhu cầu nên hắn khổ luyện đao pháp, tập được đao pháp cao thâm có ghi lại trong [Lưu Hương bảo giám], đối với đao pháp cũng có tâm đắc nhất định, cảm nhận được uy lực bá đạo của đao nhưng cũng rất nhanh phát hiện đao không sở trường phá chiến giáp, cho dù là giáp da cũng không thể đơn giản phá được. Đối với kiếm thì không cần suy nghĩ vấn đề này, mũi kiếm sắc bén có thể dễ dàng thấu giáp. Sau khi trải nghiệm cả hai thứ, Đỗ Hà vẫn mong muốn có một thanh binh khí vừa có sự sắc bén của kiếm, vừa có uy lực của đao. Lúc ở trên Ông sơn, hắn tận mắt nhìn thấy uy phong của Chu Chấn Uy trái đao phải kiếm, trong lòng đã muốn thử một lần. Sau đó trên Úc Quân sơn lại đột phá ý tưởng đao kiếm song tuyệt để phát huy lớn nhất đặc tính của đao kiếm trên chiến trường. Lúc quyết chiến với Mạc Hạ Ba Cáp vì đoạt được chiến đao chém tới liền quyết định sau khi trở lại Trường An nhất định phải bảo viện khoa học kỹ thuật chế tạo một thanh đao vừa tay, còn chưa kịp làm thì Lý Thế Dân đã đem tới.
Định Đường đao có lẽ không nổi danh như Trạm Lư, Can Tương, Mạc Tà trong lịch sử nhưng bảo đao mà Lý Thế Dân đưa đâu thể kém.
Lý Thế Dân ban thưởng có thể xem như thánh chỉ, miệng vàng lời ngọc, Đỗ Hà cũng không khách khí, cười nhận lấy Định Đường đao, vỏ đao phong cách cổ xưa trang nhã, lộ ra dấu vết thời gian, thân mỏng như lá nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, đường cong hoàn mỹ. Hắn rút đao ra thì một luồng hàn quang đập vào mặt, trên sống đao có khắc hai chữ triện “Định Đường”, không khỏi khen:
- Hảo đao!
- Xác thực là hảo đao.
Lý Thế Dân nói ra lai lịch thanh bảo đao:
- Đao này do tụ tượng Trương Nha Cửu dùng bách luyện pháp rèn thành. Vật liệu của nó là thiên ngoại huyền thiết nhiều lần hỏa luyện, đương thời cũng chỉ có Bàn Long Kiếm và mấy thanh binh khí khác có thể so sánh. Năm đó trẫm dùng nó làm binh khí dẫn 3000 binh mã tập kích Đậu Kiến Đức có mười vạn đại quân. Hôm nay cũng chỉ dùng làm trang sức, ngươi đang cần một thanh bảo đao nên tặng cho ngươi, kết hợp Bàn Long Kiếm, Định Đường đao để khai mở cương vực cho Đại Đường.
Hắn nghe Đỗ Hà kể lại trận chiến với Mạc Hạ Ba Cáp, biết Đỗ Hà vì không có bảo đao mà bỏ lỡ cơ hội đánh chết đối phương, cũng nhìn ra khát vọng có một thanh bảo đao của hắn. Đỗ Hà từng lập nhiều công huân cho Đại Đường, Lý Thế Dân đang lo không biết như thế nào ban thưởng, phát hiện hắn cần bảo đao liền lập tức lấy thanh bảo đao trân quý nhất của mình đem tặng. Thấy Đỗ Hà yêu thích vuốt ve thanh Định Đường đao trong tay, Lý Thế Dân cũng vui mừng nói:
- Đao này giờ là của ngươi, muốn làm gì thì để sau, giờ uống rượu với trẫm, kể lại chuyện Tiết Duyên Đà. Trẫm muốn biết, thực lực quân sự của Tiết Duyên Đà thế nào?
Đỗ Hà đem ước định của hắn với quân tốt Tiết Duyên Đà kể lại, cũng nói ra những điều hắn biết về thực lực quân sự Tiết Duyên Đà để tiến hành chiến dịch quân sự năm sau.
Lý Thế Dân nghe xong cũng biết thực lực quân sự của Tiết Duyên Đà có căn cơ nhất định nhưng không quá để ý.
Không phải hắn kiêu ngạo tự phụ mà là Đại Đường vương triều quả thật có thực lực bao trùm Tiết Duyên Đà. Đỗ Hà tiếp đó nói về chuyện Uyên Cái minh đông, Lý Thế Dân hừ lạnh một tiếng:
- Đám hề này vẫn còn làm ầm ĩ, đợi trẫm thu thập Tiết Duyên Đà sẽ khai đao với bọn chúng.
Dù thế nào cũng phải đoạt lại Liêu Đông, chuyện Dương Quảng không thể hoàn thành, trẫm cũng muốn cùng nhau hoàn thành.
Một câu như vậy đã quyết định tương lai của Cao Ly, đúng như Đỗ Hà nghĩ, Liêu Đông một khi vẫn nằm dưới sự khống chế của Cao Ly thì sẽ là một cái gai trong mắt Lý Thế Dân.
Đối mặt với vấn đề sở hữu lãnh thổ, mỗi người Hoa Hạ đều có cách nghĩ như nhau, Đỗ Hà nói tiếp:
- Chinh phạt Cao Ly không khó, khó chính là vấn đề ngựa thích ứng khí hậu. Chiến mã của chúng ta cũng không thích hợp tác chiến ở Tây Bắc xa xôi, vạn dặm chinh chiến lại không thể thiếu chiến mã, đây vẫn là chỗ khó nhất để ngày sau phá Cao Ly.
Lý Thế Dân cũng biết năm đó khi Dương Quảng chinh phạt Cao Ly gặp phải hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt. Dương Quảng mặc dù vô đạo nhưng tài hoa quân sự không tệ, xuất động trăm vạn đại quân vẫn không thể chinh phạt Cao Ly, mấu chốt cũng là ở chỗ khí hậu.
- Được rồi, việc này không cần nghĩ nhiều, bất quá tin tức ngươi nói có thể lợi dụng, chúng ta bây giờ không rảnh bận tâm đến Cao Ly nhưng cho bọn chúng chút phiền toái vẫn có thể.
Lý Thế Dân cười nhạt một tiếng, trên mặt treo mấy phần âm hiểm.
Đỗ Hà cũng lộ ra ánh mắt đồng dạng, kính Lý Thế Dân một ly nói:
- Tiểu tế cùng nhạc phụ nghĩ cùng một cách, hiện tại Cao Ly như tiến trình lịch sử sẽ là Lưu Vương cùng Uyên Cái Tô Văn, đều là nhân vật tương đối xuất sắc, quân chủ một phương, có thể mang đến cục diện mới cho Cao Ly, đó chính là cái gọi phá rồi lại lập.
Lý Thế Dân động dung nói:
- Hay cho một câu phá rồi lại lập của hiền tế, mấy năm nay lịch sử càng biến, có một câu đạo tận Tần mạt mới có Hán thịnh, nếu không có thời Tùy mạt sao có Đại Đường hôm nay? Phá trước rồi lập là chuyện bất kỳ triều đại nào cũng phải trải qua.
Đỗ Hà nói:
- Cao Ly hiện tại cũng giống như vậy, bọn họ đang gặp nội loạn, một khi nội loạn dẹp yên sẽ có thể ổn định phát triển, chỉ cần chúng ta có thể tiếp tục duy trì nội loạn vậy sẽ là đả kích trí mệnh với thực lực của bọn họ, sẽ rất hữu dụng cho việc ngày sau chiếm Liêu Đông. Căn cứ theo tin tức, trong hai người Vinh Lưu Vương cùng Uyên Cái Tô Văn thì Uyên Cái Tô Văn tay cầm binh quyền, thực lực càng thêm mạnh mẽ. Chúng ta chỉ cần ủng hộ Vinh Lưu Vương, Uyên Cái Tô Văn tất nhiên sẽ bó tay bó chân, nội loạn vĩnh viễn không dừng lại. Kim Bác Triết nhát gan sợ chết nên khi bị ép bức đã nói hết tình huống Cao Ly cho Đỗ Hà nên hắn hiểu rõ tình hình Cao Ly như lòng bàn tay.
Lý Thế Dân hiểu ý cười cười, đối phó Cao Ly cần có thời gian nhưng để cho Cao Ly tự giết lẫn nhau mới là thượng sách.
Trong khi Đỗ Hà cùng Lý Thế Dân tùy ý thương lượng thì Di Nam, Đại Độ Thiết lại đang bị di hoạn mà Đỗ Hà quấy đến sứt đầu mẻ trán.
Đại Độ Thiết bị tổn thất nặng, cũng không có ý định buông tha Mạc Hạ Ba Cáp, mười vạn đại quân vây khốn Úc Quân sơn. Chỉ là Úc Quân sơn kéo dài hơn mười dặm, núi cao hiểm trở, Mạc Hạ Ba Cáp sống trên đó hơn mười năm, quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ, hơn trăm người ẩn nấp trong đó, nếu không có công nghệ cao căn bản không thể tìm ra.
Tiết Duyên Đà tuy không lo lắng vì lương thảo nhưng chi tiêu của mười vạn đại quân không nghi ngờ là con số cực lớn.
Từ lúc Đỗ Hà dẫn mười ba vạn đại quân đến giờ, bộ đội Tiết Duyên Đà đã ở bên ngoài suốt hai tháng. Tiết Duyên Đà không có quân chính quy, đại quân lúc bình thường đều là chủ lực săn bắn và chăn nuôi gia súc. Một ngày bao vây Úc Quân sơn cũng tương đương Tiết Duyên Đà một ngày thiếu đi mười vạn tráng niên lao động. Trong khi đó địch nhân chủ yếu của Tiết Duyên Đà cuối cùng vẫn là Đại Đường, không thể tiêu hao lãng phí lực lượng tài lực vây trên núi, giằng co một tháng, Di Nam rất lý trí hạ lệnh rút quân.
Kết quả là Mạc Hạ Ba Cáp bị Tiết Duyên Đà vây khốn, tựa như chuột núi chỉ có thể sống trong địa đạo, ăn quả dại cầm hơi. Đại quân của Tiết Duyên Đà vừa rút lui, hắn như mãnh hổ hạ sơn, giao long xuống biển, đầu tiên thuần phục hơn năm mươi con ngựa hoang rồi đoạt chiến mã từ mấy bộ lạc nhỏ, từ đó tiến hành cướp bóc Tiết Duyên Đà.
Hắn có Hải Đông Thanh dẫn đường, tung hoành qua khắp lãnh thổ Tiết Duyên Đà không hề cố kỵ, chuyện tìm mục dân gây phiền toái. Gia súc là sinh mệnh với dân thảo nguyên, là nguồn đảm bảo thức ăn cho họ, dân thảo nguyên cũng không mấy khi giết gia súc, trừ khi bị bệnh chết hay có khách quý tới nơi.
Hôm nay Mạc Hạ Ba Cáp điên cuồng triển khai trả thù, không ngừng săn giết đường sống của Tiết Duyên Đà nên toàn bộ Tiết Duyên Đà lập tức luống cuống, tất cả các bộ lạc xuất động hơn hai mươi vạn đại quân đến vây quét Mạc Hạ Ba Cáp.
Nhưng trên thảo nguyên mênh mông thì hai mươi vạn đại quân cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, năm trăm người của Mạc Hạ Ba Cáp càng như muối bỏ biển. Mạc Hạ Ba Cáp lợi dụng Hải Đông Thanh tựa như chuột vờn mèo, vừa dễ dàng tránh thoát vừa không ngừng tập kích mạch máu kinh tế của Tiết Duyên Đà khiến Di Nam khóc hận!
Tiết Duyên Đà gặp phải bi kịch.