Lý Trân mở tố tiên ra, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi, trên tố tiên viết một hàng chữ: "Dạ Tiêu Cư quán rượu Giang Tả."
Bên dưới tố tiên vẽ một bông hoa lê, bên cạnh viết hai hàng như nhỏ xinh đẹp:
- Hoa hải đường mang mưa, hoa lê mang nước mắt mỹ nhân.
Đây rõ ràng cho thấy bút tích của một cô gái. Phản ứng đầu tiên của Lý Trân là Vương Khinh Ngữ. Ở Lạc Dương hắn không quen biết nữ nhân nhiều lắm, Địch Yến nào có uyển chuyển dịu dàng như thế, nàng chỉ biết dùng kiếm đánh mình thôi.
Triệu Thu Nương cũng không viết ra được bài thơ dịu dàng như này, chỉ có Vương Khinh Ngữ là có khả năng, hoa lê mang nước mắt mỹ nhân, rất phù hợp với tâm tính của cô ấy.
Hơn nữa Vương gia ở chợ nam sản nghiệp rất lớn, Vương Khinh Ngữ có quán rượu Giang Tả ở chợ nam, hoàn toàn có khả năng.
Nghĩ đến Vương Khinh Ngữ không tiếc đắc tội huynh trưởng đưa Xá Lợi cho mình, phần tình nghĩa này, trong lòng của hắn trào dâng niềm cảm kích khó nói thành lời, đã có chút tình cảm với nàng.
Lý Trân cúi đầu trầm tư một lát, rốt cục xoay người đi về hướng tửu quán Giang Tả.
Tửu quán Giang Tả nằm ở phía đông Tào Giang Lạc Dương nên có tên gọi như thế, là tửu quán lớn nhất ở chợ nam. Ngoại trừ Lý Trân thường ăn cơm uống rượu ở chính lầu ra, còn có ba gian tiểu viện thanh nhã tinh tế, Dạ Tiêu Cư chính là một trong số đó.
Khi Lý Trân đến gần cửa viện Dạ Tiêu Cư, hắn lại bất ngờ phát hiện ở cửa sân đứng vài đới đao thị vệ, toàn là những kẻ cao to lực lưỡng.
Bước chân của Lý Trân khẽ khựng lại, hắn lập tức ý thức được không phải Vương Khinh Ngữ. Vương Khinh Ngữ gặp mình tuyệt đối sẽ không mang theo thị vệ, vậy rốt cuộc đó là ai? Rõ ràng còn dính đến Lam Chấn Ngọc, Lý Trân nhất thời hơi do dự.
Lúc này, một gã thiếu niên tuổi trẻ tuấn mỹ từ trong viện đi ra, tiến đến thi lễ với Lý Trân:
- Chủ nhân nhà tôi đợi công tử đã lâu, xin mời đi theo tôi!
Tâm niệm Lý Trân vừa chuyển, đã đến rồi thì ngồi xuống, có gì mà do dự. Hắn liền cười nói:
- Vậy xin làm phiền!
Lý Trân đi vào sân, chỉ thấy một người từ trong phòng bước nhanh ra, cười to nói:
- Cuối cùng cũng mời Lý công tử, thật không dễ dàng nha!
Không ngờ người này chính là Ngư Phẩm Long mà tối hôm qua đã gặp. Lý Trân lập tức hiểu ra, tối hôm qua Lai Tuấn Thần vì mặt mũi của Cao Diên Phúc, mới bị bức đáp ứng hợp tác với mình, sao Ngư Phẩm Long này lại có thể không đếm xỉa đến.
Trong lòng của hắn lập tức thoải mái, xem ra Ngư Phẩm Long cũng muốn lợi dụng mình đây. Có điều sao Ngư Phẩm Long lại dùng tấm thiếp của nữ nhân, khiến hắn nghi hoặc khó hiểu.
- Hóa ra là Ngư huynh, kính ngưỡng đã lâu.
Lý Trân cười chắp chắp tay, cũng không khách khí, đi cùng gã vào trong phòng. Bên trong phòng bố trí thanh nhã, một bình hoa lê đặt trên bàn nhỏ, bình hoa sứ trắng Hình Châu, trên tường treo tranh chữ danh nhân, bên tường trước sau đều có hai thị nữ trẻ tuổi mỹ mạo, nhưng không thấy thiếu niên vừa rồi dẫn mình vào viện.
Lúc này Lý Trân phát hiện bên trong còn có một gian phòng ốc, chỉ có điều cách một tầng rèm cửa mỏng, nên không thấy rõ tình hình bên trong phòng đó.
Thị nữ giúp họ cởi khoác ngoài, bưng trà thơm lên. Ngư Phẩm Long sang sảng cười nói:
- Ta thưởng thức nhất là thiếu niên vãn bối võ nghệ cao cường. Lý công tử là thiếu niên tuấn kiệt mà ta được thấy, ta chỉ muốn cùng công tử uống thoải mái một hồi.
Ánh mắt Lý Trân liếc qua phòng trong, dường như hắn nhìn thấy một bóng người loáng thoáng trong đó. Hắn cười cười hỏi:
- Tôi vẫn luôn nghĩ, sao Ngư giáo úy tìm được tôi vậy?
- Chỉ là trùng hợp thôi. Buổi sáng hôm nay chẳng phải công tử đi hoàng thành tìm Trương Hi sao? Thay ngươi truyền lời là thủ hạ của ta, cho nên ta cho người đến bên ngoài Vọng Xuân Trà Trang chờ ngươi.
- Hóa ra là như vậy, xem ra thật sự là trùng hợp.
Lý Trân cười lạnh trong lòng, rõ ràng là người của y vẫn theo dõi mình. Lúc này, ba gã tửu bảo bưng rượu và thức ăn nối đuôi nhau đi vào, chốc lát đã bày một bàn thức ăn nhỏ. Ngư Phẩm Long khoát tay với hai thị nữ:
- Các ngươi cũng đi xuống đi!
Hai thị nữ lui xuống rồi. Ngư Phẩm Long rót một chén rượu cho Lý Trân, lại cười hỏi:
- Không biết công tử có tìm được tung tích của Lam Chấn Ngọc hay không?
Lý Trân cảm thấy Trương Hi nói đúng, Ngư Phẩm Long này quả thật không đủ thông minh, quan hệ còn chưa tạo dựng mà đã vội vã đi vào chủ đề chính rồi. Thái độ vội vàng này, dù mình biết cũng sẽ không nói cho gã biết.
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Thành Lạc Dương lớn như vậy, làm sao có thể tìm được, nhưng thật ra Ngư Giáo úy có manh mối gì có thể nói cho tôi biết không?
- Manh mối à, đương nhiên là có một chút. Nhưng nếu ta nói cho ngươi, cuối cùng người được lợi lại là Lau Tuấn Thần, ta thật không cam lòng.
- Ngư Giáo úy cảm thấy tôi rất có giao tình với Lai Tuấn Thần sao?
- Việc này...
Lý Trân cười cười lại nói:
- Tình hình tối hôm qua Ngư giáo úy thờ ơ lạnh nhát, hẳn là thấy rõ ràng, nếu tôi không tìm cách để nói, chỉ sợ đã bị Lai Tuấn Thần lột da rồi. Thật ra tôi tìm Lam Chấn Ngọc phần nhiều là vì báo thù, độc tiễn của hắn suýt nữa lấy mạng tôi rồi.
Lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng cười lạnh của nữ nhân
- Vậy ngươi giải thích sao về Địch Yến?
Lý Trân bỗng nhiên biết "hoa lê mang nước mắt mỹ nhân" trên tố tiên là ai rồi, câu thơ dịu dàng như vậy không hề phù hợp với người phụ nữ này, trong lòng hắn có một cảm giác thất vọng khó diễn tả được.
Lý Trân nâng chén rượu lên thản nhiên cười nói:
- Hoa hải đường mang nước mưa, hoa lê mang nước mắt mỹ nhân. Vì sao Vi cô nương không ra ngoài uống một chén?
Rèm cửa vén lên, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ra, mặc bộ trang phục màu hồng phấn, tay vắt dải lụa, làn da trắng như tuyết, lóa mắt rực rỡ.
Cô gái để lại cho Lý Trân một ấn tượng chính là rực rỡ, trên người trên đầu không biết đeo bao nhiêu là bảo thạch, sáng rực lấp lánh, điều này đã che giấu dung mạo xinh đẹp thanh tú của nàng.
Nữ nhân trẻ tuổi chính là Vi Đoàn Nhi quyền quý trong cung. Cô ta búi tóc kiểu song hoàn tấn, không trang điểm, thanh lịch thoát tục, nhưng ra khỏi hoàng cung, cô ta trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa, mang đầy đủ các loại trang sức, tựa như muốn bổ khuyết cho sự thiếu thốn ở trong cung.
Nếu như nói Võ Thừa Tự quan tâm nhất là sống chết của của Lam Chấn Ngọc, như vậy Vi Đoàn Nhi chính là người thứ hai quan tâm tung tích của Lam Chấn Ngọc. Một khi Độc Kinh án bị vạch trần, cô ta cũng khó lòng thoát chết.
Tối qua Vi Đoàn Nhi được Ngư Phẩm Long bẩm báo, biết Lai Tuấn Thần đang toàn lực truy tra tung tích của Lam Chấn Ngọc, hơn nữa Lý Trân này dường như cũng là người trong cục, cô ta liền có ý định lôi kéo Lý Trân, khiến Lý Trân toàn lực tìm Lam Chấn Ngọc thay mình.
Cô ta cực kỳ có lòng tin với bản thân, không có người đàn ông nào thoát khỏi lòng bàn tay của ả, cũng không có người đàn ông nào dám không nghe theo ả, huống chi là loại thiếu niên vừa dấn thân ra xã hội này.
Ngư Phẩm Long tựa hồ cực kỳ sợ cô ả, ả vừa lộ mặt, Ngư Phẩm Long liền sợ hãi rời khỏi xa tọa, nhường vị trí cho ả.
Vi Đoàn Nhi ngồi đối diện với Lý Trân, bưng chén rượu của Ngư Phẩm Long lên uống một ngụm, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Lý Trân hỏi:
- Ngươi biết ta ở bên trong?
Lý Trân lấy ra tố tiên, đặt lên bàn giao cho ả, cười nói:
- Vốn ta không thể nghĩ ra, nhưng ta nhìn thấy Ngư huynh, ta liền đoán được.
Vi Đoàn Nhi nghe hắn thẳng thắn, cũng cho là thật, cầm tố tiên lên xé thành từng mảnh, ném trên bàn, lạnh lùng nói:
- Trả lời ta...ngươi giải thích Địch Yến thế nào?
Trong lòng Lý Trân quả thật chán ghét người phụ nữ này, một tia mỹ cảm khó có được trong lòng mình đã bị xé nát như thế rồi, hắn lập tức trở nên lạnh lùng, nhưng hắn thật sự không thể đắc tội với ả.
Lý Trân trầm ngâm một chút nói:
- Ta bị Lam Chấn Ngọc bắn một độc tiễn, gần như khó bảo toàn tính mạng, là Địch Yến đã cứu ta, ta nợ nàng ấy một ân tình.
- Ân tình không đáng giá tiền, ích lợi mới là thực tế. Lý công tử, ngươi là người thông minh, chẳng lẽ cũng muốn học hạng người mua danh chuộc tiếng?
- Việc này...cô nương nói đúng, ta cũng cần suy nghĩ một chút.
Vi Đoàn Nhi đánh mắt cho Ngư Phẩm Long. Ngư Phẩm Long lập tức biết điều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Vi Đoàn Nhi và Lý Trân.
Vi Đoàn Nhi đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Trân, một bàn tay ngọc nhẹ đặt lên đầu vai của hắn, đôi mắt quyến rũ như tơ, mím môi cười nói:
- Ngươi còn muốn nghĩ gì thế? Đòi tiền, ta có, muốn làm quan, ta sẽ viết một phong thư cho Lại bộ, ngươi lập tức được làm huyện lệnh, thậm chí...nếu như ngươi muốn tấm thân này, ta cũng có thể suy xét. Lý công tử, ngươi cứ nói đi?
Nếu ả trước sau không lộ diện, chỉ dựa vào một tấm tố tiên, nói không chừng Lý Trân có thể dao động.
Nhưng lúc này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, chưa từng gặp loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, ngay cả kiêu ngạo tối thiểu cũng không có, mình và ả lần đầu tiên gặp mặt, ả đã nói trắng trợn toàn bộ, vì lôi kéo hắn, không tiếc dùng chính bản thân để làm mồi dụ.
Tuy trong lòng cực kỳ phản cảm, nhưng đầu óc của Lý Trân cũng rất tỉnh táo, hắn không thể chọc vào người phụ nữ này, hắn nên trả lời thế nào đây?
Trầm ngâm một lúc lâu, Lý Trân chậm rãi nói:
- Có thể làm việc vì Vi cô nương, là vinh hạnh của Lý Trân ta, nhưng ta là người có nguyên tắc, trước làm việc, sau lấy tiền!
- Được, ta thích tính thẳng thắn của Lý công tử.
Vi Đoàn Nhi lại khôi phục vẻ lạnh lùng, cao ngạo của mình, ngồi trở lại vị trí, nhìn chăm chú vào Lý Trân nói:
- Ta tin thành ý của ngươi, nếu như ngươi bắt được Lam Chấn Ngọc cho ta, ngươi muốn gì, ta cho ngươi cái đó, nhưng ta cũng thẳng thắn nói, nếu như ngươi hai mặt, trong ngoài không đồng nhất, vậy cũng chớ trách Vi Đoàn Nhi ta lòng lang dạ sói.
- Nếu năng lực ta hữu hạn, không bắt được Lam Chấn Ngọc thì sao?
Lý Trân lại hỏi ngược lại.
- Ta không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra, ta sẽ yêu cầu Ngư Phẩm Long hết sức trợ giúp ngươi, trên thực tế, ta cũng không cần người này, ta chỉ muốn ngươi xử lý hắn trước Lai Tuấn Thần.
Lý Trân ra vẻ bừng tỉnh ngộ:
- Ta hiểu ý của Vi cô nương rồi. Vi cô nương không muốn hắn rơi vào trong tay Lai Tuấn Thần.
- Không chỉ có Lai Tuấn Thần, ta không hy vọng hắn rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào.
Nói đến đây, Vi Đoàn Nhi lại lạnh lùng nói:
- Lam Chấn Ngọc này trúng Thất bộ đoạn tràng tán, không có thuốc nào chữa được, cùng lắm hắn chỉ sống được ba ngày nữa. Lý Trân, nếu Lai Tuấn Thần trong vòng ba ngày bắt được hắn, vậy ngươi cũng đừng mong sống, chỉ đơn giản như vậy.
Lý Trân yên lặng gật đầu, giờ hắn đã hiểu vì sao Vi Đoàn Nhi phải tìm mình rồi, bởi vì ả biết Ngư Phẩm Long năng lực không đủ, vì để tránh Lai Tuấn Thần bắt lại Lam Chấn Ngọc, ả chỉ có thể hạ mình tìm mình hỗ trợ.
... .
Lý Trân cáo từ, Ngư Phẩm Long lại bó tay bó chân vào phòng, lấy lòng Vi Đoàn Nhi cười nói:
- Vẫn là Đoàn Nhi lợi hại, chỉ cần Đoàn Nhi tự thân xuất mã, còn có ai dám cự tuyệt chứ?
Vi Đoàn Nhi trầm mặt mắng chửi:
- Nếu không phải tên ngu xuẩn ngươi làm việc bất lực, ta tội gì phải tự thân xuất mã?
Ngư Phẩm Long sợ tới mức không dám lên tiếng, Vi Đoàn Nhi trầm tư một lát lại nói:
- Lai Tuấn Thần là người tâm cơ sâu đậm, hắn tuyệt đối không nói toàn bộ cho Võ Thừa Tự, ta hoài nghi trong tay Lam Chấn Ngọc này còn nắm chứng cứ gì đó, nên Lai Tuấn Thần mới không tiếc dù trả giá nào cũng phải bắt được hắn.
- Vậy ta nên làm thế nào?
Ngư Phẩm Long cẩn thận hỏi.
Vi Đoàn Nhi hung hăng trừng mắt nhìn y:
- Ngươi hãy giám sát Lý Trân này, nếu hắn giết Lam Chấn Ngọc, ngươi cần phải lấy được chứng cứ chính xác trên người của Lam Chấn Ngọc cho ta