[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 263 : Binh vây Dương Châu




Một ngàn binh lính rời thành môn càng ngày càng gần, tiếng bước chân ở trên ván gỗ cầu treo hết sức chỉnh tề. Trên đầu thành, binh lính nấp sau lỗ châu mai sợ tới mức hai chân như nhũn ra, rất nhiều người trực tiếp té trên mặt đất, căn bản không bò dậy nổi. Giờ khắc này chiến tranh tiến đến, nhân tính yếu đuối lộ rõ.

Hai chân Địch Yến cũng run rẩy, nàng không ngừng cổ vũ mình, nhịn xuống nhịn xuống đợi mọi người vào thành. Nhưng vào lúc này, không ngờ vẫn xảy ra chuyện, hai gã cung tiễn thủ sợ tới mức rốt cục sụp đổ, hô to một tiếng, đứng lên chạy xuống dưới thành.

Một tiếng hô to này kinh động đến phản quân đang đi vào Ủng thành. Lang tướng cầm đầu hơi sửng sốt, vung tay lên:

- Đình chỉ đi tới.

Y kinh ngạc nhìn lại về phía đầu thành, Địch Yến hận chỉ bắn một mũi tên giết người chạy trốn kia, nhưng lúc này nàng chẳng quan tâm truy cứu trách nhiệm, tiếng bước chân dưới thành đã biến mất, nàng lập tức thấp giọng hô:

- Gõ vang mõ.

Vài tên mõ thủ cùng nhau gõ trúc bang, bang bang, thanh âm trong trẻo của mõ lập tức vang vọng đầu thành, ba nghìn cung tiễn thủ đồng thời hiện thân, cùng nhau kéo cung bắn tên vào trong Ủng thành. Lập tức tiễn như mưa, tên bắn dày đặc về phía phản quân trong Ủng thành. Phản quân bất ngờ không kịp đề phòng, nhiều người bị bắn ngã chết.

Dù phản quân đều mặc bì giáp chính quy, nhưng đầu thành bắn xuống gần như đều là binh tiễn, loại mũi tên này trầm trọng, đầu mũi tên dài nhỏ sắc bén, thêm trọng lực từ trên bắn xuống phía dưới, khiến lực sát thương của nó rất mạnh, trở thành phá giáp tiễn trứ danh, ngoại trừ Minh quang giáp kiên cố nhất ra, bì giáp bình thường căn bản ngăn cản không nổi loại tên công kích này.

Phản quân lập tức chết thê thảm và nghiêm trọng, lang tướng cầm đầu cả người lẫn ngựa cũng bị loạn tiễn bắn thành con nhím, chết thảm tại chỗ. Binh lính trong Ủng thành tru lên người sau người trước chạy trối chết ra phía ngoài, giẫm đạp nhau, loạn thành một bầy. Địch Yến bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hô lớn:

- Tiễn thủ mặt Nam diện bắn tên ra ngoài thành.

Nàng rút kiếm ra, phóng tới lôi kéo binh lính, sử dụng kiếm chỉ vào lỗ châu mai hô to:

- Qua bên kia, nhanh bắn tên ra hướng ngoài thành.

Từng nhóm binh lính chạy ra lỗ châu mai, cũng không cần nhắm, cây cung bắn tên ra cầu treo ngoài thành. Ngoài thành mấy trăm binh lính phản quân xông qua cầu treo chạy trốn về hướng nam, nhưng tên trên đầu thành phóng tới lại bắn ngã vô số người. Lúc này trên đầu thành tiếng trống nổ lớn, chiến kỳ múa may, cung tiễn thủ thành công phục kích đã cỗ vũ tất cả binh lính, bọn họ hưng phấn la to, chỉ vào Lý Nguyên Gia chửi bới thậm tệ.

Lý Nguyên Gia giật mình trợn mắt há hốc mồm, lão nằm mơ cũng thật không ngờ đầu thành sẽ xuất hiện nhiều binh lính như thế, đông nghìn nghịt đủ có mấy ngàn người, còn có binh lính kêu thảm chạy trốn về, rất nhiều người trên người trúng tên, trong lòng Lý Nguyên Gia có chút dao động rồi.

Lúc này, Lý Kham chạy lên lớn tiếng nói:

- Phụ thân, Dương Châu sẽ không có nhiều quân đội như vậy, bọn họ ắt là dân phu, châu binh tạm thời chiêu mộ, nhiều nhất chỉ hơn ngàn người thôi.

Một câu nhắc nhở Lý Nguyên Gia, lão không thể bởi vì chút ít suy sụp này mà buông tha Dương Châu, toàn bộ kế hoạch của lão sẽ xong đời. Lúc này, binh lính tiên phong đều tất cả trốn trở về, một ngàn người tổn thất gần một nửa, cửa thành Dương Châu ầm ầm đóng cửa, cầu treo cũng két kẹt kéo lên, trên đầu thành tiếng trống, cái chiêng tiếng nổ lớn, tiếng hoan hô vang vọng đầu thành, tựa như quân đội của Lý Nguyên Gia đã toàn tuyến tan tác.

Quân đội Lý Nguyên Gia tới vô cùng gấp gáp, không mang theo vũ khí công thành, thậm chí ngay cả lều trại đều không mang theo, đối mặt với sông đào bảo vệ thành rộng lớn và tường thành cao ngất, Lý Nguyên Gia chỉ phải hạ lệnh vòng đến bắc môn, xâm chiếm nhà dân bên ngoài Bắc môn làm nơi trú doanh lâm thời. Lão lại phái ra hơn một ngàn người đi khu rừng phụ cận chặt cây cối, chuẩn bị chế tác thang công thành đơn giản.

Màn đêm đã hơi buông xuống, nhiều nhà dân bên ngoài Bắc môn đã bị mấy ngàn quân đội của Lý Nguyên Gia chiếm lĩnh, tài vật bị vơ vét không còn gì, trong tửu quán ánh đèn sáng tỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười to của các quân quan, mấy chục cô gái trẻ tuổi không chạy kịp bị phản quân bắt lấy, lột y phục nhốt vào mấy gian phòng lớn, không ngừng có binh lính thành nhóm đi vào, mơ hồ có thể nghe thấy nữ nhân tiếng la khóc.

Nhưng loại hành vi làm xằng làm bậy này cũng không khiến Lý Nguyên Gia cảm thấy không ổn, lão biết rằng nội tâm bọn lính vô cùng áp lực, cần phóng túng thú tính bọn họ mới có thể để cho bọn họ tiếp tục bán mạng cho mình.

Lý Nguyên Gia khoanh tay đứng ở trước bàn, nhìn chăm chú thật lâu vào bản đồ Dương Châu để ở trên bàn. Lão ở Dương Châu đã mười năm, đối với tòa thành trì Dương Châu này rõ như lòng bàn tay, lão biết rằng lỗ hổng thành Dương Châu ở chỗ nào?

Đó chính là thành Dương Châu quá lớn, không có ba vạn quân đội trở lên, căn bản không thể bảo vệ thành trì được. Lâm Thanh chiêu mộ nhiều dân phu cũng ắt sẽ có phòng thủ lỗ hổng này, điều này cần lão kiên nhẫn tìm kiếm, chỉ cần tìm được lỗ hổng là có thể công thành. Thời gian chờ đợi càng dài lâu, nhưng đánh hạ thành Dương Châu cũng chỉ trong nháy mắt.

Lúc này, trưởng tử Lý Huấn nổi giận đùng đùng đi đến,

- Phụ thân, không thể phóng túng binh lính như vậy, bọn họ quấy nhiễu dân nữ, nhất định phải ngăn cản bọn họ, làm vậy sẽ mất đi dân tâm đấy.

- Nhưng nếu như ngăn cản bọn họ, chúng ta sẽ mất đi quân tâm.

Lý Nguyên Gia lạnh lùng nói:

- Con cho là những binh lính này dựa vào cái gì bán mạng cho chúng ta, không phải là vì phát tài, vì nữ nhân sao? Phải cho bọn hắn ngon ngọt, bọn họ mới có thể duy trì sĩ khí, nếu không một đêm sẽ chạy hết, hiểu chưa?

- Nhưng quân đội như vậy thì hiệu lệnh thiên hạ thế nào?

Lý Huấn không thể chấp nhận lời nói của phụ thân, y đỏ bừng cả khuôn mặt tranh cãi:

- Muốn phát tài, về sau cướp được thiên hạ thì cho bọn họ là được, hiện tại thì không được. Hiện tại nhất định phải giữ gìn quân kỷ, người Dương Châu mới có thể nghe theo triệu tập của chúng ta, mới có thể mời chào càng nhiều binh lính hơn.

- Chỉ cần có đầy đủ tiền lương, chiêu mộ binh lính không thành vấn đề, con quá lo lắng rồi.

- Phụ thân, không phải như vậy, dân tâm đó.

- Đủ rồi.

Lý Nguyên Gia rốt cục thẹn quá thành giận, gầm lên một tiếng đã cắt đứt lời nói của Lý Huấn! Vẻ mặt giận dữ nói:

- Nên làm như thế nào trong lòng ta nắm chắc, không cần ngươi dạy ta.

Lý Huấn quỳ xuống, rơi lệ nói:

- Nếu phụ thân không muốn nghe con khuyên bảo, hãy để cho con trở về Giang Dương thủ thành, ít nhất con có thể thủ ở Giang Dương, chúng ta còn có một con đường lui.

Lý Huấn nói hai chữ 'Đường lui đã nhắc nhở Lý Nguyên Gia, nếu thành Dương Châu chiếm không được, lão nên làm gì bây giờ?

Năm đó khi Lý Kính Nghiệp ở Dương Châu khởi binh, trước tiên là vượt sông đến bờ sông bên kia, cướp lấy Nhuận Châu, chẳng qua là khi Lý Kính Nghiệp một lòng Bắc phạt, không nghe theo sách lược của Lạc Tân Vương, trước cướp lấy Tô Châu và Việt Châu, thành lập cát cứ căn cơ, kết quả bị Lý Hiếu Dật một trận chiến đánh cho toàn quân bị diệt.

Nếu như mình chiếm không được Dương Châu, cũng có thể thối lui đến Nhuận Châu, binh lực sau xuôi nam cướp lấy Tô Châu và Việt Châu, ở Giang Nam thành lập căn cơ, tránh cho đi theo vết xe đổ năm đó của Lý Kính Nghiệp. Nghĩ vậy, Lý Nguyên Gia gật gật đầu:

- Nếu như con muốn quay về Giang Dương, ta có thể cho con 1500 quân đội, nhưng không phải trở lại huyện Giang Dương, mà là chiếm cứ bến tàu Giang Dương, bảo hộ đò, nếu Dương Châu tình thế không ổn, chúng ta lập tức vượt sông đi Nhuận Châu.

Lý Huấn dập đầu nói:

- Con tuân lệnh.

Lý Nguyên Gia đưa cho y một kim lệnh tiễn:

- Mang ba doanh lập tức xuôi nam đi.

Lý Huấn tiếp nhận lệnh tiễn liền vội vàng đi. Ngay lúc Lý Huấn đi không lâu, tam tử Lý Kham vọt vào, vội la lên:

- Phụ thân, sao cha lại lệnh đại ca mang binh đi rồi?

- Giang Dương bên kia quá trống trải, hơn nữa thuyền bỏ neo của chúng ta ở trên bến tàu, nếu không bảo vệ tốt, chúng ta vốn không có đường lui.

- Nhưng... quân đội của chúng ta vốn nhân số không nhiều, lại phân chia bộ phận quân đội đi, chúng ta sao cướp lấy Dương Châu được?

- Quân coi giữ Dương Châu đều là đám ô hợp vừa được chiêu mộ, chân chính đánh một trận, bọn họ dễ dàng sụp đổ. Đợi ngày mai chúng ta một mồi lửa đốt nhà của thành bắc, sau đó ra vẻ rút quân, con dẫn theo mấy trăm tinh nhuệ mai phục tại ngoài thành, một khi cửa thành mở ra, con sẽ đi đoạt thành, ta thì sẽ giết trở lại tiếp ứng với con. Tóm lại, ngày mai nếu chúng ta không đoạt được Dương Châu thì vượt sông đi Nhuận Châu.

Lý Nguyên Gia thấy nhi tử còn muốn phản đối nữa, liền không hề cho gã cơ hội nói chuyện, lạnh lùng nói:

- Ta đã quyết định rồi.

Trưởng tử Lý Huấn của Lý Nguyên Gia tuy rằng văn nhược, nhưng cũng không có nghĩa là Lý Nguyên Gia cũng lỗ mãng vô trí giống con út Lý Kham. Nếu không phải lão có dã tâm xưng đế choáng váng đầu óc, lão cũng không chắc sẽ khởi binh. Lão đương nhiên biết Dương Châu đã có chuẩn bị, đánh hạ thành trì phần thắng cũng không cao, quay đầu đi tấn công Nhuận Châu không hề phòng bị mới là thượng sách.

Nếu không phải lão không cam lòng buông tha cho Dương Châu, đêm nay lão có thể trực tiếp vượt sông đánh Nhuận Châu rồi. Lý Kham thấy thái độ phụ thân kiên quyết, trong lòng của gã ảm đạm thất vọng, đành phải thi lễ yên lặng lui xuống.

Phản quân trước tiên chiếm mấy trăm nhà dân ngoài bắc thành, Lý Kham phụ trách tiền quân, thủ hạ có một ngàn người, phụ thân Lý Nguyên Gia trấn thủ trung quân, có hơn hai ngàn người, hậu quân 1500 người được trưởng tử Lý Huấn mang về Giang Dương, phản quân lúc này chỉ còn lại có ba nghìn người.

Trong một nhà dân không lớn, Tửu Chí một thân một mình ngồi ở trước bàn uống rượu. Y dùng tên giả là Tửu Tráng, trở thành Thương Tào Tham Quân dưới trướng Lý Kham, chủ quản quân nhu vật tư, nhưng trên thực tế, quân đội cũng không có gì vật tư cho y chưởng quản, y chỉ là mang một hư chức. Tửu Chí rất giỏi về cùng người kết giao, y hạ thấp mình, nâng lên người khác, làm người hào sảng, nói chuyện lại dễ nghe, chỉ cần nửa ngày y đã làm quen tất cả quan quân dưới trướng Lý Kham, thân thiết với mọi người.

Lúc này, nếu không ở đây đợi tin tức của Lý Trân, y đã sớm chạy tới tửu quán cùng mọi người uống hoa tửu rồi.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa,

- Là ai?

Tửu Chí buồn bực hỏi.

- Là ta, Chung Thuận Nhi.

Chung Thuận Nhi và Tửu Chí cùng nhau trà trộn vào đội ngũ của Lý Kham. Gax và vài tên võ sĩ Nội vệ khác giả làm tiểu nhị, bởi vì bọn họ thân hình cao lớn cường tráng, được Lý Kham tuyển làm thân binh hộ vệ.

- Tiến vào đi.

Cửa mở, từ bên ngoài lắc mình tiến vào hai người. Người đi trước là Chung Thuận Nhi, người sau là một khuôn mặt xa lạ. Tửu Chí giật mình:

- Y là ai vậy?

Nngười phía sau tiến lên khom người thi lễ:

- Ty chức Mã Tụng tham kiến phó úy.

Chung Thuận Nhi cười giới thiệu:

- Y là đội chính châu quân, tên là Mã Tụng, người địa phương, là thống lĩnh phái y vội tới truyền tin cho phó úy.

Mã Tụng lấy từ trong ngực ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Tửu Chí. Tửu Chí thư mở ra, nhìn một lần, lập tức cả kinh nhảy dựng lên:

- Hiện tại giờ gì?

- Khởi bẩm phó úy, hiện tại chưa tới canh hai.

Tửu Chí thoáng nhẹ nhàng thở ra. Trong thư Lý Trân nói khi canh ba phát động tiến công, bảo y làm tốt nội ứng, cụ thể làm nội ứng như thế nào thì không nói, chỉ dặn y làm việc tùy theo hoàn cảnh.

Tửu Chí lại hỏi:

- Thống lĩnh còn lời nhắn gì cần cho ta biết không?

Mã Tụng lắc đầu:

- Chỉ có phong thư này, không có gì khác.

- Ta biết rồi, ngươi trở về nói cho thống lĩnh, ta bảo đảm chuẩn bị vào canh ba, lấy ánh lửa làm hiệu.

Mã Tụng thi lễ xoay người đi rồi, Tửu Chí lo lắng lo lắng đi qua đi lại trong phòng. Mình nên làm nội ứng như thế nào đây? Con mẹ nó, một không làm, hai không nghỉ, xuống tay độc một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.