Trong tĩnh thất u ám, chỉ có đèn dầu vẫn chập chờn.
Tu Bồ Đề, Thanh Vân Tử. Đôi thầy trò bốn mắt giao nhau, rất lâu sau đó, yên lặng.
Cho đến khi Thanh Vân Tử không hiểu nổi, thất vọng, tuyệt vọng, cúi đầu, Tu Bồ Đề mới chậm rãi nói:
- Lui ra đi.
Nói gì cũng dư thừa, không còn dư âm phản đối .
Cửa phòng ầm ầm mở ra, bên ngoài phòng, hầu tử vẫn quỳ, kinh dị nhìn Thanh Vân Tử.
Hắn nghe thấy Thanh Vân Tử gào thét, nhưng không nghe được Tu Bồ Đề thấp giọng nhỏ nhẹ.
Thanh Vân Tử chậm rãi đứng lên, khom lưng:
- Đồ nhi. . . Cáo lui.
- Đi đi.
Chậm rãi xoay người, Thanh Vân Tử tóc tai bù xù, phảng phất sa sút tinh thần sau trận đại chiến, từng bước rời đi, cũng không có nhìn thạch hầu một cái.
Tấm lưng kia thật giống như một lão nhân nghèo túng, để cho hầu tử hết sức khó hiểu.
- Nhằm vào ta không thành, đến mức như vậy sao? Cừu hận bao nhiêu mới thành như thế?
Hầu tử nghĩ.
Cho đến khi Thanh Vân Tử đi xa, Tu Bồ Đề mới cười, phất tay áo đứng dậy, đi tới trước mặt hầu tử, cười nói:
- Đầu khỉ nhà ngươi, toàn gây chuyện cho ta. Sau này tất không thể như thế nữa!
Thấy Tu Bồ Đề nở nụ cười, hầu tử nhất thời thoải mái, cười giỡn nói:
- Sau này sẽ không như thế! Sau này sẽ không như thế! Sau này nếu tới Tàng Kinh các, sẽ không để cho sư huynh bắt được!
- Đầu khỉ nhà ngươi!
Quát to một tiếng, Tu Bồ Đề giơ tay làm bộ muốn đánh, nhưng không rơi xuống, sau đó cũng bật cười.
Lần này trong lòng hầu tử đã không còn lo lắng, thừa dịp Tu Bồ Đề tâm tình không sai, dứt khoát nói:
- Sư phụ nếu phê chuẩn cho ta vào Tàng Kinh các, không bằng cho ta thủ lệnh, sau này sẽ không xảy ra sự cố nữa.
- Vi sư phê chuẩn cho ngươi khi nào?
Tu Bồ Đề cười hỏi.
- Cái này…
- Nếu vi sư phê chuẩn cho ngươi, một đám môn đồ tu vi cao hơn ngươi, lại phải nói thế nào? Ngươi cho rằng tối nay Thanh Vân sư huynh bắt ngươi là vì nguyên do gì?
Vừa nói, Tu Bồ Đề khom lưng, hai tay chống lên gối, cùng hầu tử nhìn nhau, vừa quay đầu chỉ vào Tàng Kinh các xa xa, ý vị thâm trường nói:
- Tàng Kinh các là ở nơi này, bất di bất dịch. Mỗi đêm dò xét hai lần, một lần vào giờ Tuất một khắc, một lần vào giờ Mẹo ba khắc. Nếu ngươi có thể vào thì cứ vào, nếu ngươi không thể vào, cũng đừng nhiều lời. Thủ lệnh sau này đừng nên nhắc lại.
Dứt lời, ngồi thẳng lên xoay người đi vào trong phòng, đưa lưng về phía hầu tử nói:
- Sau này, mỗi ngày vi sư sẽ sai người kiểm kê kinh văn, nếu thiếu ba bản, nhất định sẽ hỏi tới ngươi!
Cửa phòng ầm ầm đóng lại.
- Thiếu ba bản?
Hầu tử vặn vẹo uốn éo cổ có hơi nhức mỏi:
- Chính là muốn nói, mỗi lần chỉ cho “mượn” hai bản, sao chép xong trả lại mới có thể “mượn” tiếp?
Ngồi thẳng lên hầu tử yên lặng nghĩ nửa ngày: “Lão đầu tử này rốt cuộc giấu gì trong hồ lô đây?”
Tu Bồ Đề sợ là đã mấy ngàn tuổi, muốn suy đoán tâm tư một vị thần tiên mấy ngàn tuổi, thuần túy là tự tìm phiền não.
Nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra nguyên cớ, hầu tử dứt khoát không nghĩ nữa.
Tối nay cũng may là hữu kinh vô hiểm, chẳng qua lại càng thêm khốn hoặc về thái độ của Tu Bồ Đề.
Trên đường trở về nơi ở, đạo đồ dọc đường đều nhìn hầu tử chằm chằm, khoảng thời gian này vốn phải nghỉ ngơi, chắc là chuyện vừa rồi náo lớn, đánh thức người trong giám.
- Tối nay là hắn lẻn vào Tàng Kinh các đấy!
- Ở ngoài cửa quỳ suốt một năm lì lợm không đi, kết quả vừa vào liền. . .
- Súc sinh cuối cùng vẫn là súc sinh, tối nay súc sinh kia lẻn vào Tàng Kinh các, bị Thanh Vân sư thúc bắt tận tay, sư tôn lại không xử phạt, thật là quá hồ đồ!
- Xuỵt! Đừng nói lung tung.
- Ban đầu sư tôn thu hắn chính là sai lầm, man di như hắn nên mặc cho chết ngoài cửa đi!
- Từ trong viên đá chui ra, liền quỳ đến hóa đá đi! Hì hì hì hì. Sư tôn không phạt, sư thúc làm sao có thể chịu bỏ qua, sau này sợ là hắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Bọn họ thấp giọng nói nhỏ, nhìn thấy hầu tử đi tới bèn né tránh ra.
Nhập môn gần một năm, vốn dĩ bọn họ đã quen với sự tồn tại của hầu tử, hôm nay tựa hồ vừa thấy lại dạt ra, giống như tránh né ôn dịch.
Hầu tử nhìn ở trong mắt, nhưng không có để tâm.
Bản thân thạch hầu chính là độc nhất vô nhị, cho dù là hầu tử hầu tôn ở Hoa Quả Sơn cùng lắm chỉ được coi là họ hàng xa.
Trước khi có thực lực phải chịu chèn ép, tựa hồ đã là một loại tất nhiên, cho dù gặp phải yêu quái họ hàng cũng là như thế, huống chi là đám vạn vật chi linh luôn cho mình cao cao tại thượng như con người?
Đối với chuyện này, hầu tử sớm đã quen.
Trở về Lăng Yến lý, đẩy cửa phòng, lại thấy Phong Linh đang thất kinh.
- Ngươi. . . Làm sao ngươi . . . Trở lại?
- Ta làm sao lại không thể trở lại? Ngươi ở nơi này làm gì. . . Sách của ta đâu!
Hầu tử mở to hai mắt giận dữ hỏi.
Dưới gầm giường cất giấu kinh thư sao chép nửa năm nay, bây giờ một quyển cũng không có!
Nghe hắn quát, Phong Linh nước mắt trào ra:
- Ta. . . Ta sợ. . . Ta sợ sư tôn đuổi ngươi ra ngoài, nghe bọn hắn nói ngươi bị bắt. . . Ô ô. . . Ta nhát gan. . . Không dám tới xem, đành phải vội vàng tới đây. . . tới giúp ngươi giấu sách đi, ta sợ sư thúc dẫn người tới lục soát. . . Ô ô. . .
Chỉ chớp mắt, Phong Linh đã khóc òa. Đây là nước mắt tích tụ chín tháng qua, cuối cùng trào ra toàn bộ.
Có trời mới biết chín tháng này nàng lo lắng hãi hùng như thế nào.
Nhìn Phong Linh lê hoa đái vũ, hầu tử cũng cảm thấy đau xót.
Đi tới trước mặt Phong Linh, ngồi xổm xuống, lấy tay lau đi nước mắt của nàng, hầu tử thở dài nói:
- Không có chuyện gì, sư phụ không có xử phạt ta. Ha ha, Thanh Vân Tử giận đến tái cả mặt.
- Thật. . . Thật ư?
- Ngươi nhìn ta không phải hoàn hảo không việc gì đứng ở nơi này? Ta nói rồi, sư phụ đã ngầm đồng ý.
Phong Linh chợt nhào tới trong ngực hầu tử, ôm chặt lấy hầu tử:
- Hầu tử, sau này đừng tới Tàng Kinh các nữa được không? Đừng đi . Ta sợ bọn họ sẽ đuổi ngươi. . .
Hầu tử trầm mặc, hồi lâu sau, mới vỗ về lưng Phong Linh nói:
- Sau này nếu còn có chuyện như vậy, ngươi không cần lo . Nếu bọn họ hỏi, ngươi cứ giả bộ một mực không biết. Tối nay nếu thật sự có việc, ngươi ở nơi này không phải sẽ bị liên lụy?
- Ngươi biết phải làm sao? Nếu bọn họ lục soát thấy sách, tội lỗi nhất định sẽ tăng thêm.
- Ta phải làm sao ư? Ta không làm sao cả. Lão tử chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Phong Linh nhất thời nín khóc mỉm cười:
- Tề Thiên Đại Thánh?
Dùng phất trần nhẹ nhàng gõ đầu thạch hầu, sẳng giọng:
- Đừng có nói nhảm.
- Nói nhảm? Hừ!
Hầu tử đứng lên, cầm lấy một cây chổi đang dựa trên góc tường đổi tư thế một cái:
- Chờ ta xuất sư rồi, ta sẽ cắm trên đỉnh núi lá cờ thêu chữ Tề Thiên Đại Thánh, đến lúc đó nếu có người dám chọc cho Phong Linh rơi lệ, lão tử ta sẽ đánh hắn thành thịt vụn! Ha ha ha ha.
- Nếu ngươi chọc ta thì sao?
- Nếu như ta chọc . . . Nếu là ta chọc liền ghi nhớ lại, sau này sẽ tính.
- Chỉ biết nói nhảm, nếu thật sự ở đỉnh núi cắm lá cờ thêu chữ Tề Thiên Đại Thánh, sợ là Thiên Đình đại quân sẽ đánh tới, ngươi bị đánh thành thịt vụn mất! Tề Thiên, làm sao có thể nói lung tung như thế.
Trong căn nhà gỗ nho nhỏ, hai người cười đùa tức giận mắng mỏ, chẳng biết tại sao, trong thoáng chốc, hầu tử lại nghĩ tới Tước nhi.
Một loại cảm giác tim đập nhanh đột nhiên dâng lên.
Còn phải bao lâu, còn phải bao lâu, mới có thể trở về sườn núi nhỏ kia, đón lấy Tước Nhi. . .
. . .
Sau Tiềm Tâm điện, trong phòng, Tu Bồ Đề cùng một lão giả ngồi xuống đánh cờ.
Lão giả này mặc một bộ đạo bào màu đen khoan hậu, đầu sáp hắc ngọc chu tước trâm, hạc phát đồng nhan, diện mục tường hòa, tư thái cao tiên, ống tay áo thêu một chữ “Phong” màu vàng.
Người này chính là thủ đồ của Tu Bồ Đề còn vân du ở Bắc Châu mà Phong Linh nhắc tới—— Thanh Phong Tử!
Thấy Tu Bồ Đề cau mày, Thanh Phong Tử chậm rãi cầm một quân cờ đen đặt trên bàn cờ, mở miệng hỏi:
- Sư phụ có cảm thấy, tối nay nói thế với ngũ sư đệ liệu có hơi quá không?
Tu Bồ Đề nghe vậy, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ, nhặt lên một quân trắng, đặt lên bàn cờ nói:
- Ngươi có biết vi sư lúc trước môn hạ nhập thất đệ tử chín người, đều có sở thành, nhưng vì sao chỉ lưu lại ngũ sư đệ Thanh Vân Tử ở trong quan?
- Đồ đệ không biết.