[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 152 : Tình cờ gặp mặt tại chùa chiền




Lý Trân cảm thấy đau đầu với những suy nghĩa miên man của đại tỷ, chỉ cần bên cạnh mình xuất hiện một thiếu nữ, bất luận là hiệp nữ hay đạo cô, tỷ ấy đều có những suy nghĩ kì quái. Hôm nay gặp được Vương Khinh Ngữ, dù biết rõ nhưng tỷ tỷ vẫn cố hỏi, Lý Trân biết rằng tỷ tỷ mình lại bắt đầu có những liên tưởng phong phú rồi.

Lý Trân không còn cách nào khác đành phải có đôi lời giới thiệu với đại tỷ:

- Đây là Vương cô nương, là bằng hữu đệ quen ở Trường An.

Hắn lại quay ra nói với Vương Khinh Ngữ:

- Đây là đại tỷ của ta, Lý Tuyền. Hình như ta đã nói với cô rồi.

Vương Khinh Ngữ liền hành lễ và nói:

- Khinh Ngữ từ trước đã nghe Lý công tử nhắc đến đại tỷ, Khinh Ngữ tuổi trẻ còn nhiều thiếu sót, mong đại tỷ thông cảm.

Lý Tuyền cười đến nỗi không ngậm nổi miệng, cô nương này thật là lễ phép, cái tên Vương Khinh Ngữ thật dễ nghe. Nàng vừa cười vừa nói vói Vương Khinh Ngữ:

- Tên tiểu tử thối này nhắc gì đến ta vậy, có phải là phàn nàn ta rất hung dữ, cả ngày chỉ muốn đánh nó?

Vương Khinh Ngữ nhanh nhẹn liếc nhìn Lý Trân rồi nhẹ nhàng nói:

- Trong mắt người khác thì tỷ hung dữ, nhưng Khinh Ngữ thấy rằng đây là phúc của Lý công tử. Có một đại tỷ quan tâm chàng như vậy, thật khiến Khinh Ngữ ngưỡng mộ.

Những lời của Vương Khinh Ngữ đã chạm đến tận sâu tâm can của Lý Tuyền, chị ta hận một nỗi không thể véo tai của tiểu đệ một phát, tên tiểu tử thối không biết tốt xấu này, bao giờ mới hiểu chuyện đây?

Lý Trân cảm thấy có chút đau đầu liền nói tránh đi:

- Vương cô nương, huynh trưởng của cô sao rồi?

- Tinh thần của huynh ấy tốt lên nhiều rồi, hiện đang ở nhà tĩnh dưỡng. Bởi vậy, hôm nay ta đến đây là tạ lễ cho huynh ấy, không ngờ người đến chùa lại đông như vậy.

Lý Trân thở dài nói:

- Đúng vậy, hôm nay người đi chùa tấp nập, không biết còn phải xếp hàng đến bao giờ nữa?

Vương Khinh Ngữ cười nói:

- Vương gia có dâng tặng dầu vừng ở Tịnh Thổ Tự nên không cần phải xếp hàng, chi bằng đại tỷ đi cùng muội

Lý Tuyền mừng rỡ, không cần phải chen lấn vói đám người kia không vui sao được, nàng liền nói:

- Vậy thì làm phiền Vương cô nương rồi.

- Mời đại tỷ lên xe, chúng ta đi vào bằng cửa bên.

Vương Khinh Ngữ dặn dò tùy tùng chăm sóc con lừa cho Lý Tuyền rồi quay sang Lý Trân hỏi:

-Vương công tử không lên xe sao?

Lý Trân lắc đầu cười:

- Ta không cần rồi.

- Vương cô nương, kệ tên tiểu tử thối ấy, chúng ta đi thôi.

Lý Tuyền theo Vương Khinh Ngữ lên xe ngựa, bên trong xe được bố trí xa hoa, thoải mái khiến Lý Tuyền không ngớt lời khen ngợi, nàng sẵn lòng ngồi trên chiếc xe như thế này đi Trường An.

Đoàn người chậm rãi đi vào cửa bên của chùa, Lý Trân cưỡi ngựa theo sau, chốc chốc lại nghe thấy tiếng cười của đại tỷ ở trong xe, có thể thấy rằng hai người họ rất tâm đầu ý hợp.

Không bao lâu, bọn họ đã đến cửa bên của ngôi chùa, ở đậy cũng tập trung không ít khách hành hương, tuy nhiên đây là tăng phòng, cửa bên chủ yếu là để tăng nhân ra vào và vận chuyển gạo, mì, rau quả, khách hành hương không thể đi vào.

Do đã có tùy tùng báo trước với nhà chùa nên khi đến có một vị lão tăng đứng ngoài của chờ. Lúc này, xe ngựa chậm rái dừng lại, Vương Khinh Ngữ và Lý Tuyền bước từ trên xe xuống.

Lão tăng vội vàng chạy ra đón, chắp tay thi lễ tươi cười nói:

- Hoan nghêng Vương cô nương đến nhà chùa dâng hương.

- Nhà chùa bận rộn như vậy, Tuệ Viễn đại sư còn ra đây đứng đợi, thật là áy náy quá.

- Đâu có, đâu có! Vương cô nương là khách quý của nhà chùa, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp, mời Vương cô nương đi theo ta.

Vương Khinh Ngữ dặn dò thuộc hạ đứng đợi ngoài cửa xong liền quay ra gật đầu với Lý Trân và nói với Lý Tuyền:

- Tuyền đại tỷ, chúng ta vào thôi.

- A Trân, đừng lề mề nữa, nhanh lên.

Lý Tuyền gọi Lý Trân xong liền đi theo Vương Khinh Ngữ vào chùa, Lý Trân chậm rãi đi theo sau hai nàng.

Mặc cho người trong chùa chen lấn nhưng cũng không ảnh hưởng đến các vị khách quý dâng hương cầu nguyện. Lão tăng mời họ đợi ở phòng khách một chút rồi lập tức đi sắp xếp lại vị trí hương.

- Đại tỷ, chúng ta đi dạo một chút.

Lý Trân nghe đại tỷ kể những câu chuyện hổi nhỏ của mình cho Vương Khinh Ngữ mãi không dứt, hắn thật sự không thế chịu nổi, buồn bực nói một câu rồi đi ra ngoài phòng.

- A Trân, chúng ta đốt hương rồi ở đây đợi đệ, đừng đi đâu xa đấy.

- Biết rồi

Lý Trân từ xa nói vọng lại.

- Tên tiểu tử thối này còn biết xấu hổ cơ đấy.

Lý Tuyền cười khanh khách rồi hớn hở nói với Vương Khinh Ngữ:

- Vừa rồi ta nói đến đâu rồi nhỉ

- Đang nói huynh ấy tham gia hương cống Võ Cử, sau đó thế nào vậy đại tỷ.

- Nhắc đến chuyện này là ta lại thấy bực mình.

Nhà chùa dường như đã biến thành vườn hoa, đâu đâu cũng có người đi dạo, hậu viện có một rừng mai, cây mai đã có nụ, lâu nhất một tháng nữa sẽ nở.

Hai bên đường có trồng mười mấy gốc mai đang rực rỡ khoa sắc vàng với hương thơm ngào ngạt, xung quang gốc cây không ít khách hành hương đang say sưa thưởng thức cái hương vị tao nhã ấy.

Lý Trân vốn định tìm nơi thanh tịnh nhưng nay người người đi lại như dệt cửi khiến hắn càng thêm phiền lòng. Lúc này, hắn phát hiện ra phía sau chùa có một thiền viện vô cùng yên tĩnh, trong thiền viện không có du khách, hắn liền đi vào trong.

Ở giữ sân thiền viện sừng sững một gốc mai cổ thụ, thân cây đen sẫm uốn khúc mạnh mẽ mang trên mình những nếp gấp của thời gian, dường như cây đã chết khô từ lâu, nhưng trên những cành khô ấy lại xuất hiện vô số những sự sống mới, những đóa mai vàng nhẹ nhàng, tinh khiết không bị vẩn đục bởi bụi trần.

Chỉ nhìn thấy một lão tăng đang ngẩng đầu chăm chú nhìn vào những cánh hoa, dường như bị những cánh hoa hấp dẫn đến ngây người.

Lý Trân cảm thấy mình đang quấy tăng nhân, đang định quay người định bước đi, thì tăng nhân xoay người nhìn Lý Trân.

- A di đà phật, hóa ra là Lý công tử

Trong phật hiệu của lão lộ rõ vẻ ngạc nhiên và vui mừng. Lý Trân cũng nhận ra người này, không ngờ lại là sư trụ trì Đại Vân tự Đôn Hoàng Linh Ẩn đại sư. Lý Trân cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liền đến trước đại sư hành lễ,

- Sao đại sư lại ở chỗ này vậy?

- Ha ha, đây là nơi ta xuất gia hồi trẻ. Bốn mươi năm trước ta đến Đôn Hoàng, lần này đến Lạc Dương có việc nên ta qua đây tá túc.

Linh Ẩn đại sư cười nói:

- Không ngờ lại gặp Lý công tử ở Lạc Dương, thật là có duyên. Chi bằng chúng ta vào trong ngồi nói chuyện.

Lý Trân cũng muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ liền vui vẻ cùng đại sư đi vào trong thiện phòng ngồi, có một vị hòa thượng đến rót trà cho hai người.

Lý Trân uống một hớp trà liền vội vã hỏi đại sư:

- Đại sư có tin tức gì của sư phụ ta không?

Linh Ẩn đại sư gật gật đầu,

- Trước khi đi ta có nhận được một bức thư của ông ấy, trong thư ông ấy còn hỏi thăm công tử, ông ấy rất quan tâm công tử đó.

- Bây giờ sư phụ của ta đang ở đâu?

- Ông ấy đang tu hành tại Song Lâm thiền tự huyện Nghĩa Ô, Vụ Châu. Ông ấy không có ý định về Đôn Hoàng nữa. Hây, đường xá xa xôi, vất vả, sức khỏe cua ông ấy không chịu được lộ trình gian nan như vậy. Nếu có thời gian, Lý công tử hãy đén thăm ông ấy.

Lý Trân lặng lẽ gật đầu, tự thấy mình cũng có thời gian, nên nhất định sẽ đi Vụ Châu thăm sư phụ, hoàn thành tâm nguyện của ông.

- Lý công tử đến Lạc Dương để tham gia Võ cử đúng không?

Linh Ẩn đại sư cười hỏi.

- Đúng vậy, gần đây tôi gặp không ít cố nhân từ Đôn Hoàng tới, hầu như đều đến tham gia khoa cử và Võ cử, không biết đại sư đến Lạc Dương là có việc gì?

Dừng một chút, Lý Trân lại cười nói:

- Còn tòa tượng Phật Di Lặc ở Đại Vân tiến triển thế nào rồi?

Ánh mắt Linh Ẩn đại sư lỗ rõ vẻ sầu lo, ông thở dài nói:

- Ta đến Lạc Dương chính là đi hoá duyên để làm tượng Phật Di Lặc ở Đại Vân tự đây. Vốn dĩ là Sách gia sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ phí tạc tượng, không ngờ hai tháng trước họ lại giở quẻ, không chấp nhận chịu trách nhiệm tạc tượng nữa. Tạc tượng là việc lớn, viện trợ của quan phủ chỉ đủ tiền xe, tiền nước, hiện tại đang dừng việc tạc tượng, ta đành phải đến Lạc Dương quyên góp, hi vọng có thể nhận được sự ủng hộ của các nhà giàu.

Lý Trân không ngờ việc tạc tượng lại gặp phải khó khăn như vậy, phiến đá để tạc tượng là do hắn quyên góp cho Đại Vân Tự nên việc tạc tượng có quan hệ mật thiết với hắn, hắn không thể rũ bỏ trách nhiệm được.

Lý Trân trầm tư suy nghĩ một lát rồi ại hỏi:

- Không biết hiện nay đại sư đã quyên góp được bao nhiêu?

- Ta vừa đến Lạc Dương hôm qua, hiện nay mới có Tịnh Thổ tự quyên góp năm trăm quan tiền.

Lý Trân cảm thấy có chút kỳ lạ, ban đầu dự tính tiền tạc tượng Phật Di Lạc là năm nghìn quan tiền là đủ, châu nha đã đưa trước hai nghìn quan tiền, Sách gia chắc chắn cũng đã bỏ ra một ít, còn có tiền quyên tặng của các cư sĩ, nếu như không đủ thì cũng không thiếu nhiều nữa, sao Linh Ẩn đại sư còn đến đây quyên góp, Lý Trân cảm thấy trong chuyện này còn có gì uẩn khúc.

Hắn liền hỏi dò:

- Đại sư, tiền tạc tượng Di Lặc thật sự không đủ sao?

Linh Ẩn đại sư lộ rõ sự xấu hổ, sau đó nói:

- Thật sự không giấu công tử, lần này ta đến Lạc Dương quyên góp, không chỉ là vì việc tạc tượng Di Lặc, ta còn muốn nhân cơ hội này tu sửa động phật đã được khắc từ hai triều đại Tấn Tùy, nhưng kinh phí quá lớn, chùa ở Đôn Hoàng không đủ sức đảm nhận, các sư trụ trì đã bàn bạc, có thể lấy danh nghĩa tạc tượng Di Lặc để đến Lạc Dương quyên góp, tuy có phần không thích đáng nhưng cũng là làm làm công đức, việc thiện.

Lý Trân trầm tư một lúc lâu rồi nói:

- Có lẽ việc này tôi có thể giúp đại sư.

- Công tử có thể giúp ta?

Linh Ân đại sư nghi hoặc nhìn hắn.

Lý Trân gật đầu.

- Sang năm mới tôi sẽ có thông tin chính xác cho đại sư, nhất định sẽ không làm đại sư thất vọng.

Linh Ẩn đại sư nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt của Lý Trân cảm thấy rất cảm động, liền chắp tay nói:

- A di đà phật, cảm tạ sự ủng hộ lớn lao của Lý công tử với Đại Vân tự.

Việc không ngờ gặp được cố nhân cũng không làm Lý Trân làm mất nhiều thời gian, hắn cáo từ Linh Ẩn đại sư rồi quay lại phòng khách, Lúc này, Vương Khinh Ngữ và Lý Tuyền đã dâng hương về, đang ngồi trong phòng nói chuyện, đọi hắn.

- Đại tỷ không có nhã hứng với việc buôn bán Hồ phấn sao? Nó chính là sản phẩm tốt nhất để hóa trang, ở Trường An và Lạc Dương, một hai hộp phấn có thể đổi được bốn thạch lúa mì đó, lợi nhuận khả quan đó chứ.

- Ta cũng tùng nghe nói, làm thì cũng muốn làm, chỉ là không có đầu vào, ngoài ra ta còn không biết bán cho ai, muội muội có thể giới thiệu cho ta không.

- Đương nhiên là có thể rồi. Thế này đi, chúng ta cùng đến Trường An, trên đường đi chúng ta sẽ bàn với tỷ về việc này.

- Tốt quá, ta thật sự không chờ được nữa rồi.

Lý Trân ở ngoài sân ho khan một tiếng, Lý Tuyền mỉm cười

- Tên tiểu tử thối này quay lại rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.

Lý Trân tiến vào phòng, cười nói:

- Đệ vừa đi dạo một vòng, nhiều người quá không thể chịu nổi, đành phải vội vàng quay lại. Đại tỷ, hai người dâng hương xong chưa?

Mặc dù hắn đang hỏi Lý Tuyền nhưng ánh mắt lại hướng sang Vương Khinh Ngữ, vừa lúc hai ánh mắt chạm nhau, Vương Khinh Ngữ bất giác đỏ mặt vội vàng quay đầu đi.

Bầu không khí trong phóng có chút ngượng ngùng, Lý Tuyền nhìn một lượt rồi cười thầm, nàng liền nói với Lý Trân:

- Ta vừa bàn với Khinh Ngữ muội muội việc đi Linh Châu, đúng lúc ngày mùng 5 muội ấy cũng muốn về Trường An, ta sẽ đi cùng với muội ấy. Hai người chúng ta sẽ cùng nhau đi Trường An, đệ không cần tiễn ta đâu, hãy chuyên tâm thay ta chăm sóc Tú Nhi.

- Ồ, đệ biết rồi

Lý Trân thuận thuận miệng đáp một tiếng.

Vương Khinh Ngữ nhẹ nhàng cười nói:

- Đại tỷ, công tử làm gì có thời gian chăm sóc trẻ con, hay là như muội nói lúc nãy, để muội bảo nhũ mẫu qua chăm sóc Tú Nhi, bà ấy cũng có kinh nghiệm, con người bà cũng rất tốt, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tú Nhi, đại tỷ yên tâm đi.

- Việc này...thế thì làm phiền muội rồi. Thật là ngại quá.

- Đây chỉ là việc nhỏ, tỷ không cần khách sáo.

Lý Tuyền cũng lo lắng Lý Trân không chăm sóc Tú Nhi được tốt, bây giờ có sự giúp đỡ của nhũ mẫu Khinh Ngữ phái đến, thế thì còn gì bằng nữa, nàng vui vẻ nhận ý tốt của Khinh Ngữ.

Lúc này, lão tăng chỉ dẫn hai người họ dâng hương vội vàng đi tới, chắp tay hỏi:

- Sư trụ trì cho hỏi Vương cô nương và hai vị khách quý có muốn lưu lại chùa ăn chay không?

- Đa tạ ý tốt của quý tự, ta vẫn còn chút việc, hôm khác ta lại đến. Tuyền tỷ có muốn ở lại không?

Vương Khinh Ngữ hỏi nhỏ.

Tâm trí Lý Tuyền đang ở các cửa tiệm, không còn tâm trí muốn ở lại ăn chay, vội vàng lắc đầu:

.

- Ta...ta phải đến cửa tiệm, để lần sau vậy.

Nàng liếc nhìn Lý Trân:

- Đệ không cần đưa ý kiến đâu.

- Vậy để ta đưa các vị khách quý ra ngoài, mời đi bên này.

Vương Khinh Ngữ liếc nhìn Lý Trân rồi chậm rãi đi theo lão tang. Lý Tuyền lại lặng lẽ đi bên cạnh Lý Trân rồi véo hắn một cái, thấp giọng nói với hắn:

- Tiểu tử thối, lát nữa đệ phải đi tiễn cô ấy đó, nghe rõ chưa?

Mặc dù Lý Tuyền một mực muốn hắn tiễn Vương Khinh Ngữ về phủ, nhưng Lý Trân lại không hào hứng lắm. Ra khỏi chùa, Lý Trân tránh sang một bên, nhìn theo Vương Khinh Ngữ vẫy tay cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.