Gió thổi trong không khí, hương trà nhàn nhạt tràn ngập phòng ngủ.
Hiên Viên Diễm tư thế lười biếng ngồi ở trên ghế trúc, ngón tay khẽ xoay ly trà làm bằng sứ thanh hoa. Phía sau hắn quản gia vẻ mặt hờ hững đứng nghiêm, mà trước mặt hắn là một hắc y nam tử đứng thẳng.
"Vương Gia, đây là nhóm mật thám từ Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc đưa tin tới." Hắc y nam tử cung kính khom lưng, hai tay trình lên một lá thư.
Hàn quang lạnh lẽo từ trong mắt loe lên một cái rồi biến mất, ly trà Hiên Viên Diễm đang chơi đùa chuyển tới sau lưng, quản gia lập tức đưa tay tiếp nhận. Sau đó lòng bàn tay Hiên Viên Diễm hướng hắc y nam tử khẽ hút, lá thư thẳng tắp rơi vào trong tay hắn. Híp nửa con ngươi, khóe miệng hàm chứa cười lạnh nhìn tin tức đám mật thám đưa tới xong, tay Hiên Viên Diễm bỗng dưng bóp một cái, lá thư trong nháy mắt hóa thành bụi mất hút trong gió.
"Trò chơi thật là càng ngày càng thú vị." Thanh âm mị hoặc từ trong môi mỏng tràn ra, Hiên Viên Diễm đồng thời từ tay quản gia nhận lấy ly trà.
"Vương gia, ngài có chỉ thị gì?" Hắc y nam tử mặt không biểu cảm hỏi.
"Yên lặng xem xét." Dung nhan tươi cười nói xong, tròng mắt Hiên Viên Diễm buông xuống nhìn nước trà trong chén. Gió nhẹ làm tử y của hắn vung lên, xinh đẹp giống như tiên tử trong tranh.
"Vâng" hắc y nam tử cung kính đáp, sau đó chỉ nghe cửa phòng ngủ vang lên một tiếng kẽo kẹt, hắc y nam tử đã biến mất không thấy. Mà đồng thời lúc hắc y nam tử rời đi, hai tên thị vệ đầu tóc rối bù chật vật không chịu nổi đi vào trong.
"Vương gia!" Làm lễ xong, hai thị vệ ngưng mắt nhìn Hiên Viên Diễm.
"Bên ngoài mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Ngón tay vuốt ve thân ly, tiếp Hiên Viên Diễm ngẩng đầu không chút để ý hỏi.
"Bẩm vương gia, là kiệt tác của vương phi. Người mới vừa ném một viên đen thui gì đó vào trong hoa viên, kết quả không chỉ có đem Lưu Ly đình ngài thích nhất nổ tung, mà còn đem hai người thuộc hạ nổ thành như vậy." Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đồng thời co giật trả lời.
Được rồi, bọn họ thừa nhận, thật ra là bọn họ nghi ngờ bản lĩnh của tiểu vương phi, cho nên tiểu vương phi mới để bọn họ tự thể nghiệm uy lực của quả cầu này. Nhưng là bọn hắn không thể nói thật, nếu bị vương gia biết bọn họ là tự mình chuốc lấy cực khổ, nhất định sẽ cười nhạo bọn họ.
"A, thì ra là vương phi đang tiến hành thí nghiệm a. Vậy các ngươi hỏi vương phi một chút, vườn hoa có đủ cho nàng nổ không? Nếu như không đủ, bổn vương lập tức cho người tái tạo một hoa viên cho nàng nổ." Hiên Viên Diễm hai mắt cười cười, thanh âm ôn nhu cưng chiều nói.
Đêm qua nha đầu kia nói với mình, hôm nay muốn tạo ra một ít bom mang ra ngoài chơi, còn nói nếu không cẩn thận phá hủy hoa viên, hắn không một câu oán hận, nếu không nàng liền đem bom ném tới trên người mình. Nhớ tới nha đầu kia đêm qua biểu tình nhe răng trợn mắt uy hiếp hắn, hắn cũng có chút dở khóc dở cười.
"Vương gia, vương phi đã rời khỏi vườn hoa rồi." Hai thị vệ hai mắt im lặng nhìn Hiên Viên Diễm, bọn họ biết vương gia là thật tâm sủng ái tiểu vương phi , nhưng. . . Cũng không cần phải cưng chiều quá đáng như thế chứ?
"Nhanh như vậy đã hoàn thành thí nghiệm?" Hiên Viên Diễm chau mày, giọng nói ôn nhu hình như có chút buồn bã. Hắn vừa muốn đi hoa viên mượn nàng mấy quả bom, cùng nhau nổ hoa viên chơi đấy.
"Khụ. . . Vốn là thí nghiệm không có kết thúc nhanh thế kia . Nhưng thị vệ Truy Phong vương phi mang từ tướng quân phủ trọng thương trở lại, nói là vũ khí gì ở lò rèn người của Tuyên vương phủ đoạt mất, sau đó vương phi đã nói nếu phá hủy hoa viên nhà mình, về sau tu sửa sẽ lãng phí rất nhiều bạc, cho nên người vác một bao tải đen thui gì đó, một mình chạy đi Tuyên vương phủ làm thí nghiệm." Trong đó một thị vệ nhìn mắt Hiên Viên Diễm, sau đó giọng điệu thận trọng nói.
"Cái gì? Vậy các ngươi còn không nhanh đuổi theo vương phi." Hiên Viên Diễm từ trên ghế nhảy phắt lên, sắc mặt có chút xanh mét.
"Dạ, bọn thuộc hạ sẽ đi ngăn cản vương phi ngay." Thanh âm bọn thị vệ vang dội, xoay người liền chuẩn bị rời đi. Vương gia đã nói rồi, trong phủ vương phi lớn nhất, vì vậy vương phi muốn đi nổ Tuyên vương phủ bọn họ cũng không dám ngăn trở. Nhưng hiện tại Thụy vương phủ cùng Tuyên vương phủ không thích hợp có quá nhiều xung đột, cho nên bọn họ mới lập tức tới xin phép vương gia, chỉ có vương gia hạ lệnh, bọn họ mới dám chặn hành động của vương phi lại a!
"Ai cho ngươi ngăn cản nàng? Vương phi nhu nhược thế kia, các ngươi thế nhưng để cho nàng cực khổ vác bao tải? Lập tức đuổi theo giúp vương phi vác bao tải, sau đó phụ vương phi làm thí nghiệm." Hiên Viên Diễm trợn mắt giận dữ nhìn bọn thị vệ, tiếp cắn răng lạnh lùng nói.
"Hí. . ." Hai tên thị vệ thở ra một hơi lạnh, làm nửa ngày, sắc mặt vương gia trở nên khó coi không phải vì vương phi muốn đi nổ Tuyên vương phủ, mà là bọn họ không có chủ động giúp vương phi vác bao tải? Này, này, chuyện này. . .
"Vương phi hôm nay hưng phấn bừng bừng, bổn vương tuyệt đối không thể làm nàng mất hứng. Các ngươi nói cho vương phi, chỉ cần không giết chết Hiên Viên Kỳ, nàng có san bằng cả Tuyên vương phủ cũng được." Hiên Viên Diễm nhíu mày nói, thật ra thì nếu không phải vì lấy đại cục làm trọng, hắn thật đúng là muốn tận mắt nhìn thấy Hiên Viên Kỳ bị khi dễ thành hình dạng gì đây.
"Bọn thuộc đã biết." Hai thị vệ khóe miệng co quắp trả lời, bóng dáng nhanh như tia chớp lao ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị triệu tập nhân mã đi trợ giúp vương phi.
"Vương Gia, chuyện này nếu động tĩnh quá lớn, sợ rằng thái hậu bên kia. . ." Quản gia vẫn trầm mặc chậm rãi lên tiếng.
"Cũng nên áp chế nhuệ khí của đám người kia rồi! Yên tâm đi, trừ phi Hiên Viên Kỳ chết, cái lão yêu bà thái hậu đó mới có thể bị kích thích. Nếu không, bà ta còn không dám đối với bản vương hành động thiếu suy nghĩ đâu." Hiên Viên Diễm khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, giọng điệu lạnh thấu xương. . .
Bình minh tản đi, nắng gắt treo cao trên bầu trời xanh, ánh mặt trời vàng rực vẽ lên một bức họa kiều diễm trên nền đất. Giờ phút này, trước cửa Tuyên vương phủ hoa lệ, có 20 tên thị vệ Thụy vương phủ đứng nghiêm.
Mà ở trước mặt bọn thị vệ, là một chiếc giường mềm mại tinh xảo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giờ phút này đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường nệm, hai mắt mỉm cười quét qua cửa lớn Tuyên vương phủ vẫn đóng chặt.
Nàng còn tưởng rằng Hiên Viên Diễm sẽ ngăn cản hành động của nàng đây, ai ngờ hắn không chỉ không có ngăn trở, còn sai bọn thị vệ mang chiếc giường êm cho mình. Đứng ném bom sẽ rất mệt, vẫn là nằm trên giường thoải mái hơn. Không tệ, dựa vào biểu hiện của hắn hôm nay, có thể cho hắn sắp đạt yêu cầu rồi.
"Vương phi, ngài xin chờ một chút, thuộc hạ đi gõ cửa ngay." Thủ lĩnh đám thị vệ Thụy vương phủ Hạ Ưng hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cung kính khom lưng, liền muốn cất bước tiến về phía cửa chính đóng chặt cửa.
"Gõ cửa? Kia chẳng phải là cho mặt mũi Tuyên vương phủ rất lớn sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi nhếch lên cười lạnh.
"Ý tứ của vương phi là. . . Trực tiếp nổ tung nó?" Hạ Ưng ngưng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thời điểm tiểu vương phi ở trong hoa viên làm thí nghiệm, thật ra bọn họ cũng lặng lẽ núp trong bóng tối nhìn lén.
"Mang bom qua đây." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng duỗi một cái, bọn thị vệ lập tức cởi bao tải lấy bom giao cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp trong lòng hả hê thầm nói: Hiên Viên Kỳ a Hiên Viên Kỳ, hiện tại xem như ngươi gặp phải khắc tinh rồi.
Lấy ngân châm đâm vào quả bom một cái, tia lửa bắn ra tán loạn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vèo một cái ném bom ra. Một tiếng "bang" vang lên, cửa chính Tuyên vương phủ trong nháy mắt bị nổ tung.
"Nổ như thế, có thể tiến vào đi?" Đầu ngón tay vén lên sợi tóc bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nói. Bọn thị vệ một lần nữa bị uy lực của bom làm khiếp sợ đến mức khóe miệng có rút mấy lần xong, nâng giường êm Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, tư thái ngẩng cao đầu hướng bên trong Tuyên vương đi tới.
Sưu sưu sưu -- mới vừa bước vào trong sân Tuyên vương phủ, kiếm quang rét lạnh lập tức cuốn tới. Trong nháy mắt vô số tên thị vệ Tuyên vương phủ đem đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bao vây.
Thấy tình hình này, thị vệ Thụy vương phủ cũng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cùng thị vệ Tuyên vương phủ yên lặng giằng co, sát khí kinh người trong nháy mắt tràn ngập nơi đây. Chỉ là bọn thị vệ ai cũng không dám động thủ trước, bọn họ cũng biết rõ bản lĩnh của đối thủ. Cao thủ một khi tỷ thí, người nào xuất chiêu trước người đó liền ở thế hạ phong.
"Bổn vương phi ngủ trước, các ngươi nếu đánh thắng, trực tiếp mang bổn vương phi đi tìm người nào đó. Nếu là các ngươi đánh thua, nhớ trước khi chết kêu bổn vương phi dậy, bổn vương phi sẽ thay các ngươi báo thù." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nói xong, cuộn mình lại, nàng. . . Thế nhưng thật sự vùi đầu vào ngủ!