[Dịch] Đại Đường Đạo Soái

Chương 437 : Đầu đường gặp chuyện




Đỗ Hà ôm hai nữ thành khẩn kể lại chuyện Vũ Mị Nương, nhất là chuyện Vũ Mị Nương vì hắn làm mà không cần hồi báo.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, bàn tay nhỏ bé vẫn vuốt ve bên hông hắn bỗng chốc muốn véo hắn thật đau nhưng rốt cuộc vẫn không dám biểu hiện bất kỳ bất mãn.

Không có một nữ nhân nào nguyện ý chia xẻ trượng phu, nhưng xã hội phong kiến, vốn là thời đại một người nam nhân làm chủ, chỉ cần có quyền có thế, nhiều thê thiếp là rất bình thường đấy. Một chồng một vợ như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối mới là không bình thường.

Cho nên trong lịch sử Lý Thế Dân mới có thể đối với Phòng Huyền Linh chỉ có một lão bà mà kinh ngạc, mới có thể ban thưởng cho hắn một ít mỹ nữ làm thiếp thất. Phòng Huyền Linh cũng không phải không muốn nhận lấy, mà là không dám, không có can đảm, như thế mới đã dẫn phát câu chuyện Phòng phu nhân ăn dấm trong lịch sử.

Trong hậu cung của Lý Thế Dân có tới 3000 mỹ nhân, Lý Tông Đạo là Vương gia, thê thiếp cũng có hơn mười người. Các nàng sinh ở thời đại này nên cũng không có mâu thuẫn quá lớn với việc nạp thiếp. Ngoài ra trước kia các nàng không biết nguyên nhân không có thai là vì Đỗ Hà nên đã từng bàn qua chuyện nạp thiếp cho hắn. Tuy giờ đã biết chuyện nhưng về tâm lý cũng đã chuẩn bị sẵn.

Hơn nữa hai nàng sớm đã biết Vũ Mị Nương: Lúc trước Vũ Mị Nương thường xuyên đến Thái Quốc Công phủ nói chuyện với Chương thị, rất được lòng bà. Hai nữ là con dâu nên cũng không thiếu lúc đến phủ vấn an, dĩ nhiên nhiều lúc gặp mặt. Vũ Mị Nương giỏi lấy lòng người, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn cũng rất có hảo cảm với tài trí và phong thái của nàng, thậm chí còn cảm thán nếu Vũ Mị Nương không phải là thương gia thì sẽ là một nhân tuyển lý tưởng để nạp thiếp.

Hai nàng lúc này nghe Đỗ Hà tự thuật, cũng biết Vũ Mị Nương vì trượng phu của mình đã bỏ ra rất nhiều, hơn nữa thậm chí còn không tiếc mạng, ẩn ẩn đã tiếp nhận sự tồn tại của đối phương.

Mấu chốt nhất, hai nàng đều cảm nhận được Đỗ Hà quả thực có tình cảm với Vũ Mị Nương, đối mặt loại tình huống này phản đối cũng không phải cách sáng suốt.

Dưới đủ loại nhân tố hỗ trợ, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đã đồng ý với sự tồn tại của Vũ Mị Nương nhưng cũng biểu hộ cho Đỗ Hà biết các nàng đã đồng ý Vũ Mị Nương, cũng không có nghĩa là phóng túng cho hắn hoa tâm làm ẩu bên ngoài, chỉ một lần này, không có ngoại lệ.

Đỗ Hà thấy hai nữ không có ý phản đối thì cũng không nhịn được cười toét miệng.

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn thấy hắn cười tươi như hoa thì sinh lòng ghen ghét, đưa tay nhéo vào hông hắn.

Đỗ Hà vội vàng nhảy ra cười nói:

- Nhị vị phu nhân đã đồng ý thì ta sẽ xin cha mẹ hướng Mị Nương cầu thân.

- Bây giờ?

Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn thấy Đỗ Hà gấp khó dằn nổi càng phẫn hận nói:

- Có mới, quên cũ cũng không cần gấp gáp như vậy!

Đỗ Hà do dự một lát, nhớ tới lúc trước cam đoan nói:

- Không phải ta sốt ruột, chẳng qua là đêm dài lắm mộng. Kỳ thật sợ các nàng thương tâm nên ta vẫn không thể nói ra. Là Tề Vương Điện hạ đã kích thích ta.

Chuyện đã như vậy nên hắn cũng kể rõ chuyện với Tề Vương.

Trường Nhạc thấp giọng nói:

- Ngũ ca hành vi không hợp, Vũ muội muội nếu gả cho hắn vậy thì quá đáng thương!

Nàng cũng biết tính tình của Lý Cổ không ra gì.

- Không chỉ như thế! Tề Vương phẩm hạnh không đoan chính có thể coi như chuyện cá nhân nhưng hai ca ca của Mị Nương lại hoàn toàn là súc sinh.........

Hai chuyện mà Đỗ Hà ghét nhất là bất hiếu, gian dâm, trong mắt hắn, loại người này có thể dùng danh xưng súc sinh.

Sau khi hắn kể ra chuyện ác của Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng thì Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn cũng đều căm giận bất bình.

Trường Nhạc càng nói:

- Ngày kia vào cung, ta sẽ nói với phụ hoàng, hai người kia căn bản không xứng ăn thái lộc của Đại Đường, tước vị ở trên người bọn họ thật sự là sỉ nhục Đại Đường.

Đỗ Hà nheo mắt cười cười, Trường Nhạc là con gái cưng nhất của Lý Thế Dân, một khi nàng mở miệng, hai tên kia coi như gặp hạn.

Nghe xong nguyên do, hai nữ minh bạch e ngại trong lòng Đỗ Hà, có Tề Vương vô liêm sỉ, Vũ gia Nhị thiếu gia súc sinh, nếu như ba người này thông đồng làm bậy thì không thể không dè chừng.

Đỗ Hà trước tiên trưng cầu ý kiến Chương thị. Chương thị vốn mong mỏi bế cháu, lại không biết vấn đề là do Đỗ Hà, chỉ cho là Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn không ổn nên cũng đã có lòng lập thiếp cho con, chỉ là hai nữ thân phận không tầm thường, không tiện mở miệng. Ngoài ra hai nữ cực kỳ hiếu thuận, bà cũng không đành lòng bởi vì việc này mà làm tổn thương.

Hôm nay thấy hai nữ thức thời, đồng ý Đỗ Hà lấy thêm vợ nên tự nhiên sẽ không phản đối, lại nghe người con muốn lấy là Vũ Mị Nương thì cười tít mắt:

- Hảo hảo hảo, Mị Nương là con dâu lý tưởng, vi nương rất hài lòng, rất hài lòng!

Cũng không biết Vũ Mị Nương cho bà thuốc mê gì mà nghe xong lại cười như vậy.

Đỗ Hà vốn muốn cùng Đỗ Như Hối thương nghị, Chương thị nói thẳng:

- Miễn đi, Nhị Lang cứ đi đi, việc này vi nương đã đáp ứng, cha ngươi sẽ không phản đối.

Đỗ Hà hiểu ý cười cười, lão nương có thể so sánh Phòng phu nhân, có bà đồng ý là đủ, đang định tới Vũ phủ thì lại bị Chương thị kéo lại, cười mắng:

- Hỗn tiểu tử, con đi làm cái gì.

Đỗ Hà kinh ngạc nói:

- Cầu thân.

Chương thị trừng mắt, hỏi ngược lại:

- Đi tay không.

Đỗ Hà vỗ đầu một cái, vội la lên:

- Xem con, cao hứng đến quên hết thảy. Con đi chuẩn bị sính lễ.

Lúc cưới Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, bởi vì bọn họ địa vị bất đồng, hôn lễ long trọng, hết thảy quá trình không cần phải hắn nhúng tay. Vũ Mị Nương dù sao thân phận bất đồng nên hết thảy cần hắn xử lý. Đối với hắn là chuyện không trâu bắt chó đi cày, không hề biết làm gì, có Chương thị nhắc nhở mới biết.

Chương thị lắc đầu cười:

- Con như chưa lớn vậy. Được rồi, sính lễ bình thường để mẹ chuẩn bị, con xem trên phố có đồ kỷ niệm gì có ý nghĩa thì mua về. Mị Nương là cô gái tốt, cũng đừng bạc đãi nàng.

Đỗ Hà cười nói:

- Cảm ơn mẹ, con đi đây.

Hắn giục ngựa đi tới chợ tây Trường An, đây là khu thương nghiệp và kinh tế chủ yếu của thành Trường An, bởi vậy được xưng Kim thị. Khu này khá gần điểm đầu con đường tơ lụa nên chung quanh có không ít ngoại thương, trở thành một chỗ mua bán có tính quốc tế. Nơi này có đủ các thương nhân đến từ Trung Á, Nam Á, Đông Nam Á và Triều Tiên, Bách Tế, Tân La, trong đó đặc biệt nhiều là thương nhân từ Trung Á cùng Ba Tư. Bọn họ thường mang hương liệu, dược vật bán cho Trung Quốc, lại mua về châu báu, hàng dệt tơ cùng đồ sứ. Bởi vậy, trong chợ phía Tây có rất nhiều thương nhân ngoại quốc mở cửa hàng, lại có rất nhiều quán rượu có cô nương Tây Vực ca múa. Trong bài “Thiếu niên hành” của Lý Bạch có câu “Ngũ Lăng thiếu niên kim thị” chính là chỉ tửu quán có Hồ cơ.

Đỗ Hà lúc này đi chợ, tìm các tiệm bán châu báu trang sức để tìm mua một thứ xứng với Vũ Mị Nương.

Vũ Mị Nương vũ mị mê người, đẹp như hồ ly tinh, muốn tìm một thứ xứng với nàng thật không dễ dàng.

Đỗ Hà đi dạo qua ba hàng châu báu nổi danh cũng chưa chọn được thứ vừa ý.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đi tới một nhà tên là Kỳ Trân Các, nhìn xem chiêu bài còn chưa phủ bụi, không khỏi dừng bước, thầm nghĩ:

- Mới khai trương, vào xem có thứ gì tốt! Lập tức cũng không do dự, rảo bước tiến vào.

Chưởng quầy tiến lên chào đón. Hiệu châu báu vốn là loại hình ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, vốn không có rất nhiều khách nhân. Cửa hàng của hắn mới mở chưa quá mười ngày, danh khí chưa lớn, sinh ý càng ít đến thương cảm, thấy có khách thì cười thành hình hoa:

- Công tử, tùy tiện, tuy là cửa hàng mới mở nhưng bất luận là châu báu đồ trang sức hay đồ ngọc đều là nhất tuyệt.

Đỗ Hà cười cười, cũng không để ý, tự tìm kiếm trên quầy xem có thứ phù hợp hay không.

Chưởng quầy nào chẳng thổi phồng cửa hàng nhà mình lên mây xanh. Tìm một hồi lâu thì hắn nhìn trúng một cái trâm cài đầu đúc từ vàng ròng, cũng không phải hình phượng thông thường mà là hình con cáo chín đuôi rất sống động, mắt cáo là một viên trân châu khảm vào, thủ công độc đáo tinh xảo.

Đỗ Hà nhìn trúng nhưng lại nhíu mày nói:

- Trâm cài đầu này do hai người thiết kế.

Chưởng quầy ngạc nhiên nói:

- Sao công tử biết?

Đỗ Hà lắc đầu cười nói:

- Vẽ rắn thêm chân, thật quá ngu xuẩn. Cửu vĩ hồ biểu thị đẹp đẽ, người có thể đeo nó đều là nữ tử quyến rũ cấp bậc hại nước hại dân, bạch trân châu có ý thuần khiết, cả hai có thể nào xứng đôi. Trâm cài đầu ta nhận, nhưng không muốn bạch trân châu, xóa cho ta, thay vào Hồng Bảo Thạch, trân châu đen cũng được, bất quá ta cảm thấy Hồng Bảo Thạch càng thêm phù hợp. Sau nửa canh giờ, ta tới lấy.

Hắn nói xong đem cái trâm cài đầu trả cho chưởng quầy, thanh toán tiền đặt cọc, đi ra cửa hàng.

Đi được vài bước, một nam tử bộ dạng lôi thôi cười đi tới, thần thần bí bí nói:

- Vị công tử này, coi ngươi là người biết hàng, ta có một kiện bảo bối, ngươi nhìn đảm bảo thoả mãn.

Nói xong, hắn lấy ra một viên trân châu đen bóng tung tung trong tay:

- Ngươi xem, trân châu đen là tuyệt phẩm trên đời, nếu công tử muốn chỉ cần năm ngân lượng là được!

Đỗ Hà trong mắt hiện lên dị sắc, còn chưa mở miệng thì một luồng kình phong lạnh toát đã bắn thẳng vào mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.