[Dịch] Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 132 : Được tài muốn sắc.




Sáng ngày hôm sau, đoàn xe của Vương Nguyên Bảo đã tới Tung Nam cung, chân nhân Tung Sơn Vi Thập Phương tự mình mang theo chúng đồ đệ ra đại môn nghênh đón vị tài chủ phú quí một phương này.

- Nghe danh tiếng của Vi chân nhân đã lâu, Vương Nguyên Bảo đường đột tới chơi, hi vọng không quấy rầy chân nhân tu hành.

- Đâu có, đâu có. Vương đông chủ không phải đã phái người đưa thiếp đến thăm rồi sao? Sao có thể nói là quấy rầy, Vương đông chủ hiểu được lễ nghĩa hành hương như vậy, Tung Nam cung vô cùng hoan nghênh.

Vi Thập Phương thân hình cao lớn, già rồi nhưng vẫn tráng kiện, không nhận ra được tuổi tác, mặc áo bào thái cực màu vàng hơi đỏ, tay cầm một cây phất trần, có vài phần phong phạm tiên nhân.

Ánh mắt gã hơi híp lại, nhìn xuyên qua bờ vai của Vương Nguyên Bảo, ánh mắt rơi trên người Vương Khinh Ngữ ở phía sau, nhưng Vương Khinh Ngữ đeo mũ trùm mặt không nhìn thấy dung mạo khiến cho gã vô cùng thất vọng, lại thêm vài phần chờ mong:

- Vương đông chủ mời vào dùng trà.

- Tiên trưởng mời.

Vương Nguyên Bảo dặn dò thị vệ không phải đi theo, chờ y ở ngoài cửa lớn, y lúc này mới cùng Vi Thập Phương đi vào cửa chính, Vương Khinh Ngữ lại đi theo sau huynh trưởng, bên người chỉ có một tiểu nha hoàn đi theo.

Bọn họ đi vào quý khách đường phân thành chủ khách ngồi xuống, mấy đạo sĩ dâng trà lên, lúc này, Vương Khinh Ngữ mới tháo mũ trùm đầu xuống, dung mạo diễm lệ vô song của nàng khiến cho ánh mắt Vi Thập Phương lập tức trở nên nóng bỏng.

- Vương cô nương có tuệ căn, không tu tiên thật đáng tiếc.

Vi Thập Phương khẽ thở dài một tiếng nói.

- Tiên trưởng quá khen, Khinh Ngữ chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục, không có duyên với tiên giới.

- Ta sẽ không nhìn lầm người.

Vi Thập Phương nhìn chăm chú Vương Khinh Ngữ thật lâu, rồi lại lắc đầu, dường như cảm thấy đáng tiếc thay cho Vương Khinh Ngữ, gã lại quay đầu cười nói với Vương Nguyên Bảo:

- Vương đông chủ chắc là tới cầu tiên thuật phải không?

- Đúng vậy.

Vương Nguyên Bảo vội vàng hạ thấp người nói:

- Gia mẫu qua đời nhiều năm, huynh muội chúng ta ngày đêm mong nhớ, nghe nói tiên trưởng biết thuật khiên hồn, có thể cho chúng ta nhìn thấy linh hồn của mẫu thân, huynh muội chúng ta khẩn cầu tiên trưởng làm phép, thành toàn cho tấm lòng luôn mong nhớ mẫu thân của huynh muội chúng ta.

- Muốn thực hiện tiên thuật cần tranh của lệnh đường và thư khi còn sống, Vương đông chủ có mang tới không?

- Đương nhiên đã mang đến rồi.

Vương Nguyên Bảo trong lòng ôm một cái hộp gỗ.

Vi Thập Phương cười cười, ánh mắt xẹt qua trước ngực Vương Khinh Ngữ, khẽ vuốt râu trắng nói:

- Ngoài ra, còn cần một ít chi phí...

Không đợi Vi Thập Phương ra giá, Vương Nguyên Bảo lập tức giơ tay chặn lại, hai tuỳ tùng khiêng tới một cái thùng, bọn họ mở thùng ra, bên trong đều là vàng thỏi lóng lánh loé sáng, loé ra hào quang của tiền tài.

- Ở đây có sáu trăm lượng hoàng kim, đây là chút lễ mọn của hai huynh muội chúng ta dâng tặng tiên trưởng.

Dựa vào gia thế của Vương Nguyên Bảo, mặc dù bọn họ bỏ ra gấp đôi so với người khác, nhưng đối với Vi Thập Phương mà nói, sáu trăm lượng hoàng kim này vẫn còn thiếu rất nhiều.

Một mặt là vì Vương Nguyên Bảo là thủ phú Trường An, Vi Thập Phương không kiếm một khoản lớn từ gã thì thật sự có lỗi với danh hiệu ‘Thủ phú’ này.

Một mặt khác cũng là do có người ở Lạc Dương gây áp lực cực lớn đối với gã, yêu cầu gã trong vòng hai tháng phải đưa tới một trăm nghìn quan tiền, Vương Nguyên Bảo vừa hay đến đúng lúc.

Tuy nhiên Vi Thập Phương tự có cách để khiến Vương Nguyên Bảo bỏ tiền, cũng không cần lập tức đề xuất ra, gã lập tức nhiệt tình đưa Vương Nguyên Bảo đến phòng chiêu hồn để thực thiện lễ rửa tội của tiên thuật.

Trước khi đi, ánh mắt nóng bỏng lại đảo qua nhìn thật kĩ Vương Khinh Ngữ một lần, dường như Vương Khinh Ngữ đã là cá nằm trên thớt rồi.

Trong quý phòng chỉ còn lại Vương Khinh Ngữ và nha hoàn thiếp thân bên người, Vương Khinh Ngữ từ từ uống trà, nàng là nữ nhân, lòng vô cùng mẫn cảm, ánh mắt Vi Thập Phương nhìn nàng quá nóng bỏng, khiến cho trong lòng nàng có chút không thoải mái.

Lúc này, tiểu nha hoàn khẽ ‘A!’ một tiếng, Vương Khinh Ngữ vừa quay đầu lại, lập tức ngây ngẩn cả người, thấy Lý Trân đã đứng sau mình đang cười hì hì.

Không biết tại sao, trong lòng nàng lập tức thả lỏng, sự xuất hiện của Lý Trân khiến nàng cảm thấy an toàn.

- Huynh... sao huynh lại ở đây?

Vương Khinh Ngữ lời nói khó áp chế được niềm vui bất ngờ trong lòng, trên mặt nàng nổi lên hai rặng mây đỏ, ánh mắt so với bình thường càng thêm sáng ngời.

- Lúc ta đi, quên cáo biệt Vương cô nương, đặc biệt đến bổ sung nói một câu.

Lý Trân cười nói.

Vương Khinh Ngữ đương nhiên biết vì sao hắn phải rời đi, hắn nhất định nghe thấy lời nói của huynh trưởng, những lời nói của huynh trưởng hơi quá đáng, nhất định chạm vào tự ái của hắn.

Nàng thở dài, thấp giọng nói:

- Nhưng cách nghĩ của ta khác huynh trưởng.

- Ta biết.

Lý Trân khẽ mỉm cười.

- Cho nên ta mới đến gặp cô nương.

- Huynh...

Vương Khinh Ngữ không biết nói thế nào, không ngờ Lý Trân đột nhiên xuất hiện, tuy rằng chuyện này khiến nàng rất vui, nhưng đồng thời cũng khiến nàng khó hiểu, hắn ở đây làm gì?

Lý Trân dường như hiểu được ý nghĩ của Vương Khinh Ngữ, thản nhiên cười nói:

- Đạo quán này có vấn đề, ta khuyên cô nương không nên tiếp nhận cái gì mà tiên thuật, thật ra thuật dắt hồn ta cũng biết.

Lý Trân suy nghĩ một đêm, đã nghĩ ra được bí mật thuật dắt hồn của Vi Thập Phương, y nhất định là lợi dụng thuốc, ví dụ như để thuốc vào trong lư hương, lại thêm phối hợp ám chỉ, khiến đối phương sinh ra ảo giác, Vi Thập Phương là người luyện đan, y có năng lực luyện ra loại thuốc này.

Đương nhiên không phải lần nào cũng thành công, giống như tên nhà giàu ở Trường An đã bị giết kia chính là đã thất bại, cho nên đối phương không chịu trả tiền, bọn họ liền giết một doạ trăm người, khiến cho những người giàu có không thành công ngoan ngoãn chịu giao tiền.

Chỉ cần mình luyện ra được thuốc của Vi Thập Phương, Lý Trân hắn cũng có thể thi triển thuật dắt hồn, cũng vạch trần được bí mật của Vi Thập Phương.

- Huynh làm sao lại biết tiên thuật?

Vương Khinh Ngữ khó hiểu hỏi.

Lý Trân lắc đầu:

- Đây không phải là tiên thuật, đây chỉ là mánh khoé lừa bịp của cải của y thôi.

- Mánh khoé lừa người.

Vương Khinh Ngữ ngạc nhiên nói.

Đúng lúc này, trong viện truyền đến tiếng bước chân, hai gã tuỳ tùng đỡ Vương Nguyên Bảo trở lại, sắc mặt y tái nhợt, đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Vương Khinh Ngữ vội vàng đón:

- Đại ca, huynh sao vậy?

Hai đạo cô trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, một đạo sĩ khẽ cười nói:

- Vương cô nương không cần phải lo lắng, những người từng trải qua thuật dắt hồn đều như vậy, đã là tiếp xúc với linh hồn thì nhất định sẽ khác với người thường, ngủ một giấc sẽ khôi phục lại bình thường.

Lý Trân bước nhanh về phía trước, mở mí mắt Vương Nguyên Bảo lên, thấy đồng tử của y tán loạn, đây là phản ứng của việc kích thích quá độ.

Lúc này, hai đạo cô trẻ tuổi một trái một phải vây quanh người Vương Khinh Ngữ, cười nói:

- Tiếp theo là đến Vương cô nương, mời đi theo chúng ta.

Vương Khinh Ngữ lo lắng bất an nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân suy nghĩ một chút gật đầu nói:

- Ta đi cùng cô nương.

Có Lý Trân cùng đi, lòng Vương Khinh Ngữ thoáng ổn định, liền nói với hai đạo cô:

- Được rồi.

Nhiệm vụ của hai đạo cô là đưa Vương Khinh Ngữ lên Dưỡng đan lầu, còn về phần Lý Trân sẽ có người khác đối phó, các nàng chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Lý Trân.

- Vương cô nương mời theo chúng ta.

Hai người đưa Vương Khinh Ngữ đi vào trong viện, đi một lúc, Vương Khinh Ngữ cảm thấy không đúng liền hỏi:

- Vừa rồi huynh trưởng đi về hướng đông tại sao ta lại đi về phía tây?

- Cô nương không biết rồi, thuật dắt hồn nam nữ khác biệt, đơn giản chính là âm dương khác biệt, nam ở phòng ngoại đan, nữ nhất định phải ở Dưỡng đan lầu, đây là lệ thường mấy năm qua, không sai đâu.

Vương Khinh Ngữ lại nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân gật gật đầu, Vương Khinh Ngữ khẽ cắn môi một cái, chỉ đành tiếp tục đi theo hai nữ đạo sĩ.

Nàng đã phát hiện ra sự khác thường của hai nữ đạo sĩ, hai nữ đạo sĩ đi đường vòng eo hơi lắc, có mấy phần yêu mị, trên cổ còn có son phấn chưa lau, trên tóc lại cắm trâm vàng, đây làm gì phải người xuất gia.

Vương Khinh Ngữ trong lòng sợ hãi, bước chân ngày càng chậm, nhìn thấy phía trước là một toà lầu nhỏ ba tầng tinh xảo, hai đạo sĩ đi đến bên cạnh liền ngăn cản Lý Trân đi vào.

- Khách nam không được vào.

Vương Khinh Ngữ lập tức la lên:

- Hắn là cận vệ của ta, hắn nhất định phải cùng vào với ta.

Một nữ đạo sĩ cười nói:

- Có sư phụ ta ở trong đó, Vương cô nương không cần lo lắng vấn đề an toàn, chúng ta còn phải hầu hạ Vương cô nương tắm rửa thay quần áo, có nam tử ở trong đó rất bất tiện.

Nghe nói còn phải tắm rửa thay quần áo, Vương Khinh Ngữ càng thêm lo lắng, nàng kéo cánh tay của Lý Trân sợ hắn sẽ bỏ lại mình mà đi.

Lý Trân đương nhiên sẽ không để cho Vương Khinh Ngữ một mình đi vào, hắn phải bảo vệ cho sự an toàn của Vương Khinh Ngữ, đồng thời còn phải lợi dụng cơ hội này để có được tiên dược của Vi Thập Phương.

Lý Trân thấy đối phương phòng bị nghiêm ngặt, khó có thể ra tay, liền cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi.

Hắn đẩy hai nữ đạo sĩ ra, giữ chặt lấy Vương Khinh Ngữ đi nhanh ra ngoài, Vương Khinh Ngữ trong lòng sợ hãi, bước nhanh theo sau Lý Trân.

Lúc này, trong lòng hai nữ đồ đệ của Vi Thập Phương vô cùng khẩn trưởng, nếu để cô gái này đi, sư phụ sẽ không nhẹ nhàng mà tha thứ cho các nàng, các nàng lập tức hô lớn:

- Mau ngăn bọn chúng lại, không được để cho cô gái kia chạy thoát.

Hơn mười đạo sĩ ở hai bên phòng xá lao ra, tay cầm kiếm ùa lên, Lý Trân rút trường kiếm ra, hét lớn một tiếng, trường kiếm như gió bão mưa sa đâm nhanh.

Lý Trân phải bảo vệ Vương Khinh Ngữ, vì vậy xuống tay rất ác độc, không hề lưu tình, chỉ trong chốc lát hắn đã đâm ngã năm sáu người, vài tên đạo sĩ nằm trong vũng máu, mấy tên đạo sĩ còn lại sợ tới mức đều lui lại đằng sau.

Lý Trân giữ chặt lấy Vương Khinh Ngữ nhanh chóng chạy trốn, Vi Thập Phương đang ở Dưỡng đan lầu đợi Vương Khinh Ngữ đến đã nhìn thấy cảnh này, y vừa tức vừa vội, xoay người đánh vào chuông đan, đây là tín hiệu triệu tập đệ tử.

Hơn một trăm đệ tử của Vi Thập Phương nhanh chóng từ bốn phương tám hướng chạy tới, bọn họ là đệ tử chân chính của Vi Thập Phương, đi theo y nhiều năm, không học được tiên thuật nhưng lại học được múa đao múa kiếm, đã trở thành tuỳ tùng của y.

Hơn trăm đạo sĩ cầm trong tay trường kiếm bao vây bọn họ, lúc này Lý Trân và Vương Khinh Ngữ cách cửa chính chỉ khoảng năm mươi bước, nhưng bọn họ đã không còn cách nào để tiến lên nữa, trừ phi giết chết đám đạo sĩ ngăn cản này.

Thỉnh thoảng có đạo sĩ nhanh tay vươn ra định kéo Vương Khinh Ngữ đi, khiến cho Vương Khinh Ngữ sợ hãi kêu thất thanh, không ngừng dựa vào người Lý Trân.

Lý Trân tay trái ôm chặt bả vai của Vương Khinh Ngữ, quơ kiếm về phía những bàn tay vô lễ bổ tới, hắn có vẻ rất cuồng nộ, lớn tiếng rống hận, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cánh tay giống như vòng sắt chặt chẽ khoá nàng ở bên mình.

Lúc này Vương Khinh Ngữ lại không hề hé ra, cứ để mặc cánh tay rắn chắc có lực nắm chặt tay nàng, nhưng trong nội tâm nàng không phải cảm thấy đau đớn mà là một loại cảm động rất sâu.

Hắn hoàn toàn có thể bỏ lại mình một mình rời đi, nhưng hắn không làm như vậy, mà không hề buông tay, che chở nàng...

Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của bờ vai hắn, cho nàng một nơi vững chắc để tựa vào và cảm giác an toàn, nàng còn có thể cảm nhận được ý thức trách nhiệm mãnh liệt và hứa hẹn nhất ngôn cửu đỉnh từ trong nội tâm hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.