“Khi nào chân trời phía nam xuất hiện một đám hoả vân tức là bọn em đã đến nơi an toàn.”
Ba Tu dõi mắt trông theo hướng Ngọc Phiến đang nhìn. Phía xa chân trời ngoài nắng đều toàn là mây trắng và núi dài trắc trở, hoả vân ở đâu ra? Anh liền chớp mắt thắc mắc hỏi.
“Anh nghe bảo em là trò của đạo sĩ nhiều năm, xem bói anh không nghi ngờ nhưng đến cả việc đoán trước thiên tượng mà em cũng biết?”
Ngọc Phiến khịt mũi, rất tự nhiên gác cùi chỏ lên bờ vai rắn chắc của Ba Tu, chéo chân nói giọng vênh vênh.
“Có gì mà em không biết đâu. Chuyện!”
Vậy mà từ lúc xuất binh đến giờ đã ba ngày hơn, bên Trường Yên không có lấy một tin báo rằng đội một đã đến nơi như dự tính và cũng chẳng có lấy một đám hoả vân nào bay trên nền trời đằng nam cả. Ba Tu sốt ruột nhân cơ hội chạm mặt với tướng trên mà đem việc nói, không những bị quát tháo thậm tệ mà còn suýt chút nữa bị đuổi khỏi quân doanh.
Sang đến ngày thứ năm, vào lúc sáng sớm, Ba Tu bất ngờ biết được tướng Nguyễn Khánh, trước đây là cận vệ thân cận của Đinh công tử nổi tiếng nhất nhì thành Thăng Long, cũng là người có chút quen biết với Ngọc Phiến nên đánh liều xông vào gặp mặt. Nguyễn Khánh khi ấy không ở một mình, đứng cạnh còn có một nam tử mày kiếm mắt sáng, ăn vận sang trọng. Nghe Ba Tu bẩm báo xong, Khánh thở dài bảo mình cũng vì chuyện này mới vội vã đến Trường Yên nhưng xuất binh lúc này quá mạo hiểm. Bản đồ chỉ có một, đường đi rối ren mà lại còn hay tin chẳng lành rằng giặc sau khi đánh úp đội một vẫn còn đang mai phục chờ quân chi viện đến. Khánh lực bất tòng tâm.
Lúc ấy, Ba Tu liền quỳ xuống thưa ngay.
“Bẩm, nếu tướng quân e ngại quân ta vì không rõ đường tường địa lý thì xin hãy để tôi làm người dẫn đường cho quân chi viện.”
“Ngươi dựa vào đâu mà đòi làm người dẫn đường?” Khánh vừa nghe xong đã khó chịu ra mặt, lườm hỏi.
“Bẩm tướng quân, không giấu gì ngài, mọi đường đi ngóc ngách trong bản đồ tôi đều nắm rõ, chỉ xin tướng quân…”
“To gan!” Khánh quắc mắc đập tay xuống bàn. “Bản đồ Chiêm Thành là vật cơ mật, một binh sĩ nhỏ nhoi như ngươi sao có thể biết và nhớ hết như vậy chứ? Nói, có phải ngươi là gián điệp của giặc cỏ hay không?”
Nói rồi, Khánh đúng đùng hô gọi binh sĩ xông vào vây bắt Ba Tu. Bị khoá tay khoá chân, hai bên gươm sắc kề cổ, ấy thế mà anh chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay nao núng, ngược lại trong đầu đã có sẵn ý định hất cái lũ lâu la yếu ớt này ra một bên rồi liều mạng khống chế Khánh, bắt y phải điều quân chi viện đi.
Biết có lẽ sẽ dễ mất đầu nhưng Ba Tu không nghĩ được nhiều như vậy. Bằng mọi giá, anh phải cứu Ngọc Phiến, cũng phải mang bằng được cô nguyên vẹn trở về Đại Việt, dù thân thể còn nóng hay đã lạnh.
Nhưng chưa kịp hành sự, vài khắc sau, bầu không khí đang căng như dây đàn đã bị một âm thanh ngắn gọn và nhẹ nhàng phá tan.
“Thôi…”
Mạn Quân chắp hai tay ra sau tiến đến đứng ngang hàng với Khánh, dùng đôi mắt sáng tỏ của người quân tử nhìn thẳng vào mặt Ba Tu rồi lại chạnh lòng nhìn Khánh.
“Từ ngày ngươi làm tướng đã chẳng xem ta ra gì nữa rồi.”
“Kìa công tử, Khánh nào dám ạ? Chẳng qua tên này quá sức khả nghi.”
Mạn Quân mới than phiền một tiếng, Khánh đã lúng túng ngay. Y chắp tay gập người phân bua với anh nhưng anh chỉ hờ hững gật đầu, sau đó điềm nhiên nói.
“Ngươi cũng biết ta cùng ngươi đến đây cũng là vì chuyện của đội một. Vừa hay chúng ta vẫn chưa tìm được cách giải quyết nào tốt hơn cách của Ba Tu. Hay là thế này, quân chi viện cũng hãy để cậu ấy làm chỉ huy đi. Thế cho gọn.”
Tất nhiên, không chỉ Nguyễn Khánh mà toàn bộ binh sĩ khi hay tin đều rất bất bình. Muôn vàn tiếng chửi rủa xối xả tới tấp bay đến chỗ Mạn Quân. Cả Ba Tu cũng có chút bần thần, vì là ngươi liên quan nên không tránh khỏi ánh mắt đố kỵ, ghen ghét của những người xung quanh. Toái Trạng hay Phụng Hiểu đều không có ở đây, người có quyền nhất bây giờ là Khánh mà Khánh thì nào dám cãi lại Mạn Quân.
Thành thử ai cũng đành ngậm đắng nuốt cay, im lặng nhìn Ba Tu đường hoàng khoác Minh Quang giáp dành cho tướng lĩnh. Mãi đến giờ Dậu ngày thứ sáu, trước khi lên đường hành quân xuyên rừng đêm để kịp đến chi viện cho đội một đã xảy ra vài cuộc xích mích. Đang lúc hỗn loạn gần như chia phe chuẩn bị đánh nhau, Đinh Mạn Quân chẳng rõ vừa đi đâu về, đốc thúc cưỡi ngựa lao vào giữa đám người. Anh gấp gáp phanh ngựa khiến sỏi đá sột soạt bắn lên, hùng dũng rút từ trong áo một tấm thẻ bài giơ cao.
“Lệnh bài của Thái uý ở đây, kẻ nào dám làm loạn?”
Trong ánh đuốc vàng rực ánh lên khí thế bức người, lệnh bài kim sáng chói cùng gương mặt như tạc nghiêm nghị xoáy vào từng tên từng tên đang hùng hổ lăm lăm đao kiếm. Chúng liền co rúm lại.
Khi mọi thứ đã dần ổn định, Mạn Quân lập tức nhảy khỏi lưng ngựa, bước từng bước chắc nịch đến trước mặt Ba Tu, đặt vào tay anh vật mình đang cầm, mở giọng nhẹ như bâng, đủ để hai người nghe thấy.
“Ta giao lệnh bài của Thái uý cho cậu. Đi cứu cô khờ đó đi.”
Chuyện xảy ra sau đó ai cúng biết, cuối cùng quân chi viện đến kịp thời, cùng đội một đẩy lùi người Man. Qua khỏi vùng ven biên cương coi như an toàn nhưng Ngọc Phiến lại gặp một số chuyện. Trên đường yên ổn trở về, cô bắt gặp quân của Đàm Toái Trạng bị thương đang nằm bê bết máu trên đất, tay chân xanh ngắt không ngừng run rẩy, miệng không ngừng rên rỉ. Ngọc Phiến và Phụng Hiểu đến xem xét một hồi, sau đó Phụng Hiểu quyết định không cứu mà cho quân đi tiếp.
Nếu suy nghĩ ngoài mặt hẳn sẽ dễ làm người trong cuộc nghĩ ông ấy vì thù oán với Đàm Toái Trạng nên không cứu người của ông ta nhưng thật chất bọn họ không những bị thương mà còn nhiễm độc nặng. Thấy trên mặt đất có vài quả rừng lạ, có lẽ là do ăn phải loại có độc cũng nên. Nhưng lại cùng bị nhiễm độc đồng loạt như thế sao? Tại sao trong số những người nhiễm độc, bị thương ở đây không có Đàm Đô thống? Lão ta lại giở trò bỉ ổi gì chăng?
“Ngọc Phiến đi thôi, chúng ta không cứu được họ đâu.”
Phụng Hiểu nhảy lên ngựa, lãnh đạm nhìn xuống cô.
Nếu như là độc do trái rừng, cô nghĩ mình có thể cứu được nếu có thêm thời gian. Hình như ở Mộc phủ cô có để lại một ít thuốc tự bào sẵn chuyên dùng thải độc.
“Ngọc Phiến!”
“Lê tướng quân thứ lỗi, tôi không thể đi được. Tôi phải cứu họ.”
“Sẽ không kịp. Họ gần như đã hấp hối rồi. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm bây giờ là chất họ lên một xe riêng và chở về thôi. Nhưng ta e không có đủ chỗ cho tất cả. Hơn nữa, lương thực của chi viện mang đến không đủ để chúng ta nán lại lâu.”
Nói rồi, Phụng Hiểu cho lính tìm những người trông còn tỉnh táo nhất khiêng lên xe hàng còn trống. Ngọc Phiến chua xót nhìn các binh sĩ dù không còn hơi sức nhưng vẫn thuề thào xin được cứu, đáy mắt tràn trề tuyệt vọng mà đến đau lòng. Phụng Hiểu cũng không tránh khỏi xót xa, bèn hạ lệnh cho những người còn khoẻ tự vác lương thực, nhường xe lại cho các anh em binh sĩ bị thương.
Dù đã dùng hết xe nhưng không đủ sức chứa hết toàn bộ. Lúc này, cô mới nhờ Ba Tu dùng quyền hành mình có trong tay lúc này, thuyết phục quân chi viện vẫn còn đang khoẻ cõng những người bị thương. Nhưng quân chi viện của thành Nam này tuy giỏi thì có giỏi đấy nhưng đạo đức thì phải xem lại. Lệnh bài của Thái uý bây giờ dường như không có tác dụng nhiều đến họ. Họ sợ độc sẽ lây lan, sợ đang cõng người đó sẽ chết…
Cuối cùng, Phụng Hiểu đành phải treo thưởng cho từng người, bất đắc dĩ xem người bị thương là hàng hoá. Ai cõng người bị thương nặng hơn sẽ được thưởng nhiều hơn và ngược lại. Tiền bạc quả đã chứng minh được uy quyền của nó. Nhờ thế mà chẳng ai bị bỏ lại phía sau.
Trên đường đi, Ngọc Phiến dù cưỡi ngựa gần Phụng Hiểu nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Thấy mặt mày Phụng Hiểu xám xịt, tưởng vì cô mà ông ấy phải chịu mất tiền nên sinh ra áy náy. Rốt cuộc đến khi dựng trại nghỉ ngơi, cô mới ấp úng đứng trước mặt Phụng Hiểu, thỏ thẻ.
“Lê tướng quân, tôi biết tôi làm lao dịch ở quân doanh, tiền không có nhiều nhưng hằng tháng sẽ cố gắng trả góp cho ngài. Hy vọng… Hy vọng ngài rủ lòng cho tôi nợ ít ít thôi.”
“Trả góp cái gì cơ?” Phụng Hiểu nhíu mày đầy khó hiểu, bỗng thấy cô gái hổ báo ông gặp ban trưa đã biến đi đâu mất rồi, thay vào đó lại là hình ảnh nhỏ bé, nhẫn nhịn như thường thấy ở trại lính.
“Thì… Thì là tiền thưởng ngài hứa sẽ cho các binh sĩ đấy. Tôi nghĩ, tôi cũng nên góp một ít. Tại tôi mà…”
Nghe đến đây, ông mới chợt hiểu ra lời cô, không nhịn được cười phá lên.
“Hoá ra cô vì áy náy chuyện này nên im lặng với ta cả quãng đường dài sao? Vậy mà ta cứ tưởng cô giận ta vì lúc đầu ta có ý bỏ mặc binh sĩ không cứu chứ!”
“Tôi biết ngài đặt lợi ích chung lên trước nhất. Thật ra việc mang họ theo là một hành động mạo hiểm. Giả sử giữa đường có giặc bao vây hay truy đuổi sẽ không phản ứng nhanh nhạy được hoặc đơn giản hơn là việc không tìm được đường về nhanh sẽ không đủ lương thực cầm cự. Hơn nữa vì để mau chóng đến ứng cứu cho chúng ta, quân chi viện đã vứt lại một số xe lương thực trên đường đến rồi.”
Phụng Hiểu phì cười, cố giữ vẻ nghiêm nghị.
“Ta còn tưởng cô không biết cơ đấy. Hoá ra cô biết mà vẫn cố chấp. Thôi được, vì cô là lao dịch nên tiền thưởng phải chi sẽ chia tám hai. Cô thấy thế nào?”
Ngọc Phiến ngẩng đầu nhìn Phụng Hiểu với đôi mắt sáng rỡ, thiếu điều nhảy cẫng lên vì mừng.
“Sao lại vui thế? Là cô tám, ta hai.”
“Tướng quân!”
*
Tuy nhiên, trên đường đi, đội quân cũng đã bỏ lại vài người. Dù cô đã cố gắng giúp họ cầm cự bằng tất cả số thuốc mang theo trong người hay lúc bắt mạch đã truyền chân khí cho họ nhưng vẫn không cứu nổi. Những u đất to nhỏ cứ thế mọc lên trên những con đường bọn họ đi qua.
“Cố lên mọi người! Qua hết núi này là chúng ta gần về đến rồi!”
Phịch…
“Vũ cô nướng!”
“Chuyện gì thế?”
Ngọc Phiến quay lại liền trông thấy một binh sĩ đang quỳ thở hồng hộc trên đất, cạnh bên là một binh sĩ đang nằm thở thuề thào, da dẻ tím tái.
“Tôi không cõng nữa đâu! Người này hình như sắp chết rồi!”
Ngọc Phiến nhanh chóng lại chỗ người thiếu niên yếu ớt nằm trên mặt đất lầy lội vừa có cơn mưa phùn quét qua, xắn tay áo bắt mạch cho y. Sau một hồi kiểm tra kỹ càng, cô đành bất lực lắc đầu đứng dậy định quay gót bỏ đi thì bất chợt ông quần bị vướng lại. Bàn tay gầy gò, xanh xao của người binh sĩ thoi thóp đang níu chân cô, khoé môi mấp máy và hai mắt đục ngầu như van xin thành khẩn, ẩn chứa niềm thiết tha sống mãnh liệt dù gần như đã vô phương.
Cậu ta còn trẻ quá! Chắc chỉ hơn Như Y một vài tuổi.
Không đành lòng, cô đành quỳ lại gần người thiếu niên nọ một lần nữa, nắm lấy tay cậu và hỏi một câu hỏi cuối cùng.
“Tên của cậu là gì?”
Người thiếu niên ú ớ, tròng đen lên xuống như muốn chìm đi, hai mắt khô khốc hằn tia máu, miệng bắt đầu thốt những lời vô nghĩa. Ngọc Phiến đau lòng quay mặt đi, cố giữ mình không được đau lòng hay phải rơi lệ khi phải chứng kiến quá nhiều đồng bào vô tội mình phải ra đi như vậy. Ngay khoảnh khắc cô định buông đôi tay ấy, bên tai cô chợt vang lên âm thanh ngắt quãng khe khẽ.
“Lý… L… Mâ… Mật…”
Ngay khi cái tên của người thiếu niên vừa truyền đến tai, Ngọc Phiến tức khắc nắm chặt lấy tay cậu ta. Một luồn khi nóng từ tay cô truyền người cậu, sưởi ấm từng huyết quãng, đồng thời làm giảm cơn đau và làm cậu ta thở bình thường trở lại.
“Người này vẫn còn tỉnh táo! Giúp tôi đến khiêng người này! Anh Tu, giúp em dẫn ngựa lại đây, để cậu ta nằm ngựa của em! Nhanh lên!”
Lý Mật biết, mạng của cậu là do cô cứu nên cậu không bao giờ quên. Cả những người khác trong ti cô cai quản hiện giờ, những binh lính tinh nhuệ của thành Nam từng bị Đàm Toái Trạng vứt bỏ cũng biết điều đó nên hết thảy tất cả đều dành cho cô sự yêu mến và quý trọng chân thành.
Ngọc Phiến mơ màng bước chân ra khỏi cửa. Chưa kịp nghe nhìn rõ đường đi hay nghe tiếng chim hót, cô đã bị vô số tiếng gọi đầy phấn khởi bủa quanh.
“Giám quân!”
“Giám quân!”
“Giám quân dậy rồi!”
“Mau đến hành lễ!”
Ngọc Phiến giật nảy người lùi lại đề cao cảnh giác, ngu ngơ như người chưa tỉnh mộng. Nghĩ có người bày trò, cô vội tìm kiếm bóng dáng Lý Mật, Ba Tu hỏi ra lẽ nhưng lại chẳng thấy đâu.
“Có… Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm…”
“Giám quân! Năm mới, toàn thể anh em trong ti Khởi Phong chúc Giám quân một năm mới an khanh thịnh vượng, sống lâu trăm tuổi!”
“…”
Kế đến, đám đông bỗng rẽ thành hai hàng. Lý Mật và Ba Tu từ sau ung dung bước ra giữa, Lý Mật hai tay nâng bánh chưng, Ba Tu thì bánh giầy, ăn ý kẻ dang chân trái, người dang chân phải, hướng mặt lên trời dõng dạc.
“Trời!”
“Đất!”
“Giám quân! Ở giữa!”
“…”
“Giám quân! Chúng tôi biết ngài thích ăn bánh giò nên anh em đã đặc biệt vào chợ Thăng Long đặt mua trăm cái bánh giò xếp thành hình cái bánh giò siêu to siêu hãi biếu Giám quân nhân dịp năm mới. Chúc Giám quân cả năm sẽ như cái bánh giò này, lúc nào cũng tràn trề xôi thịt, thơm ngon, bổ dưỡng hơn bây giờ!”
“Hoan hô!”
Ngọc Phiến méo mặt nhìn cả đám đực rựa trong ti hết chúc phúc rồi tặng bánh giò các kiểu, cô thật chẳng biết nên đáp lại thế nào.
Thật sự cạn lời!
Sắp tới chắc cô phải mời một thầy đồ về đây mở lớp dạy văn cho mấy tên ngố cơ bắp lực lưỡng mà từ chữ đến lời nói toàn đi cướp của người khác này quá! Mà cô không biết bọn họ có hiểu hết những gì mình vừa nói không nữa đây?
“A hi hi… Cảm ơn, cảm ơn anh em trong ti rất là nhiều! Ta thật sự… Ừm… Thật sự rất cảm động! Thế này đi, để đáp lại tình cảm nồng nhiệt của tất cả mọi người dành cho ta, ta xin tặng tất cả anh em có mặt ở đây một trăm cái bánh giò này xem như thưởng lễ đầu năm!”
“Hoan hô!”
Ngọc Phiến vuốt mồ hôi hột. Mọi năm vẫn ăn Tết rất là bình thường kia mà. Năm nay kẻ nào bày trò chúc tụng rầm rộ, um sùm và quái đản như vậy?
“Đinh công tử nói quả không sai! Giám quân keo như thế mà còn cho chúng mình bánh giò. Hay năm sau mình tặng Giám quân một trăm ký thịt heo nhỉ?”
“Hay là thịt hươu đi!”
“Bào ngư đi! Mấy món quý tộc trong cung thường được ăn ấy!”
“Được được! Mà hay nhất là còn dùng tiền của ti để mua nữa!”
Rầm!
Máu dồn lên não, bàn ghế đứt đôi, binh sĩ xanh mặt.
Bằng tốc độ còn hơn cả chiến mã tốt nhất trong thành, Ngọc Phiến lao như bay đi tìm Mạn Quân để làm cho rõ.
Một trăm cái bánh giò? Hoá ra chủ mưu là đây! Gã Mạn Quân kia định dụ anh em ngây thơ trong ti Khởi Phong mòn rút hết tiền quỹ của ti phòng lúc nguy cấp đem ra tiêu xài cho mấy việc vô bổ trên danh nghĩa cô hết hay sao?
Đinh Mạn Quân, cũng được lắm!
Mạn Quân đang mơ màng chìm trong giấc mộng đẹp, khi không đột nhiên cảm thấy ngứa tai. Không muốn ngủ nữa, anh lờ mờ mở mắt, từ từ ngồi dậy, mơ màng ngáp một, gương mặt vẫn còn ngái ngủ dù đêm qua anh ngủ không được sâu.
Đúng lúc có tiếng gõ cửa phòng. Không ngại mình trang phục xộc xệch, nghĩ thế nào cũng đang ở trại lính, người ở đây không quá câu nệ chuyện ăn mặc hay sáng sớm có đánh răng hay chưa nên anh thản nhiên cho vào. Nhưng không ngờ, người tinh mơ tìm đến tận cửa gặp anh lại là cô.
“Vũ cô nương… À không, Giám quân, sáng sớm gấp gáp tìm ta có chuyện gì sao?”
Mạn Quân có chút lúng túng. Cũng đã rất lâu rồi từ lúc Bình Nhi bỏ đi, anh chưa hề để người con gái nào khác trông thấy dáng vẻ luộm thuộm, bê bối ban sáng của mình. Ngọc Phiến là người thứ hai. Nhưng anh không ưa cô. Thừa nhận thì trước đây anh đã từng có chút thiện cảm với cô nhưng gần đây lại không còn nữa, vì anh đã phát hiện ra một chuyện khó dung tha.
“À… Chẳng qua sáng sớm không thấy Đinh công tử đâu. Sợ ngài mê ngủ bỏ bữa nên đến gọi ngài cùng ăn sáng cho vui ấy mà.”
Mạn Quân lim dim mắt gật đầu, trầm giọng tán thành.
“Cũng hay. Dù sao cũng sắp thành người nhà, đã đến lúc ta nên tập làm quen rồi.”
Khoé mắt Ngọc Phiến giật giật, không ngờ Đinh Mạn Quân này vẫn kiên quyết nhắm cô làm vợ lẻ của y, mục đích muốn dày vò cô đến chết hay sao ấy mà.
“Cơ mà hôm nay đã là mùng bốn, Đinh công tử định bao giờ thì về đón Tết cùng thầy đây?”
Ngọc Phiến khoanh tay dựa cột, ung dung nhìn Đinh Mạn Quân chậm rãi xỏ dép rời giường.
“Mùng bốn hãy còn Tết kia mà… Năm nay ta dự sẽ đón Tết ở đây luôn.”
“Không về?” Cô há hốc mồm như thể không ngờ.
Mạn Quân vui vẻ gật đầu, nhẹ nhàng xác nhận, “Không.”
“Năm năm trôi qua mà gan của ngài vẫn to như thế nhỉ?”
Vốn chỉ là một lời nói đùa thường thấy của cô nhưng Mạn Quân nghe đến đấy thì bất giác đanh mặt, mở to hai mắt tiến lại phía cô, nhìn cô đầy ẩn ý, hạ giọng.
“Còn gan của cô cũng to lên không ít đâu nhỉ?” Nói rồi, anh đập một tay sượt qua tai cô, bất ngờ ép cô vào cửa, mặt kề mặt. “Cô đừng tưởng năm năm qua cô giả làm Bình Nhi gửi thư cho ta thì cô sẽ yên với ta đâu.”
Lửa giận bùng lên trong mắt, trào dâng trong từng thớ thịt. Ngọc Phiến có thể cảm nhận rất rõ thứ khí tức nặng nề toả ra từ người anh. Hoá ra là anh đã biết. Thế mà cô cứ nghĩ mình có thể che giấu lâu hơn cơ chứ. Mà trước sau gì anh cũng phát hiện ra, chỉ là cô không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Thế nhưng, cô chẳng hề cảm thấy hổ thẹn một chút nào, khi bị vạch trần là một kẻ lừa đảo. Bởi cô tình nguyện. Cô sẵn sàng dùng bất cứ âm mưu hay thủ đoạn với người khác chỉ để đạt được mục đích, đổi lại cô chấp nhận gánh chịu sự căm ghét và khinh bỉ từ họ, những lời lăng mạ từ họ. Thế gian dài rộng để lại cho cô nhiều thứ, cuộc đời đằng đẵng dạy cô nhiều điều, rằng nhịn nhục là mấu chốt tất yếu để cô có thể đạt được mục tiêu.
Người hỏi cô có thể kiên trì nhịn nhục trong bao lâu. Cô sẽ trả lời rằng đủ lâu cho đến khi người chết trước ta.
Vậy nên cô sẵn sàng bỏ qua những trò đùa không biết là vô tình hay cố ý của Mạn Quân. Cô biết anh chẳng để cô vào mắt vì trong mắt anh từ lâu cô đã là một kẻ chẳng ra chi, là một kẻ toan tính bẩn thỉu. Một người cao sang từ bề ngoài lẫn tính cách như Mạn Quân không chịu được điều đó. Anh thông minh và ngay thẳng, cao ngạo nhưng lương thiện. Anh yêu say đắm và sẵn sàng làm tất cả vì người mình yêu. Nhưng anh lại sai lầm khi nghĩ minh có thể dùng cái ngay thẳng và chính trực đó để trị quốc, nếu không có những mưu toan.
Một người chuyên quyền muốn sống sót trong triều đình không thể để tâm quá sáng như gương. Và anh càng sai hơn khi quá tin tưởng và dựa dẫm vào những người anh cho là thân cận.
Điền hình như người chú ruột của anh, Dực Thánh Vương chẳng hạn.
Nhưng cô không nỡ làm vấy bẩn anh. Cô có thể thẳng tay dạy anh nhiều bài học hòng điểm đen một trang giấy trắng, hòng làm ánh sao trong mắt anh lu mờ. Nhưng cô không nỡ.
Cho nên, Ngọc Phiến quyết định sẽ thay anh làm những điều anh cho là dơ bẩn, để anh có thể yên tâm giữ sự minh bạch của một đấng quân tử, để giúp anh lên ngôi.
Năm năm qua cô gần như đã sắp xếp ổn thoả mọi thứ, chỉ chờ anh trưởng thành bước vào nơi cô đã chuẩn bị sẵn, chứng minh cho đức vua thấy anh có thể làm được những gì, cho những kẻ muốn chống lại anh biết anh đáng gờm ra sao. Có thể cho đến khi trở thành người đứng đầu đất nước này, anh vẫn sẽ dành cho cô những cái nhìn hờ hững và cô sẽ lẳng lặng mang sự hờ hững đó rời xa chốn quan trường khốc liệt này mà trở về bên Mộc Kha, sống một cuộc sống cô hằng mơ ước.
Vậy là đủ.
Thế mà cô gái đã chết kia lại cứ làm vật ngáng đường cô. Khổ nổi Mạn Quân lại là một người nặng tình, nên cô đã thay cô gái kia nuôi mối tình ấy năm năm. Và giờ có lẽ đã đến lúc Ngọc Phiến nên giết chết đoạn tình duyên ấy rồi.
Ngọc Phiến chẳng hề ái ngại nhìn thẳng vào trong mắt anh, ánh mắt loé lên chút tàn nhẫn chẳng lành. Mạn Quân bỗng nhiên lo sợ trong lòng, một ý nghĩ chớm lên trong đầu rồi vụt tắt, anh không dám nghĩ nữa, thậm chí là không muốn tra hỏi tiếp nữa nhưng cái miệng không nghe lời cứ thốt lên những lời muốn nói.
“Tại sao cô lại giả làm Bình Nhi? Tại sao không gửi thư của ta cho cô ấy? Cô ấy hiện đang ở đâu?”
“Cô ta chết rồi.”
Ngọc Phiền cười lạnh.
“Cô nói bậy bạ gì đấy?”
Mạn Quân lập tức hỏi lại, vẻ mặt gần như thất thần nhưng lại tăng thêm vẻ hung tợn trong ánh mắt. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ nếu mình lại nói thêm lời nào, rất có khả năng người này sẽ không màn tất cả mà bóp cổ cô.
Tuy vậy, cô vẫn muốn xem phản ứng tiếp theo của anh ra sao, to gan lặp lại.
“Lục Bình Nhi chết rồi, năm năm trước.”
“Cô nói dối!”
Ngọc Phiến nhếch môi, “Tin hay không tuỳ ngài.”
“Vũ Ngọc Phiến!”
Mạn Quân gầm lên.
Chẳng rõ khi ấy cô đã nói với Mạn Quân nhưng gì. Từ ngoài sân cách đó cả gian nhà bỗng truyền đến tiếng la vang vọng, kéo theo tiếng đồ đạc rơi vỡ. Lúc các binh sĩ đua nhau kéo đến phòng của Ngọc Phiến, trong khung cảnh tan hoang đã chẳng còn trông thấy người đâu.