Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, một cái thác nước chảy róc rách tử đỉnh núi xuống, cùng với cây cối xanh tươi tạo nên một bức tranh thủy mặc thanh nhã.
Giờ phút này Hiên Viên Diễm đang đứng ở trên một tảng đá nhô ra ở thác nước, gió núi phất tới, tóc đen như mực cùng tử y phiêu đãng trong gió, phong thái vô cùng mị hoặc. Mà người ở trong ngực hắn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang co ro sắp ngủ.
"Nguyệt nhi?" Hiên Viên Diễm hai mắt mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng dịu dàng kêu.
"Rốt cuộc đã đến nơi?" Đầu rời khỏi lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, hai mắt im lặng xem xét bốn phía, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu nhìn về phía Hiên Viên Diễm, khóe miệng co giật hỏi.
"Ân!" Hiên Viên Diễm gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang bị mình ôm. Kỳ thật lấy khinh công của hắn đã sớm đến nơi, chỉ là vì muốn ôm nàng nhiều hơn chút, nên hắn mới cố ý thả chậm tốc độ.
"Đánh nhau với ai? Không khí, cây cối, hay là thác nước này?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Không phải nói đi đánh nhau sao? Nơi này đừng nói là người, ngay cả bóng dáng của quỷ cũng không thấy được một con a.
"Đi vào sẽ biết." Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, cánh tay trái càng đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm chặt hơn, hữu chưởng đột nhiên đánh tới thác nước.
Oanh một tiếng vang lên, dòng nước rống như hóa rồng bay lên, mà bức tường vốn giấu ở trong thác nước thế nhưng di động về một hướng, tạo thành một cái cửa động hình tròn. Vèo một tiếng vang lên, Hiên Viên Diễm điểm nhẹ chân, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh như tia chớp xông vào bên trong sơn động. Mà trong nháy mắt bọn họ tiến vào sơn động, vách núi bỗng chốc khép lại, thác nước lại một lần nữa chảy xuôi xuống.
Trên nóc sơn động treo vô số đèn lồng màu đỏ, bên trong động bày đủ loại vũ khí màu sắc hình dạng khác nhau, mà trên vách động lại có một cái Kim Môn (cửa nhà quyền quý), trên Kim Môn còn điêu khắc một con hùng ưng đang bay lượn. Giờ phút này Kim Môn mặc dù đóng thật chặt, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn là nhạy bén đánh hơi được một hơi thở lạnh lẽo không tầm thường, những thứ này đã làm thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rõ nguyên nhân Hiên Viên Diễm mang nàng tới đây.
Bên trong Kim Môn có rất nhiều người, hơn nữa hình như mọi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ. Trước đó mình giễu cợt Hiên Viên Diễm dạy dỗ nên bọn thị vệ không chịu nổi một kích, Hiên Viên Diễm vì không để cho nàng xem nhẹ hắn, đã đặc biệt dẫn nàng tới đây gặp thủ hạ tốt nhất hắn huấn luyện.
"Khinh công không tệ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc xéo Hiên Viên Diễm, tiếp mở miệng tán thưởng nói. Ôm nàng từ thác nước vào bên trong sơn động, lại không để xiêm áo nhiễm một giọt nước, vị hôn phu vương gia của nàng khinh công xác thực hạng nhất, đáng giá được chút khen ngợi.
"Trừ lời nói khen ngợi, có còn những thứ khác hay không, thí dụ như. . . Phần thưởng là một cái hôn ngọt ngào?" Hiên Viên Diễm giọng điệu hài hước nói xong, đem mặt tiến tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ánh nến chập chờn, trên mặt Hiên Viên Diễm tràn đầy vẻ phong tình mị hoặc.
"Phần thưởng cái đầu ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, tiếp duỗi ngón tay hung hăng chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm.
"Thật là hẹp hòi, ngươi nếu không cho phần thưởng, vậy. . . Dứt khoát để ta tự mình tới đòi lấy đi!" Hiên Viên Diễm hai mắt cười tà ác, sau đó đầu đột nhiên cúi thấp. Bẹp! Bên trong sơn động vang lên một đạo thanh âm thanh thúy cùng mập mờ, Hiên Viên Diễm thế nhưng hôn trộm môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ngươi. . . . Đủ rồi a! Ngươi hôn trộm ta nữa thử xem?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắn răng nói ra, thời điểm rời khỏi Thụy vương phủ bị hắn hôn trộm vào mặt, hiện tại lại bị hắn hôn môi, hắn rất muốn hôn trộm phải không?
"Người ta chỉ là muốn xúc tiến tình cảm với ngươi, không cần phản ánh dữ dội như vậy chứ?" Hiên Viên Diễm ai oán nói, trong lòng kì thực đang cười trộm. Cảm giác trêu chọc nàng thật là vui a!
"Không có lệnh của ta, không được phép hôn trộm ta. Nếu có một ngày ngươi làm ta hoàn toàn hài lòng, có lẽ ta sẽ suy tính chủ động. . . Hôn ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nói, đồng thời duỗi ngón tay ra chạm vào môi đỏ mọng của Hiên Viên Diễm. Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, thân thể Hiên Viên Diễm bỗng dưng cứng ngắc, tiếp liền thấy hắn ngửa đầu phá lên cười.
"Này, ngươi cười cái gì a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoài nghi xem xét Hiên Viên Diễm, nàng nói rất buồn cười sao? Người này thật là bị bệnh thần kinh! Nhưng trong giây lát, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền đoán được Hiên Viên Diễm vì sao mà cười rồi, hắn nhất định cho là mình chỉ là tiểu nha đầu vị thành niên, hôn là cái gì sợ rằng cũng không rõ ràng, lại vẫn cuồng vọng nói sẽ chủ động hôn môi hắn.
Nhìn thấy Hiên Viên Diễm cười đến thở không ra hơi, tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển một cái, khóe miệng nổi lên một đường cong nói: "Ngươi cười đủ chưa?"
Hai mắt Hiên Viên Diễm nhiễm ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng trả lời ba chữ cười đủ rồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên đem đôi môi mềm mại dán lên môi Hiên Viên Diễm. Trong nháy mắt Hiên Viên Diễm trợn to hai mắt, trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Chẳng lẽ mình cười làm nha đầu này bị kích thích?
Một luồng gió thổi đến, làm tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ phất qua mặt Hiên Viên Diễm, mái tóc tỏa ra hương thơm thanh nhã, làm cho Hiên Viên Diễm cảm giác bị kích thích mãnh liệt.
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Hiên Viên Diễm lập tức đổi bị động thành chủ động. Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không chút nào yếu thế, càng cường thế tiến công đoạt lại quyền chủ động. Qua một hồi lâu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm giống như hẹn trước đồng thời tách ra.
"Tư vị không tệ, chỉ là kỹ thuật của ngươi. . . không ra gì a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể giãy giụa, từ trong ngực Hiên Viên Diễm nhảy xuống, tiếp đầu hất thật cao, giọng điệu mười phần khiêu khích nói. Lại dám giễu cợt nàng không biết hôn? Nàng sẽ cho hắn biết, cõi đời này không có chuyện Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng không biết làm!
"Đáng chết, ngươi từ nơi nào học được?" Hai mắt Hiên Viên Diễm tóe lửa trừng mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng nghiến lợi hỏi. Nàng tuổi còn nhỏ, thật không ngờ kỹ xảo hôn môi lại thuần thục như vậy? So với nàng, kỹ thuật của hắn quả thật vụng về không chịu nổi.
"Cái này còn cần học sao? Với trí thông minh của ta không cần thầy dạy cũng biết." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái, vẻ mặt hả hê nói. Nàng là ai, thiên tài đặc công ở thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cũng không đại biểu nàng không có kiến thức về phương diện này.
"Làm trò, ngươi nhanh thành thật khai báo cho ta, rốt cuộc ngươi từ nơi nào học được?" Hiên Viên Diễm chống nạnh, trong mắt là ngọn lửa tức giận hừng hực thiêu đốt, giọng điệu càng thêm nồng nặc mùi dấm chua.
"Đi a! Nhanh mang ta đi nhìn một chút những thủ hạ xuất sắc nhất bản thân ngươi huấn luyện đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khúc khích, đưa tay kéo cánh tay Hiên Viên Diễm, lôi hắn hướng Kim Môn trước mặt đi tới. Khai báo cái p a (mình nhớ không nhầm thì p là cái mông), chẳng lẽ nói cho hắn biết những thứ này là từ trên sách vở ở thế kỷ hai mươi mốt học được?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đừng định đổi chủ đề a, lập tức giải thích rõ ràng cho ta. . ." Thân thể Hiên Viên Diễm mặc dù ngoan ngoãn để yên cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi đi, nhưng trong miệng vẫn còn cực kỳ khó chịu kêu gào. . .