[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 97 : Mời quân tương trợ.




- Ngươi là ai?

Địch Yến rút kiếm ra hét lớn.

Người đàn ông áo trắng tiến lên khom người thi lễ:

- Tại hạ Vũ Ứng Hoành, là quản sự của tòa sơn trang này, hoan nghênh hai vị đến Lộc Vân sơn trang.

Địch Yến quay đầu lại liếc nhìn Lý Trân, thấy hắn vẻ mặt bình thản, không hề kịch động, lòng Địch Yến mới bình tĩnh lại, thu kiếm vào vỏ.

Lý Trân nghe người này họ Võ, chắc chắn có liên quan đến Võ gia tộc, cho dù không phải con cháu trong gia tộc Võ thị cũng có thể là loại con nuôi như Võ Thuận.

Hắn giục ngựa tiến lên, thi lễ với Võ Ứng Hoành nói:

- Các hạ trăm phương ngàn kế lừa chúng ta tới đây, ắt có mục đích!

Lý Trân đã ý thức được lời nói của tiểu nhị ở nhà trọ kia chính là một cái bẫy, tiểu nhị kia đã bị người ta giật dây để lừa bọn họ đến.

Võ Ứng Hoành không hề tức giận, cười nói:

- Đúng là chủ nhân của chúng ta có lời mời hai vị đến, ta chỉ đành phục mệnh, mời hai vị đến đây một chuyến.

Y vung tay một cái, cửa chính của sơn trang lập tức mở ra, Địch Yến thấp giọng hỏi Lý Trân nói:

- Lý đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lý Trân nhìn thoáng qua những người cầm nỏ đang bao vây xung quanh, suy nghĩ một chút nói:

- Bọn họ nếu muốn giết chúng ta, sẽ không bày trò phiền toái như vậy, chúng ta theo họ vào thôi.

Võ Ứng Hoành gật đầu:

- Lý công tử nói không sai, nếu muốn giết các vị thì chúng ta đã ra tay lâu rồi, chủ nhân nhà ta kỳ thật là có chuyện tìm Lý công tử, nếu Lý công tử lo lắng, Địch cô nương có thể trở về ngay, ta cam đoan sẽ không ngăn cản.

Y khoát tay, tất cả những người mặc áo đen đều dẹp đường, thu lại cung nỏ.

Địch Yến trái lại không hề rời khỏi, Lý Trân chưa kịp nói lời nào, nàng lập tức quay đầu ngựa lại, giục ngựa chạy về phía sơn trang. Lý Trân âm thầm kêu khổ, hắn vốn muốn để Địch Yến trở về, không ngờ cô gái nhỏ này lại nhìn thấu tâm tư hắn.

Bất đắc dĩ, hắn cũng đành phải giục ngựa chạy về phía sơn trang.

Mọi người dừng lại ở trước một tòa nhà lớn, xuống ngựa. Võ Ứng Hoành tiến lên chắp tay thi lễ nói:

- Hai vị xin mời đi theo ta!

Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, đi theo y lên cầu thang, hai bên đứng đầy những võ sĩ áo đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ, bọn họ đi thẳng tới hành lang.

Đi vào đại sảnh, Võ Ứng Hoành xoay người nói với Địch Yến:

- Chủ nhân nhà ta muốn nói chuyện riêng với Lý công tử, mời Địch cô nương đứng ngoài đây chờ một lát.

Lý Trân lại lắc đầu:

- Hoặc là cùng nhau đi vào, hoặc là chúng ta trở về!

- Chuyện này…

Võ Ứng Hoành rất khó xử.

Lúc này, trong nhà truyền đến tiếng cười của nữ nhân:

- Không sao, mời hai người họ cùng đi vào!

Võ Ứng Hoành đành đưa tay:

- Mời hai vị vào trong!

Từ đầu đến cuối, Võ Ứng Hoành không hề bắt bọn họ giao kiếm ra hay khám xét người, điều này khiến Lý Trân hơi an tâm một chút, xem ra đúng là đối phương muốn bàn với mình chuyện gì đó.

Nội đường cũng không lớn, bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn và mấy cái nhuyễn tháp, trước cửa sổ có một nữ đạo sĩ mặc áo màu lam, đầu đội trúc quan, tay cầm một nắm bụi, nhìn tuổi tác thì khoảng ba mươi mấy, khuôn mặt thanh tú, đạo bào cắt rất tinh tế, tôn lên dáng người bà cao gầy mà vẫn đầy đặn.

Nữ đạo sĩ nhìn đánh giá Lý Trân một cái, khẽ mỉm cười:

- Bần đạo Thượng Thanh cung Tạ Ảnh, hẳn ngươi chính là Lý Trân!

- Đúng vậy!

Tạ Ảnh nhìn Địch Yến, nụ cười thể hiện ra mấy phần áy náy:

- Lúc đó do có sai sót trong thông tin tình báo, không biết thân phận cua Địch cô nương, nên đã mạo phạm Địch cô nương, ta đã nghiêm trị A La cô, bây giờ thành thật xin lỗi Địch cô nương!

Nói xong, bà hướng Địch Yến cúi đầu rất sâu, sự khách khí của bà vượt xa dự liệu của Địch Yến, Địch Yến vốn là người cứng rắn không chịu khuất phục, sự bất mãn trong lòng cũng vơi bớt hơn phân nửa, địch ý trong mắt cũng dần mất đi.

Lúc này, ánh mắt Tạ Ảnh lại hướng đến Lý Trân:

- Lý công tử cũng không cần đa nghi, đây chính là Nguyệt Hạ sơn trang, nhưng ta không phải là người dưới ánh trăng mà các ngươi cần tìm, ta chỉ là nhận sự ủy thác của người khác thôi.

- Sao bà biết chúng ta muốn tìm người dưới ánh trăng?

Lý Trân nghi hoặc hỏi.

Tạ Ảnh thản nhiên cười:

- Lý công tử ngàn dặm xa xôi từ Lạc Dương tới Trường An tìm kiếm Nguyệt Hạ sơn trang, không phải vì muốn giải đáp bí mật trong lòng đó sao?

Lý Trân trầm ngâm một lát, lấy trong túi da tùy thân ra hộp Xá Lợi bằng đồng, đặt lên bàn:

- Tạ đạo cô hẳn là biết vật này?

- Ta quả thật biết nó, đây là hộp thứ ba, cũng là một hộp Xá Lợi giả, kỳ thật ta không hứng thú với nó.

Tạ Ảnh cười nói với Địch Yến:

- Lúc trước ta lo Lý công tử đưa cho Võ Thuận hộp Xá Lợi thật nên mời Địch cô nương ra tay, cướp hộp Xá Lợi, nhưng khi xác nhận được nó là hộp Xá Lợi giả nên đã bỏ qua, nếu không Địch cô nương đâu thể mang nó về được?

Địch Yến hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn bà ta.

Tạ Ảnh khẽ cười, lại nói với Lý Trân:

- Ta biết Lý công tử còn nhiều điểm nghi vấn, ta có thể giải đáp tất cả cho công tử, để công tử giải bỏ những khúc mắc trong lòng, nhưng ta hy vọng trước khi ta giải thích hết mọi chuyện, công tử giúp ta làm một việc.

- Đây là một cuộc giao dịch?

Lý Trân cười lạnh nói.

Tạ Ảnh gật đầu:

- Có thể xem là vậy!

- Vậy nếu ta không đồng ý?

- Nếu Lý công tử không đồng ý, có thể tự do rời đi, ta sẽ không ngăn cản, đương nhiên ta cũng không sẽ uy hiếp Lý công tử, ví dụ như đại tỷ của công tử đang mở quán bán rượu, hay tỷ phu công tử đang chuẩn bị khảo thí, ta đều rất quý trọng.

- Ngươi!

Lý Trân giận dữ, tay chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nữ đạo sĩ:

- Ngươi đang uy hiếp ta!

Tạ Ảnh vẫn cười như trước, lắc đầu:

- Ta hy vọng công tử cam tâm tình nguyện thực hiện giao ước này, cho nên ta lấy lễ đối đãi, càng không uy hiếp đại tỷ ngươi. Nói cách khác, áp lực phá án của Tôn Lễ thật sự rất lớn, nếu y không thể phá án, y đương nhiên sẽ bị bãi quan, Lý công tử hẳn là không muốn thấy chuyện này xảy ra có phải không?

Lý Trân phát hiện nữ đạo sĩ này quả thật rất lợi hại, chỉ mới nói chuyện mấy câu đã phát hiện điểm yếu của hắn. Hắn cúi đầu trầm tư một lát:

- Bà muốn tôi làm việc gì?

Tạ Ảnh nhìn ra sự lo lắng trong mắt Địch Yến, liền cười với nàng nói:

- Địch cô nương xin yên tâm, ta đương nhiên sẽ không bắt Lý công tử đi giết người phóng hỏa.

Mấy chuyện nhỏ nhặt như giết người phóng hỏa, thủ hạ của ta có thể làm thỏa đáng. Ta cũng không bắt hắn làm việc gì trái với luân lí, ta chỉ là muốn mời Lý công tử thay ta đi lấy một vật, nói không chừng Địch cô nương cũng có đất dụng võ.

Trong lòng Lý Trân thật sự cảm thấy hoang mang, hắn có cảm giác nữ đạo sĩ này nắm rõ mọi hành tung và động cơ của hắn, nàng như đứng bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của mình, hơn nữa vụ án của Tôn Lễ phức tạp như vậy, bà ta chỉ muốn trao đổi bằng việc đi lấy một vật, điều này có thể sao?

Nữ đạo sĩ nhìn thấu sự nghi hoặc trong lòng Lý Trân, bà ta nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Lý công tử đừng tưởng rằng chuyện này dễ dàng, nếu dễ dàng vậy thì ta cũng không cần ngươi ra tay đâu

Vụ án của Tôn Lễ rất nghiêm trọng, chúng ta quả thật biết chân tướng, nhưng chân tướng này không dễ dàng gì mà có được, yêu cầu của chúng ta ngươi có đáp ứng được không?

- Bà nói đi! Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi có thể đáp ứng.

- Vậy còn Địch cô nương?

Tạ Ảnh vừa cười vừa nhìn về phía Địch Yến.

Địch Yến trầm ngâm một chút nói:

- Chính như ngươi lời nói, chỉ cần không phải việc trái với luân lí, nếu chúng ta đủ khả năng, ta cũng có thể đáp ứng.

Nụ cười của Tạ Ảnh càng thêm rạng rỡ, bà ta khoát tay:

- Mời hai vị ngồi!

Ba người ngồi xuống bàn, Tạ Ảnh kéo một sợi dây nhỏ ở bên, lát sau có hai thị nữ mang ba chén trà thơm đến.

Lý Trân uống một ngụm trà nóng, nói thẳng:

- Trà không tệ, Tạ tiên cô, mời nói thẳng!

Tạ Ảnh trầm tư một lát mới chậm rãi nói:

- Chuyện này nếu nói từ đầu, các ngươi nên biết, bây giờ thành Trường An không còn là thành Trường An của thời Hán nữa.

Địch Yến gật đầu:

- Cha ta từng nói với ta, bây giờ thành Trường An được kiến tạo năm Khai Hoàng thứ hai thuộc triều Tùy xây đựng, lúc ấy vốn gọi là thành Đại Hưng.

- Chính là như thế này, lúc ấy người chủ quản việc xây dựng thành Trường An là tướng quốc Cao Quýnh và đại sư Vũ Văn Khải, kể cả cung Thái Cực hiện nay cũng được xây dựng vào thời gian ấy, lúc ấy được gọi là cung Đại Hưng.

Ở phía đông cung Thái Cực có năm tòa nhà là Lăng Yên các, Công Thần các, Tử Vân các, Ngũ Vân các, trong có Tử Vân các cao nhất, là nơi để quan sát khí tượng, nhưng trên thực tế, nó lại cất giấu khác một bí mật.

- Bí mật gì?

Lý Trân và Địch Yến đồng thanh hỏi.

Tạ Ảnh thấy hai người họ đều rất quan tâm, liền cười nói:

- Ta cũng mới biết được, Tử Vân các vốn tên là Kim Cương các, phía dưới có một địa cung rất tinh xảo, do Vũ Văn Khải tỉ mỉ kiến tạo, là nơi Tùy Văn đế đặt ba món bảo vật Phật giáo.

Lý Trân lúc này đã kịp phản ứng:

- Tiên cô muốn ta đến địa cung lấy món đồ ấy?

- Đúng vậy!

Tạ Ảnh gật đầu:

- Đồ vật ta cần đúng là đang được cất trong địa cung, ban đầu ta còn cho rằng địa cung cất giấu rất nhiều báu vật, sau mới biết trong địa cung chỉ có hai miếng Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung là một loại hộp ngọc, trong thân được đục rỗng, thường hay để đựng đồ vật hoặc làm ống đựng bút, thứ đối phương muốn có được hẳn là đồ vật bên trong đó, nó có thể là thứ gì?

Lý Trân tò mò nhìn đạo cô.

Tạ Ảnh không trả lời nghi vấn của Lý Trân, cười nói:

- Chỉ cần hai ngươi có thể đem hai miếng Ngọc Linh Lung đến đây cho ta, ta sẽ nói tất cả những chân tướng mà các ngươi muốn biết, tuyệt không nuốt lời.

- Nhưng việc lấy hai miếng Ngọc Linh Lung này tuyệt đối không dễ dàng gì?

Địch Yến hỏi.

- Đương nhiên không dễ dàng, trong địa cung có rất nhiều cơ quan ám khí, không cảnh giác một chút là sẽ bỏ mạng, nhưng mấy vấn đề này cũng không lớn, ta có bản vẽ các cơ quan, các ngươi có thể dựa vào nó mà đi, nhưng mấu chốt là kéo dài thời gian địa cung mở, người bình thường đúng là làm không được.

Lý Trân khó hiểu:

- Chẳng lẽ không có chìa khóa mở địa cung sao?

Tạ Ảnh cười khổ một tiếng:

- Có chìa khóa thì đâu cần vất vả như vậy, địa cung vốn có 9 chiếc chìa khóa, do lão cung nữ tên Biện Nga coi giữ, mười lăm năm trước Biện Nga qua đời một cách kỳ lạ, chín chiếc chìa khóa cũng chỉ còn tám.

Nhưng chỉ cần thiếu một chiếc là không thể mở địa cung ra, người kiến tạo địa cung Vũ Văn Khải quả không hổ là bậc thầy tuyệt luân, y đã suy xét đến việc này, cho nên cách mỗi bảy năm, địa cung đều có cơ hội mở ra một lần.

Lý Trân nghe đến đó, đã hoàn toàn hiểu rõ, đối phương muốn hắn tận dụng cơ hội địa cung mở ra, vào trong đó lấy Ngọc Linh Lung, nghe thì rất đơn giản, thực chất là vô cùng khó khăn.

- Địa cung khi nào thì mở ra?

Lý Trân lại hỏi.

- Chính là vào giờ tý đêm mai!

- Đêm mai?

Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, nếu bọn họ không tới Trường An kịp thì phải làm sao?

Tạ Ảnh hiểu được ý nghĩ của bọn họ, cười nói:

- Nếu các ngươi không đến kịp, ta đành phải cho người khác đi làm, nhưng ta sẽ cho các ngươi điều kiện khác, còn khó khăn hơn chuyện này.

Lý Trân yên lặng gật đầu:

- Mời nói tiếp.

Tạ Ảnh nhìn chăm chú vào hắn lại nói:

- Cửa vào địa cung tuy rằng mỗi bảy năm mở ra một lần, nhưng chỉ có thời gian cực ngắn, tuy nhiên có cách khiến thời gian kéo dài hơn, cụ thể làm như thế nào, ta sẽ nói rõ ràng với các ngươi.

Dừng một chút, Tạ Ảnh lại nói:

- Nhưng có một điều ta phải nói trước, đó là Ngư Phẩm Long đã đến Trường An rồi, phỏng chừng cũng là vì việc ngày mai địa cung mở ra.

- Vậy Lai Tuấn Thần thì sao?

Lý Trân và Ngư Phẩm Long đã từng quen biết, Ngư Phẩm Long không đáng lo ngại, người hắn lo lắng nhất là Lai Tuấn Thần, đó mới là kình địch.

Tạ Ảnh lắc đầu:

- Lai Tuấn Thần không đến, chỉ có Ngư Phẩm Long thôi.

Lý Trân lập tức nhẹ nhàng thở ra, hắn chậm rãi mỉm cười:

- Tạ tiên cô có nhiều thủ hạ như vậy, đương nhiên không thể để cho họ đứng một bên khoanh tay đứng nhìn đấy chứ!

Tạ Ảnh cũng âm thầm hiểu được ý của đối phương, mỉm cười:

- Được! Ngư Phẩm Long do chúng ta phụ trách đối phó, các ngươi tập trung tinh lực xuống địa cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.