Góc đông bắc cung Thái Sơ bên trong Cách Thành có một dãy phòng xá dày đặc, nơi này chính là dãy nhà chung của đám hoạn quan, gần mười ngàn hoạn quan đều tập trung ở nơi này.
Giờ làm việc thì đám hoạn quan vào cung hầu hạ, giờ nghỉ thì về lại dãy nhà chung nghỉ ngơi, chỉ có hoạn quan cấp cao như Cao Diên Phúc mới có phủ riêng ở ngoài cung.
Lúc này ở trước một tòa nhà bên trong Cách Thành, Thiên Ngưu Vệ tướng quân Võ Du Tự dẫn theo mấy trăm tên thị vệ vây quanh căn nhà chặt chẽ, Giáo Úy Ngự Phẩm Long thì dẫn mười mấy người tra xét cẩn thận phòng trong.
Ở phía xa, một nhóm lớn hoạn quan tụ tập cùng một chỗ xì xào bàn tán.
- Đây không phải là chỗ ở của La Trung Thành sao? Người cũng đã chết rồi, bọn họ còn điều tra gì nữa?
- Chẳng lẽ ngươi không biết trong cung đang điều tra người hạ độc kinh Phật sao? Nghe nói đã bắt không ít người.
- Ta có nghe nói, tuy nhiên chuyện này có liên quan đến La Trung Thành hay sao, không phải y khi kiểm tra thọ lễ tiến cung thì trúng độc chết hay sao?
- Vậy là ngươi nắm tin tức không kịp thời rồi, nghe nói bên trên đã cho rằng, chính là La Trung Thành hạ độc, về sau y lại sợ tội mà tự sát.
... .
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng la hưng phấn của Ngư Phẩm Long:
- Tìm được rồi!
Chỉ thấy Ngư Phẩm Long từ bên trong phòng của La Trung Thành bước nhanh ra ngoài, trong tay đang cầm một cái hộp sắt dính đầy bùn đất.
Y tiến lên quì một gối, đem hộp sắt trình lên Võ Du Tự:
- Đây là hộp sắt đào được từ góc tường, mời tướng quân xem qua!
Võ Du Tự nhìn thoáng qua hai gã ngự y bên cạnh:
- Các ngươi kiểm tra một chút đi!
Hai gã ngự y nơm nớp lo sợ mở hộp sắt ra, bên trong là ba cái bình sứ nhỏ, bọn họ kiểm tra thật cẩn thận một lát, không khỏi kinh hô lên:
- Tướng quân, trong bình chính là kim độc!
Người chung quanh lập tức xôn xao một mảnh.
Trong lòng Võ Du Tự lại thở dài một tiếng, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, chỉ sợ lần này Đông cung khó thoát khỏi kiếp nạn.
... .
Vào lúc ban đêm, hơn một ngàn thị vệ cung đình và hơn một trăm cung nữ hoạn quan hùng hổ xông vào Đông cung.
Bọn họ chia làm hai đường, tướng quân Thiên Ngưu Vệ Võ Du Tự dẫn đầu đám thị vệ cung đình điều tra thư phòng và chỗ sinh hoạt hàng ngày của hoàng tự Lý Đán.
Mà Vi Đoàn Nhi thì suất lĩnh hơn một trăm cung nữ cùng hoạn quan điều tra chỗ ở của các phi tử Lý Đán.
Từ khi Địch Nhân Kiệt bị giáng chức và Võ Thừa Tự bị nhốt, án kinh Phật ồn ào huyên náo một dạo liền dần dần trôi qua không có ai nhắc tới nữa.
Nhưng chuyện này cũng chưa kết thúc, từ đầu đến cuối Võ Tắc Thiên vẫn canh cánh ở trong lòng đối với người hạ độc trong cung, bà ta lệnh cho Vi Đoàn Nhi ở trong cung tra xét kĩ lưỡng việc này.
Rất nhanh Vi Đoàn Nhi đã có kết luận, người hạ độc trong cung chính là hoạn quan La Trung Thành phụ trách kiểm tra thọ lễ tiến cung, chỉ có y mới có cơ hội tiếp xúc kinh Phật mà Địch Nhân Kiệt dâng lên.
Về sau La Trung Thành lại bị độc chết cũng không phải là do giết người diệt khẩu mà là vì y sợ tội tự sát. Từ trong phòng của La Trung Thành tìm ra kim độc, chứng cứ La Trung Thành hạ độc đã vô cùng xác thực không có lầm lẫn.
Nhưng La Trung Thành đã từng hầu hạ một thời gian dài ở Đông cung, vừa mới điều đến cung Thái Sơ không lâu y đã trở thành người hạ độc, như vậy hai Hoàng đế đã từng ở Đông cung, Lý Hiển và Lý Đán cũng khó tránh khỏi hiềm nghi.
Bởi vì Lý Hiển đang ở Sở Châu nên có thể loại bỏ hiềm nghi, chắc chắn hoàng tự Lý Đán ở Đông cung khó tránh được liên can rồi.
Bên trong điện Minh Tâm Đông cung, từng nhóm cung nữ và hoạn quan Đông cung bị mang ra đại điện, một gã đại hoạn quan phụ trách điều tra cao giọng chỉ huy thủ hạ:
- Tất cả hậu phi và cung nhân Đông cung đều đưa đến ở tạm Kỳ Phúc các, bất kỳ vật gì cũng không cho mang theo.
Vi Đoàn Nhi cùng với vài cung nữ vây quanh đứng ở trong đình lạnh lùng nhìn hoạn quan và cung nữ Đông cung hoảng sợ vạn phần. Nàng mặc y phục màu trắng như tuyết, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng, dưới ánh trăng chiếu rọi có vẻ có chút quỷ dị.
Lúc này hai phi tử của hoàng tự Lý Đán là hoàng tự phi Lưu thị và đức phi Đậu phi cũng bị vài tên hoạn quan điều tra mang ra ngoài. Đậu phi và Lưu phi sắc mặt tái nhợt, tóc xõa, bị vài tên hoạn quan vô lễ xô đẩy.
Đậu phi đi qua hoa đình, nàng quay đầu căm tức nhìn Vi Đoàn Nhi, phẫn hận nói:
- Vi Đoàn Nhi, ngươi vì chuyện tư mà trả thù, nhất định không chết tử tế được!
Vi Đoàn Nhi khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ngươi trước ngẫm lại mình đi! Ngươi mới là không chết tử tế được.
Đậu phi hung hăng nhổ vào nàng ta một cái, Vi Đoàn Nhi giận dữ, tiến lên tát một bạt tai, thét ra lệnh cho hoạn quan:
- Kéo ả đi!
Trong tiếng chửi mắng không ngừng, Đậu phi và Lưu phi bị hoạn quan đẩy đi, lúc này, đại hoạn quan phụ trách điều tra tiến lên cười nịnh nói với Vi Đoàn Nhi:
- A cô, tất cả mọi người đều đi rồi!
Ánh mắt của Vi Đoàn Nhi lộ ra một tia cười âm u lạnh lẽo, ả chậm rãi nói:
- Điều tra thật tỉ mỉ cho ta, hơn nữa phòng hai người Đậu, Lưu, mỗi một tấc đất cũng không được bỏ qua, ta cảm thấy trong phòng của bọn họ nhất định có dấu vật yêu tà.
... .
Mấy ngày nay bởi vì thời tiết trở nên lạnh, bệnh trạng của Võ Tắc Thiên lại có điểm tăng thêm làm thân thể đau nhức, chỉ dựa vào ngự y Thẩm Nam Mậu xoa bóp và châm cứu mới có thể giảm bớt sự đau đớn của bà ta.
Trong phòng tràn ngập mùi đàn hương nhẹ nhàng, hoa sen bên trong trướng vải ấm áp như xuân, ngự y Thẩm Nam Mậu quỳ gối trước giường, ống tay áo vén lên phân nửa, hết sức chăm chú mát xa cho Thánh Thượng.
Võ Tắc Thiên lười biếng nằm ở trên giường ngà voi phủ thật dày nhung tơ, trên người đang đắp một cái chăn bằng hoa gấm, mắt phượng khép hờ, rất thoải mái hưởng thụ sự xoa bóp của Thẩm Nam Mậu trên người và trên đùi bà ta.
- Ừ! Đi lên nữa một chút, đúng rồi, chính là chỗ đó, mạnh một chút!
Ở một góc phòng, Tiết Hoài Nghĩa mặt trầm như nước nhìn tay của Thẩm Nam Mậu, khi tay của Thẩm Nam Mậu thoáng đụng tới bộ vị nhạy cảm của Võ Tắc Thiên, Tiết Hoài Nghĩa rốt cuộc không kìm nổi, hừ một tiếng thật mạnh, lập tức xoay người rời khỏi phòng.
Võ Tắc Thiên mở mắt phượng, cực kỳ bất mãn nhìn thoáng qua bóng dáng Tiết Hoài Nghĩa đang nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Vi Đoàn Nhi bước nhanh vào phòng ngủ của Võ Tắc Thiên, nàng thấy Thánh Thượng đang xoa bóp, bước chân không khỏi chần chờ một chút.
- Đoàn Nhi, tra được cái gì?
Võ Tắc Thiên mở mắt ra chậm rãi hỏi.
- Bệ hạ trước trị liệu, nô tì đợi lát nữa sẽ bẩm báo bệ hạ.
- Hiện giờ ngươi cứ nói!
Võ Tắc Thiên ra hiệu cho Thẩm Nam Mậu đỡ mình ngồi dậy. Thẩm Nam Mậu biết Thánh Thượng chỉ mặc quần áo bên trong bằng tơ mỏng, y đang muốn lui ra, Võ Tắc Thiên lại nhẹ nhàng đè lại tay của y, cười cười với y, trong mắt phượng toát ra vẻ dịu dàng.
Trong lòng Thẩm Nam Mậu gấp đến độ nhảy dựng, hoảng sợ vội lui xuống.
Hai ả cung nữ tiến lên mặc quần áo vào cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng duỗi thân, cảm thấy thân thể thoải mái hơn, bà ta liền hỏi Vi Đoàn Nhi:
- Ngươi nói đi! Tra được cái gì?
- Nô tì không dám nói.
Võ Tắc Thiên mặt trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Vi Đoàn Nhi:
- Nói!
Vi Đoàn Nhi dập đầu, nơm nớp lo sợ nói:
- Phía Hoàng tự không có gì dị thường, nhưng trong phòng ngủ của hoàng tự phi và Đức phi lại không ngờ phát hiện yếm cổ vật.
Trong lòng Võ Tắc Thiên giật mình, ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén:
- Yếm cổ vật gì, lấy cho ta xem!
Một lát sau, một gã hoạn quan cầm một cái rương gỗ đến bên ngoài phòng của Võ Tắc Thiên, cẩn thận đặt trên mặt đất. Võ Tắc Thiên từ trong phòng ngủ đi ra, ánh mắt nhìn vào trong rương, đó là hai người gỗ nhỏ, trên đó lại viết tên của bà ta, trên thân người gỗ cắm kim châm dày đặc.
Võ Tắc Thiên lập tức cảm thấy thân thể càng thêm đau đớn, bỗng nhiên bà ta hiểu được vì sao gần đây mình đau đớn thân thể, bà ta cắn chặt răng ngà, trong mắt tóe ra sát khí, sau một lúc lâu mới thốt ra hai chữ:
- Tiện nhân!
- Truyền khẩu dụ của trẫm, tuyên hoàng tự phi và Đậu đức phi lập tức đến điện Gia Dự gặp trẫm!
Hoạn quan truyền chỉ chạy như bay, Võ Tắc Thiên lại lạnh lùng nói với Vi Đoàn Nhi:
- Ngươi đi xử lý đi! Hai người này, trẫm không nghĩ gặp lại bọn họ rồi.
Trong lòng Vi Đoàn Nhi mừng thầm, khom người nói:
- Nô tì tuân chỉ!
... .
Giữa trưa ngày hôm sau, ở ngoài điện Trinh Quan hoàng tự Lý Đán đã quỳ hơn một canh giờ, trong lòng của y tràn đầy bi ai, hai vợ của y, Lưu thị và Đậu thị tối hôm qua sau khi bị tuyên đến điện Gia Dự vẫn chưa có trở về, y biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nỗi đau buồn có lớn hơn nữa y cũng chỉ có thể ẩn dấu ở trong lòng.
Lúc này, nội thị Cao Diên Phúc cầm thánh chỉ trong tay vội vàng từ trong điện đi ra. Sắc mặt của ông ta điềm tĩnh, nhìn thoáng qua Lý Đán, liền mở thánh chỉ, đứng ở trên bậc thang tuyên đọc.
- Hoàng tự Lý Đán, nhận thánh ân sâu dày, cũng không suy nghĩ trung hiếu, phóng túng hậu cung, thậm chí hậu cung thất đức, tội khác khó tránh khỏi, trẫm suy nghĩ đến an nguy của xã tắc, do đó hạ chỉ, phế truất hoàng tự Đông cung này, giáng chức làm Tương Vương, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm một năm, khâm thử!
Lý Đán chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, té xỉu ở dưới bậc thang.
... .
Vào thời kì Võ Tắc Thiên cai trị, Hoàng đế thay đổi mấy lần, Thái Tử lại càng thường xuyên thay đổi như đèn cù, hoàng tự chỉ là thay thế bổ sung cho Hoàng Thái Tử, ngay cả Thái Tử cũng còn chưa nói tới, cho nên Lý Đán bị phế, ở triều Đại Đường cũng không có sóng gió gì quá lớn, mọi người sớm đã tập thành thói quen.
Nhưng quan viên phe phái Lý Đán bị tẩy trừ mới là trọng điểm chú ý của mọi người. Dựa theo lệ thường, Thánh Thượng tất nhiên sẽ tẩy trừ các cao quan phe phái Lý Đán, Địch Nhân Kiệt ủng hộ Lý Đán đã bị bãi chức trước một bước, như vậy kế tiếp sẽ là ai?
Rất nhanh, không đến nửa tháng, Đồng Bình Chương Sự Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản, Ti Lễ Khanh Thôi Tuyên Lễ, Văn Xương Tả Thừa Lư Hiến, Ngự Sử Trung Thừa Ngụy vốn là các cao quan phe phái của Lý Đán đều bị giáng chức truất làm Huyện lệnh.
Trong lúc nhất thời triều đình không yên, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Tương phản với việc triều đình rung chuyển bất an, dân chúng Đại Đường lại đắm chìm trong vui sướng ăn mừng ngày sinh của hoàng đế. Võ Tắc Thiên hạ chỉ đại xá thiên hạ, thưởng rượu thịt cho những người già từ bảy mươi tuổi trở lên, cả nước đều vui vẻ chúc mừng.
Giá rượu Lạc Dương nhanh chóng tăng vọt gấp hai lần, hơn nữa thương nhân kinh doanh rượu nho Tây Vực lại thu được lợi cực kỳ lớn