Kim Nhật Đông bị Đỗ Hà ném ngã, toàn lực mạnh mẽ ngã về phía trước, cộng thêm lực ném bất ngờ, khiến thân hình cao lớn của Kim Nhật Đông mất khống chế bay nhào về phía trước, hai chân cách mặt đất, lưng đập mạnh xuống, khiến mặt đất run rẩy như địa chấn.
Thể trọng càng lớn thì lực ngã càng nặng, nếu một đứa trẻ khoảng 40 cân ngã xuống như vậy, có thể chỉ bị thương nhẹ, nhưng phía sau có thêm một lực ném 400 cân áp xuống thì thể trọng cực lớn đủ khiến bản thân bị đè nát.
Kim Nhật Đông bị lực ném bất ngờ của Đỗ Hà tác động, thân thể ít nhất bay ra hơn một trượng, hắn toàn lực vọt tới phía trước, cộng thêm lực ném của Đỗ Hà và trọng lực của thể trọng gần 400 cân, ba trọng lực kết hợp với nhau, làm cho Kim Nhật Đông đập mạnh xuống đất, xương cốt trên người đều bị nát vụn, trực tiếp hôn mê.
Tất cả mọi người ngây người sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nghe thấy đám hảo hữu của Đỗ Hà nhất tề hoan hô, mới nhận rõ sự thật, mọi người đều lộ ra thần sắc chấn động. Mặc dù Kim Nhật Đông là người cuồng vọng, tự cao tự đại, nhưng thực lực của hắn lại rõ như ban ngày, nhưng hôm nay hắn lại bị Đỗ Hà đánh bại như vậy, tất cả đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Lý Thế Dân cũng lắc đầu tán thưởng, kêu mấy người đem Kim Nhật Đông xuống dưới.
Đỗ Hà đánh bại tên gia hỏa cuồng vọng Kim Nhật Đông, khiến không khí yến hội càng náo nhiệt.
Nhất là người đại thắng Đỗ Hà càng được tất cả mọi người nâng cốc mời rượu.
Đỗ Hà cũng không cự tuyệt người nào, cho đến tận đêm khuya mới từng người tản đi.
Đỗ Hà trở lại phủ Thái Quốc Công, nhớ tới chuyện trong yến hội hôm nay, phân phó gia đinh ngày mai đến dịch quán lấy kim bài của Kim Nhật Đông. Đỗ Hà thật ra cũng không tham lam kim bài của Kim Nhật Đồng, nhưng Kim Nhật Đông thật sự cuồng vọng, khiến người người căm phẫn, mặc dù mình không muốn, làm hòn đá cầm trên tay chơi cũng tốt, sao có thể tiện nghi cho hắn.
Hôm sau, Đỗ Hà lại bất ngờ nhận được hồi báo, nói từ sáng sớm Kim Nhật Đông đã một mình thu thập hành trang vội vàng rời đi!
Đỗ Hà nghe thấy cũng giật mình, không nhịn được cười phá lên, cũng không nghĩ ra Kim Nhật Đông vì một khối kim bài mà bất chấp thể diện quốc gia chạy trốn, thuận miệng hỏi:
- Vậy sứ giả Cao Ly thì sao?
- Sứ giả Cao Ly chưa rời đi, nhưng hắn cũng không biết chuyện Kim Nhật Đông chạy trốn, tỏ vẻ đây chỉ là hành vi cá nhân của hắn, không đại diện cho Cao Ly.
Gia đinh thành thật trả lời.
- Thua không nhận nợ, bọn chúng đúng là đức hạnh.
Đỗ Hà xem thường nói, cũng không để ý. Một khối kim bài, xác thực không đáng để hắn điều động binh lực.
Thời gian đại duyệt binh được xác định vào đầu tháng ba, nghĩa là còn thời gian mười ngày.
Quá trình cơ bản gần như đã xong, chỉ còn tụ tập binh mã, chuẩn bị trang bị.
Đỗ Hà ngoại trừ gấp rút luyện tập quân bị, cũng không có chuyện gì khẩn cấp.
Bởi vì thi đấu dũng giả kéo dài liên tục mấy tháng khiến thần kinh căng thẳng, lúc này hắn cũng muốn vui vẻ thoải mái, vào hoàng cung giao phó lại chuyện luyện binh, quyết định thả lỏng tinh thần, đi dạo xung quanh.
Khi tiến vào chợ phía tây Trường An, Đỗ Hà dắt ngựa suy tư nên mua mấy thứ gì đó tặng cho Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ keo kiệt chuyện mua quà cho mỹ nhân.
Khi đang đi trên đường, Đỗ Hà bất chợt nghe thấy phía trước có những tiếng la hét ầm ĩ, mơ hồ còn nghe thấy thanh âm quen thuộc đang tranh cãi ầm ĩ với một đám người nào đó, tựa hồ đang tranh chấp cái gì.
Người Trung Quốc từ trước đến nay thích nhất là tham gia náo nhiệt, một đám người tụ tập trên đường cái, cũng không biết rút cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đỗ Hà hiếu kỳ lách vào trong, vừa nhìn vào đã nhất thời nhếch miệng bật cười: Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một khối thịt béo như heo, không phải là ai khác, mà chính là Kim Nhật Đông.
Chẳng qua hiện giờ hình dạng của hắn có vẻ thê thảm, hai tay hai chân bị trói cột vào nhau, một cây gậy gỗ cắm vào giữa hai tay hắn, hai người dân tráng kiện khiêng cây gỗ nhấc hắn lên giống như khiêng heo.
Hắn cởi trần, trên người và mặt tím xanh, tựa hồ bị người ta hung hăng đánh cho một trận, lơ lửng trên không trung kêu gào như heo.
Đỗ Hà lại nhìn hai người tranh chấp, thần sắc cũng bất giác khẽ động. Thật trùng hợp, lại là người quen!
Hai bên tranh chấp: Một bên là đám người dị tộc ăn mặc kỳ quái, nhìn trang phục của bọn họ không khó nhìn ra đó là người Cao Ly. Một người khác là Lăng Thần Băng, ý đồ sẵn sàng đến góp sức cho Đỗ Hà, hiện giờ đang được Đỗ Hà an bài làm quản gia quản sự ở đất phong.
Bọn họ tranh giành rối bời, Lăng Thần Băng nói Kim Nhật Đông khinh thường pháp luật, cần đưa đến châu phủ, tiếp nhận thẩm vấn. Còn đám người Cao Ly lại nói Kim Nhật Đông là người Cao Ly, nếu mang hắn đi sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Cao Ly. Hai bên nói chuyện với nhau cũng không hòa thuận, đám người Cao Ly tựa hồ có ý đồ động thủ.
- Sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Đỗ Hà âm trầm đi tới, đại thể cũng hiểu đại khái, biết Kim Nhật Đông đã gây ra chuyện gì đó trên đất phong của hắn.
Nhưng nguyên do kỹ càng lại không rõ ràng.
Lăng Thần Băng nhìn thấy hắn đi tới, thần sắc vui vẻ, vội vàng khom người nói:
- Thần Băng bái kiến đại nhân!
Nhóm người Cao Ly hiển nhiên cũng nhận ra Đỗ Hà, thần sắc khẽ biến.
Một người vội vàng tiến lên trước vấn an, khó xử chỉ vào Kim Nhật Đông, hy vọng Đỗ Hà có thể bỏ qua.
Đỗ Hà khẽ hừ nói:
- Đợi sau khi ta hiểu rõ nguyên do sẽ suy nghĩ đến việc này!
Hắn có lòng muốn chỉnh đốn nhóm người Cao Ly, ý bảo Lăng Thần Băng lớn tiếng kể lại chuyện xảy ra, để cho mọi người bình luận.
Lăng Thần Băng là người thông minh, lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Hà, lúc này liền cao giọng tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra:
- Hôm nay người Cao Ly tên là Kim Nhật Đông này…
Hắn sợ người xung quanh không biết Kim Nhật Đông là người Cao Ly liền nói đi nói lại từ “Cao Ly”.
Mấy người Cao Ly biến sắc, nhưng Đỗ Hà đứng bên cạnh nên bọn chúng nào dám vọng động, chỉ có thể âm trầm đứng đó.
Lăng Thần Băng nói tiếp:
- Hôm nay Kim Nhật Đông không biết tại sao, vội vàng tới tửu quán Vạn Niên của huyện Vạn Niên dùng cơm. Tên này béo như heo, tham ăn cũng như heo, một hơi ăn hết hai mươi cái bánh bao, cộng thêm năm cân thịt, tổng cộng là 32 đồng, chưởng quầy thấy hắn là bằng hữu nước ngoài, đặc biệt chỉ lấy của hắn 30 đồng. Nhưng tên này lấy ra một lượng bạc, số tiền lớn như vậy, chưởng quầy làm sao trả lại được. Tên Kim Nhật Đông này giở trò, nói không phải hắn không trả tiền, mà là chưởng quầy không không có tiền trả lại. Vì vậy, muốn ăn cơm chùa, trực tiếp rời đi.
Lúc này vẻ mặt Lăng Thần Băng lại đầy ai thán:
- Chưởng quầy làm sao có thể thả hắn đi. Kết quả, kết quả…. Kim Nhật Đông giận dữ, đá bay chưởng quầy ra ba trượng, hôn mê tại chỗ.
Khi hắn nói tới đây, vẻ mặt đầy oán giận.
Đỗ Hà cũng thầm tức giận, dân chúng xung quanh lòng đầy căm phẫn, nhao nhao quát mắng:
- Đúng là người Cao Ly không biết xấu hổ, ăn cơm chùa cũng không sao, còn đánh người, làm gì có đạo lý như vậy.
Đám người Cao Ly xấu hổ chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống.
Lăng Thần Băng lại nói:
- Tiểu nhị trong tửu quán nhìn thấy chướng mắt, đồng loạt tiến lên nói lý lẽ, hắn dựa vào công phu bản thân, tung quyền cước liên tiếp đánh ngã mấy người. Hơn nữa tửu quán suýt nữa còn bị hắn phá hủy. Người trong thôn chúng ta chúng ta bất bình, đồng loạt xông lên bắt hắn, định mang hắn đến phủ nha đòi công bằng, nhưng đám người Cao Ly này lại không để chúng ta đến phủ nha. Mọi người nói có đạo lý hay không!
Lăng Thần Băng vung tay hô to.
Hơn trăm người đứng vây quanh đồng loạt kêu lên phản đối.
Thanh thế này tựa hồ khiến cho đám người Cao Ly khiếp hãi, nào dám xen vào nữa, vội vàng chui ra chạy trốn!
Trải qua chuyện này, thể diện của người Cao Ly chỉ sợ mất hết.
Kim Nhật Đông cao giọng kêu cứu, biểu lộ hối hận muốn chết.
Kim Nhật Đông vốn là kẻ tham lam, ý nghĩa của kim bài không chỉ là danh vọng, mà còn có giá trị, lợi ích, chỉ cần bán kim bài đi, hơn nửa đời hắn không phải lo lắng cuộc sống. Đối mặt với hấp dẫn như vậy, hắn làm sao cam lòng giao kim bài cho Đỗ Hà, suy đi nghĩ lại quyết định mang theo kim bài bỏ trốn.
Khi cửa thành vừa mở, Kim Nhật Đông đã ra khỏi cửa đông thành Trường An, ý định quay về Cao Ly, nhưng nghĩ lại, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Đỗ Hà nhất định sẽ phái người đuổi theo, vì vậy rẽ về hướng nam, ý định quanh co vòng vèo quay về Triều Tiên.
Không ngờ tràng diện chờ đón hắn lại là bi kịch!
Nếu đi phía nam chắc chắn phải đi qua huyện Vạn Niên, mà bộ phận thổ địa của huyện Vạn Niên lại là đất phong của Đỗ Hà.
Khi Kim Nhật Đông rời đi quá gấp gáp, chưa kịp ăn cơm, đồng thời chỉ mang theo tiền lớn, không có tiền lẻ. Chưởng quầy không trả lại được, tính tình lại bộc phát, dứt khoát đòi ăn cơm chùa. Chưởng quầy thượng kéo hắn, không may đụng phải vết thương ở lưng, vì vậy hắn mới tức giận xuống tay mạnh như vậy.
Vì vậy chọc nhiều người tức giận, hắn thân thể khoẻ mạnh, võ nghệ cao cường, những người xông vào đều không làm gì được hắn.
Lăng Thần Băng với tư cách quản sự chạy tới, thấy không có người nào là đối thủ của Kim Nhật Đông, vô cùng lo lắng, nhưng thấy Kim Nhật Đông thân thủ ngốc nghếch, chợt nghĩ ra diệu kế, phân phó mọi người lấy gạch đá ném hắn.
Thân thể Kim Nhật Đông vốn linh hoạt, nhưng trên lưng bị thương, nếu vận động quá mạnh sẽ liên lụy thương thế, đau đớn vô cùng.
Hơn trăm người dùng gạch đá nện hắn, khó tránh khỏi đánh trúng lưng hắn, khiến vết thương tái phát, đau đớn mê man, vì vậy nhanh chóng bị mọi người bắt được.
Lúc này, thị vệ tuần phố cũng chạy tới, Đỗ Hà biểu thị thân phận, nói rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Thị vệ cũng không làm khó, chỉ kêu mọi người giải tán, không bịt đường đi, để tránh gây tắc nghẽn.
Dưới sự dẫn dắt của Đỗ Hà, dân chúng huyện Vạn Niên mang Kim Nhật Đông lên phủ nha.
Đỗ Hà, con trai của Tể tướng đương triều, hiện tại đang được Lý Thế Dân vô cùng trọng dụng tìm đến, Châu phủ Trưởng sử cũng không dám lãnh đạm, vội khai đường thẩm vấn, chứng cớ vô cùng xác thực, Kim Nhật Đông cũng không thể nào chống chế, chỉ có thể nhận tội.
Châu phủ Trưởng sử cũng căn cứ tình huống thực tế đưa ra phán quyết công bằng, lại kêu hắn bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương, đồng thời còn giam cầm hắn ba tháng.
Đỗ Hà cũng thuận lợi đòi lại được kim bài quán quân từ trên tay hắn.
Nhìn thân thể thảm hại của Kim Nhật Đông, Đỗ Hà thở dài nói:
- Sớm biết hôm nay thì hà cớ gì lúc trước còn cảm khái như vậy, thấy người khác gặp nạn mà hả hê, đúng là gieo nhân nào gặp quả ấy.
Đỗ Hà cầm kim bài trong tay, cùng Lăng Thần Băng rời khỏi phủ nha.
Đỗ Hà hỏi tình hình gần đây của huyện Vạn Niên, Lăng Thần Băng thành thật bẩm báo, còn nói:
- Mọi chuyện Thần Băng đã hoàn thành chu tất, nếu đại nhân có thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể đến kiểm tra.
Đỗ Hà cũng cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm với đất phong của mình, lập tức theo bọn họ quay về huyện Vạn Niên.