Đỗ Hà nghe Tát Tang Địch nói như vậy mới lưu luyến đặt tiểu Tàng Sư trong lòng xuống dưới đất.
Tiểu gia hỏa nhe răng chạy đến chỗ không người, cảnh giác nhìn mọi người, bộ lông vàng tươi trên người dựng đứng, chỉ vì cổ đang bị buộc dây thừng, nó cũng vô lực chạy trốn, dáng vẻ vừa uy vũ, lại vừa đáng thương, khiến Đỗ Hà nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn mời đoàn người Tát Tang Địch đến trong phủ nói chuyện, lại kêu người chuẩn bị dâng trà nước, hỏi thăm tình huống Thổ Phiên.
Những năm này hắn tương đối bận rộn, cũng không lưu ý đến tình huống Thổ Phiên, hôm nay nhìn thấy Tát Tang Địch mới nhớ tới Thổ Phiên còn có một vị Tùng Tán Kiền Bố. Lúc trước vì Thổ Phiên có khí hậu cao nguyên nghiêm trọng, hắn sáng suốt khuyên bảo Lý Thế Dân tránh chiến, cuối cùng khiến Thổ Phiên cắt nhường mảnh đất Thanh Hải đổi lấy hòa bình.
Nhưng trong lòng Đỗ Hà rất tinh tường, Tùng Tán Kiền Bố có dã tâm rất lớn, là loại hào kiệt không cam lòng đứng sau người khác, chỉ cần Thổ Phiên cường thịnh, còn có thể trở thành cái họa tâm phúc của Đại Đường, hắn vẫn phải để ý đến tình thế Thổ Phiên.
Tượng Hùng quốc và Thổ Phiên có xung đột rất sâu sắc, quan hệ lúc nào cũng ở tình trạng hiểm ác, từ chỗ Tát Tang Địch nhất định có thể biết rõ tin tức của Thổ Phiên.
Tát Tang Địch thân là Đại tướng của Tượng Hùng quốc, tài năng hơn người, Đỗ Hà vừa hỏi cũng đã minh bạch nỗi buồn trong lòng Đỗ Hà, biết Đại Đường cũng không phải hoàn toàn yên tâm về Thổ Phiên, mừng thầm: Tượng Hùng quốc có mười vạn binh ở Tây Bắc, cũng không phải nhược quốc, nhưng Thổ Phiên còn mạnh hơn nữa.
Mặc dù trải qua đại thắng Giao Xuyên Đạo, thực lực của Thổ Phiên đã giảm sút rất nhiều, luận binh lực cũng không còn hơn Tượng Hùng quốc, nhưng tướng sĩ vũ dũng, mưu thần trí kế, Tượng Hùng quốc lại kém hơn rất nhiều.
Nhất là quân vương Tùng Tán Kiền Bố của Thổ Phiên càng văn võ song toàn, năm hắn 13 tuổi đã lãnh binh tác chiến, chỉ vẻn vẹn thất bại một trận. Tượng Hùng quốc là tiểu quốc xa xôi, hoang vắng, thật sự khó tìm được một người có thể địch nổi Tùng Tán Kiền Bố.
Từ trước đến giờ Tùng Tán Kiền Bố vẫn để ý đến Tượng Hùng quốc, chỉ vì nhờ công của Đỗ Hà, Tượng Hùng quốc đã cùng Đại Đường thành lập bang giao tốt đẹp, vì vậy hắn mới không dám vọng động mà thôi. Chỉ cần dã tâm xưng hùng bá chủ Tây Nam của Tùng Tán Kiền Bố chưa chết, Tượng Hùng quốc sớm muộn gì sẽ có một ngày xung đột vũ trang với Thổ Phiên.
Đại Đường không muốn ngồi nhìn Thổ Phiên lớn mạnh, cũng có nghĩa một ngày nào đó khi Thổ Phiên đánh Tượng Hùng quốc, Đường triều sẽ không ngồi yên mặc kệ, có vương triều Đại Đường làm ô dù, bọn họ sợ gì Thổ Phiên?
Tát Tang Địch lập tức nói cho Đỗ Hà tình hình gần đây của Thổ Phiên.
Đỗ Hà nghe xong không nhịn được bật cười. Tùng Tán Kiền Bố thật sự đáng yêu, hoặc là nói Lộc Đông Tán có địa vị rất cao trong lòng Tùng Tán Kiền Bố. Lúc trước vì để cho người của Thổ Phiên đáp ứng quyết nghị cắt đất đền tiền của Đại Đường, hắn đã cho người nhái bút tích của Lộc Đông Tán, xúi giục Tùng Tán Kiền Bố khởi binh đánh Nam Chiếu. Không ngờ Tùng Tán Kiền Bố thật sự nghe lời, trải qua một năm chuẩn bị chiến tranh, năm thứ hai đã triển khai cuộc chiến xâm lược Nam Chiếu quốc.
Nam Chiếu quốc cũng không phải quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp.
Mặc dù vẫn là quốc gia theo chế độ nô lệ, nhưng nơi này chính là toàn cảnh Vân Nam hiện tại cộng thêm bộ phận thổ địa Việt Nam, My-an-ma, địa hình chủ yếu là núi rừng, hoàn cảnh địa lý cực kỳ hiểm ác. Người Nam Chiếu lại sở trường dùng độc, chiếm cứ ưu thế địa lợi. Đừng nói là Thổ Phiên, cho dù là Đại Đường, không xuất động 30 vạn binh mã trở lên, trong thời gian ngắn cũng không làm được bọn hắn.
Cho nên Thổ Phiên có chút bi kịch, đụng phải một cây đinh cứng rắn.
Trong hai năm, Thổ Phiên đã liên tục phát động ba lần xâm chiếm đại quy mô, lần lớn nhất, binh lực thậm chí đạt tới mười vạn người. Mỗi lần đại chiến, Thổ Phiên đều có thể lấy được thành quả chiến đấu nhất định, giành được mấy trận thắng huy hoàng, nhưng cuối cùng vì xâm nhập nội địa địch quân mà diễn sinh các loại nhân tố, không thể không lui binh.
Hai năm chiến đấu không ngớt, khiến cho Thổ Phiên và Nam Chiếu hình thành thâm cừu không thể nào hóa giải.
Kẻ gây tai hoạ Đỗ Hà năm đó hiện giờ đã giành được kỳ hiệu, Tùng Tán Kiền Bố uy danh hiển hách và Thổ Phiên của hắn trong hai năm này, quốc lực càng đánh càng yếu, tựa hồ đã dùng hết căn cơ mà hắn tích lũy nhiều năm, sau này khi Thổ Phiên đế quốc có thể đối kháng với Đại Đường đã mất đi thời cơ quật khởi tốt nhất.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Đỗ Hà không dám khinh thường danh nhân lịch sử như Tùng Tán Kiền Bố, thầm nghĩ:
- Nếu Tát Tang Địch muốn dựa vào Đại Đường ta che chở cho Tượng Hùng quốc, vậy chúng ta cũng không ngại lợi dụng hắn đến giám thị nhất cử nhất động của Thổ Phiên, để ngừa hắn lại lớn mạnh một lần nữa, trở thành chướng ngại vật cho đế quốc Đại Đường.
Đỗ Hà đưa Tát Tang Địch ra khỏi phủ đệ.
Nói chuyện với người thông minh rất thoải mái, Tượng Hùng quốc không bằng Thổ Phiên, Đỗ Hà không muốn nhìn thấy Thổ Phiên quật khởi, hai người vừa vặn ăn nhịp với nhau, ngầm hiểu đã đạt thành một hiệp nghị bí mật không nói rõ.
Một mình tiến đến chỗ hẻo lánh của Thiên viện, Đỗ Hà lấy lá thư Dao Trì công chúa gửi cho hắn, vừa xem qua mấy chữ, trong lòng đã cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mở đầu lá thư chính là hai chữ “Nhớ ngươi”.
Công chúa viết:
- Thế nào, chữ ta viết không tệ chứ. Mỗi câu mỗi chữ trong lá thư này đều là ta tự tay viết ra.
Sau khi trở lại Tượng Hùng, ta luôn nhớ đến ngươi, rất nhớ, rất nhớ. Ta muốn hiểu ngươi nhiều hơn, cũng mời một vị tiên sinh đến dạy ta văn hóa của Đường triều các ngươi, để có thể tận tay viết cho ngươi lá thư này.
Trước khi lá thư này gửi đến, ta đã từng gửi đi hai lá thư khác, chỉ có điều không nhận được bất cứ tin tức nào, ngay cả người đưa thư cũng không trở lại, có thể vì lộ trình quá xa, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không đưa đến được, hi vọng lần này có thể đưa đến tay ngươi, nếu ngươi nhận được, ngươi không cần hồi âm cho ta, không thì ta sẽ đau lòng chết mất.
Thời gian trước, ta biết được Tượng Hùng quốc sẽ phái Sứ giả đến Trường An chúc thọ Bệ Hạ Đại Đường Bệ Hạ, ta vui mừng lắm. Mấy đêm liền không làm sao chợp mắt. Ta muốn nhìn thấy hình dáng ngươi một lần nữa, muốn xem ngươi đã quên ta hay chưa, ngươi có nhớ ta như ta đang nhớ ngươi không?
Thật đáng tiếc, lúc này phụ vương lại bị bệnh, phụ vương nói hắn không cầm cự được bao lâu, rất có thể phải tuân theo triệu hoán của sơn thần, linh hồn phải đi phục thị sơn thần. Ta rất muốn đến, rất muốn gặp ngươi, nhưng ta không thể vứt bỏ phụ vương, phụ vương như vậy, ta không thể rời đi…..
Ngươi hãy nhận lấy con Tàng Sư này, đối đãi với nó thật tốt, hi vọng mỗi lần ngươi nhìn thấy nó, có thể nhớ tới ta, tựa như ta nhìn thấy ngọc bội của ngươi sẽ nhớ tới ngươi vậy.
Được rồi, không nói nữa. Nói cho ngươi biết một bí mật, ta vẫn tuân thủ lời thề của ta, về sau cũng giống như vậy, cho đến khi ta quên ngươi mới thôi.
Dao Trì là cô nương dị tộc, tính cách rất thẳng thắn, bộc lộ tất cả tình cảm trong thư.
Đỗ Hà đọc đi đọc lại lá thư mấy lần, cảm nhận tình cảm chân thành trong thư, trong đầu nhớ lại lúc bịn rịn chia tay, Dao Trì công chúa đã thề rằng:
- Ta không biết mình có thích ngươi nhiều hay không, nhưng chỉ cần ta không quên ngươi, ta sẽ không lập gia đình, là một năm, năm năm hay là mười năm…ta cũng không biết.
Nghĩ đến lời này, Đỗ Hà chỉ cảm thấy hoang mang, giống như mình đã mắc nợ người khác.
- Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, hành động không thực tế, cho dù nghĩ nhiều cũng phí công.
Hắn nắm chặt bàn tay, hạ quyết tâm.
Tàng Sư thật sự rất đáng yêu, dáng vẻ uy vũ như sử tử, khiến người ta chỉ muốn ôm nó vào lòng vuốt ve, chỉ tiếc tính cách của nó lại vô cùng ác liệt, đối với ai cũng hung hăng, không phải cắn thì dùng móng vuốt cào cấu.
Cũng may trước khi đi, Tát Tang Địch đã kêu chuyên gia huấn luyện chỉ điểm cho Đỗ Hà một số kỹ xảo nuôi dạy Tàng Sư, đương nhiên cũng bao gồm mấu chốt nhận chủ.
Tàng Sư cực kỳ thông minh, có linh tính rất cao, có thể nghe hiểu tiếng người, càng có thể thấy rõ chỉ thị của người.
Ai đối tốt với nó, ai đối xấu với nó, nó phân biệt được hết.
Thường thường người đầu tiên dụng tâm chăm sóc nó, khiến nó coi như chủ nhân, chỉ cần biểu hiện ra hữu hảo, lại không đối đãi thô bạo với nó, khiến nó cảm nhận được ôn hòa, tiểu gia hỏa sẽ toàn tâm toàn ý trung thành với hắn, cho đến khi chủ nhân tử vong, nó cũng sẽ tuyệt thực đi theo.
Đây cũng là nguyên nhân Tàng Sư rất hiếm thấy, chó ngao Tây Tạng bình thường không làm được điểm ấy, chỉ có vương giả trong chó ngao Tây Tạng là Tàng Sư mới có linh tính này.
Đỗ Hà căn cứ vào phương pháp của Tát Tang Địch chiếu cố tiểu gia hỏa, hắn vốn ưa thích chó ngao Tây Tạng, cho dù Tát Tang Địch không nói, hắn cũng sẽ tận tâm tận lực chiếu cố, liên tục nuôi nấng mười ngày như vậy, tiểu gia hỏa lần đầu tiên vẫy đuôi với Đỗ Hà chứ không nhe răng nhếch miệng đối đãi.
Lúc ấy Đỗ Hà đã vui mừng đến mức nhảy lên cao ba thước, vui mừng giống như có được tiểu hài tử.
Trường Nhạc cũng không thế nào ưa thích tiểu gia hỏa này, bởi vì ngày đầu tiên tiểu gia hỏa này nhập phủ đã cắn mèo yêu của nàng bị thương, nếu không phải con mèo nhỏ cơ linh, bò lên trên cây, không chừng đã thành một cỗ thi thể.
Nhìn con mèo nhỏ máu chảy đầm đìa, Trường Nhạc vô cùng đau lòng.
Mặc dù Đỗ Hà cũng yêu thích con mèo nhỏ, nhưng càng yêu thích tiểu gia hỏa này hơn, lúc nào cũng chăm sóc giữ gìn, Trường Nhạc cũng không có cách nào.
Lý Tuyết Nhạn ngược lại rất yêu thích tiểu gia hỏa này, nhưng tiểu gia hỏa quá hung hăng, nàng chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám tới gần.
Càng gần tới ngày hai ba tháng giêng, Trường An cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Đặc phái viên các quốc gia đã tụ tập, toàn bộ Trường An hiện ra hào khí của ngày lễ.
Đỗ Hà là Tả uy Vệ Tướng quân, mấy ngày nay cũng vô cùng bận rộn.
Tả uy vệ phụ trách phòng giữ phía đông Hoàng thành, phía đông Hoàng thành chính là nơi Đại Đường chiêu đãi các Sứ giả khách quý các nơi.
Những Sứ giả được phái đến phần lớn đều là nhân vật có uy tín danh dự, hơn nữa lại có một số thế lực đối địch, bọn họ ở chung với nhau, khó tránh khỏi phát sinh xung đột, sau đó là tư đấu.
Ba ngày liên tục, tư đấu do Đỗ Hà đích thân hỏi đến đã vượt qua ba trận.
Hôm nay khi hắn đang ở trong quân doanh xử lý quân vụ, lại nhận được tin tức Sứ giả tư đấu.
- Hỗn đãn như vậy bao giờ mới hết?
Đỗ Hà lại kêu La Thông đi xử lý việc này, nhưng tạm thời tìm không thấy người, Phòng Di Ái chủ động xin đi giải quyết, tỏ vẻ nhất định phải xử lý thích đáng.
Đỗ Hà liếc nhìn hắn, để cho tên gia hỏa này đi xử lý loại chuyện này, hắn chỉ có thể làm lớn chuyện hơn, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Đi vào nơi xảy ra sự việc, lập tức nhìn thấy trên đường có hai người đang quấn vào nhau, ngươi tới ta lui, ngươi lui ta tới, quyền quyền đấu chọi, xuất thủ tuyệt đối bất dung tình. Sau khi trấn định, Đỗ Hà bất ngờ phát hiện ra trong đó có một người hắn quen biết, chính là người người ngày trước định cướp Trường Nhạc của hắn, bị hắn đánh bại, Đại Độ Thiết, người còn lại cũng là một tráng hán lưng hùm vai gấu, xem bộ dáng có lẽ là người của Đông Đột Quyết.
Hai người đều vô cùng hung hăng, không biết xảy ra chuyện gì mà khiến hai bên đều phát ra sát cơ như vậy.