[Dịch]Đặc Công Tà Phi

Chương 39 : Khiêu khích




"Nếu không phải Thụy vương giúp một tay, thọ lễ Thương Nguyệt quốc ta liền không cách nào thuận lợi đưa lên rồi. Vì vậy để biểu đạt lòng biết ơn của bản thái tử, ly rượu này. . . Bản thái tử kính Thụy vương." Dạ Dật Phong dơ ly rượu hướng về phía Hiên Viên Diễm, giọng nói ôn hòa, nhưng mà hai mắt hắn lại lạnh lẽo nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Thương Nguyệt thái tử khách khí rồi." Khóe miệng Hiên Viên Diễm lộ ra một tia cười yếu ớt, dơ ly ngọc từ trên ghế đứng lên. Phanh, ly rượu ở giữa không trung chạm vào nhau, thanh âm thanh thúy dễ nghe ẩn giấu phong ba bão táp. Hai người đồng thời ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly.

"Một ly rượu, khó mà bày tỏ lòng biết ơn của bản thái tử. Thụy vương, bản thái tử mời ngươi một chén nữa như thế nào?" Dạ Dật Phong dứt lời, bỗng dưng khom người, tay hướng tới bầu rượu trên bàn.

Hiên Viên Diễm không nói gì, ngón tay lười biếng xoay cái ly đã hết rượu, mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại tản ra một tia lãnh ý nhìn về phía Dạ Dật Phong. Mời rượu là giả, hướng Nguyệt nhi đòi giải dược mới là thật đi?

"Nha đầu, xem như ngươi lợi hại." Quả nhiên, Dạ Dật Phong chạm tay đến bầu rượu rồi, cũng không có nhấc bầu rượu trước tiên, mà là sâu sắc liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng nhẹ giọng nói.

"Còn có thể lợi hại hơn, ngươi có muốn thử một chút không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau đôi mày thanh tú, khuôn mặt tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là trong môi tràn ra thanh âm châm chọc cùng lạnh lẽo.

"Ngươi đang khiêu khích ta?" Thân thể Dạ Dật Phong hơi sững lại, cắn răng hỏi.

"Ngươi cần gì phải hỏi lại, ta rõ ràng là đang khiêu khích ngươi a!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, mâu trung tươi cười lãnh tới cực điểm.

"Nói đi, ngươi như thế nào mới nguyện ý giao ra giải dược?" Dạ Dật Phong thu lại bộ dáng tươi cười, tròng mắt chứa hàn quang hung ác bắn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Lấy dược đổi dược." Mâu trung Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông xuông thưởng thức móng tay, trong môi tràn ra bốn chữ lạnh nhạt.

"Ngươi cho rằng bản thái tử thật không có biện pháp hết ngứa sao?" Bàn tay cầm bầu rượu của Dạ Dật Phong tăng thêm hơi sức, trong mắt lạnh lẽo càng đậm.

"Chớ coi thường năng lực của ta, ngươi ngoại trừ gãi chính mình đến chết, không có bất kỳ phương pháp nào có thể hết ngứa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngước mắt, ánh mắt tự tin và giễu cợt nhìn về phía Dạ Dật Phong. Hắn nếu thật có biện pháp hết ngứa, làm sao cần tìm đến mình đây? Phấn ngứa nàng nghiên cứu ra, trừ bản thân nàng, trong thiên hạ không người nào có thể giải được.

"Được, lấy dược đổi dược. Bất quá, chúng ta xem xem." Dạ Dật Phong lạnh lùng nói xong, nhấc bầu rượu lên, rót cho mình một chén, tiếp hắn đem bầu rượu cho Hiên Viên Diễm. Nhận lấy bầu rượu, Hiên Viên Diễm cũng rót đầy một chén, sau đó đem bầu rượu để lên bàn.

Một tiếng "bang" vang lên, ly rượu của hai người ở giữa không trung chạm vào nhau lần nữa, chỉ là lúc ly rượu chạm vào nhau, ống tay áo Dạ Dật Phong hạ xuống. Một viên thuốc màu trắng từ trong tay áo hắn bay ra, lặng yên không tiếng động rơi vào trong ly của Hiên Viên Diễm.

Hiên Viên Diễm sóng mắt lưu chuyển, ngửa đầu uống cạn ly rượu. Tiếp vén vén vạt áo, lại ngồi xuống. Hắn biết, cái viên thuốc màu trắng này chính là giải dược của độc Huyết Hồ Điệp.

"Nha đầu, thuốc giải hắn cần ta đã cho, còn thuốc giải ta cần đâu?" Dạ Dật Phong cũng ngửa đầu uống cạn ly rượu, lấy tay áo che miệng, âm thanh âm lãnh hỏi.

"Thuốc giải ta không phải đã cho ngươi rồi sao, chẳng lẽ. . . Ngươi không phát hiện cảm giác ngứa trên tay đang từ từ mất đi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt ve bầu rượu trên bàn, nhíu mày nhìn về phía Dạ Dật Phong.

"Ngươi. . ." Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, hai mắt Dạ Dật Phong trở lên thâm thúy. Quả thật, cảm giác ngứa ngáy đau đớn trên tay đã dần dần mất đi, nhưng nàng rõ ràng không có cho mình thuốc giải a? Chẳng lẽ. . .

Hai mắt Dạ Dật Phong quét qua bầu rượu trên bàn, ngay sau đó liền hiểu rõ sự việc. Nhất định là trước khi mình tới đòi thuốc giải, nha đầu này đã bôi giải dược lên bầu rượu, vì thế thời điểm mình mới vừa nhấc bầu rượu lên để rót rượu, thì độc đã được giải rồi. Quả là một nha đầu thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng mình làm sao đòi thuốc giải, nàng cũng không có tính sai một bước.

"Ha ha ha. . ." Che giấu suy nghĩ khiếp sợ, Dạ Dật Phong chợt ngửa đầu cười điên cuồng. Mọi người không rõ chân tướng nhì thấy cảnh này không khỏi nghĩ, Thương Nguyệt thái tử này điên rồi sao?

"Nha đầu, ngươi rất thú vị, bản thái tử vô cùng thích. Không bằng đạp Hiên Viên Diễm, trở về Thương Nguyệt quốc làm thái tử phi của ta như thế nào?" Dạ Dật Phong khẽ nghiêng người, môi tiến tới bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt lóe lên tà khí nói. Sau khi nói xong, cũng không chờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt phản ứng, hắn đã xoay người đi về chỗ mình ngồi.

Thấy cử động và nghe được lời nói của Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm thật hận không được một chưởng đánh bay hắn. Nhưng hắn biết giờ phút này vẫn không thể động thủ với Dạ Dật Phong, vì vậy hắn chỉ có thể kìm nén lửa giận đang thiêu đốt trong ánh mắt, quả đấm càng thêm gắt gao nắm chặt.

"Diễm, ngươi làm sao vậy?" Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét một vòng qua nắm đấm của Hiên Viên Diễm, nắm chặt đến nỗi phát ra tiếng cọt kẹt, kéo kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm hỏi.

"Nguyệt nhi, ngươi là của ta. Người nào dám đánh chủ ý lên người ngươi, ta liền lấy tính mạng của hắn." Cánh tay Hiên Viên Diễm gắt gao ôm hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng, khí phách mười phần nói. Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi co quắp, liếc xéo Hiên Viên Diễm. Vì sao nàng đánh hơi được vị chua nồng nặc đây, chẳng lẽ. . . Người này là đang ghen?

"Nói cho ngươi biết một chuyện, tay của Thương Nguyệt thái tử mặc dù không ngứa. Nhưng mà đầu của hắn. . . Tối nay sẽ vô cùng đau đớn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi ngón tay khẽ chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, khóe môi nhếch lên một độ cong đẹp đẽ nói.

"Ý của ngươi là. . ." Hiên Viên Diễm trợn to hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nguyệt nhi không phải là cho Dạ Dật Phong giải dược, đồng thời lặng lẽ hạ độc khác chứ?

"Nghe tin tức tốt như thế, trong lòng vẫn không phải thoải mái hơn sao?" Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển động, cho Hiên Viên Diễm một ánh mắt hài hước, giọng điệu lười biếng và trêu tức hỏi. Cái tên Dạ Dật Phong này để Huyết Hồ Điệp bay ra ngoài, gợi lên đoạn ký ức đau thương của nàng, nàng há có thể dễ dàng tha cho hắn. Dạ Dật Phong, ngươi phải hảo hảo hưởng thụ tư vị một đêm đầu đau nhức, không cách nào ngủ an ổn rồi.

"Uh, trong lòng thoải mái hơn." Hiên Viên Diễm khẽ gật đầu, tươi cười hệt như trăm hoa đua nở. Thì ra là Nguyệt nhi đã nhận ra mình ghen, cho nên đặc biệt nói chuyện hạ độc Dạ Dật Phong cho mình, nàng đây là đang dùng một loại phương thức khác giúp mình giải trừ khó chịu đây mà.

"Vậy thì tiếp tục xem biểu diễn đi! Thương Nguyệt thái tử đã đưa thọ lễ xong, hiện tại đến phiên Bắc Dực thái tử rồi. Tin tưởng thọ lễ của Bắc Dực thái tử so với thọ lễ của Thương Nguyệt thái tử có thể làm mọi người càng hài lòng hơn." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén vén mấy sợi tóc bên quai hàm, cười khanh khách nhìn về phía Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn.

Quả nhiên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn liền từ trên ghế đứng lên, mở miệng lạnh lùng lên tiếng: "Khương thái hậu, Bắc Dực quốc ta cũng mang đến một phần thọ lễ muốn dâng lên cho ngài, hi vọng thọ lễ của Bắc Dực quốc có thể giống như Thương Nguyệt quốc, có thể làm ngài hài lòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.