Khi Ngọc Phiến mở mắt đã là nửa đêm.
Sở dĩ cô biết điều đó là vì Mộc Kha đang ngồi thiền. Hắn đang hấp thụ khí hạo nhiên nhân lúc chúng đang mạnh nhất. Hắn không thường làm vậy, cách ba tháng hắn mới ngồi một lần để bảo toàn pháp lực. Lần cuối cô trông thấy hắn ngồi cách đây nửa tháng, mà bây giờ hắn lại ngồi, chứng tỏ pháp lực của hắn đã sa sút đi.
Cô chậm rãi chống tay ngồi dậy. Vết thương trên đùi dù được băng bó cẩn thận nhưng vẫn đau âm ỉ. Tuy vậy, cô lại thấy người mình tràn trề sinh lực, thậm chí chẳng hề đau nhức sau cuộc chạm trán với đám tinh trong rừng đó.
Mơ hồ, cô nhìn bóng lưng vững chãi của Mộc Kha, liền hiểu tại sao.
Cô muốn uống nước nhưng chân lại đau không đi được, cô lại không muốn làm phiền hắn, thành thử đành nằm một chỗ đợi hắn xả thiền. Vì nằm thẳng mãi nên đâm ra mỏi lưng, cô cựa mình, hết ngồi dậy rồi lại nằm xuống, hết nằm nghiêng trái lại nằm nghiêng phải. Chiếc giường gỗ cũ kỹ không ngừng cọt kệt kêu lên. Đến lúc cô yên vị gác cái chân đau lên gối ôm, trở mình xoay lại định ngắm hắn liền bị một gương mặt to lù lù kề sát làm cho giật mình.
Ngọc Phiến không hét lên mà nấc một. Mộc Kha tủm tỉm cười rồi ngồi thẳng người, đi đến bàn rót cho cô một bát nước. Uống liền mấy bát, cô thấy trong người khoẻ hẳn ra. Cổ họng khô rát được làn nước mát làm dịu lại đến là sảng khoái.
“Uống nữa không?”
Cô lắc đầu cười với hắn, đưa tay áo lên chùi miệng, chợt nhận ra chiếc áo mình đang mặc không phải chiếc áo lúc mình đi cùng Mạn Quân. Thậm chí, áo yếm cũng không phải màu này. Cô ngượng chín mặt, vừa định cất tiếng hỏi Mộc Kha thì hắn đã cướp lời, dịu dàng nói.
“Là anh đấy.”
Ngọc Phiến sượng người, bất giác túm chăn kéo lên người mình, mấp mấy môi hỏi lại.
“Là anh thay áo cho em?”
Lúc này, Mộc Kha liền ngoảnh đầu sang chỗ khác, chống tay lên cằm, dùng bàn tay to che hết nửa mặt dưới, do dự gật đầu một.
Một tiếng nổ vang bùm lên trong đầu.
Chuyện này thật đáng xấu hổ nhưng sau một hồi điềm tĩnh lại, cô tự thuyết phục mình rằng đấy là do hoàn cảnh ép buộc. Cô bị thương bất tỉnh nhân sự, Mộc Kha là người chữa thương cho cô. Trong nhân gian chuyện này không hiếm, thầy thuốc chữa trị cho phụ nữ rất nhiều mà, thậm chí đỡ đẻ. Không việc gì cô phải bối rối thế này cả.
Nhưng mà… Người ấy không ai khác lại là Mộc Kha, là Mộc Kha!
“Cáo con, anh cũng không định làm vậy đâu. Nhưng ty này toàn thanh niên trai tráng, anh sao có thể yên tâm để người khác đụng vào người em, đành phải đích thân…”
Hắn ngập ngừng giây lát, lại cúi đầu nhìn mải xuống chân như tìm kiếm vòng vàng bị rơi không bằng. Ở phía này Ngọc Phiến nhìn qua chỉ trông thấy bóng lưng, xương quai hàm sắc xảo cùng một bên tai đỏ ửng của hắn.
Khi ấy cô mới vỡ lẻ, nhận ra hắn cũng ngượng ngùng như mình vì tình cảnh trớ trêu, vội cười hì hì nói với hắn, như có chút an ủi.
“Anh Kha, không sao đâu. Chúng mình là anh em mà! Không có gì phải ngại cả. Chưa kể lúc đấy em còn bị thương…”
Đang mải mê nói nhằm phá tan bầu không khí sượng sùng của cả hải, bất ngờ một bóng đen cao cao đổ xuống bao trùm ánh sáng loe loét hắt ra từ ngọn đèn cầy, tiếp đến là ôm chặt lấy cô, bao trọn cô trong vòng tay.
“Anh Kha! Anh làm gì vậy?”
Thoáng một, kết giới đột nhiên bao trùm cả căn phòng. Ngọc Phiến cảm nhận được, liền hốt hoảng ngoi đầu ra khỏi ngực hắn, hỏi.
“Sao anh lại giăng kết giới? Anh Kha buông em ra, anh bị sao vậy?”
Trong phút chốc, cô bỗng dưng nghi ngờ người này không phải Mộc Kha, khi hắn đột ngột ôm lấy cô rồi còn ngăn cho người ngoài không nghe thấy hay bước vào trong phòng. Cô sợ là đại yêu nào đấy giả dạng hắn hòng lừa cô. Nhưng mùi hoa mộc phảng phất này đích thị là mùi của hắn.Trên người hắn có mùi hương riêng, hoà với mùi hoa mộc toả ra từ cái túi vải hắn luôn đeo trên người tạo ra một mùi rất riêng rất dễ nhận dạng và khó nhầm lẫn.
“Cáo con…” Hắn tha thiết gọi.
Âm thanh dữ dội phát ra từ lồng ngực rộng lớn dội thẳng vào tai cô, mạnh đến nổi hơi thở của cô cũng dồn dập theo vì hồi hộp.
Sao tim hắn lại đập nhanh đến vậy? Hắn bị sốt ư?
Lo rằng vì chữa trị cho cô khiến hắn mất nhiều pháp lực nên sinh bệnh, cô cựa quậy đòi hắn buông ra cho cô kiểm tra nhưng hắn lại càng siết chặt hơn. Lần này, hắn cúi đầu xuống gần cổ cô, cơ thể nóng ran của hắn gần như đè hết lên người cô nhưng không dồn sức nặng vào cô. Cả hơi thở hắn cũng nóng như người đang sốt, cô đoán không sai mà.
“Anh Kha, anh sốt cao rồi. Để em giúp anh hạ nhiệt.”
“Không. Ta không bệnh.”
Hắn vừa nói vừa dúi đầu vào hõm vai cô, lắc lắc đầu. Mái tóc đen dài mượt như suối của hắn cọ cọ vào mặt cô ngưa ngứa.
Rồi hắn rủ rỉ bên tai cô, bàn tay to lớn mơn trớn trượt theo đường cong mê người của cô. Ngọc Phiến có thể cảm nhận rõ làn da trắng trẻo bên dưới lớp áo giao lĩnh đang vì sự ve vuốt của hắn mà dần nóng lên. Cùng lúc, một mùi hương khác mon men bay vào mũi cô. Ngọc Phiến trừng mắt như hiểu ra vấn đề, định dùng tay bịt mũi nhưng Mộc Kha đã nhanh như cắt nắm lây cổ tay cô kéo lên trên đầu.
“Bình Nhi, ta yêu nàng… Yêu nàng…”
“Anh Kha! Tỉnh lại đi, chúng ta mắc bẫy rồi! Anh Kha…”
Ngọc Phiến la lớn nhưng những lời ấy dường như chẳng lọt vào tai hắn. Đôi mắt hắn giờ đây đầy si mê và dục vọng. Ấy là đôi mắt của một kẻ khát tình.
Đúng vậy, hắn thèm khát cô, thèm khát đến điên dại. Hắn yêu cô, yêu cô từ rất lâu rồi. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn, hắn không thể dứt ra khỏi thứ tình yêu mù quáng hắn từng xem thường. Ở cô có mê lực, mà ngay cả khi cô không có mê lực cũng thu hút hắn, làm hắn mê mẩn, cứ muốn quấn quýt như bướm mê hoa, như bây giờ.
Cô là vợ hắn, là người hắn yêu nhất trần đời. Hắn cũng là đàn ông, hắn đã chịu đựng suốt mấy trăm năm không có cô, hắn không chịu thêm được nữa. Hắn muốn cô, muốn cô lại là vợ hắn.
Ngọc Phiến nhỏ bé vẫy vùng dưới lòng hắn không tài nào thoát ra được. Cho dù cô có bắn pháp lực, hắn đau đớn nhưng không buông tay, mà cô thì không nỡ làm hắn bị thương. Hắn đang bị Mê Dụ hương khống chế, cô biết mùi này. Đây là mùi hương kích tình được bán hạn chế ở các hiệu thuốc ở yêu giới, nhất là ở thành Cát Hoa. Hương liệu này không chỉ được bào chế bằng dược liệu thông thường mà còn được tinh luyện từ máu trinh của hồ yêu, không ai trúng hương này mà có thể cản nổi.
Đặc điểm của hương này không làm người ngửi bị mê hoặc ngay mà tác dụng một cách từ từ. Mà cô biết mùi hương này toả ra từ đâu.
Là trên quần áo cô.
Nhưng cô không muốn trút xiêm y trước mặt Mộc Kha.
Bởi… Bởi…
Đầu óc cô bắt đầu quay. Ngọc Phiến thấy trước mắt mờ ảo như người say rượu. Cô muốn đưa tay bịt mũi nhưng hai tay lại bị Mộc Kha giữ chặt. Hắn đang sờ mó cô nhưng thay vì thấy khó chịu, cô lại thấy hưng phấn. Cô biết mình đã trúng hương nhưng cô không ngăn bản thân lại được. Mặc dù miệng nói không nhưng cơ thể cô lại nói có.
Khắp người cô nóng bừng như có lửa đốt.
Việc gần gũi với hắn gợi cho cô cảm giác quen thuộc. Không lẽ trước đây, cô và hắn từng…
Ngọc Phiến lắc đầu đá bay những suy nghĩ mờ ám. Cô cố gắng không chế bằng cách nín thở nhưng chẳng được bao lâu vì sự mò mẫm của hắn, ngược lại còn tạo ra tiếng thở gấp đầy dụ khị.
Đồng tử Mộc Kha giãn to. Hắn càng lúc càng bị kích thích. Người con gái nằm phía dưới hắn đây đúng là mật ngọt. Hắn muốn nếm trọn cô. Hắn hôn lên môi cô. Cô vẫy vùng nhưng rồi lại bị đôi môi mềm ngọt của hắn dụ khị làm cho mềm nhũn. Hắn vừa hôn vừa đặt một tay lên một bên ngực cô xoa nắn, sau đó theo đà kéo lớp áo giao lĩnh ngoài ra. Hắn xoa nắn gò bồng đầy đặn ngăn bởi lớp áo yếm rồi lần mò lên tìm nút thắt trên cổ cô.
Ngọc Phiến dù đang mê đắm nhưng cố biết giới hạn của việc này. Cô nắm tay hắn, đặt nó xuống eo mình. Chiếc áo giao lĩnh này chính là vấn đề, cô phải đốt nó. Nhưng cô còn đang chìm đắm trong vòng tay hắn, thành thử ý nghĩ ấy chỉ chợt thoáng qua rồi mờ ảo xiêu vẹo theo từng cái hôn của hắn trên khắp cơ thể.
“Bình Nhi… Bình Nhi… Ta yêu nàng… Chúng ta hãy đi khỏi đây… Quên hết hận thù, ta xin lỗi, ta hứa sẽ bù đắp cho nàng… Bình Nhi…”
Hắn thả những lời ngon ngọt vào tai cô. Khi ấy cô không hiểu hết, chỉ cảm thấy bản thân khao khát muốn được lấp đầy nhưng lí trí dường như vẫn muốn kháng cự. Cô e sợ và chưa sẵn sàng nên khi hai tay hắn lần được đường vào váy cô, Ngọc Phiến liền dùng đùi kẹp tay hắn lại, không cho hắn tiến sâu hơn. Thế nhưng, bàn tay mạnh mẽ của Mộc Kha vẫn chạm vào được nơi hắn muốn chạm. Ngọc Phiến giật bắn mình.
May thay, ngay lúc ấy, cửa bỗng bật mở. Đình An lồng lộn xông vào, nắm lấy ấm trà ấm trên bàn tưới vào cặp nam nữ còn đang quấn quýt triền miên. Anh ném cái nắp xuống đất vỡ tan tành rồi dốc thẳng nước trong ấm vào mặt Mộc Kha, hùng hổ đẩy hắn ra khỏi người cô, quát.
“Đừng hòng đụng vào em gái tao!”
Xong, anh choàng tay định đỡ lấy cô nhưng vừa đụng một, Ngọc Phiến lập tức nảy mình như bị lửa huơ trúng, da thịt cô nhạy cảm đến đáng sợ.
“Đừng đụng, đừng đụng vào em…” Cô khẽ thốt, thần trí mê man chưa tỉnh.
Đình An nhìn quần áo xộc xệch của cô. Áo giao lĩnh trong bị cởi toang, dây yếm tuột lỏng lẻo để lộ nửa ngực trái trắng muốt và căng tròn. Anh điên máu lườm sang Mộc Kha rồi thẳng tay đắp chiếc chăn dày che kín người cô chỉ chừa cái đầu với gương mặt đỏ ửng như người đang sốt.
Cùng lúc bên ngoài vang đến âm thanh bát nháo, xa xa có ánh sáng vàng cam mập mờ.
“Đinh công tử, phía này! Vừa nãy tôi làm cách nào cũng không mở được cửa! Gọi cũng không ai trả lời!”
Mạn Quân dẫn trước đám người rảo bước nhanh đến, khẩn trương đập cửa, vừa đập vừa gọi to.
“Vũ Ngọc Phiến! Cô có ở trong đấy không? Trả lời đi chứ!”
“Đinh công tử… E không được đâu, vừa nãy tôi gọi nhiều lần rồi vẫn không…”
“Phá cửa!”
Mạn Quân lập tức hạ lệnh.
Nhưng vừa lùi ra sau lấy đà, cửa bỗng mở ra, đứng đấy là Mộc Kha. Thấy chín mười người vận áo ngủ tụ tập ngoài cửa trân trân nhìn hắn, hắn quét mắt lạnh lùng hỏi.
“Chẳng hay đêm hôm mọi người kéo nhau đến tìm cái Phiến là có việc gì?”
Nhìn vẻ mặt chẳng mấy nồng hậu của Mộc Kha, ai nấy đều nhìn nhau không nói, thi thoảng lại lén liếc nhìn vào trong phòng tìm kiếm người. Thấy vậy, hắn liền bước hẳn ra ngoài, chậm rãi khép cánh cửa đằng sau lại nhưng Mạn Quân lập tức ngăn. Anh đưa tay giữ cửa, nhìn thẳng vào mắt Mộc Kha, nghiêm túc nói.
“Vừa nãy có binh sĩ đến đây đưa thuốc đúng giờ ngài dặn nhưng gọi mãi chẳng ai trả lời, cửa lại khoá kín. Bọn ta vì lo lắng nên mới tức tốc đến đây. Liệu có thể cho chúng tôi được gặp mặt Giám quân không?"
“Ta rất muốn nhưng không thể. Vừa nãy con bé sốt cao, ta vừa truyền nội công cho, hiện tại rất mệt, không thể gặp mặt chư vị. Xin thứ lỗi cho sự bất tiện này.”
“Nặng như vậy sao? Thế thì có thể để ta vào thăm một lát để xác nhận cho anh em binh sĩ yên tâm, ta hứa sẽ không quấy rầy cô ấy.”
“Xin thứ lỗi, thật sự không thể. Mong mọi người về cho.”
Đoạn, Mộc Kha xoay người mở cửa bước vào trong. Cửa vừa hé, hai người Lý Mật và Ba Tu chẳng biết đã canh sẵn từ lúc nào, lập tức lap đến giữ cửa. Thừa cơ, Mạn Quân lách người đi vào. Mộc Kha vừa kịp phản ứng. Hắn giơ tay nắm lấy vai Mạn Quân nhưng bên này Lý Mật và Ba Tu lại cùng lúc tấn công hắn. Thấy vậy, những người đằng sau cùng lúc xông đến giúp người bên mình khống chế Mộc Kha nhưng không biết hắn ăn gì mà còn nhanh hơn tia chớp, trong phút chốc hoá giải mọi đòn của hết thảy chín người rồi lại lao đến hòng túm cho được Mạn Quân.
“Vũ Ngọc Phiến!”
Trông thấy cô chùm kín cả người, da mặt đỏ tái, mắt nhắm nghiền kèm theo nhịp thở bất thường, Mạn Quân không khỏi nghi ngờ mà bước nhanh lại.
“Kìa Ngọc Phiến!”
Anh lại gần, nắm lấy chăn cô định kéo ra nhưng hành động ấy lại bị một bàn tay khác ngăn cản.
Trong khoảnh khắc, đầu óc Mộc Kha như muốn nổ tung. Lỡ như Mạn Quân kéo chân liền trông thấy bộ dạng không chỉnh tề của cô dưới lớp chăn thì sao? Một nam một nữ ở cùng trong phòng nửa đêm, dù mang tiếng thầy trò nhưng với những gì trông thấy, thử hỏi người khác làm sao không nghi ngờ cho được.
Cùng lúc khi tay Mộc Kha vừa nắm được tay Mạn Quân, một bàn tay bé nhỏ và nóng hổi bỗng thò ra, yếu ớt nắm lấy ngón tay Mạn Quân. Ngọc Phiến hé đôi mắt nai rưng rưng nước, hai má đỏ ửng như người say, thuề thào nhìn anh trìu mến.
“Công tử, tôi vẫn ổn. Ngài bảo các anh em đừng lo cho tôi. Mai là khỏi thôi.”
Mạn Quân bất ngờ nhìn vào trong mắt cô. Đôi mắt đen láy và sâu hun hút vẫn như trước kia ánh lên nét buồn rầu không rõ, như thể muốn nhấn chìm kẻ mải mê ngắm như anh vào cái hố sâu thẳm, mông lung và vô định ấy.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau năm năm quen biết, anh mới thật sự đến gần cô, để nhìn cô rõ hơn và cũng thật sự muốn tìn hiểu đâu mới là con người thật của cô.
Là một người mưu mô. thủ đoạn hòng dùng nó đạt được mục đích hay đơn giản chỉ là một cô gái yếu đuối cố tỏ ra mạnh mẽ hòng bảo vệ bản thân mình trước những thế lực xấu xung quanh?
Liệu anh có lầm khi cho cô là một kẻ chỉ biết lợi dụng? Định kiến anh dành cho cô từ đầu là sai hay đúng? Nếu đã xem cô là cái gai trong mắt thì cớ gì bao năm qua anh lại âm thầm tìm cách chiếu cố cô, lại lo cô ở quân doanh sẽ bị lợi dụng, thường xuyên cho người đến lấy tin tức cô báo cáo về cho anh? Có thật anh làm tất cả những điều này là vì cô là sợi dây liên kết duy nhất giữa anh và Bình Nhi khi ấy hay không?
Tại sao cách cô nhìn anh khi thì tỏ ra quyết liệt khiêu khích như thế, khi thì mong manh thoáng buồn như thế? Tại sao cách cô bước vào thế giới của anh lại quen đến thế, cách cô nói chuyện thi thoảng lại giống người con gái kia đến thế? Tại sao lại lén giúp anh khi anh cần sự giúp đỡ? Nếu là một kẻ thật sự thủ đoạn, tại sao không lợi dụng việc đó để bắt anh tiếp tục mang ơn cô? Tại sao lại cứu anh khi đấy chứ, dù anh đã đối xử tàn tệ với cô thế nào?
Tại sao? Ngay bây giờ, sao cô lại nhìn anh như thế? Ánh mắt nửa như trách móc lại như bảo anh hãy rời đi, không muốn nhìn thấy anh. Nhưng tại sao cô lại cười như thế, tại sao lại tỏ ra yếu đuối và cười một cách dịu dàng với anh như thế?
Không, đùng cười với anh như thế! Anh ghét kiểu cười ấy của cô. Giây phút khi anh buông tay Bình Nhi để cô rơi vào biển lửa ở Hoạ Giới, cô đã cười với anh, cũng chính cái cách cười này. Nó ám ảnh anh, ám ảnh anh đến tận ngày hôm nay.
Không! Đừng nhìn anh, đừng cười với anh như thế! Anh sẽ lại cảm thấy tội lỗi, dằn vặt và giày xéo lương tâm.
Ngọc Phiến, sao cô ấy lại giống Bình Nhi đến thế? Có lẽ anh hoa mắt rồi! Hai người họ là hai người khác nhau, sao bây giờ anh có thể nhìn thành một người được chứ?
Không kiềm chế được cảm xúc, đi theo bóng dáng mơ hồ trước mặt, anh từ tốn nắm lấy bàn tay nóng như lửa của cô, khẽ thốt khi cổ họng đã mặn đắng.
“Bình Nhi…”