Toàn bộ thị vệ Thụy vương phủ ngẩn người, ánh mắt im lặng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt cuộn người như con mèo lười ở trên giường êm. Trong nháy mắt, bọn họ có loại cảm giác rối loạn thần kinh. Có lầm hay không? Tình thế chỉ mảnh treo chuông trước mắt, tiểu vương phi lại vẫn có thể an ổn ngủ như thế? Gặp phải một tiểu chủ tử không bình thường như thế, bọn họ thật không biết đã tích đức bao nhiêu đời nữa.
Thị vệ Tuyên vương phủ cũng lả tả dõi mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ cơ hồ có loại kích động bất tỉnh tại chỗ. Cử động này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt căn bản là hoàn toàn khinh thường, nói cách khác, nàng căn bản không coi bọn họ ra gì.
Mà lúc này Thượng Quan Ngưng Nguyệt chôn đầu vào cánh tay trông như đang ngủ, thật ra thì hai mắt cũng không có nhắm lại, mà khóe môi nàng càng thêm tà mị cười.
Nàng nói rồi, việc của nàng, chính nàng sẽ giải quyết, nhưng Hiên Viên Diễm cố tình phái bọn thị vệ tới trợ giúp nàng. Muốn trợ giúp nàng cũng có thể, vậy thì lấy ra chút bản lãnh thật sự, để cho nàng biết bọn họ thậ sự có tư cách hỗ trợ mình. Nói cách khác, nàng cũng chỉ là muốn nhìn một chút đám người Hiên Viên Diễm dạy dỗ, xem có phải giống với đám người Hiên Viên Kỳ dạy dỗ không thôi, nhưng thật ra thì chỉ là một đám phế vật cáo mượn oai hùm.
"Người tự tiện xông vào Tuyên vương phủ, bất luận là ai, giết không tha!" Thị vệ Tuyên vương phủ cùng lạnh lùng kêu lên, đột nhiên nhấc kiếm trong tay lên.
"Ngăn cản đường đi của vương phi, giết!" Thị vệ Thụy vương phủ cũng không chút yếu thế đáp lại, kiếm trong tay giơ cao.
"Nếu không thể dùng ngôn ngữ khai thông, vậy thì dùng vũ lực giải quyết. Còn dài dòng nữa, ta đem tất cả các ngươi nổ thành không khí!" Trên giường êm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế xong, trong môi đỏ mọng không nhịn được trêu tức nói. Choáng nha, đã xong chưa, đánh nhau cần nhiều lời dạo đầu như vậy sao?
Trong nháy mắt, thị vệ Tuyên vương phủ thị vệ bay lên cao, kiếm trong tay đồng loạt đâm về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thụy vương phủ thị vệ cũng nhanh như chớp xoay tròn, bóng dáng như đan thành một tấm lưới che chở Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp liền thấy kiếm trong tay bọn họ phóng lên cao, mang theo hàn quang đánh úp về phía thị vệ Tuyên vương phủ. Tiếng kiếm, tiếng vỗ tay, va chạm kịch liệt. Sát khí bao trùm!
Vèo một âm thanh vang lên, một thị vệ Tuyên vương phủ thấy có cơ hội tốt, đem kiếm thẳng tắp đánh úp tới thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Vương phi, cẩn thận a!" Thủ lĩnh thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng cả kinh, hoảng sợ kêu lên. Hắn nhanh chóng vung mũi kiếm lên, đánh lui hai tên thị vệ Tuyên vương phủ xong, liền muốn tiến lên bảo vệ Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cùng lúc đó, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn co ro như cũ, chỉ là cánh tay trái của nàng bỗng dưng giương lên. Một sợi tơ hồng mang theo ngân châm từ trong tay áo bay vụt ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh vào cổ tay tên thị vệ Tuyên vương phủ tập kích nàng, ngón tay ngọc chợt kéo một cái, tơ hồng giống như chưa bao giờ xuất hiện lại một lần nữa trở lại trong tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"A!" Kèm theo tiếng kêu thê lương của thị vệ Tuyên vương phủ, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đứng lên. Chỉ thấy nàng dùng tay để sau đầu, tư thế lười biếng nằm nghiêng trên giường êm. Sau đó dõi ánh mắt lạnh nhạt qua toàn bộ thị vệ Thụy vương phủ, thanh âm giễu cợt nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, đều không cách nào giúp ta an an ổn ổn ngủ, thì ra là người Hiên Viên Diễm dạy dỗ chẳng qua cũng chỉ như thế, ta thấy các ngươi vẫn nên trở về Thụy vương phủ bắt sâu trong hoa viên thôi!"
"Hí. . ." Nghe được ý châm chọc trong lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn thị vệ Thụy vương phủ nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Ý tứ tiểu vương phi rất rõ ràng: bọn họ căn bản không có tư cách hỗ trợ người nổ Tuyên vương phủ, bọn họ chỉ có tư cách ở trong hoa viên bắt côn trùng thôi.
Thị vệ Thụy vương phủ lập tức điên cuồng hét lên một tiếng, kiếm trong tay tức thì biến ảo thành vô số hàn quang hướng tới thị vệ Tuyên vương phủ. Vì không để cho vương gia nhà mình mất thể diện, bọn họ đem tất cả bản lĩnh giữ nhà xuất ra.
Cuồng phong trong nháy mắt xoay tròn, bụi đất bay mù mịt giống như là lơi khí, bén nhọn đánh về phía thị vệ Tuyên vương phủ. Phốc, chỉ thấy bọn thị vệ Tuyên vương phủ ai cũng đều phun ra máu tươi, tiếp đến thân thể đồng loạt ngã trên mặt đất.
"Ta không có kiên nhẫn đi tìm Hiên Viên Kỳ, lập tức nói hắn đang ở nơi nào, ta liền tha các ngươi một mạng, nếu không ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi đều hồn bay phách tán." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt tràn đầy ý cười quét một vòng bọn thị vệ Tuyên vương phủ bị trọng thương nằm trên mặt đất, lạnh lẽo nói.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chúng ta là người Tuyên vương phủ, giết chết bọn ta, ngươi cũng đã biết hậu quả chứ?" Một tên trong bọn thị vệ Tuyên vương phủ cắn răng nói.
"Đừng nghi ngờ lời của ta..., trên đời này Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không có gì không dám làm!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nhếch môi, hai tròng mắt sắc như dao.
Tướng quân phụ thân của nàng đã phân tích tình hình của Long Diệu hoàng triều hiện nay, cho nên trước đó thuộc hạ của Hiên Viên Diễm đã nhắn cho nàng, nói là nàng có nổ tung Tuyên vương phủ cũng được, nhưng tốt nhất nên lưu lại tính mạng của Hiên Viên Kỳ và nàng cũng đã đồng ý. Chỉ là điều kiện tiên quyết là Hiên Viên Kỳ không làm nàng tức giận, nếu không thì nàng cũng không quản tình thế gì hết, cứ giết không tha!
"Vương. . . Vương gia ở trong hoa viên!" Bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm cho kinh hãi, đám thị vệ Tuyên vương phi bỗng dưng rùng mình, giọng điệu run rẩy nói ra vị trí của Hiên Viên Kỳ.
"Lập tức đến hoa viên." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngạo nghễ vung lên, thị vệ Thụy vương phủ lập tức khiêng giường đi đến hoa viên Tuyên vương phủ.
Lúc này không ai nhận thấy ở trên mái hiên, có bốn gã nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, mà ở trung tâm của bốn gã còn có một cỗ kiệu, quanh cỗ kiệu có vô số cánh hoa đào bay bay. Một luồng gió nhẹ làm màn kiệu bị bay lên, trong mơ hồ có thể thấy một bạch y nam tử tuyệt sắc ngồi trong kiệu.
Ánh trời vàng rực tô điểm cho bầu trời thêm mỹ lệ, trong hoa viên Tuyên vương phủ muôn hoa muôn lá chập chờn trong gió, không chỉ vẽ ra một phong cảnh mê người, mùi thơm càng thêm lan tỏa khắp nơi. Chỉ là mơ hồ trong mùi hương có xen lẫn mùi máu tanh.
"Lại dám mở miệng nhục mạ bổn vương, đánh cho ta, đợi khi bọn họ chết, lập tức ném tới hậu viện cho chó ăn đi." Bên cạnh một chiếc bàn ngọc thạch, tuyên vương Hiên Viên Kỳ ngửa đầu uống ly rượu xong, trong môi tràn ra thanh âm khát máu.
"Dạ!" Một tay cầm dây xích dài nhuốm máu thị vệ một lần nữa xuống tay càng hung dữ, phóng tầm mắt nhìn tới, thì ra là Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn đang nửa sống nửa chết quỳ trên mặt đất, mà tứ chi của bọn họ bị chói chặt. Mặc dù trên mặt cùng trên y phục sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng dây xích dài vẫn chào hỏi bọn họ không thôi, nhưng bọn họ lại vẫn nhắm mắt lạnh lùng, không có phát ra âm thanh đau đớn nào.
Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng thị vệ Thụy vương phủ bước vào trong hoa viên. Nhìn thấy Lãnh Tiêu cùng lão thợ rèn bị người Tuyên vương phủ của đánh đến máu me khắp người, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc từ trên giường êm nhảy xuống, hai mắt tản ra khí lạnh thấu xương nhìn về phía Hiên Viên Kỳ nói: "Trước cướp đồ vật của ta, sau lại đánh người của ta. Hiên Viên Kỳ, hôm nay ta không chỉ muốn nổ Tuyên vương phủ của ngươi, mà ta càng muốn lấy mệnh của ngươi!"