Kỳ thực A Sử Na Kết Xã Suất làm như vậy, không phải giống như Lý Thế Dân nghĩ. Mà ý đồ chính là bức chết Đột Lợi khả hãn, như vậy hắn có thể tập kết người Đột Quyết với tư tưởng phản Đường báo thù thay Đột Lợi khả hãn.
Chỉ là Lý Thế Dân không trúng kế, khiến hắn thất bại trong gang tấc.
Đương nhiên điểm ấy, ngoại trừ A Sử Na Kết Xã Suất, cũng không ai biết. Tuy Đột Lợi khả hãn là huynh đệ của hắn, thế nhưng từ sau khi Đột Lợi khả hãn hạ quyết tâm hàng Đường, hắn đã coi như phản đồ. Đối với việc quan tâm A Sử Na Hạ La Cốt, tự nhiên chỉ muốn lợi dụng hắn là người thân của Đột Lợi để chính mình mưu lợi.
- Ngươi nói dối!
A Sử Na Hạ La Cốt thực sự cùng từng nghe lời đồn đại như vậy, chỉ là hắn không tin, không tin thúc phụ hắn coi như cha lại tố giác phụ thân hắn.
Đỗ Hà không biết giải thích thế nào cho phải, chỉ có thể nhún vai nói:
- Ngươi không tin, ta cũng không có cách nào.
Nếu như Đỗ Hà tìm mọi cách giải thích, A Sử Na Hạ La Cốt đương nhiên không tin lời này là thật, nhưng Đỗ Hà biểu hiện thái độ thờ ơ, ngược lại càng chứng minh việc này là thật. Sắc mặt A Sử Na Hạ La Cốt nguyên bản vốn đã chuyển thành màu đỏ, tiếp đến lại trở nên trắng bệch, song quyền nắm chặt, trong mắt vừa giận vừa hận, lại có chút không biết làm thế nào.
Câu nói của Võ Mị Nương: “Do dự không dám quyết”. Thực sự đánh giá rất thỏa đáng đối với hắn.
Đỗ Hà không cho hắn thời gian đắn đo, liền lạnh lùng nói:
- Ngươi phải rõ ràng một chút, bệ hạ vì thể diện của phụ thân ngươi, không phải của ngươi.
Thể diện của ngươi không lớn như vậy. Đây cũng không phải mua bán, không được phép mặc cả. Nếu như ngươi ưng thuận sẽ được sống, vạn sự đại cát. Nếu như ngươi không đồng ý, ta chỉ có thể giết chết ngươi.
Hắn nhìn A Sử Na Hạ La Cốt, tựa hồ giết hắn là chuyện tình quá nhỏ.
- Ta đồng ý!
A Sử Hạ La Cốt cắn răng một cái, trong mắt tràn ngập hận ý:
- Nếu như hắn hại cha ta, cũng đừng trách ta vô tình!
Hắn tiến lên một bước, cầm Mông Hãn dược trong tay nói:
- Ngày mai trước khi hành sự, ta sẽ để tất cả đám người bọn họ ăn thứ này.
Thấy đại sự đã thành, trên mặt Đỗ Hà lộ vẻ tươi cười. Hắn từ trong lòng lấy ra một bình sứ, từ bình lấy ra một viên dược doàn màu xanh đưa cho A Sử Na Hạ La Cốt nói:
- Ăn đi!
Sắc mặt A Sử Na Hạ La Cốt khẽ biết, run run nói:
- Đây là cái gì?
- Độc dược! Độc dược cực độc!
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Đỗ Hà biến đổi, tính cách của A Sử Na Hạ La Cốt thiếu chủ kiến, quyết định của bản thân rất dễ bị người khác thay đổi. Hiện tại hắn đồng ý đối phó với A Sử Na Kết Xã Suất, nhưng khó có thể nói hắn không thay đổi chủ ý. Chỉ có không chế tính mệnh của hắn trong tay mới có thể đảm bảo hắn hành sự theo ý niệm của chính mình.
Đỗ Hà thản nhiên nói:
- Ăn viên dược hoàn này, nghĩa là không có thuốc giải, ngươi chỉ có thể sống được trong hai ngày, buổi tối ngay mai ta sẽ chuẩn bị cho ngươi thuốc giải, nhưng phải xem biểu hiện của ngươi.
A Sử Na Hạ La Cốt không có lựa chọn nào khác, liền nuốt độc dược vào bụng.
Đỗ Hà thỏa mãn cười, sinh mệnh của A Sử Na Hạ La Cốt đã bị khống chế, sẽ không cần phải lo lắng hắn lâm trận có phản bội hay không?
Hắn vỗ vỗ vai A Sử Na Hạ La Cốt, đi ngang qua người A Sử Na Hạ La Cốt.
Có thể khi hắn quay đầu tìm kiếm thân ảnh của Đỗ Hà, toàn bộ gian phòng đã trống không, quỷ ảnh còn không thấy, đâu còn thân ảnh Đỗ Hà.
Cửa phòng trong tầm mắt của hắn, hiển nhiên không thấy Đỗ Hà rời đi từ của phòng.
Phía sau hắn chỉ có duy nhất một phiến cửa sổ, nhưng hắn ở tại lầu ba, sức người có thể vượt qua sao?
Sắc mặt hắn tái nhợt, cất bước đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía xa xa cũng không thấy bất kỳ hình bóng nào.
Cũng giống như lúc đến vô thanh vô tức, rời đi cũng là vô thanh vô tức.
Hai chữ Quỷ dị hiện lên trong đầu hắn, sống lưng tê lạnh, toàn thân cứng ngắc.
…
Cuộc săn bắn sau một ngày một đêm, tất cả mọi người đều quý trọng thời gian sau cùng này.
Trong doanh địa bọn họ triển khai vô số loại hoạt động, vô cùng náo nhiệt.
Sẩm tối ngày hôm nay, một công khanh thúc ngựa đi dạo mang tới tin tức tức kinh hoàng, trong rừng sâu đi về phía bắc ngoài mười dặm tại khu săn bắn Cao Lăng, hắn phát hiện có một đầu tông hùng rất lớn.
Tin tức này truyền đi, lúc này trong đại doanh liền vỡ òa.
Bởi vì nhân số bọn họ quá nhiều, dã thú hung mãnh đều đã sớm trốn đi rất xa. Cách đây hai ngày, bọn họ săn được dã thú hung mãnh nhất cũng chỉ là lợn rừng. Không thể nghi ngờ, nếu có người săn được tông hùng, tất nhiên sẽ trở thành thợ săn đệ nhất trong đại hội săn bắn lần này.
Tất nhiên tông hùng rất hung mãnh, thế nhưng Đại Đường thượng võ, mãnh thú không phải vô địch, trong hơn vạn người ít nhất cũng có tới một trăm tám mươi người có thể tiêu diệt tông hùng. Bọn họ vừa nhe nói tông hùng xuất hiện, cả đám đều chà sát tay, lộ rõ thần thái nôn nóng.
Nhưng Lý Thế Dân lập tức nói một câu giống như nước đá mùa đông, hủy toàn bộ hỏa khí trong lòng bọn họ.
- Tính cảnh giác của dã thú so với nhân loại còn cao minh hơn hàng trăm lần. Một đám người tới vây, chưa nhìn thấy con mồi, nó đã chạy vô tung vô ảnh. Cơ hội lần này hãy để cho trẫm, ha ha, trẫm ít khi có cơ hội dương cung săn bắn, các ngươi đừng đoạt của trẫm.
Hoàng đế Đại Đường nói lời này, đâu còn ai dám tranh đoạt với hắn?
Toàn bộ đám người đều nguội lạnh.
Lý Thế Dân điểm sáu mươi gã dũng sĩ làm cận vệ, trước mắt bao người dời khỏi doanh trại.
Mặc dù có đại thần khuyên Lý Thế Dân dẫn theo nhiều người.
Nhưng Lý Thế Dân lại bác bỏ nói:
- Trẫm đi săn, nhiều người dọa nó chạy, chẳng phải mất công sao. Cáp... Các ngươi yên tâm, từ khi tuổi còn trẻ đến khi đứng tuổi, số lượng mãnh thú chết dưới cung của trẫm ít nhất cũng tới ba chữ số. Ngay cả tông hùng cũng không làm gì được trẫm.
Hắn vung tay lên, không nghe lời khuyên ngăn, ngông nghênh đi về phương bắc.
Trong mắt đám người A Sử Na Kết Xã Suất lóe lên quang mang hung ác, trong lòng hô lớn:
- Lang Thần giúp ta!
Hắn đang lo lắng tại doanh trại quân đội phòng thủ nghiêm ngặt như vậy làm sao có thể bắt giữ Lý Thế Dân, không ngờ cơ hội lại tới nhanh như vậy. Hắn bước từng bước nhẹ nhàng, đi về phía doanh trại quân đội.
Cách chỗ hắn không xa, thần sắc A Sử Na Xã Nhĩ vô cùng phức tạp nhìn bóng dáng A Sử Na Kết Xã Suất, trông có vẻ trầm ngâm, len lút theo sau.
Trở lại doanh địa, A Sử Na Kết Xã Suất đang định triệu tập tâm phúc hơn mười năm thu gom, lại được tin A Sử Na Hạ La Cốt đã đến, liền nhếch miệng cười nói:
- Tới rất đúng lúc.
Hắn không vọi gọi người, tiến về phía doanh trướng.
A Sử Na Hạ La Cốt đang trong trướng của A Sử Na Kết Xã Suất nói chuyện phiếm với Cáp Khắc Đa. Sắc mặt có chút trắng bệch, cũng có chút thấp thỏm lo lăng, chỉ là mạng sống nằm trong tay Đỗ Hà, để có thể sống hắn không có lựa chọn nào khác.
Cáp Khắc Đa cũng phát hiện điểm này, nhưng hắn lấy cớ do quá hồi hộp.
A Sử Na Kết Xã Suất bước vào trong trướng, cười lớn nói với hai người:
- Ta thật may mắn, quả Lang Thần khả hãn trợ giúp! Ngươi cũng biết cơ hội của chúng ta đã tới, hoàng đế Lý đi về phía bắc săn bắn, bên cạnh hắn chỉ có hơn sáu mươi cận vệ, với thực lực của chúng ta có thể đơn giản đánh bại bọn họ, bắt giữ Lý Thế Dân ngay tối nay.
A Sử Na Hạ La Cốt không biểu hiện quá mức hưng phấn, hắn biết tất cả chuyện này đều để mê hoặc bọn họ.
Cáp Khắc Đa vui mừng khôn xiết, nhưng hắn không hổ là quân sư của A Sử Na Kết Xã Suất, mơ hồ cảm thấy kỳ quái hỏi:
- Tất cả chuyện này không phải quá đúng lúc sao? Sau một đêm liền xuất hiện cơ hội như vậy.
A Sử Na Kết Xã Suất xua tay nói:
- Là ngươi quá lo nghĩ, ngươi không biết Lý Thế Dân. Lý Thế Dân cưỡi ngựa bắn cung rất tốt, nhưng không có thời gian rảnh ra ngoài săn bắn. Săn gấu đối với hắn không phải chuyện kỳ lạ. Huống hồ, với thực lực của hắn, nếu phát hiện chúng ta mưu phản, đã sớm một mẻ bắt hết chúng ta, đầu cần phải phiền phức như vậy?
Cáp Khắc Đa cảm thấy có lý, cũng không nhiều lời.
A Sử Na Kết Xã Suất lệnh Cáp Khắc Đa mời toàn bộ tâm phúc tới, trong lòng tràn đầy tự tin cười nói:
- Nói bọn họ chuẩn bị đao thương thật tốt, đại kế của chúng ta sẽ thi hành ngay tối nay.
Cáp Khắc Đa tuân lệnh rời đi.
A Sử Na Xã Xuất lôi kéo A Sử Na Hạ La Cốt tới tiếp tục nói đến tương lai sáng lạn, bỗng nhiên một người lại xông vào doanh trướng.
A Sử Na Kết Xã Suất thấy người này, thần sắc liền đại biến.
Dĩ nhiên người này chính là A Sử Na Xã Nhĩ.
- Xã Suất, Hạ La Cốt, các ngươi muốn làm gì, các ngươi biết làm như vậy sẽ gánh hậu quả thế nào hay không?
Trong giọng nói của hắn tràn ngập sự tức giận, tựa như mãnh thú nổi điên. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ A Sử Na Kết Xã Suất có chuyện, lo lắng hắn lầm đường lặc lối. Lúc trước thấy thần sắc hắn phấn khởi, trong lòng cảm thấy kỳ quái, một mạch theo sau, tới ngoài doanh trướng nghe được tất cả sự tình. Dường như hắn cảm thấy choáng váng, vốn dự định trực tiếp tới báo với Lý Thế Dân. Nhưng vừa nghĩ như vậy, lại do dự.