- Thống lĩnh, đã có kết quả thẩm tra.
Triệu Thu Nương đặt bản ghi chép thẩm tra lên trước mặt Lý Trân, cười nói:
- Ngoài dự liệu, tên này cực kỳ phối hợp. Chúng ta hỏi gì y liền trả lời cái đó, nội dung rất phong phú.
Lý Trân cầm bản ghi chép thẩm tra lên xem. Tên này thừa nhận mình là Độc Lang tử sĩ của Võ Thừa Tự, nhận lệnh của Võ Thừa Tự đến huyện Thiểm ám sát Thượng Quan Uyển Nhi.
Y cung cấp chi tiết về kế hoạch ám sát. Từ bản ghi chép này có thể nhận ra vụ ám sát đúng là do một tay Võ Thừa Tự gây nên, Võ Thừa Tự không thừa nhận cũng không được.
Tuy nhiên về phần ai sắp xếp cho y ở trong hẻm Nhân Quả, y lại viết “ Không biết”. Lý Trân nhướn mày hỏi:
- Chẳng lẽ không phải do Võ Tam Tư sắp xếp hay sao?
Triệu Thu Nương lắc đầu:
- Y chỉ nói là bị một đám võ sĩ áo đen bắt được. Đám người áo đen này để y ở lại hẻm Nhân Quả. Nhưng đám người áo đen này là ai, y lại không biết?
- Không biết?
Lý Trân hơi không tin, nghi ngờ hỏi:
- Kể cả là ai sắp xếp cũng không biết, y sẽ yên phận ở trong hẻm Nhân Quả sao?
- Thuộc hạ cũng hỏi y như thế. Y bảo là Võ Phù Dung tìm y khắp nơi. Nếu y không ở đấy, thì sẽ rơi vào tay Võ Phù Dung. Vậy chắc chắn y sẽ phải chết. Đồng bọn chạy trốn của y đã bị Võ Phù Dung giết chết.
Triệu Thu Nương cười khổ một tiếng lại nói:
- Y bảo thà hợp tác với bất cứ kẻ nào, cũng không muốn rơi vào tay Võ Thừa Tự lần nữa.
Lý Trân trầm ngâm một lúc lâu. Xem ra Võ Tam Tư còn giảo hoạt hơn cả tưởng tượng của hắn. Căn bản không lộ diện, ở phía sau thao túng hết thảy, đẩy Võ Thừa Tự vào chỗ chết, cũng không để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Triệu Thu Nương lại nói:
- Có lẽ không phải do Võ Tam Tư làm. Có thể là Thái Bình công chúa, cũng có thể là Lai Tuấn Thần đang âm thầm thao túng. Dù sao chúng ta cũng không có chứng cớ nhắm vào Võ Tam Tư.
- Ai đã sắp xếp cho y thật ra không quan trọng. Quan trọng là chủ mưu của vụ ám sát là Võ Thừa Tự. Thế là đủ rồi.
- Thống lĩnh, dù sao cũng chỉ có khẩu cung nhân chứng mà không có chứng cớ xác thực. Nếu chẳng may Võ Thừa Tự sống chết cũng không chịu nhận tội. . . .
- Ngươi lo nghĩ quá nhiều rồi.
Lý Trân cười nói:
- Nếu như là đạo tặc bình thường thì quả thật không hợp lý. Nhưng kiểu ám sát thế này, chỉ cần bắt được thích khách, dưới sự tra hỏi của Thánh Thượng, Võ Thừa Tự không thể không thừa nhận. Mấu chốt là phải bảo vệ tính mạng tên thích khách này, tin rằng Võ Thừa Tự cũng sốt ruột muốn giết người diệt khẩu.
- Ty chức đã hiểu!
Lý Trân lại trầm tư một lát, đưa bản ghi chép cho Triệu Thu Nương:
- Ngươi tiến cung một chuyến, giao bản ghi chép này cho Thượng Quan xá nhân, nghe ý kiến của nàng ta xem sao.
Triệu Thu Nương ngẩn ra:
- Sao thống lĩnh không tự đi?
Lý Trân khẽ thở dài:
- Ta phải bình tâm một lát, để suy nghĩ việc này cho rõ ràng.
Từ sau khi Tiết Hoài Nghĩa phóng hỏa thiêu hủy hai nơi có quy mô lớn là Minh Đường và Thiên Đường, Lương Vương Võ Tam Tư lần lượt nhận được hai nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Một là xử lý hậu sự của Tiết Hoài Nghĩa, chủ yếu là tập hợp lại đống của cải khổng lồ của Tiết Hoài Nghĩa, lấp đầy ngân khố quốc gia đang ngày một hao hụt.
Hai là chuẩn bị xây dựng lại Minh Đường. Đây cũng là một nhiệm vụ gian khổ.
Võ Tam Tư không cao, bộ dạng đầu hoẵng mặt chuột, vừa gầy vừa đen, vẻ ngoài khiến người khác khó chịu vô cùng. Tuy nhiên y lại rất có đầu óc, khôn khéo có tài, khác hẳn với Võ Thừa Tự béo mập nhưng ngu xuẩn.
Cũng chính vì lý do này, mà cô mẫu Võ Tắc Thiên tuy không thích bề ngoài của Võ Tam Tư, nhưng cũng trọng dụng y, tín nhiệm y, giao cho y một vài công trình quan trọng. Ví dụ như xây dựng cải tạo Thiên Môn, chuẩn bị việc xây dựng Thiên Khu vv....
Mơ ước lớn nhất của Võ Tam Tư là kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ của cô mẫu, chính thức thành lập vương triều Võ Chu. Trên thực tế, đây cũng là giấc mộng của Võ Tắc Thiên. Bà ta từng nghĩ đến việc chọn lựa một trong hai đứa cháu lập làm Thái tử. Chỉ có điều lòng của dân chúng chỉ luôn hướng về Đại Đường, khiến bà ta mãi không quyết định được.
Nhưng Võ Tắc Thiên không biết, chính sự do dự của bà ta đã khiến hai đứa cháu xảy ra mâu thuẫn lớn. Vì tranh đoạt quyền kế thừa, Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự trở mặt thành thù, kéo bè kéo phái, chia gia tộc Võ Thị ra làm hai phe.
Ban đầu, Võ Thừa Tự chiếm thế thượng phong. Hình tượng bên ngoài của y tốt hơn nhiều so với Võ Tam Tư, Võ Tắc Thiên cũng thích y hơn. Võ Tam Tư cảm thấy uy hiếp, liền lôi kéo người đang có mối bất hòa với Võ Thừa Tự là Thượng Quan Uyển Nhi. Hai người liên kết bày ra Xá Lợi án và Độc Kinh án, hoàn toàn chôn sống giấc mộng thái tử của Võ Thừa Tự.
Nhưng Võ Tam Tư vẫn không chịu dừng tay. Y cảm thấy Võ Thừa Tự còn có thể dựa vào Thái Bình công chúa mà lật ngược ván cờ. Để hoàn toàn lật đổ Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư lại hãm hại kẻ đang quyết tâm báo thù là Võ Thừa Tự, khiến Võ Thừa Tự rơi vào phong ba của vụ ám sát.
Từ chùa Bạch Mã trở về, dưới sự bảo hộ của trăm võ sĩ, xe ngựa của Võ Tam Tư từ từ tiến vào thành Lạc Dương. Võ Tam Tư ngồi trong xe ngựa trầm tư không nói. Tuy y đã thành công khiến Võ Thừa Tự rơi vào bẫy, nhưng muốn hoàn toàn diệt trừ Võ Thừa Tự thì còn phải cố gắng thêm nữa.
Trên thực tế y đã làm được, y đã giao thích khách chạy thoát cho Lý Trân. Chỉ cần dâng chứng cứ quan trọng này cho Thánh Thượng, thì Võ Thừa Tự sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nhưng không biết tại sao, Võ Tam Tư vẫn luôn cảm thấy bất an. Y cảm giác kế liên hoàn này có sơ hở, nhưng nhất thời lại không nhìn ra sơ hở ở đâu?
Cảm giác này như nghẹn lại trong cổ họng, khiến cho y đứng ngồi không yên cả một ngày. Y nóng lòng trở về phủ, để hỏi ý kiến phụ tá tâm phúc của mình.
Xe ngựa đi vài dặm dọc theo Thiên phố, rồi rẽ vào phường Lập Đức. Lương Vương phủ của Võ Tam Tư nằm trong phường Lập Đức, là một tòa nhà rộng gần hai trăm mẫu, khó phân cao thấp với Ngụy vương phủ của Võ Thừa Tự. Tuy nhiên về phương diện tiền tài, Võ Tam Tư còn thua xa. Người trong thiên hạ đều biết rằng để vơ vét của cải, Võ Thừa Tự đã thu dưỡng nghĩa tử khắp nơi, khiến cho y có được số của cải khổng lồ.
Của cải của Võ Thừa Tự giống như một miếng thịt mỡ thơm ngậy, hấp dẫn Thái Bình công chúa, Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa, và cả đám người Lai Tuấn Thần. Làm thế nào mới có thể giành được của cải của Võ Thừa Tự, cũng là một trong những mục tiêu của Võ Tam Tư.
Xe ngựa trực tiếp tiến vào cửa phủ, rồi dừng lại trước bức tường kỳ lân. Võ Tam Tư từ trong xe ngựa bước ra, lập tức phân phó:
- Mời Minh tiên sinh đến thư phòng của ta.
Y trực tiếp trở về thư phòng, vừa mới ngồi xuống thì Minh tiên sinh có dáng người nhỏ gầy như u linh xuất hiện. Minh tiên sinh cũng chính là phụ tá của Võ Thừa Tự, hiến kế Độc Kinh án cho Võ Thừa Tự, cuối cùng khiến Võ Thừa Tự bị bãi quan miễn tước, bị nhốt trong phường Ưng Khuyển.
Minh tiên sinh là người của Võ Tam Tư, được Võ Tam Tư phái đến bên cạnh Võ Thừa Tự. Sau khi Độc Kinh án xảy ra, gã sợ bị Võ Thừa Tự trả thù, không lâu sau thì bất ngờ mất tích, nhưng thật ra là quay trở về Lương Vương phủ của Võ Tam Tư.
- Tham kiến Lương Vương Điện hạ!
Minh tiên sinh cung kính thi lễ.
Võ Tam Tư rất tin tưởng Minh tiên sinh. Lần này việc dụ Võ Thừa Tự đi ám sát Thượng Quan Uyển Nhi cũng là do Minh tiên sinh bày ra. Gã hiểu rất rõ nhược điểm của Võ Thừa Tự, thành công khiến Võ Thừa Tự mắc bẫy.
- Không biết tại sao, ta cảm thấy rất bất an, luôn cảm giác chuyện này có sơ hở rất lớn. Nhưng ta lại không thể tìm ra sơ hở ở đâu. Tiên sinh có thể chỉ cho ta không?
Minh tiên sinh khẽ cười nói:
- Ta có thể hiểu được sự lo lắng của Điện hạ. Dù sao Thánh Thượng cũng chú ý đến chuyện này. Một khi Thánh Thượng phát hiện ra chân tướng, Điện hạ cũng không giải thích nổi.
Võ Tam Tư nhíu mày:
- Thánh Thượng sẽ phát hiện ra chân tướng sao?
Minh tiên sinh cười cười:
- Hẳn là Điện hạ đang lo lắng Thượng Quan Uyển Nhi!
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, một câu của Minh tiên sinh liền khiến Võ Tam Tư chợt tỉnh ngộ. Đúng là như vậy, cái mà y lo lắng chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Y vốn liên thủ với Thượng Quan Uyển Nhi đối phó Võ Thừa Tự, nhưng vì để ném đá xuống giếng, hoàn toàn lật đổ Võ Thừa Tự, y không tiếc bán rẻ Thượng Quan Uyển Nhi.
Điều này khiến y thấy rất bất an. Y hiểu thủ đoạn của Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu nàng ta phát hiện ra chân tướng, thì sao có thể tha cho mình được. Võ Tam Tư trầm ngâm một lát nói:
- Ta giao nhân chứng quan trọng cho Lý Trân, có phải hơi thất sách hay không?
Lúc trước Minh tiên sinh khuyên Võ Tam Tư dừng lại, không cần can dự quá sâu vào việc này. Nhưng Võ Tam Tư không chịu nghe, mà phái người tìm cho được thích khách đã trốn thoát là Lư Võ, giấu hắn trong hẻm Nhân Quả, cuối cùng giao cho Lý Trân.
Tuy làm thế có thể trực tiếp khiến Võ Thừa Tự bị bại lộ, nhưng đồng thời cũng sẽ liên lụy đến Võ Tam Tư, khiến y khó giải thích với Thánh Thượng. Cho đến lúc này, Võ Tam Tư mới ý thức được bản thân đã thất sách.
Minh tiên sinh thầm thở dài một tiếng, đành phải an ủi y:
- Tình thế còn có xoay chuyển được. Tên thích khách kia cũng không biết là Điện hạ sắp xếp. Chỉ cần gã không khai ra Điện hạ, Điện hạ có thể kiên quyết phủ nhận. Tuy nhiên Điện hạ phải lập tức dừng lại, đừng để kẻ nào phát hiện Điện hạ có liên quan đến việc này.
Võ Tam Tư gật đầu:
- Tiên sinh nói phải. Ta không thể dây dưa với chuyện này nữa. Đúng lúc Thánh Thượng ra lệnh cho ta xây dựng lại Minh Đường. Ta phải đặt hết tâm trí vào việc này.
Minh tiên sinh cười nói:
- Thuộc hạ còn có một đề nghị, có thể khiến Điện hạ được đánh giá cao trước mặt Thánh Thượng.
Võ Tam Tư phấn chấn hẳn lên, vội hỏi:
- Đề nghị gì, mời tiên sinh nói!
Minh tiên sinh bình tĩnh nói:
- Thánh Thượng ban cho Tiết Hoài Nghĩa đống của cải khổng lồ. Nhưng thuộc hạ tin rằng người có bản ghi chép rõ ràng. Sau khi số của cải này được thu hồi, có lẽ Thánh Thượng sẽ phái người đối chiếu. Thuộc hạ đề nghị Điện hạ hãy nghĩ cách để lấy được bản ghi chép đó. Trước tiên Điện hạ hãy đích thân thẩm tra đối chiếu, sau đó tìm lại số của cải trong bản ghi chép rồi giao cho Thánh Thượng. Như vậy có thể thấy Điện hạ một xu cũng không màng , đủ để khiến Thánh Thượng phải nhìn Điện hạ với cặp mắt khác xưa. Giấc mộng thống nhất của Điện hạ chính là từ những lời đánh giá này mà dần trở thành hiện thực.
Lời của Minh tiên sinh khiến Võ Tam Tư đột nhiên tỉnh ngộ. Y vừa mừng vừa sợ. Y đứng dậy thi lễ với Minh tiên sinh:
- Nếu có ngày ta hoàn thành sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ta nhất định sẽ phong tiên sinh làm Đế sư!
Cho dù Thái Bình công chúa an bài không ít tai mắt bên cạnh Lý Trân, nhưng Lý Trân lại có cách phòng bị, chỉ tin dùng thân tín. Cho đến khi Lý Trân bắt được người từ hẻm Nhân Quả, Thái Bình công chúa mới nhận được tin.
Trong thư phòng, Thái Bình công chúa nổi trận lôi đình với Vạn Quốc Tuấn. Nàng ta giận đến tím mặt, không kiềm chế được trách mắng:
- Đồ ngu xuẩn, người bị bắt rồi mới đến bẩm báo. Ngươi chỉ biết ăn thôi à? Giờ ta hỏi ngươi, hắn dẫn người đi đâu?
Vạn Quốc Tuấn xấu hổ, cúi đầu nghe Thái Bình công chúa mắng chửi, một câu cũng không dám nói. Qua một lúc lâu, y mới ngập ngừng giải thích:
- Tai mắt ty chức an bài ở bên Lý Trân có cấp bậc tương đối thấp. Bọn họ không thể biết được việc này kịp thời.
- Thôi Thiếu Dĩnh kia đâu rồi? Cấp bậc của y cũng thấp sao? Vì sao y không nói cho ngươi biết?
Vạn Quốc Tuấn cắn răng oán hận nói:
- Điện hạ, Thôi Thiếu Dĩnh đã bị Lý Trân phát hiện. Hắn nói cho y biết một ít tin tức giả. Lần trước ty chức bị lừa đi chờ ở chùa Bạch Mã cũng là tại tin tức giả của y. Ty chức không dám tin y lần nữa.
- Ta đang hỏi ngươi, y có nói cho ngươi biết chuyện thích khách bị bắt không?
Thái Bình công chúa cao giọng hỏi.
- Quả thật… y có nói.
Vạn Quốc Tuấn cúi đầu thừa nhận, nhưng y lập tức lại giải thích:
- Thật ra lúc Thôi Thiếu Dĩnh nói cho ty chức biết cũng đã muộn, cách thời gian chúng ta nhận được tin cũng không lâu.
Thái Bình công chúa khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Nhân chứng quan trọng bị Lý Trân bắt được, khiến nàng bị động vô cùng. Nàng ta đã đồng ý với Võ Thừa Tự sẽ giải quyết chuyện này. Võ Thừa Tự không chỉ đồng ý từ nay về sau sẽ đi theo nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng, mà còn sẽ bỏ ra năm trăm ngàn quan tiền để tạ ơn nàng.
Nếu Thái Bình công chúa nàng thất bại, không chỉ không lấy được năm trăm ngàn quan tiền tạ ơn, mà đồng thời cũng sẽ thất tín với Võ Thừa Tự, đánh mất cánh tay vốn có thể thu phục được.
Cho nên tên thích khách trốn thoát này chính là điểm mấu chốt. Nếu nàng ta có thể bắt được kẻ này, như vậy cho dù Võ Thừa Tự có bị nghi ngờ lớn thế nào cũng không thể bị định tội. Thế nhưng thủ hạ của nàng ta lại ngu xuẩn vô dụng, khiến Lý Trân nhanh trước một bước bắt được nhân chứng quan trọng này.
Thái Bình công chúa tâm phiền ý loạn, bây giờ nàng nên làm gì? Giờ đi tìm mẫu thân vẫn còn sớm. Trước tiên nàng vẫn phải đi bắt tên thích khách này mới được.
Lúc này, phụ tá Cao Tiễn ở bên cạnh khuyên nàng:
- Thật ra Điện hạ cũng đừng tin Võ Thừa Tự quá. Lời của kẻ này cũng không đáng tin.
Thái Bình công chúa biết Cao Tiễn đang ám chỉ chuyện “ Gia tướng Võ thị”. Lúc trước rõ ràng Võ Thừa Tự đã đồng ý giải tán gia tướng Võ thị, đem gần trăm người còn lại vào làm võ sĩ Thái Bình phủ. Nhưng rốt cuộc Võ Thừa Tự cũng không giữ lời, không giải tán gia tướng Võ thị, vẫn để gia tướng Võ thị nằm trong tay Võ Phù Dung.
Tuy Võ Thừa Tự giải thích với nàng là —— tạm thời còn cần dùng bọn họ để tìm kiếm thích khách chạy trốn, nhưng cho dù thế nào, y vẫn thất tín.
Thái Bình công chúa khó chịu hừ một tiếng:
- Thế theo ý của ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cao Tiễn lạnh lùng nói:
- Thần cho rằng Điện hạ đừng quá nóng vội, đừng chủ động đi tìm Võ Thừa Tự nữa. Phải để y đến cầu xin Điện hạ cứu giúp, hơn nữa phải đợi đến khi y thực hiện lời hứa rồi mới ra tay trợ giúp.
Thái Bình công chúa suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy ngươi nói có lý, nhưng nếu trong tay chúng ta không có cái gì để dựa vào, khi Võ Thừa Tự đến cầu xin ta, ta cũng không thể trợ giúp y, ta cảm thấy vẫn phải bắt được tên thích khách quan trọng kia đã. Lúc đó không sợ Võ Thừa Tự không nghe lời.
Nói đến đây, Thái Bình công chúa lại quay đầu nổi nóng với Vạn Quốc Tuấn:
- Ta cho ngươi hai ngày, ngươi nhất định phải bắt được tên thích khách kia cho ta!
Vạn Quốc Tuấn thầm oán hận. Chuyện như thế này sao có thể để nội vệ ra mặt. Nàng ta nuôi nhiều võ sĩ như vậy, chả bảo bọn chúng làm chuyện gì, lại cả ngày sai khiến nội vệ. Nàng cho rằng nội vệ là chó săn do nàng nuôi dưỡng sao?
Vạn Quốc Tuấn cực kỳ bất mãn, nhưng không có cách nào khác, đành phải đồng ý, rồi chậm rãi lui xuống. Thái Bình công chúa nhìn ra vẻ bất mãn của y, trầm tư một lát, lại quay đầu nói với Cao Tiễn:
- Ta biết hôm sau ngươi phải tham gia khoa cử, nhưng ta thật sự không tin tưởng tên Vạn Quốc Tuấn nghĩ một đằng nói một nẻo này, nên làm phiền ngươi sắp xếp thời gian, bảo võ sĩ của Thái Bình phủ ta cũng đi bắt kẻ này. Cho dù thế nào, cũng phải tìm bằng được tên thích khách này.