[Dịch]Dạ Hồ

Chương 42 : Ngàn cân




Đinh công tử, đến giờ dậy rồi. Ngài không dậy, tôi sẽ ăn hết bữa sáng của ngài đấy.

Đinh công tử, hôm nay tôi dạo thuyền rất vui. Ngài có thấy vui không?

Đinh công tử, bây giờ tôi phải về rồi. Hẹn mai lại gặp, ngài phải chờ tôi đấy nhé!

Đinh công tử…

Không, đừng đi…

Bình Nhi, nàng đừng đi…

Ở lại… Ở lại bên ta…

Bên ta…

“Đinh công tử!”

Mạn Quân lim dim mắt. Hình bóng Bình Nhi trước mắt vừa nãy rõ ràng như thế, vậy mà giờ gần như hoà lẫn vào khói sương.

Không! Đừng đi! Đừng biến mất!

Ở lại… Bình Nhi…

Mạn Quân cố lê đôi chân nặng trĩu, nâng hai tay như đeo chì với về phía trước, cố nắm lấy nhân ảnh mờ ảo. Bình Nhi đứng đó, cô nhìn anh cười vô tư lự, vẫy tay từ biệt rồi hoà vào bóng đêm.

“Đinh công tử! Tỉnh lại! Đó không phải Lục Bình Nhi đâu! Ngài mau mở mắt ra! Đinh công tử!”

“Bình Nhi…”

Mạn Quân huơ hai tay về phía bóng trắng mờ ảo trước mặt, khuôn mặt đờ đẫn vô hồn. Ngọc Phiến thất kinh, trong khoảnh khắc rút kiếm lao vào anh, chém cái bóng tan nát. Mạn Quân ngã khuỵ xuống, trời đất quay cuồng. Khi ôm đầu định hình lại thì anh đã nằm trong lòng Ngọc Phiến.

“Suỵt!Đừng cử động!”

Ngọc Phiến khẽ nói, đưa kiếm chắn trước tỏ vẻ đề phòng. Mạn Quân không hiểu chuyện gì xảy ra. Vừa rồi hình như anh mơ thấy Bình Nhi. Nhưng tại sao anh lại ở đây? Theo như anh nhớ, như anh nhớ thì anh đã gây gỗ với Ngọc Phiến rồi bỏ chạy vào rừng. Sau đó thì…

Một cái bóng trắng cao ốm, ngũ quan kì dị lướt qua chân anh. Mạn Quân giật bắn mình thu chân lại, định ngồi dậy lại bị cô một phát đè xuống không sức chống cự.

Anh không ngờ cô lại khoẻ như vậy.

“Khu rừng này đang bị phong ấn, không cho ai vào. Ngài là người cả gan đầu tiên đấy.”

Bấy giờ anh mới để ý, xung quanh hai người hiện giờ xuất hiện đầy rẫy những bóng trắng lượn qua lượn như mấy tấm vải, lại trông khá giống người nhưng mặt mũi vô cùng dị hợm lại đượm nét bi ai, miệng liên tục phát ra âm thanh mếu máo như tiếng mèo rên ngoài bãi tha ma.

Tay chân Mạn Quân tức khắc nổi cả da gà, tóc gáy dựng ngược. Anh thu người nép vào người cô, mặt mày xanh lét như bị ai bóp cổ.

Không phải anh chưa thấy ma bao giờ. Huống hồ so với người thường anh còn khá bạo gan, nhưng số lượng lớn thế này thì là lần đầu, phải những cả trăm chứ không ít hơn.

“Đinh công tử, ngài chớ có sợ. Tôi đã vẽ kết giới quanh hai người chúng ta. Chỉ cần không ra khỏi vòng tròn dưới chân, không thở mạnh hay nói quá lớn tiếng sẽ không bị chúng phát hiện.”

“Ai… Ai nói cô là ta sợ?”

Mạn Quân vừa la làng đã bị cô lấy tay chặn họng, lườm lườm với vẻ cảnh cáo.

“Nếu ngài không sợ thì tránh ra một bên. Đừng có dựa dựa tôi!”

Cô thẳng tay hất anh ra ngoài, suýt tí nữa là bay ra khỏi kết giới bảo vệ, may thay anh kịp phanh lại. Anh phủi tay ngồi dậy, định mở miệng mắng cô nhưng nhận ra hoàn cảnh không cho phép.

Vũ Ngọc Phiến đối với anh luôn máu lạnh vô tình, ai biết cô ta có vì tức giận mà bỏ mặc anh hay không. Đợi đến khi thoát được khỏi chỗ này, anh nhất định đòi lại công bằng, cho anh và cả… Cho Bình Nhi.

“Ngài vẫn còn trẻ con lắm Đinh công tử ạ!”

Mạn Quân cau mày đầy khó chịu, trợn mắt nhìn người điềm tĩnh ngồi xếp bằng bên cạnh.

“Tuy rằng ngài đi nhiều nơi, chứng kiến nhiều cảnh khổ đau nhưng cuộc sống nhung lụa không phải lo cơm ăn áo mặc và quyền hành thầy ngài mang lại chẳng giúp ngài đủ cứng cáp mà làm nên chuyện lớn nào đâu.”

Im lặng một lúc, cô lại tiếp lời.

“Thế nên Bình Nhi mới không để ngài biết chuyện cô ấy sớm sẽ mất.”

“Thế là thế nào?” Mạn Quân dợm lời, cổ họng nghèn nghẹn. “Cô ấy… Tại sao lại mất? Là do bệnh tật hay là do…”

“Cô ấy là đông môn của tôi.”

Lại thêm một câu chuyện bịa đặt nữa.

“Cô ấy và tôi cùng lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của thầy Mộc. Khác với tôi, cô ấy là một người hiền lành và ngộ đạo nhanh, thế nên đã sớm phụng mệnh xuất sơn lên đường trừ yêu phục ma. Chấp nhận chọn con đường này đồng nghĩa với việc rồi một ngày có lẽ sẽ nhận lấy kết cục bi thảm cho nên luôn cố không tiếp xúc thân cận với ai, trừ ngài.”

“Trừ ta ư?”

Ngọc Phiến gật đầu, lại chậm rãi nói.

“Ngài là uỷ thác cuối cùng của cô ấy. Vốn dĩ sau khi bảo vệ ngài vượt qua hết kiếp nạn định sẵn, cô ấy có thể yên ổn rời đi. Tôi và thầy Mộc vốn luôn đợi đến ngày đoàn tụ với cô ấy đặng lại tiếp tục ngao du bốn bể chân trời. Nào ngờ cách đây năm năm vào một ngày mùa đông lạnh giá, chúng tôi đã nhận được tin dữ.”

“Khoan đã! Vậy ra, Bình Nhi và cô đều là học trò của Mộc sư. Cô ấy vì bảo vệ ta nên mới mất ư? Ôi trời ơi… Không thể! Không thể nào!”

Sao bây giờ anh mới phát hiện ra cơ chứ? Thảo nào lúc Bình Nhi và Mộc Kha nhìn nhau lại có gì kì lạ đến như vậy. Thảo nào cô lúc nào cũng kè kè bên cạnh anh từ sáng sớm đến tờ mờ tối. Thảo nào sau khi bị hai kẻ đeo mặt nạ tấn công sau khi thoát khỏi bức trang của hai tên người chim kia, cô bỗng mất tích chẳng một lời từ giã. Thì ra… Thì ra cô âm thầm rời đi là vì không kịp, không kịp nói lời chia tay.

Là vì cô đã chết.

Không thể nào!

Mấy bóng trắng đang lượn lờ xung quanh dần quay đầu nhìn về phía hai người. Ngọc Phiến lên tiếng nhắc nhở, thái độ dửng dưng như không, nói.

“Nếu ngài còn muốn sống sót trở về để nghe hết câu chuyện, biết được vì sao Bình Nhi lại chết và ai đã hãm hại cô ấy thì làm ơn hãy giữ bình tĩnh một chút đi.”

Mạn Quân há họng mở to mắt nhìn sang cô, cả người đang căng cứng lên từ từ mềm ra, cố gắng kiềm chế sự kích động gần như lên đến tột độ mà ngồi xếp bằng, cắn chặt răng và nhắm hai mắt lại. Có điều, trên gương mặt tuấn tú ấy vẫn không tài nào nén được nỗi bi thương như chực hoá thành lệ tuôn rơi.

Cuối cùng, những giọt nước mắt hoá thành những giọt mồ hôi mặn chát, sự đau khổ được nén lại trong lòng, co giật qua những đường gân xanh to tướng lộ rõ ở hai đầu thái dương.

Anh nhớ mình là ai, mang thân phận gì, đang và sẽ gánh trên vai trọng trách gì. Thế nên, anh không thể vô tư bộc lộ cảm xúc như những người khác, huống hồ là trong hoàn cảnh này, trước mặt cô đây.

Ngọc Phiến biết cô đã nói dối. Mặc dù câu chuyện cô vừa kể với anh là hoàn toàn bịa đặt cũng như xuất thân mọi người biết đến dưới cái tên Vũ Ngọc Phiến này nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng người con gái anh thương năm nào giờ đã vĩnh viễn nằm dưới lớp cỏ xanh.

Đột nhiên, Ngọc Phiến càng lúc càng tò mò về cô gái ấy.

Tên thật của cô ấy là gì, đã sống được bao lâu rồi? Quê hương của cô ấy ở đâu, là yêu quái nơi này hay là ở phương Bắc xa xôi kia? Gương mặt của cô ấy là xấu thật hay xấu giả? Tại sao lại nhận nhiệm vụ này? Liệu ngoài cô, Mộc Kha, lão Hàm ra, thế gian ngoài kia, liệu có ai còn biết rằng có một người đã mãi mãi rời khỏi?

Không phải cô chưa từng hỏi Mộc Kha về cô gái ấy nhưng hắn không trả lời cô. Vậy là cô ngầm hiểu, cô gái ấy chỉ là một con chốt, sau khi thí mạng, những thứ liên quan đều không được hoặc không đáng để nhắc tới.

Bỗng dưng cô muốn, nếu có dịp, sẽ đến mộ cô ấy thắp cho cô ấy một nén hương. Giả sử nếu cô ấy chưa có mộ thì cô cũng muốn tự tay mình dựng một cho cô ấy, sau đó chắp tay nói: “Cô đừng lo, việc của cô đã có tôi tiếp quản, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Ôi… Cô gái đáng thương…

Đinh Mạn Quân đáng thương…

Hai người các ngươi thật là ngốc quá…

“Cô là trò của thầy Mộc, không lẽ không đánh lại được bọn chúng, đưa chúng ta ra khỏi đây sao?”

Ngọc Phiến mở mắt nhìn sang Mạn Quân, trông thấy anh đã bình tĩnh trở lại, như chưa hề có gì xảy ra cả tuy ngữ khí lại chưa được vững chãi cho lắm. Cô gượng cười, vén vạt áo bấy giờ đang phủ đầu gối lên, để lộ vết thương to trên đùi được quấn sơ sài bằng vải quần còn đang rỉ máu.

Vết thương to khoảng một gan tay. Nhìn lượng máu thấm đẫm tấm vải cùng màu đỏ sẫm của nó đủ biết cô bị thương không hề nhẹ. Vải quần chỗ ấy rách nát thê thảm như thể bị răng của con vật nào đó cắn xé dã man. Chưa kể, khắp người cô cũng toàn là vết thương to nhỏ như dấu móng vuốt để lại, dù không nặng như ở đùi nhưng cũng đủ làm người yếu bóng vía trông thấy rụng rời chân tay.

Vừa nãy khu rừng này tối quá nên anh không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại…

Mạn Quân giật mình xem xét người mình, vén tay áo, ống chân mình, cho dù là nhỏ nhất cũng không có lấy một vết thương nào. Lại nhìn thanh kiếm sứt mẻ gãy làm ba làm tư không biết của ai bị văng bò lăn bò lóc ngoài vòng kết giới, anh như hiểu ra gì đó.

Bằng cử chỉ nhẹ nhàng, anh tỉ mẫn kiểm tra những vết thương trên người cô, sau đó thì tự xé áo trên người mình, băng lấy những chỗ chưa kịp băng của cô. Ngọc Phiến không kháng cự, cũng không mở miệng hỏi này nọ, chỉ im lặng nhìn anh chăm chú xử lý thương tích cho mình, không hiểu sao lại thấy cảnh tượng này quen mắt, cứ như trước đây người này đã từng làm vậy với cô.

Nhưng nghĩ một hồi cô lại tự cười mình, tự nhủ bản thân bị ảo giác rồi, làm gì có chuyện như thế. Mà nghĩ kỹ thì cũng có thể, biết đâu cô từng gặp kiếp trước của anh thì sao. Kiếp trước của anh đã từng giúp cô băng bó ư? Là ở đâu, khi nào, thời nào chứ?

“Ngọc Phiến, tôi thấy hình như kết giới càng lúc càng nhỏ đi…”

Mạn Quân vừa ngẩng đầu lên, đồng tử liền co lại, không kịp nói lời nào lập tức ôm cô nhảy bổ ra ngoài kết giới. Kết giới ẩn hiện mập mờ như đom đóm, sau đó vỡ tan. Con quái thú vừa bắt hụt Ngọc Phiến nên tức tối gườm gườm nhìn Mạn Quân. Nó to lớn và đen như cái bóng, anh cũng không rõ nó là con vật gì, nhìn sơ có thể thấy móng vuốt dài ngoằng cùng hai hàm răng sắc không kém gì lũ hổ báo, chẳng lẽ lại yêu quái ư?

Mấy bóng trắng xung quanh vừa ngửi thấy hơi người đã mau chóng tụ tập quay về hướng của Mạn Quân và Ngọc Phiến. Anh lập tức chống tay ngồi dậy, nâng lấy đầu cô. Tiếc là cô đã sớm ngất xỉu, trên trán còn để lại vết bầm do anh bất cẩn để cô va đập lúc tránh cú tát của con quái thú nọ.

“Ngọc Phiến, Ngọc Phiến!”

Anh lay lắc nhưng cô không tỉnh, cả người gầy gòm chi chít vết thương gục mặt trong vòng tay anh nhìn đến xót lòng. Anh không bỏ cuộc, nhân cơ hội con quái thú và mấy cái bóng trắng đang tranh nhau anh và cô, anh cõng cô trên vai chạy như bay.

Anh không biết hướng mình đang đi là hướng nào, liệu có thoát được cái chốn quỷ quái này hay không nhưng anh bất chấp cứ cõng cô chạy một mạch, trước tiên là thoát khỏi cái lũ dị hợm này đã. Nhưng chạy chưa được bao xa, tiếng gầm của con quái thú bỗng vang như sát bên tai. Nó hất mấy cái bóng trắng đang đu bám trên lưng như phủi mấy con ruồi, phát hiện con mồi đã mất tích, nó điên tiết gầm lên chạy đuổi theo. Được một quãng, nó dừng lại. Nó ngửi thấy hơi người lẩn quẩn đâu đấy.

Nó không ngừng quay đầu tìm kiếm, đến gần tảng đá to, khi mùi yêu và mùi người trộn lẫn xông lên nồng nặc nhất, nó thấy anh. Nhưng nó chưa kịp làm gì thì người đó đã nhảy bổ xuống, cầm một vật đâm vào trán nó.

Nó điên máu huơ cào móng vuốt trong đau đớn, hất kẻ đáng chết kia ra xa nhưng cái vật nhọn nọ vẫn cắm vào mắt nó.

Con vật đau đớn lồng lộn, máu phụt ra chảy xuống chắn tầm mắt nó khiến nó không thấy đường nhưng Mạn Quân chưa cảm thấy đủ an toàn. Ngọc Phiến còn đang ở sau tảng đá kia mà con quái thú lại ở quá gần cô. Anh phải nghĩ cách dụ nó về phía này. Anh bắt đầu la hét, ném đá và cành cây về phía con quái thú nhưng cứ như chỉ gãi muỗi cho nó. Con quái thú chẳng đoái hoài gì đến anh, như thể nó đang bị thu hút bởi một mùi nào khác, cứ khịt khịt cái mũi và tiến về phía tảng đá cô đang tựa người.

Hết cách, Mạn Quân đành cầm một viên đá cạnh nhọn rạch một đường vào lòng bàn tay. Máu theo vết rạch từ từ rơi xuống đất, thấm vào hoa cỏ. Lúc ấy, con vật mới chịu xoay đầu lại, lần mò rên rĩ xiêu vẹo chạy về phía anh. Anh lại co giò bỏ chạy nhưng con quái thú đã nhanh hơn anh một bước. Một phát, nó phóng bốn chân tung qua đầu anh, chặn đường thoát của anh.

Nó lấy móng vuốt cào anh, anh tránh kịp nhưng lại không nhanh bằng nó, thành thử vẫn bị thương nhẹ ở mặt. Con quái thú nhân lúc anh còn loạng choạng thì nhảy bổ vào anh như một con hổ, định cắn vào cổ anh nhưng nó lại khựng lại giữa không trung rồi rơi ầm xuống đất.

Mạn Quân hoàn hồn sau khi vừa thoát tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, loạng choạng lùi ra sau. Một vật vàng choé như vàng thỏi, sáng như trăng rằm cắm thẳng vào bụng con vật làm nó chết không kịp nhắm mắt, hai mắt trợn trắng như người chết oan. Anh quay đầu nhìn về phía phóng kiếm, không ngoài dự đoán liền trông thấy cô. Nhưng cô chỉ đứng vũng được vài ba khắc ngắn ngủi sau đó lại mất ý thức ngã phịch xuống.

Mạn Quân vội chạy đến bế lấy cô. Đúng lúc đằng xa vang lên tiếng gọi văng vẳng. Anh cất tiếng đáp lại, người của Khởi Phong ty ập đến. Nhanh hơn hẳn những người còn lại, một người đàn ông ăn mặc trắng toát lao vào ôm chầm lấy Ngọc Phiến.

Mạn Quân có chút ngỡ ngàng lẫn khó chịu, định kéo người đó ra nhưng chợt nhận ra ánh mắt phù quang quen thuộc nên đành giao trả cô lại cho người đó.

“Ngọc Phiến! Thầy đây rồi! Ngọc Phiến!”

“Cô ấy ngất rồi, chắc là do mất sức. Gọi thế nào cũng không tỉnh được đâu…”

Chưa dứt câu, Mạn Quân đã bị Mộc Kha bóp mạnh lấy cổ, một khắc không còn đường thở.

“Ngươi làm cô ấy ra nông nỗi này!”

“Thầy Mộc xin hãy bình tĩnh!”

“Thầy Mộc!”

Binh sĩ trở nên nháo nhào, vội lao vào can ngăn.

“Ngươi bóp cổ cô ấy! Bóp cổ người vì ngươi hy sinh đến nhường này ư?”

“Thầy Mộc bình tĩnh đã! Có gì chúng ta từ từ nói chuyện!”

“Đúng đấy thầy Mộc! Y mà chết Giám quân cũng không khỏi tội mà!...”

Đến đây, Mộc Kha mới dần nới lỏng tay. Như con cả được thả lại vào nước, Mạn Quân ngã khuỵ trên đất cố hít lấy không khí vào phổi. Gương mặt xanh xao không còn giọt máu dần hồng hào trở lại. Vừa nãy khi Mộc Kha bóp cổ anh, không chỉ họng không thể phát ra âm thanh mà tay chân còn khó cử động. Dù anh cố gỡ tay hắn ra nhưng ở hắn lại như có một sức mạnh nào đó hoàn toàn áp chế anh làm anh mất hết sức lực.

Người này là thầy Mộc nho nhã, điềm đạm mà anh đã từng biết ư? Hình như có gì đó không giống. Ánh mắt phù quang trầm đục như muốn giết người vừa nãy của Mộc Kha trông chẳng khác nào con quái thú ban nãy cả.

Nhìn cách Mộc Kha hớt hãi quên hết tất cả bồng cô lên ngựa phi về phía ty, cái cách hắn đau xót nhìn cô và vẻ mặt căm phẫn hắn dành cho Mạn Quân khi nãy. Rõ ràng có gì đó không bình thường, không giống tình thầy trò đơn thuần gì cả mà có vẻ còn cao hơn.

“Đinh công tử, để tôi đỡ ngài.”

Lý Mật trầm giọng nói với Mạn Quân nhưng anh khước từ.

“Ta không có bị thương. Không cần đâu.”

“Nhưng Giám quân bị thương rất nặng.”

“Thế nên ta mới áy náy.”

Mạn Quân trầm mặc đáp, sau đó bỏ đi trước, trong đầu không ngừng nghĩ về những chuyện đã xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.