[Dịch]Đặc Công Manh Phi

Chương 154 : Rốt cuộc là ai điều giáo ai?




* điều giáo : dạy bảo

Tử Tầm Nguyệt cười, nhìn Phượng Tà giơ ngón tay giữa lên nói :”Được a,chúng ta ai lợi hại hơn sẽ nghe theo người đó!” Nói xong thân thể bá một cái nhắm phía tiểu Phượng, tiểu Phượng thân thể chợt lóe, tránh thoát Tử Tầm Nguyệt công kích.

“Yêu, không sai!” Tử Tầm Nguyệt khen ngợi nói.

“Hắc hắc, nữ nhân ta không là cây hồng mềm .” Tùy ý mặc người ta niết, Tiểu Phượng rất tự hào nở nụ cười.

“Vừa rồi là làm nóng người, hiện tại mới là bắt đầu.”Tử Tầm Nguyệt nói xong lần nữa phát động công kích, nhân cơ hội này nhìn xem thực lực của tiểu Phượng !

Tử Tầm Nguyệt phát ra dòng khí màu tím, tiểu Phượng là khí màu đỏ, một đỏ một tím hai đạo khí lưu ở giữa không trung ba ba va chạm.

Tiểu Phượng lúc đầu còn đắc ý, thế nhưng về sau đúng là luôn bị tử khí của Tử Tầm Nguyệt thương đến.

Bành…Bàn nát!

Bành…Ghế nát!

Bành… Vật bày biện trong phòng nát!

“Uy, nữ nhân ta nói cho ngươi , mấy thứ này đều là ngươi đánh nát, đến lúc đó ngươi bồi !” Tiểu Phượng bắt lấy tay Tử Tầm Nguyệt nói.

“Hắc, ngươi là nam nhân của ta, ta đánh nát gì đó đương nhiên phải do ngươi đền.”Tử Tầm Nguyệt nét mặt tươi cười như hoa.

“Cái gì? Ngươi đồ đàn bà phá sản, bản thiếu gia còn chưa có thú ngươi, ngươi đã bắt đầu phá sản, về sau còn phải thế nào?” Tiểu Phượng sinh khí, cô gái này rất không ngoan.

Phanh…

“Ôi!” Tiểu Phượng ô lên một tiếng, bưng hai mắt lùi ra sau.

Con mắt không bị thương tức giận nhìn Tử Tầm Nguyệt nói:”Hỗn đản, thừa nhân chi nguy *!“(*giậu đổ bình leo :thừa lúc người ta gặp rủi ro mà lấn lướt, hãm hại – thừa lúc k để ý mà lấn lướt)

“Hừ, ta thừa nhân chi nguy?Nếu không phải ngươi cùng bạch si giống nhau thất thần, ta lại đánh ngươi?” Tử Tầm Nguyệt miễn bàn có bao nhiêu tức giận, hiện tại còn đang đánh nhau, vậy mà thất thần? Nha thật thiếu đánh.

Tiểu Phượng kích động buông tay chỉ vào Tử Tầm Nguyệt nói : “Vậy ngươi cũng không thể đánh ta a, khuôn mặt tuấn mỹ của ta nếu như lưu lại sẹo làm sao bây giờ?”

“Phốc a!” Tử Tầm Nguyệt ôm bụng cười, tiểu Phượng bộ dạng một mắt gấu mèo miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu a.

“Nữ nhân chết tiệt ngươi còn cười?”

“Ha hả…Ngươi như vậy còn không cho người khác…” A, câu sau Tử Tầm Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị Tiểu Phượng không biết từ nơi nào lấy đến sợi dây đem mình trói lại.

“Uy, chết tiệt, ngươi làm gì?” Tử Tầm Nguyệt giãy dụa thân thể, phát hiện Tiểu Phượng vậy mà buộc rất chặt.

“Hắc…”Tiểu Phượng tà ác!

Ôm lấy Tử Tầm Nguyệt đem nàng hung hăng ném tới trên giường, chính mình xoay người lên giường, ngồi ở trên người Tử Tầm Nguyệt, tay nhỏ bé béo đô đô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tầm Nguyệt :”Nữ nhân xin lỗi, nói ngươi sai rồi.”

Tử Tầm Nguyệt cắn răng :”Phượng Tà chết tiệt, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thả ta, nếu không đợi lát nữa ngươi sẽ hảo hảo hưởng thụ a!”

“Chậc chậc, mồm miệng còn là như thế không buông tha nhân.” Tiểu Phượng lắc đầu thở dài nói.

“Ngươi nha thả hay không?” Tử Tầm Nguyệt tử mâu khẽ híp.

“Thả, nhưng không phải bây giờ, hiện tại ta phải hảo hảo dạy dỗ ngươi, dù sao ngươi sau này liền là của ta, đi ra ngoài không thể khiến ta mất mặt đúng không? Cho nên ngoan ngoãn nghe lời, miễn cho…da thịt chịu đau đớn nga !” Tiểu Phượng ánh mắt ở trên người Tử Tầm Nguyệt trên dưới quét một lần, phát hiện cơ thể Tử Tầm Nguyệt không có gì đẹp mắt .

Tử Tầm Nguyệt tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng :”Ngươi xác định ngươi muốn dạy dỗ ta? Hử?”

“Đúng vậy, bản thiếu gia xác định nhất định cùng với ….” Hai chữ khẳng định còn chưa nói ra, Tiểu Phượng nhìn sợi dây cột trên người mình trừng lớn hai mắt.

Sợi dây rõ ràng vừa rồi còn ở trên người Tử Tầm Nguyệt, sao bây giờ lại đến trên người mình?

Lúc nhìn Tử Tầm Nguyệt dưới thân, phát hiện bộ dạng đang cười đến xấu xa ..

Tiểu Phượng nuốt nuốt nước miếng, trời a đất a, ai tới nói cho hắn mới vừa rồi là chuyện gì xẩy ra?

Bỗng nhiên tiểu Phượng nhớ tới vừa rồi Tử Tầm Nguyệt hỏi ‘Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thả ta, nếu không đợi lát nữa ngươi sẽ hảo hảo hưởng thụ a!’

Tiểu Phượng khóc không ra nước mắt, sớm biết nữ nhân này nói được làm được, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn thả nàng.

Hiện tại biến thành Tử Tầm Nguyệt ngồi trên người Tiểu Phượng .

Tử Tầm Nguyệt ngón tay nhỏ bé nhéo nhéo khuôn mặt béo trắng của tiểu Phượng:”Chậc chậc, da thật trơn!”

Tiểu Phượng khéo miệng giật giật, đây tính cái gì? Đây tính cái gì ? Hắn lại bị nữ nhân chết tiệt này đùa giỡn, a a a ….Hắn muốn phát điên! Nghẹn khuất, quá mẹ nó nghẹn khuất…

“Ai nha, nhà của ta thân ái suất ca tiểu Phượng sao không nói ?” Tử Tầm Nguyệt cười phải gọi là hết sức vui vẻ a.

“Có bản lĩnh thả ta, chúng ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp!”

Ách…Ngoài phòng hai người Mộc Nghiên cùng Phi Khê Trần vừa đi tới nghe được lời này của Tiểu Phượng liền dừng lại.

Mộc Nghiên u sầu liếc nhìn Phi Khê Trần, Tiểu Phượng vừa nói cái gì? Đại chiến ba trăm hiệp? 囧 a !!

Phi Khê Trần nhún nhún vai, ngón tay ra dấu im lặng, mang theo Mộc Nghiên rời khỏi.

“Trần , ta dám đánh cuộc vừa rồi tiểu Phượng nhất định bị cô nàng Tử Tầm Nguyệt đùa giỡn.” Mộc Nghiên xấu xa nói.

“Ha hả, Tiểu Phượng về sau có chuyện làm.” Hắn nhìn người rất chuẩn, mặc dù mới tiếp xúc Tử Tầm Nguyệt hai lần, thế nhưng Phi Khê Trần biết tiểu nha đầu kia cùng Tiểu Phượng liều như nhau, tiểu Phượng thậm chí còn bị vây ở thế hạ phong.

“Đúng rồi Trần ta ngày mai muốn đi ‘Ngọc thành quan’!”

“Ngọc Thành quan?” Phi Khê Trần khẽ nhíu mày:“Đi làm gì?”

“Đại thiếu gia Mạnh gia muốn thú Thi Thi !”

“Mạnh Liệt muốn thú Thi Thi?” Phi Khê Trần đề cao thanh âm.

“Ngươi biết hắn?” Mộc Nghiên nhìn Phi Khê Trần bỗng nhiên kích động, nghĩ Phi Khê Trần hẳn là nhận thức Mạnh Liệt , nếu không nhắc tới tên hắn Phi Khê Trần sẽ không kích động như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.