“Cái Phiến, Phan Luân được yêu giới phái đến nhân gian không phải để bảo vệ nghĩa phụ nghĩa mẫu em, cậu ta còn có nghĩa vụ phải làm. Hơn nữa anh đã phái người khác đến Vũ gia canh chừng, không kẻ nào động đến họ được đâu.”
Nằm vắt chân trên mái nhà, Ngọc Phiến không thôi nghĩ về câu nói ban chiều của Mộc Kha. Anh nói cũng phải, cô không nên quá bất ngờ khi biết Phan Luân hiện tại đã là Giám quân ty Tinh Vũ, nhất là với tài nặng của y thì chuyện ấy hoàn toàn phù hợp.
Nhưng mối quan hệ giữa cô và cậu ấy từ lúc hai người họ gặp lại vốn đã lạnh nhạt, sau này sao có thể khiến hai ty hoà hợp được đây?
Nghĩ rồi thở dài, Ngọc Phiến hướng mắt lên trời cao, thấy vầng trăng nhỏ xíu và vàng rực ngự thật cao trên bầu trời. Mày mù rải rác lãng đãng, chợt cô nghĩ có khi ấy là hình hài thật sự của gió cũng nên. Gió, Khởi Phong… Miên man một hồi, cô rơi vào cơn mộng mị.
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ, trèo lên ấy làm gì vậy?”
Từ dưới sân, giọng Mạn Quân bất chợt vọng lại. Ngọc Phiến giật mình tỉnh giấc, không ngờ có người đến gần như thế mà cô lại không hay. Chẳng thèm hé mắt nhìn xuống, cô vẫn thản nhiên nằm rung đùi, mắt vẫn đăm đăm nhìn trời, hai tay kê đầu, qua loa đáp với âm giọng bình thường, mặc kệ người bên dưới có nghe hay không.
“Không ngủ được, ngắm trăng, ngắm sao...”
Đúng thật là Mạn Quân không nghe thấy gì. Chờ đợi một lát thấy người ta bơ mình, vốn định bỏ mặc cô mà cầm đèn lồng đi thẳng về phòng nhưng bước được vài bước, anh lại khựng lại, tần ngần nghĩ ngợi điều chi trong đầu rồi tiến đến con hẻm nhỏ nằm giữa hai gian nhà, lấy vách tường hai bên làm đà đạp lên trên, cuối cùng bật người đáp nhẹ xuống mái ngói.
Ngọc Phiến không ngờ Mạn Quân cũng biết chút khinh công, vội nhìn sang người thanh niên cao lớn trên người hắt thứ ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng đang tiến đến với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa dè chừng, nói chung là không mấy nồng nhiệt. Chẳng thèm để ý đến thái độ không thoải mái của cô, Mạn Quân vừa thở hắt một hơi, vừa ngồi xuống cạnh Ngọc Phiến, đoạn bất chợt thổi tắt nến trong đèn. Bóng đâm lập tức bao trùm cả hai.
“Này! Ngài làm cái gì vậy?” Ngọc Phiến bất ngờ nhảy dựng, gay gắt hỏi phỗng.
“Ngắm sao.” Mạn Quân bình thản nói rồi cũng rất tự nhiên ngả lưng nằm xuống cạnh cô, nom vô cùng thư thái, như đang tựa ghế đọc sách vào một chiều đẹp trời trước hiên nhà.
Mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô vờ nhắm mắt thư giãn dù trong lòng đã sớm chộn rộn từ lâu. Nhưng bầu không khí yên tĩnh không kéo dài bao lâu, Mạn Quân lại lên tiếng trước.
“Thật sự ta thấy rất có lỗi. Mong cô thứ lỗi cho ta. Xét thấy sau những việc cô làm cho ta, ta không nên đối xử với cô như vậy.”
Ngọc Phiến nghe vậy thì trong lòng lại như thêm chút tâm sự, thà rằng đừng nhắc đến, tốt nhất cô và anh cứ vậy mà tránh xa nhau ta thì hơn. Ngặt nỗi anh đã mở lời trước, bọn họ cũng chẳng là gì quan trọng của nhau, hà cờ gì cô phải để tâm. Nghĩ rồi, cô nhẹ giọng đáp.
“Tôi đã bảo tôi không còn để bụng chuyện đó. Ngài không cần năm lần bảy lượt xin lỗi hay áy náy với tôi như vậy.”
“Thật sao?” Mạn Quân đột nhiên chống một tay nghiêng sang chỗ cô, rít một hơi ra chiều khó hiểu. “Thế sao ta cứ có cảm giác là cô để bụng vậy nhỉ?”
Ngọc Phiến im lìm, chưa trả lời ngay được vì gương mặt anh đang gần với cô quá. Mày kiếm mắt sáng, sóng mũi cao thẳng. Càng nhìn gần các đường nét trên mặt anh càng sắc rõ, căng tuấn tú hơn người.
Bối rối, cô hất anh một phát lăn sang bên rồi nhanh chóng bật người dậy, vuốt qua loa đầu tóc rồi bỏ đi.
“Đợi đã!” Anh thốt lên. “Tóc cô dính lá kìa.”
Anh bật dậy theo cô. Như sợ người trước mặt đi mất, anh vội vàng đuổi theo. Nhưng không ngờ, cô lại đột ngột dừng lại làm anh không kịp phanh, liền trượt chân ngã xuống.
Cô hoảng hốt nắm lấy tay anh. Ngặt nỗi nóc nhà cũng chẳng phải nơi bám dính gì, lại còn sương đêm ẩm ướt, thành thử cô cũng mất đà trượt xuống theo. Nhanh như chớp, Mạn Quân phi thân tiếp đất trước, sau đó xoay mình bay lên đỡ lấy cô.
Hai người té lăn ra đất. Anh dùng hai tay ôm lấy đầu cô, giữ cô tránh bị va đập. Ngọc Phiến lăn mấy vòng trên đất nhưng cảm giác cứ như đang lăn trong chăn, nhẹ nhàng và êm ru. Khi cô ngóc đầu lên thì Mạn Quân đã nằm in trên đất không cục cựa gì cả.
Sợ anh va đập ở đâu đó bị thương, cô liền chống tay ngồi dậy, quay mặt anh về phía mình kiểm tra, bất ngờ thấy anh nhìn thẳng vào mình, tinh vui và đầy phấn khởi, đoạn anh ngửa cổ bật cười hỉ hả.
Ngọc Phiến chau mày không hiểu anh đang cười cái gì, nghĩ chắc là chấn thương ở đầu nên hỏng ở đâu rồi, bèn cố đỡ anh dậy xem xét, nào ngờ anh lại lên tiếng.
“Giống hệt lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy nhỉ? Lăn trên cỏ rồi té xuống giếng...”
Đoạn, anh ngừng cười rồi ngồi thẳng dậy. Nét mặt tuy đã thử giãn nhưng lại có phần nghiêm nghị, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn trực diện vào cô, hỏi.
“Cô có phải cô gái mười năm trước ta gặp trên nóc tửu lầu ở Thăng Long thành không?”
...
“Tại sao lại vờ như không biết ta?” Không đợi cô kịp phản ứng, anh lập tức đưa tay lên che nửa mặt dưới của cô. Gió kéo mây đi, trời trong trăng tỏ, rọi sáng gương mặt cô. Kì lạ thay, anh lại trông thấy gương mặt của một người thân quen khác.
Ngọc Phiến tức thì hất tay Mạn Quân ra, có hơi lo lắng đứng thẳng dậy mà không hiểu vì sao mình làm như thế. Hít một hơi trấn tĩnh lại mình, nhanh chóng nói.
“Tôi không hiểu ngài muốn nói gì cả. Hai người chúng ta đứng ở đây, nhỡ có người trông thấy sẽ dị nghị. Tôi về phòng trước đây.”
Dứt lời cô tức tốc bỏ đi, để lại Mạn Quân chưng hửng giữa không gian tĩnh mịch. Anh bàng hoàng nhìn lại bàn tay vừa che mặt cô ban nãy, dường như không thể tin và không còn muốn tin vào những gì mình thấy nữa.
Khi che một nửa gương mặt của Ngọc Phiến, anh đã nhìn thấy Bình Nhi.
*
Ngọc Phiến hấp tấp đóng sầm cửa phòng lại. Trái tim cô đập nhanh như thể đua ngựa, nhanh đến mức cô không thể chịu nổi được âm thanh vồn vã của nó nữa. Cô đi đến bàn tự rót cho mình chén trà, nghĩ về chuyện ban nãy, quả là kì lạ. Tại sao cô lại phản ứng quá lên như vậy?
Lẽ nào cô đang độ xuân thì mãnh liệt hay sao?
Cứ như... Cứ như cô sợ mình sẽ bị bại lộ cái gì vậy.
Từ lúc mở mắt tỉnh dậy, đi theo Đình An trở về đây, cô đã thấy bản thân mình có gì đó lạ lạ. Đành rằng vì bị mất một đuôi, thân thể bị chôn vùi, chìm trong giấc ngủ suốt một thời gian dài nhưng quả thật có gì đó rất khác, rất nhiều chuyện đã không còn như trước, cả những mối quan hệ, nhất là với Phan Luân. Rõ ràng Luân biết gì đấy nhưng lại không muốn nói cô biết, thành thử cậu ta luôn làm bộ dạng cáu gắt với cô là vậy.
Cái cảm giác mà tất cả mọi người xung quanh mình đều biết gì đấy nhưng bản thân mình lại chẳng biết gì cả, cứ an phận làm con rối cho người ta, thật sự vô cùng khó chịu. Dù là gì thì bây giờ cũng quyết sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, cô phải ép cho Phan Luân nói ra những gì cậu ta biết.
“Chị Phiến…”
Ấm trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Ánh sáng bàng bạc khẽ lướt dưới trăng sáng, quét thành một đường cong bén ngọt, kề ngay trên chiếc cổ thanh mảnh của đối phương.
Ngọc Phiến vẫn chưa hết điếng người, bàn tay liền với cán kiếm như thân thể, đồng tử thu nhỏ toả ánh sáng xanh như dã thú trong đêm, cơ thể căng cứng, thậm chí đến hơi thở cũng theo ấy mà ngưng đọng.
“Chị Phiến, là em đây mà…”
Ngọc Phiến nhận ra giọng nói này. Đến tận bây giờ, cô mới bắt được mùi của đối phương, mùi của chim phượng.
Lập tức, cô liền thu kiếm về, cả người thả lỏng, còn Như Y thì thở phào một hơi, đưa một tay lên chạm nhẹ vào lồng ngực, nhả lời nhẹ như sương.
“Chị đang lo lắng điều gì ư?”
“Chị không.” Ngọc Phiến nhẹ lắc đầu, đoạn điềm đạm ngồi xuống ghế đẩu. Chiếc ghế yếu ớt phát ra mấy tiếng cọt kẹt, trong đêm khuya thanh vắng lại rõ hơn bao giờ hết, như thể nó đang thúc giục cô nói thêm vài lời. “Đêm hôm em đến tìm chị, chẳng lẽ nhà ta có chuyện?”
“Vâng, nên em mới đến xin chị giúp em.”
“Giúp? Giữa chúng ta có gì mà phải khách sáo như thế? Em hãy nói đi.” Cô mỉm cười hoà nhã, đoạn nắm tay Như Y kéo cô xuống ngồi cạnh.
Mấy năm rày Như Y đã trưởng thành hơn nhiều, đã là một đoá hoa vẹn sắc nồng hương, ong bướm quây vờn. Nào còn cái tính khó chiều lúc mới về nhà ban xưa, Ngọc Phiến giờ chỉ toàn thấy trước mắt là một cô em gái đoan trang thuỳ mị, tài sắc vẹn toàn nhưng mà lúc cần lại vẫn rất điêu ngoa chứ không dễ để người ta hiếp đáp.
Như Y cúi đầu không vội nói, lát sau cô mới mở lời, khẽ chớp đôi mắt phượng dài u sầu nhìn Ngọc Phiến.
“Dạ thưa, có phải chị biết chuyện của em và chàng?”
…
“Em biết chị đã trông thấy.”
Như Y nói, đoạn đưa tay ra sau gáy, kéo một nhúm tóc ngắn cụt lẫn trong nhúm tóc dài mượt khác của mình, vân vê như đang tìm hơi ấm người thương.
Đúng là Ngọc Phiến đã trông thấy, em cô tặng người ta một mái tóc thề, bên bờ sông vắng. Người em cô thương chỗ nào cũng tốt, cả cái tên cũng rất đẹp, Lý Nhật Quang. Có điều…
“Em không nên thương hắn.”
…
“Hắn là Bát lang hoàng tử, em biết mà.”
“Em biết. Nhưng em thương chàng. Chị phải giúp em, chị Phiến!” Như Y túm chặt lấy hai tay Ngọc Phiến, đôi mắt sâu đen thăm thẳm càng thêm nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt, đoạn cô tuyệt vọng thốt lên. “Thầy đã bảo sẽ gả em sang nhà họ Đinh chị à!”
Tim Ngọc Phiến hẫng mất một nhịp, cô hơi khựng lại, cử chỉ dần mất đi sự tự nhiên, sau đó gương mặt lại hằn lên những nét gượng gạo. Cô cong khoé môi cười nhưng ánh mắt lại chẳng chứa gì vui, lại siết tay Như Y bảo.
“Vậy ư? Vậy thì tốt quá!... Em nên mừng mới phải.”
Như Y chậm rãi nhìn sang cô, dùng ánh mắt sâu thẳm như đầm nước trực diện với cô, đoạn chậm rãi nhấn mạnh từng từ.
“Chị Phiến, chị đừng giấu em. Em biết chị nghĩ gì về Đinh công tử. Chẳng lẽ chị đành lòng khoanh tay đứng nhìn ư?”
“Không, em không biết gì cả. Chị và y chỉ đơn giản là bạn.”
Ngọc Phiến giật mình rụt tay về. Cô biết pháp lực Như Y ngày càng mạnh, có lẽ con bé đã đọc được hết suy nghĩ của cô thật cũng nên nhưng Ngọc Phiến quyết không thừa nhận. Bởi cô biết, đoạn tình cảm này rốt cuộc rồi chẳng sẽ đi đến đâu. Hơn nữa, trong lòng anh vốn dĩ chưa từng có cô.
“Nhưng em không yêu y! Em không muốn lấy y chị à!...”
Trông thấy thái độ lãng tránh của Ngọc Phiến, Như Y bất lực rơi nước mắt, hai tay run run níu lấy bàn tay gầy guộc của chị mình như thể giờ đây với cô, Ngọc Phiến chính là hy vọng, là điểm tựa duy nhất. Trước khi đến đây, Như Y đã đến tìm thầy u nói chuyện rằng trong lòng mình đã có người khác nhưng thầy cô nhất mực không bằng lòng bởi giờ cả cái làng, cả cái thành này, ai mà chẳng biết nhà họ Đinh và nhà họ Vũ từ lâu đã tình đến chuyện hôn sự.
Nhất định một trong hai người, nhất định phải có một người được gả đi. Nuôi con gái, rốt cuộc rồi cũng chỉ để vậy mà thôi.
“Chị Phiến! Em biết ‘thầy u đặt đâu con ngồi đấy’ nhưng chị phải là người hiểu em nhất. Em đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân với Cao tộc một lần, em không thể lại bị ép hôn lần hai. Em muốn được sống hạnh phúc bên người em yêu thật sự.”
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt diễm lệ. Ngọc Phiến không đành lòng, cũng chẳng biết nên đáp lại như thế nào, chẳng thể buông lời hứa suông, cô bèn ôm Như Y vào lòng vỗ về.
Đáng lý cô có thể giúp được Như Y. Không phải cô không muốn mà là vì cô không được phép. Ngay từ đầu, việc Như Y được nhận vào nhà họ Vũ, cũng như cô, con bé cũng đã là một thứ công cụ để sử dụng cho kế hoạch sắp sẵn rồi.
Để tiếp tục được yêu giới bảo vệ, để Mộc Kha và cô được an toàn khỏi tay Cao tộc, cô buộc phải giúp đỡ Đinh Mạn Quân. Để đạt được mục đích, cô không từ bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà… Như Y cũng thật quá đáng thương…
Tối hôm ấy, Như Y ở lại chỗ cô. Đến sáng sớm hôm sau, đích thân Ngọc Phiến cưỡi ngựa đưa cô trở về. Vì suốt đêm lo nghĩ trằn trọc nên thần sắc xám xịt đi trông thấy, mà hai mắt thì còn sưng húp và đỏ hoe, lúc đón con gái, Mai Hồng vô cùng buồn bã khi trông thấy Như Y. Cô bị thầy cấm túc trong phòng vì tội lén bỏ đi vào nửa đêm, còn Ngọc Phiến chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn.
“Chị em các con thật giống hệt nhau.” Vũ Hoài Nam chắp tay sau lưng thở dài. “Nhớ lúc trước con vì muốn vào quân ngũ cũng đã bỏ nhà đi như vậy.”
“Kìa ông…” Mai Hồng nhíu mày nhắc khéo chồng mình, lại gắng cười với Ngọc Phiến. “Phiến à, u có chuyện muốn nói với con. Sang phòng u con nhé!”
Không nằm ngoài dự đoán, chuyện Mai Hồng muốn nói với cô quả là chuyện hôn sự với nhà họ Đinh. Lúc trước vì nghĩ Mạn Quân có ý với trưởng nữ nhà mình nên Mai Hồng đã lỡ lời với Ngọc Phiến, nào ngờ lại thành thế này. Nghĩ hẳn Ngọc Phiến sẽ buồn, Mai Hồng hết sức lựa lời mà nói, lại còn rất nồng nhiệt an ủi bảo sẽ nhờ ba mai tìm cho cô một tấm chồng xứng hơn. Lúc ấy, Ngọc Phiến chỉ có thể cười với Mai Hồng. Cô nhẹ nhàng đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, đáp.
“Dạ thưa con nay đã hai mươi, hoa đã sắp tàn, nào còn ai dòm ngó đến nữa. Dù gì con đường hôm nay là do con cam tâm, đời con lỡ làng cũng là do con tình nguyện, u cũng đừng vì con mà hoài phí sức mình.”
Lời nói tuy nhẹ như không nhưng lại khiến lòng người nghe nặng trịch như chắn đá tạng.
Ngày vui sắp đến nhưng phảng phất ngoài sân vườn nắng nhạt, phảng phất trong tâm người lại lấp đầy những khoảng lặng sầu bi.
Đột nhiện Ngọc Phiến bâng quơ nghĩ, có khi nào đêm hôm qua, vì chuyện này nên Mạn Quân mới không ngủ được mà lang thang vào nửa đêm không?
Mà chắc không phải, bởi biết đâu được, anh cũng đã để vừa Như Y vào mắt, biết đâu được chủ kiến này là của anh.
Dủ gì đi nữa, người hôm nay Ngọc Phiến không muốn gặp nhất chính là Mạn Quân.
Nhưng quả là ý trời chẳng vừa lòng người.
Trên đường về ngang qua bờ sông, thấy cần câu giăng bên sông rung lắc dữ dội mà người nằm trên bờ sông đấy lại che nón, vắt chân ngủ khò, Ngọc Phiến bỗng không suy nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ sẽ bỏ lỡ cá to thì tiếc lắm nên liền nhảy khỏi ngựa, lao đến chụp lấy cần câu.
Cô khéo léo giật cần, con cá bay lên khỏi mặt nước, quả là cá to.
“Cá nướng nhé!”
Đằng sau chợt vang lên tiếng nói. Ngọc Phiến hơi bất ngờ ngoảnh mặt lại, lập tức trông thấy gương mặt tuy ngái ngủ nhưng hai mắt vẫn sáng ngời của Mạn Quân.
Hôm nay anh mặc đồ của người khác, chả trách cô không nhận ra mùi.
Không nói không rằng, Ngọc Phiến im lặng tháo con cá khỏi móc câu, đặt vào giỏ rồi xoay người bỏ đi một nước. Mạn Quân bảo cô đứng lại nhưng cô chẳng thèm nghe, thấy thế anh liền đuổi theo túm lấy cô, chẳng ngờ cô không cần nhìn cũng chộp lấy tay anh được, vận lực xoay anh nhào mấy vòng trên không trung. Mạn Quân cũng không vừa, trong lúc ấy mà vẫn kịo bắt được cánh tay Ngọc Phiến, kéo cô ngả ngửa bật nhào.
Tung mình giữ thăng bằng, cô nhanh chóng túm lấy cần câu, nhắm cẳng chân Mạn Quân quét một đường xuống đất. Anh mau lẹ nhảy lên không, hai tay bám lấy cành cây trên đầu, kẹp lấy eo Ngọc Phiến rồi buông mình theo đà đẩy cô ngã ngửa ra đất, dùng một tay nghiêng người đỡ lấy đầu cô, còn một tay bắt lấy nắm đấm đang vung đến từ dưới cằm.
“Giám quân ty Khởi Phòng chỉ có thế thôi ư? Lúc trước ta có nhìn lầm người không đây?”
Ngọc Phiến khó chịu nhìn anh nhưng mới đầu chẳng thèm phản kháng. Sau đó tức thì phóng tầm mắt nhìn qua đầu anh, đồng tử liền co lại, trong khoảnh khắc đẩy anh lăn mấy vòng sang bên.
Tiếng gió vút ngang, Mạn Quân nhìn sang, thấy ba mũi tên cắm phập xuống đất, ngay vị trí hai người vừa nằm khi nãy. Nếu không nhờ Ngọc Phiến kéo anh, hẳn anh đã lãnh trọn rồi.
“Thánh nữ đang ở đâu?”
Quả nhiên, công kích bất ngờ như vậy, chỉ có thể là đám người Vũ tộc.
“Lại là đám người chim này à?”
Thay vì tỏ ra bất ngờ xen lẫn chút sợ hãi như những lần trước, lần này Mạn Quân cảm thấy khá là chán nản. Đành rằng lúc nhỏ đã gặp qua yêu quái một lần nhưng cũng không đến mức thường xuyên như dạo gần đây. Định bụng nếu lại may mắn có dịp thoát được bọn chúng lần nữa, anh sẽ đến tìm sư Vạn Hạnh, bảo ông ấy làm cho mình một lá bùa phòng thân.
Ngọc Phiến để hờ tay lên cán kiếm, cứng cáp chắn trước người Mạn Quân, ánh mắt sáng quắp chẳng hề nao núng, nói với giọng sắc lạnh.
“Thánh nữ các ngươi mất tích, liên quan gì đến ta?”
“Không liên quan đến ngươi nhưng liên quan đến thầy ngươi. Mọi người nói ngươi là học trò ruột của hắn, chẳng lẽ ngươi lại không biết?”
Nói rồi, gã cầm đầu hất mặt về phía người đứng sau lưng cô, mờ ám tiếp lời.
“Hơn nữa… Tên kia cũng đã biết quá nhiều rồi.”
“Đinh công tử! Mau chạy vào trong làng đi!”
Dứt lời, cô tức khắc rút kiếm, chém đứt mũi tên đang lao đến. Người của Vũ tộc từ trên không đập cánh lao thẳng xuống, chia nhau không chế anh và cô. Bọn chúng chạy đuổi theo Mạn Quân là chính, nhưng anh cũng khá nhanh trí, khi cảm thấy bóng chúng vừa sà xuống, anh liền nằm rạp xuống khiến chúng bắt hụt rồi phàn đòn từ phía sau.
Trừ việc sử dụng cung nỏ, võ công của Vũ tộc xem ra rất yếu nên ba đánh một mà chẳng mấy chốc lại bị bại dưới tay Mạn Quân.
“Đinh công tử, bắt lấy!”
Ngọc Phiến hét lên rồi cùng lúc ném kiếm của mình về phía anh. Mạn Quân nhanh trí bắt lấy, dùng kiếm chém cánh của ba tên nọ bị thượng, cốt không để chúng bay được.
Đám lâu la tiếp tục đổ nhào xuống dưới đất tấn công hai người. Ngọc Phiến dùng cần câu đánh trả, hai người ăn ý kết hợp, về cơ bản dụng võ công thì Vũ tộc chẳng thể là đối thủ được.
Không ngờ, lúc này, từ trên đầu, một tấm lưới bạc được thả xuống. Người của Vũ tộc lập tức bay tản ra, còn anh và cô bị kẹt lại trong lưới. Khi lưới chạm vào da thịt, cảm giác như ngàn kim châm vào, vô cùng đau đớn, anh và cô cố cách mấy cũng không thoát được, cuối cùng bị đánh cho ngất, để người của Vũ tộc bắt đi.