Khi Công Tôn Dạ Nguyệt nói lời này, trong đôi mắt như trân châu lộ ra giác ngộ không sợ chết.
Chết, ai mà không sợ, nhưng có một số chuyện còn quan trọng hơn tính mạng, cho nên trong lịch sử mới có một số nhân vật anh hùng bỏ qua sinh tử.
Thi Ngọc Hoa làm chuyện xấu xa, tội ác ngập trời, nhưng không có liên quan đến Công Tôn Dạ Nguyệt, nàng cũng không có bất kỳ thù hận nào với Thi Ngọc Hoa, cũng không là người bị hại, cam nguyện vì diệt trừ tai họa, thong dong đối mặt với tử vong.
Một nữ tử, nhiều lắm chưa quá 20 tuổi, ở đời sau còn đang thò tay xin tiền người nhà mua quần áo, nhưng Công Tôn Dạ Nguyệt đã có khí phách, tinh thần trọng nghĩa như vậy, vì việc không liên quan đến mình, không tiếc hi sinh tính mạng, thật sự khiến những người tự cho mình là đại trượng phu như Đỗ Hà xấu hổ.
Đỗ Hà chăm chú nhìn nàng, đưa hết số bánh ngọt trong tay tới, cười nói:
- Từ từ ăn, ta nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài.
Công Tôn Dạ Nguyệt trợn tròn mắt, không dám tin nhìn hắn, lại nhìn mấy chiếc bánh ngọt mê người hỏi:
- Tại sao...... Vì cái gì?
Lúc này nàng tựa hồ không dám tin vào tai mình, nếu không phải chuyện này phát sinh trước mắt, căn bản không cách nào tin được đây là sự thật.
Công Tôn Dạ Nguyệt biết rất rõ mình đã phạm tội gì, lúc trước vì thu hút sự chú ý của Đỗ Hà, nàng mới bắn một kiếm về phía Lý Thế Dân. Tuy chỉ là vô tâm nhưng đây chắc chắn là cử động ám sát Hoàng Đế. Ở bất cứ triều đại nào, bất cứ quốc gia gì, thích khách ám sát quân vương đều không thể dễ dàng tha thứ.
Trong lòng Công Tôn Dạ Nguyệt cảm thấy, nếu Đỗ Hà không tiết lộ hành tung của nàng ra ngoài đã vô cùng cảm kích, làm sao nghĩ tới hắn còn có thể giúp mình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đối mặt với nghi vấn này, Đỗ Hà thong dong cười nói:
- Tại sao à..... thật đúng là không tiện trả lời, đúng rồi, tại sao ngươi phải ám sát Thi Ngọc Hoa, tại sao ta phải cứu ngươi.
Công Tôn Dạ Nguyệt không hề do dự trả lời:
- Bổn cô nương giết súc sinh đó vì hắn đáng chết.
Đỗ Hà cũng lập tức đáp:
- Ta muốn cứu ngươi, là vì ngươi nên cứu.
Công Tôn Dạ Nguyệt im lặng không nói, im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Nhưng bổn cô nương không cần ngươi cứu.
Nàng nói vậy không phải giả bộ, nàng biết rõ mình đã rơi vào hoàng cung, như cá trong chậu, cho dù nàng có kế hoạch tốt thế nào, chuẩn bị vạn toàn như thế nào, nhưng trên thực tế vẫn là kéo dài hơi tàn, không có bất kỳ hi vọng, ngoài vùng vẫy chờ chết.
Chỉ vì trong con người luôn tiềm ẩn khát vọng muốn sống, Công Tôn Dạ Nguyệt có thể thản nhiên đối mặt tử vong, nhưng lại không thể buông tha hi vọng muốn sống, cho dù hi vọng đó rất mong manh.
Đỗ Hà trợ giúp quả thật có thể gia tăng khá lớn tỷ lệ có thể chạy ra khỏi hoàng cung, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung, là nơi thủ vệ sâu nhất nghiêm, cho dù hắn tương trợ, cũng không có quá nhiều hi vọng.
Ai làm người ấy chịu, đây là tập tính của người giang hồ.
Nhất là Công Tôn Dạ Nguyệt là loại người không muốn chịu ân huệ của người khác, trong lòng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, lại càng không muốn Đỗ Hà vì mình mà mạo hiểm tính mạng cả gia tộc.
Đỗ Hà nghe thấy đáp án như vậy, cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng thấy Công Tôn Dạ Nguyệt biểu lộ mình làm mình chịu, thầm giật mình, cười nói:
- Đây là ngươi lo lắng mang phiền toái đến cho ta?
Công Tôn Dạ Nguyệt không trả lời, xem như ngầm đồng ý.
Trong tình huống này, Công Tôn Dạ Nguyệt còn có thể bận tâm đến người nhà Đỗ Hà, thật sự khó được.
Đỗ Hà cũng sinh lòng kính ý, nhưng càng như thế, ý tứ cứu người của hắn cũng càng lớn hơn, thản nhiên nói:
- Ta không quan tâm phiền toái.
- Nhưng bổn cô nương quan tâm.
Công Tôn Dạ Nguyệt lẫm liệt nói:
- Mặc dù có ngươi tương trợ, khả năng toàn thân trở ra cũng chưa đến một thành, thậm chí khả năng gây họa cho toàn tộc ngươi. Bổn cô nương cũng nghe qua tên tuổi của ngươi, biết rõ ngươi là người tốt, là vị quan tốt có thể suy nghĩ cho bách tính, càng không thể liên lụy đến ngươi.
Chỉ cần ngươi không để lộ hành tung của bổn cô nương, chính là trợ giúp lớn nhất rồi.
- Ta hiểu......
Đỗ Hà nghe Công Tôn Dạ Nguyệt nói như vậy, trong lòng biết nàng quá lo lắng, có vẻ chuyện bé xé ra to, liền nói ngay:
- Ý tứ của cô nương, ta đã biết, nhưng ngươi cũng quá xem thường Đỗ Hà này rồi...... Ta là người có gia thất, không thể vì ngươi mà đánh cược tính mạng của nhất tộc Đỗ thị. Nhưng ngươi đừng quên, cha ta là Tể tướng Đại Đường, là cận thần theo Bệ Hạ tranh đấu giành thiên hạ, thê tử của ta là công chúa Bệ Hạ yêu quý nhất, chỉ cần ta không phạm tội mưu phản, sẽ không có khả năng rước họa cho người nhà, nhiều nhất một mình ta bị trách phạt mà thôi, điểm này ngươi không cần lo lắng.
Trước khi gặp mặt Công Tôn Dạ Nguyệt, Đỗ Hà đã có một dự tính.
Nếu người Công Tôn Dạ Nguyệt muốn giết chính là Lý Sùng Hoàng, chỉ vì nhầm lẫn mà giết nhầm Thi Ngọc Hoa, thực sự không phải có mục đích vì dân trừ hại, thì hắn sẽ bắt nàng đem đến cho Lý Thế Dân thẩm vấn.
Nếu Công Tôn Dạ Nguyệt biết rõ Lý Sùng Hoàng là Thi Ngọc Hoa, nhưng giết hắn là vì báo thù riêng, vì mình chứ không vì người khác, mình cũng không quan tâm, cũng không khai nàng ra, cũng không ra tay trợ giúp, tùy ý nàng tự sinh tự diệt.
Cuối cùng nếu Công Tôn Dạ Nguyệt biết rõ Lý Sùng Hoàng là Thi Ngọc Hoa, giết hắn chỉ vì chính nghĩa trong lòng, không vì bản thân thì quyết định xuất thủ tương trợ.
Ba dự tính này cảm giác không lớn, mục đích giống nhau, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.
- Ta biết rõ muốn chạy ra hoàng cung cũng không dễ dàng, nhưng vì ngươi, tất cả phong hiểm đều là đáng giá.
Hắn hé miệng mỉm cười, nụ cười giống như ánh mặt trời hòa tan băng tuyết.
Công Tôn Dạ Nguyệt nghĩ đến hàm nghĩa trong lời nói, khuôn mặt bất giác ửng đỏ, chân tay luống cuống, thái độ cường ngạch hoàn toàn biến mất. Nàng từ nhỏ đã đi theo sư phụ học nghệ, nam nhân tiếp xúc trong hơn mười năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, khi hành tẩu giang hồ, cũng vì không giỏi về giao tế, không kết bạn với nhiều nam nhân, phương diện tình cảm lại càng thuần khiết như tờ giấy trắng. Lời nói của Đỗ Hà tựa hồ như lời thổ lộ, đây là lần đầu tiên nàng gặp được, chưa bao giờ có kinh nghiệm tương tự, hoàn toàn không biết làm thế nào mới đúng.
Trong đầu Công Tôn Dạ Nguyệt đầy những suy nghĩ hỗn loạn, các loại suy nghĩ chiếm cứ lấy đầu nàng, muốn dừng lại cũng không được.
Đỗ Hà dù sao cũng là người từng trải, đã biết lời nói của mình đưa tới hiểu lầm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của nàng, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tuyệt mỹ, bất giác cũng mỉm cười.
Một hồi lâu, Công Tôn Dạ Nguyệt mới cố gắng trấn định nói:
- Đừng...... Đừng nói những lời khiến người khác hiểu lầm.
Đỗ Hà gật đầu nói:
- Nơi này là hoàng cung, cho dù là ta, muốn cứu ngươi, mang ngươi ra ngoài cũng không dễ dàng, phương pháp duy nhất là giấu ngươi ở đây, đợi đến lúc phòng vệ hoàng cung buông lỏng, sẽ tiếp tục nghĩ cách. Đồ ăn ta sẽ đúng giờ chuẩn bị cho ngươi, còn nữa cứ giấu mình dưới nước cũng không phải là cách...... Ngày mai ta sẽ mang tới cho ngươi một kiện nước. Mấy ngày nay ngươi tạm thời chịu khó, đợi khi tình hình chuyển biến tốt đẹp, ta sẽ nghĩ cách tìm cho ngươi một nơi an toàn.
Công Tôn Dạ Nguyệt vẫn chưa hết đỏ mặt:
- Nếu ngươi...... Ngươi thành tâm muốn giúp, bổn cô nương phải nhờ ngươi giúp rồi.
Đỗ Hà thấy nàng phản ứng mãnh liệt hơn so với tưởng tượng, không hiểu sinh ra một ý nghĩ, thầm nghĩ:
- Cái này...... Chẳng lẽ là thuộc tính “Ngạo kiều” trong truyền thuyết?
Trong mắt hắn hiện lên một đạo dị sắc, cảm thấy có chút thú vị, nheo mắt lại, có ý muốn trêu chọc nàng, chân thành nhìn nàng, hai tay thò ra đình nghỉ mát, đỡ lấy bờ vai non mềm nói:
- Dạ Nguyệt, ngươi yên tâm, Đỗ Hà ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài, ngươi chờ ta.
Công Tôn Dạ Nguyệt nhìn thấy gương mặt hắn gần trong gang tấc mặt, khuôn mặt ửng đỏ, trong chốc lát sung huyết, thậm chí có chút kích thích không chịu được, bỗng nhiên chui người xuống dưới nước.
Đỗ Hà bật cười hắc hắc, cũng không ở lại Di viên nữa, quay người rời đi.
Mặc dù trước mắt hắn không có cách gì có thể cứu Công Tôn Dạ Nguyệt, nhưng tin tưởng trời không tuyệt đường người, chỉ cần có tâm, biện pháp nhất định sẽ có.