Nhìn bảy người bên trong Cam Lồ điện, Đỗ Hà nghĩ thầm:
- Nhìn qua hình như cũng đang bàn chuyện Cao Xương đi! Rất có thể vì còn chưa có được chứng cứ mà đang sầu muộn đâu!
Nghĩ như vậy hắn liền tiến lên phía trước nói:
- Đỗ Hà bái kiến bệ hạ, thái tử, gặp qua chư vị đại nhân, phụ thân!
- Miễn lễ!
Lý Thế Dân ha ha cười, Lý Thừa Càn cũng nở nụ cười giả tạo, những người khác đều gật đầu tỏ ý.
- Lần này hiền tế đến vì chuyện chinh phạt Cao Xương đi? Liên đang cùng chư vị đại thần thương nghị tới chỗ mấu chốt, ngươi không ngại ở một bên nghe thử một chút, phát biểu cách nhìn thế nào!
Lý Thế Dân biết hắn vì chuyện của Cao Xương mà đến, việc công phạt Cao Xương là bước đầu tiên Đại Đường tiến quân Tây Vực, chỉ cho phép thành công mà không được thất bại, chiến sự không lớn nhưng đáng giá xem trọng. Phải nghe trần thuật, tập hợp ý kiến của mọi người, nghĩ ra cách khắc địch chế thắng là một phương pháp tốt nhất.
Đỗ Hà nói:
- Bệ hạ, tiểu tế đúng là vì chuyện Tây Vực Cao Xương, hơn nữa tình huống thật khẩn cấp!
Hắn lập tức đem chuyện cứu An Long Mã nhất nhất nói ra, đương nhiên ở chi tiết vẫn bỏ qua, đem việc hò hẹn Lý Tuyết Nhạn ẩn giấu, chỉ vì trong đại điện có lão hồ ly âm hiểm giả dối như Trưởng Tôn Vô Kỵ, đối với hắn nhất định phải luôn có lòng cảnh giác, chỉ nói mình thấy thời tiết tốt nên mới cưỡi ngựa ra ngoài dạo chơi.
Nghe được nguyên do, Lý Thế Dân cũng trợn mắt há hốc mồm, thật không nghĩ ra chuyện này lại trở thành sự thật, ngay lập tức liền thấy tức giận, nghiến răng quát:
- Giỏi cho Cúc Văn Thái, liên vẫn còn cảm thấy hắn trung thành và tận tâm, không thể tưởng được ở sau lưng lại dám ra chủ ý làm bậy như thế, thật không đáng buông tha!
Nghe được tin tức này, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Hầu Quân Tập cùng Lý Tích đều mặt mày hớn hở. Bọn họ đã sớm biết kế sách của Đỗ Hà, ai cũng cho rằng kế sách thật khả thi. Nhưng chuyện này dù sao vẫn chỉ là viện cớ bịa đặt, có lẽ Cúc Văn Thái cũng không đưa ra được lý do gì để giải thích, nhưng Đại Đường cũng không cách nào tìm được căn cứ chính xác. Như vậy khó tránh rơi xuống hạ sách, chẳng những mất đi phong phạm của thượng quốc, mấu chốt rất có thể sẽ bại lộ ý đồ đích thực của Đại Đường đối với Tây Vực, đối với việc phát triển Đại Đường thật bất lợi. Hiện giờ sự tình từ giả chuyển thành thật sự, hoàn toàn là đủ lý do xuất binh, cũng không sợ người khác nói bậy.
Chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Lý Thừa Càn mang theo vẻ âm tình bất định. Trong đáy lòng vừa vội vừa tức, lại suy nghĩ vì sao thượng thiên lại mù mắt, chuyện tốt cũng để cho một mình Đỗ Hà gặp được, chỉ cưỡi ngựa dạo chơi cũng có thể lập công, đây là thế đạo gì vậy?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nhìn ra được Lý Thế Dân có lòng muốn nâng đỡ Đỗ Hà trở thành nhân vật lĩnh quân trong giới tuổi trẻ, Đỗ Hà quật khởi ý nghĩa Đỗ gia vĩnh viễn không rơi. Nhìn thấy Đỗ Hà dần dần đứng vững gót chân bên trong triều đình, thế nhưng hắn lại không nắm bắt được nhược điểm gì của Đỗ Hà để hạn chế hắn phát triển, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật khó chịu.
- Mau tuyên An Long Mã bọn họ vào Thừa Khánh điện!
Nói xong Lý Thế Dân đứng dậy:
- Chư vị ái khanh cùng đi với trẫm!
Hiện tại mọi người đang ở Cam Lồ điện thuộc nội cung, là thư phòng của hoàng đế. Nơi này chỉ chiêu đãi tâm phúc đại thần, người bình thường có chuyện gì diện thánh đều tiếp kiến ở ngoại cung, bọn họ không được bước vào bên trong nội cung.
Thừa Khánh điện là cung điện dùng tiếp kiến đại thần, hiện giờ dùng tiếp kiến hai người An Long Mã, có thể thấy được đối với việc này Lý Thế Dân thật đặc biệt xem trọng.
Tình hình trải qua Lý Thế Dân đã nghe được trong miệng Đỗ Hà, lại một lần nữa nghe được lời thuật lại chi tiết từ An Long Mã cùng Hồ nữ.
Lần này An Long Mã càng kể lại thêm chi tiết hơn.
Gia đình An Long Mã nhiều thế hệ đã dùng thuật nuôi mã làm nghề nghiệp sinh tồn, ở Cao Xương chính là dưỡng mã quan ngự dụng nổi tiếng nhất, trong quân cơ hồ toàn bộ chiến mã đều từ gia đình An Long Mã thuần dưỡng mà có. Thuở nhỏ An Long Mã lớn lên trên lưng ngựa, thuật cưỡi ngựa có một không hai tại Cao Xương, không ai có thể so sánh, thuật thuần mã cũng vượt xa người khác.
Mà Hồ nữ có tên là Thiết Mễ Lỵ, phụ thân là thương nhân nổi tiếng tại Đam La Tư, hàng năm thường kinh thương qua lại giữa Đam La Tư cùng Đại Đường Trường An, Lạc Dương. Bởi vì có một lần gặp được chuyện ngoài ý muốn mà kết bạn với phụ thân của An Long Mã là An Khôn, giao kết tâm đầu ý hợp, mỗi khi đến Cao Xương đều đến nhà An Khôn ở lại chơi.
Có một ngày họ gặp mặt, An Khôn đề cập tới việc bọn mã tặc cướp đoạt thương nhân, vì vậy An Khôn lại đề nghị để An Long Mã dẫn theo gia tướng đi hộ tống cha con Hồ nữ.
Ngay khi mã tặc vừa xuất hiện, An Long Mã liền nhận ra thân phận chiến mã của đối phương, còn nhận ra đầu lĩnh mã tặc chính là con rể của Cao Xương Vương Cúc Văn Thái, là Cao Xương quốc đệ nhất đại tướng, cũng là người Tây Đột Quyết tên là Trát A Thất Lợi. Trát A Thất Lợi thấy thân phận bại lộ, liền triển khai đuổi giết An Long Mã không ngừng, An gia cũng vì vậy mà nhận lấy tai ương diệt môn.
- An gia chúng ta một nhà bảy mươi hai tính mạng, huyết cừu này phải khẩn xin Thiên Khả Hãn bệ hạ thương tình giúp An gia báo gia thù tuyết hận!
An Long Mã quỳ rạp xuống đất, Thiết Mễ Lỵ cũng theo quỳ xuống.
Lý Thế Dân đứng dậy, cao giọng nói:
- Nhị vị yên tâm, tặc tử Cúc Văn Thái dám liên tục công kích con đường tơ lụa, không chỉ là đội buôn của các ngươi, ngay cả đội buôn của Đại Đường cũng không buông tha. Cho nên Cúc Văn Thái không chỉ là địch nhân của các ngươi, còn là địch nhân của Đại Đường. Thù này nhất định phải báo, vả lại còn phải lập tức báo! Các ngươi về dịch quán nghỉ ngơi, liên nhất định cho gia đình các ngươi cùng toàn bộ thương nhân gặp tai nạn một sự công đạo!
Sau khi hai người An Long Mã lui ra.
Lý Thế Dân cao giọng nói:
- Đối với việc xuất chinh lần này chư vị còn tồn tại dị nghị gì không?
Tấn công Cao Xương là một bước mấu chốt nhất tiến vào Tây Vực, cũng là một bước phải làm, người trong đại điện đều là những nhân vật tài trí cao tuyệt, ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc này nên không còn ai lên tiếng dị nghị.
Phòng Huyền Linh nói:
- Chúng thần nguyện nghe theo lời bệ hạ, nhưng Ngụy Chinh bọn họ…
- Không sao, bọn hắn muốn nói đạo lý, liên sẽ nói đạo lý với bọn họ, liên chiếm đạo lý, bọn hắn lại làm được gì?
Lý Thế Dân lại nói, bộ dáng như đã tính xong mọi chuyện.
Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối đưa mắt nhìn nhau, không biết Lý Thế Dân bằng vào thứ gì lại có tin tưởng có thể thuyết phục được đám người Ngụy Chinh ngoan cố cổ hủ kia.
Lý Thế Dân nói xong lại như có thâm ý liếc mắt nhìn Đỗ Hà, sau đó mới nói:
- An Long Mã, tên này liên vẫn còn nhớ rõ, lần trước người đoạt quán quân trong cuộc đua dũng giả thuật cưỡi ngựa là hắn đi, là một nhân tài, cũng là một người dẫn đường rất tốt. Hiền tề, giao hắn cho ngươi, ngươi đối với hắn có ân cứu mạng, nên làm an lòng hắn, với sự hiểu biết của hắn về Cao Xương, nhất định sẽ là một người dẫn đường rất tốt!
- Tiểu tế hiểu được, lập tức đi qua!
Đỗ Hà biết rõ lịch sử, biết rõ một người dẫn đường giỏi trọng yếu thế nào khi hành quân viễn chinh nước khác.
Được nghe nhiều nhất chính là cuộc chiến Tào Tháo chinh phạt Ô Cực. Vào thời Kiến An mười hai năm, Tào Tháo vì muốn quét sạch thế lực Viên thị còn sót lại, cũng vì muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề tam quận Ô Hoàn nhập tắc làm hại, quyết định nghe theo mưu sĩ Quách Gia, viễn chinh Ô Cuồng.
Nhưng tình huống cũng không thuận lợi, ngược lại gặp vận rủi liên tục. Đi tới Vô Chung đang lúc mùa mưa, đường lầy lội không thông xa mã, sâu tới mức không thể dùng chu thuyền. Sau khi xâm nhập vào sâu giữa bụng, lại gặp uy hiếp lớn hơn nữa. Bên trong Tam Quốc Chí ghi chép lại: “Thời tiết rét lạnh, suốt hai trăm dặm không nước uống, quân thiếu lương thực, giết mấy ngàn chiến mã làm lương, phải đào hơn ba mươi trượng mới có thể thấy nước, tình huống lúc ấy cực kỳ tồi tệ, thật là nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay khi Tào Tháo khởi binh. May mắn chính là dưới trướng Tào Tháo có một người gọi là Điền Trù, hắn là người địa phương, biết rõ địa lý, tìm một con đường để tiến quân. Được Điền Trù dẫn đường, đại quân Tào Tháo đến Từ Vô sơn, ra Lô Long Tắc, trực tiến sào huyệt Liễu Thành của Ô Hoàn. Như vậy đã đủ chứng minh tình huống lúc đó của Tào Tháo tồi tệ bao nhiêu, nếu không có Điền Trù, Tào Tháo hiển hách uy danh trong lịch sử chỉ sợ phải chết ở nơi đó.
Điểm này đủ chứng minh tác dụng của một người dẫn đường lớn đến bao nhiêu.
Địa thế Cao Xương hiểm yếu, có An Long Mã nhất định có thể lấy được kỳ hiệu.
Bước chân của Đỗ Hà thật nhanh, khi hai người An Long Mã cùng Thiết Mễ Lỵ còn chưa kịp rời khỏi hoàng cung, đã trước một bước đuổi theo bọn họ.
- Hai vị, không bằng đến nhà của ta ngồi một chút? Nếu không trực tiếp ở lại nhà ta đi!
Đỗ Hà từ xa đuổi theo bọn họ, kêu gọi.
- Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy?
An Long Mã có chút ngại ngùng:
- Đỗ tướng quân có ân cứu mạng đối với chúng ta, thật ngại ngùng quấy rầy tướng quân!
- Không ngại! Kỳ thật ta cũng có mưu đồ khác!
Đỗ Hà biết đối diện với loại người như An Long Mã, muốn kết giao với hắn phương pháp duy nhất là thẳng thắn. Nếu không hai bên cùng một chỗ không nói lời nào, cứ im lặng như vậy mà có thể trở thành bằng hữu mới là có quỷ. Cho nên hắn cũng không dây dưa, thẳng thắn nói:
- Ta có hai chuyện cần sự hỗ trợ của ngươi, thứ nhất muốn cùng ngươi tìm hiểu rõ sự tình tại Cao Xương, thứ hai nghe Nghiệp Tự nói thuật cưỡi ngựa của ngươi tốt lắm, hắn không phải là đối thủ của ngươi. Nếu không phải lúc trước ngươi xuất phát chạy chậm một chút, kim bài cũng thuộc về ngươi. Hắn chính là Lý Nghiệp Tự, trong cuộc thi dũng giả người đấu liều lĩnh với ngươi nhất!
Hắn ngại An Long Mã không nhớ ra nên bồi thêm một câu.
- Ta biết hắn!
An Long Mã gật đầu, thoáng do dự nói:
- Nếu tướng quân đã có thịnh tình, ta…cung kính không bằng tuân lệnh vậy!
- Như vậy thật tốt!
Đỗ Hà dẫn theo An Long Mã cùng Thiết Mễ Lỵ đi ra hoàng cung, tới phò mã phủ.
Nhìn thấy ba chữ trên tấm biển, An Long Mã cười nói:
- Không thể tưởng được mới qua nửa năm, tướng quân đã trở thành Đại Đường phò mã.
Đỗ Hà cười không đáp lời, dẫn hai người đi vào.
- Nói cho phu nhân có khách nhân đến. Mặt khác chuẩn bị một gian sương phòng, nấu nước cho khách nhân tắm rửa!
Đỗ Hà phân phó, khi hắn nói chuẩn bị một gian sương phòng, An Long Mã lẫn Thiết Mễ Lỵ đều đỏ bừng mặt.
Lần đầu gặp mặt Đỗ Hà cũng đã nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ. Cô nam quả nữ một đường trốn chết, đồng bệnh tương lân, cùng trải qua hoạn nạn, cùng kinh nghiệm khó khăn, loại tình huống này dễ dàng sinh ra cảm tình nhất. Hai người bọn họ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Trường Nhạc biết được có khách tới, cũng buông xuống họa bút, nhiệt tình đi ra nghênh đón.
Nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Trường Nhạc, An Long Mã cũng lâm vào ngẩn ngơ, nhưng hắn đang cùng Thiết Mễ Lỵ như keo như sơn, rất nhanh liền kịp phản ứng. Thấy Trường Nhạc tuy cao xa quý phái, nhưng hoàn toàn không mang theo cái giá công chúa, từng cử động đều thật nhiệt tình thân mật, đủ tư thế của một nữ chủ nhân hiếu khách, cũng không nhịn được tán thưởng Đỗ Hà cưới được một phu nhân tốt.
Đỗ Hà tự nhiên cười lớn, ai nghe lời này mà không thích thú?
Màn đêm buông xuống, Đỗ Hà nghe An Long Mã giải thích tình huống về Cao Xương mà trong sách không hề ghi chép lại.
Hôm sau Đỗ Hà cùng Trường Nhạc lại tiếp tục dậy sớm, Đỗ Hà nghe người báo lại Lý Thế Dân cho người gọi hắn tham gia lâm triều.