[Dịch]Dạ Hồ

Chương 4 : Bại lộ




Tên nhóc này trông trạc tuổi thái tử, nước da bánh mật, dáng người cứng cỏi, lại rất gan dạ, không hề bỏ chạy khi thấy cô mà ngược lại còn dùng cây chổi đang quét dở lên chống đỡ. Cậu ta cho cô là trộm, đòi áp giải về nha môn. Xem bộ dạng vững như núi kia, Bình Nhi đoán khó mà trốn tránh được, bèn nhún nhường, nhỏ nhẹ nói.

“Em trai ơi, chị không phải trộm đâu, chẳng qua đang trèo cây lại trượt chân ngã vào đây. Đang tìm lối ra. Hay... em có thể dẫn chị ra khỏi đây được không?”

“Nói láo!” Cậu ta lập tức hét lên.

Ôi chao! Đột nhiên Bình Nhi thấy câu nói này quen thuộc vô cùng. Cậu ta nghĩ mình là Đông cung thái tử chắc?

Nói thế nào cậu ta cũng không hạ gậy. Dùng tiền bạc không nhận, đồ ăn cũng không, nhất nhất phải lôi cô lên nha môn cho bằng được. Thoả thuận không xong, cậu ta liền tấn công luôn. Bình Nhi lộn một phát bay ra phía sau lưng cậu, còn thích chí vỗ lưng cậu một cái. Cu cậu đâu chịu thua, nhanh như cắt gạt chân cô nhưng cô vẫn đứng vững, huơ gậy cô cũng kịp né, đá cao đá thấp, đánh tay không, cô không chỉ đỡ được mà còn vô hiệu hoá mọi đòn đánh của đối phương.

Biết mình đấu không lại, bấy giờ cậu nhóc mới cầm chổi bỏ chạy. Bình Nhi đâu hiền đến thế, chạy theo túm cho bằng được, khoá tay khoá chân cậu đè dưới đất.

“Mau thả ta ra! Thả ra! Đồ yêu tinh, đồ gấu ngựa, xấu xí!”

“Còn nói nữa ta lấy cục đất nhét vào miệng đấy, có tin không hả?” Bình Nhi trợn mắt, nghĩ đúng là một thằng nhỏ láo toét Cái gì mà gấu với ngựa? Bộ cứ đeo mặt nạ hay che mạng là ai cũng trông giống gấu hết à?

Cô vừa nói xong, cậu ta im bặt chứng tỏ việc hăm dọa con nít lúc nào cũng có tác dụng.

Sau đó, cô kéo cậu ta đứng lên. Bản tính thổ phỉ năm xưa trong Bình Nhi ùn ùn trở lại, hất hàm hỏi thằng bé rằng Đinh công tử đang ở đâu. Cậu ta vừa bị đánh cho một trận tơi bời, lại còn bị bắt giữ, không thể không nghe theo, vội vàng khai báo hết. Bộ dạng hùng hùng hổ hổ lúc nãy của cậu ta bay biến hết, đổi lại giờ như cọng rơm gần lửa làm Bình Nhi không khỏi tức cười.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ!

Theo như lời cậu nhóc này nói, Đinh công tử hiện giờ không có trong phủ, phí công cô đột nhập vào đây vô ích. Ngó đi ngó lại, phủ này trông không tầm thường chút nào, mỗi kì mỗi cảnh đều là hàng độc nhất vô nhị, nước hồ không rêu mà hoa cũng chẳng có cái nào héo. Trừ những chiếc lá vàng đang rơi từ cây Tùng to bự ra, mọi thứ đều hết sức tươi mới.

Phủ này mới được dựng nên sao? Người làm chăm sóc cũng thật tốt.

Lợi dụng lúc cô không đề phòng, thằng nhóc nọ liền đẩy cô ra, banh họng gào thét cho người trong phủ chạy đến. Thật sự thì lần này Bình Nhi hết đường thoát. Chiếc mặt nạ Bình Nhi đang đeo càng làm đám lính canh trong phủ dè chừng hơn. Tứ phía Bình Nhi đều là mũi giáo, động đậy một chút khó tránh khỏi việc máu tươi phọt ra, thầm nghĩ búng ngón tay quét hết đám người đó thì cũng được, có điều họ không phải người xấu, hơn nữa kẻ không phải phép đột nhập vào đây không phải cô sao?

Lùi một bước, tiến một bước, e giờ là kế sách hay nhất. Bình Nhi lập tức giơ tay xin hàng, đồng thời mở mặt nạ theo yêu cầu của bọn họ. Tuy rằng Bình Nhi đã giảm phép thuật đi ít nhiều, đám mụn trên mặt cũng không đến nỗi nào nhưng cũng làm cho đám người bọn họ lắc đầu ngán ngẩm kèm theo chút thương xót. Mọi phòng bị dường như giảm đi ít nhiều với một cô nương được cho là xấu số, tội nghiệp. Riêng cô thì cúi đầu, vờ tỏ ra xấu hổ, đôi mắt ái ngại chẳng dám nhìn thẳng vào ai.

Thời này, ngoài tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh thì dung nhan cũng được xem là điều cần có của một nữ nhi. Không cần phải khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần trông ổn một chút là được.

Trông thái độ của họ, Bình Nhi cũng chẳng muốn soi xem gương mặt của mình giờ ra sao. Mà cô cũng chẳng để tâm.

Mạn Quân sau khi tạm biệt cô từ hôm qua đến giờ vẫn chưa gặp mặt, hơn nữa lời nói của kẻ kia càng làm cô thêm nóng lòng. Liếc nhìn đám người chĩa mũi giáo vào cô một lượt khiến ý niệm nửa chính nửa tà ẩn trong Bình Nhi lúc ẩn lúc hiện.

Có nên ra tay hay không?

Đang lúc phân vân, chợt bên ngoài có tiếng người dõng dạc hạ lệnh, thanh âm rất quen.

“Dừng tay hết cho ta. Không được làm bị thương cô gái ấy.”

Đúng là giọng nói ấy rồi. Bình Nhi vội đeo mặt nạ, mừng rỡ kiếm tìm nơi phát ra tiếng ấy.

“Đinh công tử.”

“Đàm tiểu thơ, cô không sao chứ?” Mạn Quân ân cần hỏi han.

Mũi giáo quanh cô lập tức tản ra. Người nào người nấy đều cúi mặt. Một kẻ trong đó kính cẩn chắp tay cúi chào Mạn Quân.

Mạn Quân nhìn người đó với ánh mắt quở trách rồi đưa tay về phía cô hỏi người đó sao dám mạo phạm tiểu nữ của Đô thống đại nhân như vậy. Nãy giờ ở trong thư phòng, tiếng ồn làm Mạn Quân không tài nào tập trung đọc sách được.

Ơ... Hoá ra Mạn Quân vẫn luôn ở phủ, không hề đi đâu cả. Vậy tên nhóc đã nói láo?

Người vừa bị Mạn Quân quở trách bấy giờ liền bước đến chỗ cô, cúi người tạ lỗi làm cô vô cùng áy náy. Thực chất, cô vốn dĩ đâu phải Đàm tiểu thơ thật sự.

“Bẩm cậu, cũng bởi tên nhóc này hô hoán loạn xạ, nếu sớm biết là Đàm tiểu thơ, chúng tôi đã không hành xử lỗ mãng như vậy.”

Nói rồi, tên ấy chỉ tay vào cậu nhóc làm loạn ban nãy giờ đang cúi đầu run run. Bình Nhi không khỏi bất bình, dù sao đó cũng chỉ là một đứa trẻ, trách nhiệm không nhận lại khoái thác lên mình một đứa trẻ. Thật là quá đáng!

Bình Nhi chưa kịp lên tiếng, Mạn Quân đã bước đến chỗ cậu hỏi xem có đúng như thế không. Cậu ta rụt rè gật đầu. Ấy vậy mà Mạn Quân chẳng những không trách mắng mà còn bật cười ha hả, vỗ vai tiểu tử ấy và khen rằng đã làm rất tốt, đề phòng với người ngoài vào phủ, rất đáng khen.

Bình Nhi lấy làm mừng thầm, Đinh công tử thật sự là người biết lí lẽ. Quay sang nhìn tên vô trách nhiệm kia, Bình Nhi thấy thật hả dạ khi thấy hắn há mồm trợn mắt, đầy vẻ tiếc nuối.

Mạn Quân chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn nữa, trực tiếp xua tay lùa hắn về vị trí cũ. Thế là cậu nhóc một bước lên hương, được Mạn Quân hết lòng quý mến, nói rằng tuy nhỏ nhưng rất biết đạo lý, còn mời cậu ta vào thư phòng uống trà. Dĩ nhiên là thằng bé không dám vì thấy bản thân quá thấp hèn nhưng Mạn Quân cứ nhiệt tình như vậy, sao cậu ta dám từ chối lần hai. Rồi cậu quay sang cô, cúi đầu tạ tội. Cô xưa nay không chấp nhất trẻ con nên vui vẻ bỏ qua.

Mạn Quân mời cậu ấy biết bao nhiêu là quà bánh ngon. Bình Nhi cũng rất thoải mái, cùng ngồi ngang hàng với cậu ta.

Mạn Quân nhìn cô như thể muốn nói gì đó. Nhưng rồi lại thôi.

“Nói ta nghe, ngươi tên gì, vào phủ được bao lâu rồi? Sao trước giờ chưa từng thấy qua ngươi.” Mạn Quân cất tiếng hỏi thằng bé.

“Bẩm con họ Quách, tên Thịnh Dật. Con mới đến đây làm công được hai ngày.”

Mạn Quân gật gật đầu như đã hiểu rồi hỏi thêm. Gia cảnh nhà Thịnh Dật cũng như bao nông dân bình thường khác, có khi còn thảm hơn. Vừa rồi ruộng lúa do cha cậu ta trông coi không hiểu sao chỉ qua một đêm đã hư hại hết. Tất cả cây lúa ở đó đều không biết vì cớ gì đều đua nhau mà chết dù ngày trước đó vẫn còn tươi tốt. Cũng may tháng 5 vừa rồi nhà họ đã thu hoạch một vụ, còn tạm sống qua ngày. Vụ tháng 10 sắp tới e địa chủ sẽ không dễ dàng buông tha cho họ.

Không chỉ có Bình Nhi mà Mạn Quân cũng cảm thấy kì quái, liền sai lính trong phủ đi điều tra. Báo cáo cho thấy, ngay cả Thị lang và quan huyện nơi đó cũng không rõ tại sao các cây lúa lại đồng loạt chết như vậy. Mạn Quân vỗ vai Thịnh Dật và bảo sẽ đích thân đến nhà địa chủ ấy, giúp cậu nói đỡ vài câu. Thịnh Dật ban đầu không chịu, nói đã nợ Mạn Quân quá nhiều nhưng rốt cuộc vẫn bị anh ép phải đồng ý, đã vậy còn được sắp xếp cho ở lại phủ, bồi dưỡng thật tốt.

Bình Nhi cảm thấy con người Mạn Quân thật kì lạ, chuyện nhà người ta anh ấy cũng đòi quản, là vì anh ấy thích lo chuyện bao đồng hay vì anh ấy quá tốt bụng đây? Trái với tính cách này của anh, cô lại không mấy hứng thú xen vào việc người khác. Mặc dù hoàn cảnh Thịnh Dật thật đáng thương nhưng thế gian này thiếu gì người đồng cảnh ngộ, muốn giúp hết phải giúp đến bao giờ.

Không nhịn được nên đợi Thịnh Dật rời đi, Bình Nhi chẳng ngại ngần hỏi Mạn Quân. Mạn Quân bật cười, nhấp chén trà bảo đúng là không liên quan đến anh nhưng thấy Thịnh Dật tuổi nhỏ phẩm chất tốt, vào Đinh phủ làm việc xem ra cũng là cái duyên. Mạn Quân muốn nhân cớ này bồi dưỡng nhân tài, sau này không chừng đức vua sẽ phải cảm tạ anh.

"Đinh công tử, theo lời công tử nói, hẳn ngài giữ chức vụ rất cao trong số các quan võ?"

"Đàm tiểu thơ đừng hiểu lầm." Anh cười. "Không phải ta mà là người quen của ta. Lê Phụng Hiểu, tiểu thơ đã nghe qua tên này chưa?"

Bình Nhi nhìn Mạn Quân suy nghĩ một hồi, không dám phát ngôn tuỳ tiện. Thấy cô đưa tay vuốt tóc trông có vẻ bâng khuân, anh mới tiếp lời.

"Ta hỏi thừa rồi. Mấy việc chính sự này chắc tiểu thơ không mấy quan tâm đâu nhỉ? Dù sao Lê tướng quân và thầy cô đây cũng không phải chỗ thân thiết... À phải rồi, tiểu thơ có biết chơi cờ gánh không?"

"Cờ gánh? Một chút."

"Tốt quá! Mấy hôm rày vị bằng hữu ta quen có việc bận. Làm ta phải đánh cờ một mình. Có tiểu thơ đây thật tốt quá! Sao nào, có muốn làm vài ván với ta không?" Mạn Quân nói rồi ra quân trước, nhìn cô cười tươi như hoa nhưng cũng không kém khiêu khích.

"Ta sợ à? Được thôi, đấu thì đấu. Đinh công tử, thua đừng hối hận đấy."

"Để xem."

Ván cờ vừa bắt đầu đã thấy rõ sự áp đảo từ phía Bình Nhi. Anh chưa chi đã bị cô gài thế, không bị gánh cũng bị vây, hoàn toàn bị đưa vào thế bất khả kháng. Ván đấu thứ nhất, Bình Nhi thắng tuyệt đối. Nhưng tình thế có vẻ bị lật ngược từ ván đấu thứ hai. Ban đầu vẫn là cô ra thế áp đảo, nhưng đến phút chót, anh bất ngờ tung đòn "hồi mã thương", một nước lật ngược thế cờ khiến cô không kịp xoay sở, cuối cùng đành bại trong tay anh.

"Đinh công tử, ngài cũng lợi hại đó chứ."

"Tiểu thơ quá lời rồi. Vừa rồi còn thua tiểu thơ. Hẳn Đàm Đô thống phải rất vui khi con gái mình có tài thao lược như vậy."

Bình Nhi mỉm cười đáp lại, cố tình đánh lạc hướng Mạn Quân bằng ván cờ thứ ba để quyết định người thắng. Đi được một nước, anh lại hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của u cô, đúng ra là u của Đàm tiểu thơ cô đang mượn danh. Rồi lại hỏi sang chuyện của anh cô. Ôi chao! Nghe Mạn Quân kể Bình Nhi mới biết vị tiểu thơ này có nhiều anh như vậy, toàn là những cái tên xa lạ. Anh hỏi đến đâu, cô đành phải cười trừ. Phút chốc, Bình Nhi muốn thú nhận tất cả với người đàn ông trước mặt. Lừa người dối lòng mãi, Bình Nhi thấy rất khó chịu.

“Đinh công tử, tôi có điều muốn nói. Thật ra... tôi...” Bình Nhi đặt quân cờ xuống.

"Ha! Đàm tiểu thơ, cô xem. Ta thắng rồi nhé! Cô không còn đường thoát đâu. Kìa Đàm tiểu thơ! Cô sao vậy? Sao lại xưng hô khiêm nhường như thế? Có gì muốn nói sao?"

Chợt từ ngoài sân có tiếng bước chân chạy vào. Bóng một người lính thấp thoáng ngoài cửa, lúng túng nói.

“Bẩm cậu, ngoài cửa có một cô nương tự xưng là Đàm Lệ Thu xin gặp mặt cậu. Thưa cậu… không biết con nên xử lí sao đây?”

Mạn Quân lập tức ngẩng mặt lên nhìn cô, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt hàm chứa ẩn ý sâu xa. Lòng bàn tay Bình Nhi đầm đìa mồ hôi nhưng nhất quyết vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Hai người cứ mắt đối mắt như thế, một bên trong lòng căng thẳng tột độ còn một bên thì tập trung như dò ý đối phương. Ánh mắt khi ấy của Mạn Quân làm Bình Nhi có cảm giác anh ấy có thể nhìn xuyên qua chiếc mặt nạ của cô.

"Bẩm cậu…” Tiếng người lính bên ngoài phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

“Đuổi cô ta về đi. Nếu còn gây rối, tuyệt đối không tha.” Mạn Quân bình thản đáp.

Bấy giờ, Bình Nhi càng thêm e sợ. Mạn Quân không chất vấn cô, cũng không làm rõ phải trái đã cho người đuổi “hàng thật” về, giữ “hàng giả” ở lại.

Bộ dạng nhàn nhã này của Mạn Quân càng làm Bình Nhi thấy khác thường, đành phải dùng “Đọc tâm thuật” thôi.

“Đàm tiểu thơ, trà nguội hết rồi. Để ta giúp cô thay trà. Đàm tiểu thơ, cô lại sao nữa vậy? Có cần ta cho gọi thầy thuốc không?”

“Không, không có gì.”

Bình Nhi nhấp ngụm trà Mạn Quân vừa pha. Không khí trong phòng càng thêm khác thường. Cứ như Mạn Quân biết cô sắp sửa làm gì vậy.

Bỗng, Mạn Quân cất tiếng phá vỡ không gian im ắng, nào là về sắc trời hôm nay, buổi đua thuyền hôm qua, rất nhiều rất nhiều chuyện nên Bình Nhi khó lòng tập trung được. Bỗng nhiên Mạn Quân hỏi cô có sợ không. Bình Nhi bị câu hỏi ấy làm cho giật mình nhưng gương mặt chẳng chút biến sắc, điềm nhiên hỏi lại Mạn Quân muốn nhắc đến điều gì.

“Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Tiểu thơ đây là nữ nhi, lại là con nhà danh giá, ở trong phòng kín cùng một nam nhân như ta mà không thấy sợ, có kì lạ lắm chăng? Hay tiểu thơ đây là nam giả nữ? Hay Đàm tiểu thơ có thật là Đàm tiểu thơ không?”

“Ngài nói nhiều như vậy, cuối cùng muốn ám chỉ tôi là giả mạo có đúng thế không?”

“Thật sự là vậy.” Mạn Quân không hề né tránh.

Bình Nhi hít lấy một hơi, thú thật với Mạn Quân. Càng giấu đầu càng lòi đuôi chuột, chi bằng nói hết ra. Nói đi nói lại chung quy Bình Nhi giả làm con gái Đô thống vì tình cờ nghe được con gái ông ấy bị bệnh không đến được mà cô chẳng còn cách nào khác nếu muốn vào xem đua thuyền trong cung. Bình Nhi còn nói thêm đua thuyền trong cung hẳn là những đội giỏi nên tò mò muốn xem cho biết chứ không hề có ý gì khác. Đằng sau những gì Bình Nhi kể, cô còn giấu rất nhiều nguyên do tuyệt đối không thể để Mạn Quân biết được, chí có thể lấp liếm chúng đi.

“Lục cô nương, nếu ngay từ đầu cô nói với ta có phải xong chuyện rồi không. Ta cũng không phải người hà khắc. Chiếc mặt nạ cô đeo trên mặt không phải nên gỡ xuống được rồi sao?”

“Thật sự không thể. Đinh công tử cứ việc hỏi những lính canh khi nãy, ắt sẽ rõ.”

“Được, ta không ép cô. Nếu cô nói sớm hơn, ban nãy ta đã không đắc tội với Đàm cô nương rồi. Lục cô nương, cô nên chịu trách nhiệm đi.”

Bình Nhi nhoẻn miệng cười nhưng Mạn Quân nào thấy được. Thâm tâm cô rất rõ tất cả đều là màn kịch do Mạn Quân dựng nên. Ngoài cửa nãy giờ làm gì có Đàm cô nương nào. Tiếng một con muỗi bay cũng không có. Tai Bình Nhi vốn rất thính đấy thôi. Khi nãy loáng thoáng thấy Mạn Quân nhét vào tay Thịnh Dật một mẫu giấy, hẳn trong ấy chứa nội dung vở kịch. Xem ra anh không phải người đơn giản, hành động rất cẩn thận, nghi ngờ nhưng cư xử với cô hoàn toàn bình thường. Nhưng nếu bảo Mạn Quân không để bụng là hoàn toàn không phải. Bằng chứng là suốt từ lúc đấu cờ đến giờ, anh không ngừng công kích cô bằng cách hỏi về gia đình Đàm Đô thống đấy thôi.

"Giờ ngài đã biết hết mọi chuyện. Tôi không muốn làm phiền ngài. Xin cáo từ."

"Khoan đã!" Anh vội đứng dậy theo." Hôm nay cô liều mạng để gặp ta, có phải có gì muốn nói?"

"Điều ta muốn nói đã sớm bị ngài lật tẩy rồi đấy."

"Có thật là chỉ có như vậy không? Lục cô nương, chúng ta có quen biết nhau từ trước không? Ta thấy cô có gì đó rất quen."

Bình Nhi bước đi một hồi, nghe câu nói ấy chợt sững lại.

"Không. Hôm qua là lần đầu chúng ta gặp nhau." Cô nói rồi một nước đi thẳng.

Anh hướng mắt trông theo bóng hình người con gái đang dần khuất ở lối rẽ, ánh nhìn suy tư. Được một lúc, anh cất tiếng gọi theo.

"Khi nào rảnh cứ đến phủ ta chơi nhé!"

Nghe thấy anh, cô ngoảnh đầu lại nhìn, cúi đầu chào e lệ, chẳng nói gì thêm. Mạn Quân vẫn thế, vẫn dõi theo cô, miệng khẽ thốt hai từ: "Mai gặp."

Bình Nhi đi dọc theo con đường mòn nhỏ, dẫn đến bờ suối gần đó mà rửa mặt, uống chút nước. Cô ngẩn gương mặt ướt đẫm nhìn đất trời Đại Việt đang độ vào thu. Cơn gió lạnh thốc vào những giọt nước đang chảy trên đôi gò má đào, vỡ vụn như giọt lệ băng. Bình Nhi vốn không muốn trở về nơi ấy nhưng cô biết ý của hắn là gì. Để bảo toàn tính mạng cho Mạn Quân một lần nữa, Bình Nhi buộc phải đến đó.

“Bà đã về.” Đám tì nữ xếp thành hai hàng dọc răm rắp cúi chào trước sảnh chính khi hay tin cô về.

Bình nhi chẳng nói chẳng rằng, lạnh lùng bước chân vào Mộc gia, đi thẳng vào chính đường tìm người. Hàm quản gia vội vội vàng vàng lẽo đẽo theo như canh chừng cô, nụ cười luôn nở trên gương mặt già cỗi. Lão cười nói.

“Bẩm bà, ông đang ở vườn sau chờ bà.”

Bình Nhi ngẩng cao đầu, quay sang nhìn lão, nửa gần gũi, nửa xa cách nhưng cũng chẳng nói gì.

Đã lâu không trở về đây, cảnh vật chẳng thay đổi mấy.

“Ông đặc biệt căn dặn không được sửa đổi thứ gì trong phủ, sợ bà lạc đường đấy ạ!”

“Ta đâu phải trẻ con. Ông đừng dùng Đọc tâm thuật nữa, ta thấy rất khó chịu.”

“Thưa vâng.”

Lão lại cười. Lão luôn như thế. Ngày đầu tiên gặp lão, lão cũng dành cho cô một nụ cười như thế.

Đúng như lão nói, cảnh vật toàn bộ phủ này đều không đổi gì cả. Cây đào do đích thân cô trồng vẫn nở thơm ngát dù đang mùa thu. Ô... còn trên mặt nước kia không phải là những chiếc đèn hoa đăng cô dành được trong cuộc thi đố chữ đêm Trung Thu trên đất nhà Đường xưa sao? Còn kia, chẳng phải là chiếc áo choàng cô đích thân thêu tặng người đó sao?

Sao ngày xưa cô lại thêu tặng hắn nhỉ?

Hoa viên Mộc gia có một cái động lớn, cửa động rộng mấy chục mét, vô cùng sâu, người bình thường không thể vào được trừ phi phá vỡ được kết giới mà Mộc Kha giăng sẵn. Mộc Kha cô nhắc đến ở đây, chính là con đại mãng xà đang nằm cuộn mình trước mặt cô kia.

Hàm quản gia chắp hai tay, cúi chào cô và Mộc Kha rồi cáo lui. Một mình trong động, lại đối diện với con mãng xà lớn thế này, trông Bình Nhi mới nhỏ bé làm sao.

Mộc Kha khẽ cuộn mình. Tia nắng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào lớp vảy trên da hắn, óng ánh như khoác trên mình bộ kim cương giáp chói loà. Hắn chuyển mình như con quay, lát sau mới ló đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt rắn to vàng. Chiếc lưỡi ướt át không ngừng chuyển động.

Người thường nếu bắt gặp cảnh tượng này, ắt không khỏi khiếp sợ mà ướt quần, có khi vỡ tim chết luôn tức khắc ấy chứ.

“Cáo con, cuối cùng nàng cũng trở về rồi. Ta đợi nàng mãi.”

Giọng hắn vang vọng trong động tối.

Cáo con cáo con, cô nghe cách gọi này đến phát ngán rồi. Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô đâu còn là cáo con của hắn nữa.

“Mộc Kha, ngươi chớ quên, ta vốn không còn là thê tử của ngươi nữa, không còn là chủ của Mộc gia. Mau bảo người hầu kẻ hạ nhà ngươi sửa cách xưng hô với ta đi. Từ cái ngày ngươi phản bội ta, tình nghĩa giữa ta và ngươi đã chấm dứt, xin ngươi nhớ cho.”

Mộc Kha cựa mình, đôi mắt hơi cụp xuống. Từng câu từng chữ Bình Nhi vừa nói như nhát dao cứa vào tim hắn, đúng là năm xưa hắn có lỗi với nàng, bù đắp bao nhiêu cho đủ?

“Nàng hãy tránh xa Mạn Quân ra. Ta biết hắn có ơn với nàng nhưng ta không muốn nàng gặp nguy hiểm.”

“Vậy sao? Thế năm xưa kẻ nào là người truy cùng đuổi tận, đòi lấy mạng ta, còn chặt mất đuôi của ta đấy?”

Bình Nhi nhếch môi cười. Năm xưa cô thật quá ngây ngốc, đem hết niềm tin cả tình yêu trao cho hắn. Vì hắn mà cô bị đuổi khỏi Vạn Yêu Sơn, vĩnh viễn mất đi quê hương. Mà ngờ đâu chỉ trong một đêm, gia tộc vừa ban chiếu lệnh, hắn đã đòi lấy mạng cô, còn ngủ với ả đàn bà khác, để ả ta chà đạp cô trong nhục nhã. Trận chiến năm ấy đã khiến chân nguyên của cô vơi đi một nửa, còn bị liệt đi một chân. May nhờ lão thần vốn là tinh anh rừng trúc thương tình giúp đỡ, cho cô ở lại miếu, còn chăm sóc vết thương cho cô nên Bình Nhi sớm hồi phục. Ba trăm năm chăm chỉ tu hành, Bình Nhi gần như hồi phục trở lại, có điều cái chân bị què năm xưa trở nên yếu hơn. Đó hẳn cũng là lí do góp phần khiến Bình Nhi té lên té xuống mãi.

Câu chuyện tình cay đắng giữa cửu vĩ hồ núi Vạn Yêu và Cao thiếu gia của tộc săn yêu quái đã được viết thành sách, lưu truyền rộng rãi trong giới quỷ thần. Chẳng biết nhờ cách nào mà nhân gian vẫn truyền tai nhau câu chuyện này. Chỉ khác tên nhân vật chính đã được thay đổi, nhiều tình tiết thêm mắm dặm muối khiến Bình Nhi choáng váng. Nếu cô nhớ không lầm thì lão thần trúc kia cũng có một cuốn thì phải. Hôm nào lão vắng nhà, cô phải len lén đốt nó đi mới được.

“Ta biết, giờ ta có nói gì nàng cũng không tin. Ta thừa nhận mình là kẻ khốn kiếp nhất trên đời. Cáo con, ta gọi nàng đến đây chỉ để nói với nàng một điều rằng đừng đến gần Mạn Quân nữa. Gia tộc ta đang nhúng tay vào chuyện này, ta không muốn nàng bị liên luỵ.”

Bình Nhi càng nghe hắn nói càng thấy tức cười. Lại là cái gia tộc đáng hận đó. Gì mà đại diện chính nghĩa, trừ yêu diệt ma. Rốt cuộc chỉ là lũ thợ săn thấp hèn, chuyên truy lùng những yêu linh vô tội, rút cốt luyện đan chứ tốt đẹp gì. Chưa kể gia tộc nhà hắn lại là bán yêu, tính ra cũng mang một nửa dòng máu yêu quái, thế mà lại nhẫn tâm nhuốm máu đồng loại. Bình Nhi vô cùng hối hận, tự hỏi tại sao khi xưa có thể yêu một kẻ như hắn.

Mộc Kha gồng cả thân mình to lớn dài cả trăm thước lại, ánh sáng loé lên, hắn trở về hình hài con người thường thấy. Toàn thân không được lớp vải nào che phủ, bắp cơ nổi lồ lộ trên tay và chân cùng thân hình săn chắc thấp thoáng dưới ánh nắng nhạt nhoà. Cơ ngực hắn phập phồng liên hồi khi đứng trước Bình Nhi, lồng ngực như vỡ toang khi chìm sâu vào đôi mắt nhuốm màu căm hận của nàng. Nếu giờ đây trái tim chiến thắng lí trí, hắn sẽ không ngại ngần ôm chầm lấy người con gái trước mặt và kể hết nỗi lòng hắn giấu diếm suốt ba trăm năm qua. Hắn thật vô cùng hối hận khi năm xưa đã vụt mất nàng nhưng hắn không phản bội nàng, thật sự hắn vẫn còn rất yêu, rất yêu nàng. Giá như thời gian trôi ngược trở lại hay điều kì diệu nào đó xảy ra khiến mọi kí ức đau khổ giữa cả hai tan biến, hắn thề sẽ không bao giờ đánh mất tình yêu này một lần nào nữa, không bao giờ.

Nhưng sự thật thì hắn đã không làm thế. Hắn trần truồng đứng trước mặt Bình Nhi, ném cho cô ánh nhìn lạnh lùng mà cay đắng. Rồi hắn nở nụ cười đáng ghét thường thấy. Đúng rồi, chính là nụ cười này, nụ cười trước khi hắn rút dao đâm vào tim Bình Nhi và cắt đi chiếc đuôi của cô. Nước từ khoé mắt cô chảy ra còn trái tim hắn thì rỉ máu.

Mộc Kha khoác chiếc áo choàng vắt sẵn bên ngoài rồi ngoảnh lại hỏi Bình Nhi một câu.

“Nếu giờ ta nói Đinh Mạn Quân chính là Dực Thánh Vương, em trai vua Thuận Thiên, kẻ sẽ làm phản sau này. Nàng có tin không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.