[Dịch]Dạ Hồ

Chương 30 : Giải trừ​




“Bình Nhi? À… Người Đinh thiếu gia nói tới có phải cô gái họ Lục mà tôi gặp ở Trường Yên hôm trước không?”

Mạn Quân quay lại nhìn Mộc Kha như xác nhận. Thấy vậy hắn liền cười, khẽ lắc đầu, điềm nhiên đáp.

“Thiếu gia nhận lầm người rồi. Đây là học trò của tôi, tên Phiến, lặn lội theo tôi bôn ba nhiều năm, không được học lễ nghi nhiều, tính tình bộp chộp đã làm chuyện không phải với thiếu gia. Đinh thiếu gia, nay tôi thay học trò tạ tội với ngài, mong ngài không lấy ‘bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’.”

“Phiến?” Mạn Quân chậm rãi lập lại cái tên vừa nghe, xong lại nhếch mép cười. “Lần trước gặp ta rõ ràng bảo tên Gia Tển, ta nhớ rất rõ. Giờ lại tên Phiến, rốt cuộc có bao nhiêu cái tên?”

Mạn Quân vừa nói xong thì phía Đình An liền phát ra tiếng cười khúc khích của cả nam lẫn nữ. Đình An vốn dĩ định nhịn nhưng không kiềm chế được, bèn cười to nói với Mạn Quân.

“Đinh thiếu gia ơi, ngài ngẫm kĩ lại xem, đây đâu phải là cái tên.”

“Không phải tên thì là gì… Cơ mà khoan đã! Gia Tển… Gia Tển là ‘tên giả’?” Mạn Quân lẩm nhẩm lại hai chữ mình vừa nói, hai má trở nên đỏ gay gắt khi biết mình bị lừa, chỉ tay vào người Đình An hét lớn. “To gan! Dám lừa cả ta? Cái tên thích khách đáng chết nhà ngươi, quả là chán sống rồi đây mà!”

Nói rồi, Mạn Quân lao ngay đến chỗ Đình An túm lấy vạt áo cô. Ngay tức khắc, Mộc Kha vội nhảy vào can ngăn, hy vọng cứu vãn tình hình.

“Đinh thiếu gia xin bớt tức giận. Học trò tôi tuổi còn nhỏ, hành sự lỗ mãng, ngài đừng nóng nghe tôi giải thích đã. Đinh thiếu gia!”

Bị hai người đàn ông ngăn cản không cho tiếp cận, Mạn Quân đành phải buông tay ra, chống nạnh thở dốc.

“Học trò ngươi phạm tội mưu sát đã là tội lớn, lại còn đem ta ra làm trò cười. Ta ngay thẳng cái gì cũng nói thật cho y biết, còn tha cho y. Ta đúng là đã mất cảnh giác rồi, quá nhẹ dạ rồi!”

Đúng là nghĩ lại, Mạn Quân mới thấy mình bị điên khi bỗng dưng lại mở lòng với một người xa lạ, chưa kể hôm sau gặp lại phát hiện cô là thích khách vẫn quyết định thả cô đi. Anh còn tưởng mình bị hồng nhan làm si mê lú lẩn, hôm nay nhìn lại quả là ‘có mắt như mù’, cô không những không có điểm nào giống Bình Nhi mà cũng chẳng đẹp như trong trí nhớ, rõ ràng quyết định tha tội cho cô không phải do anh yếu lòng trước dung mạo tuyệt trần mình vẫn nghĩ mà là do đầu óc anh có vấn đề mới đúng.

“Thầy Mộc, ta xin lỗi, không thể nể mặt ngài, học trò ngài đã phạm phải tội lớn, không thể dung tha. Nếu đúng như ngài nói ngài một lòng tận trung với đức vua thì với người có thân phận như ta, chuyện này phải giải quyết cho ra lẽ.”

Đoạn anh dứt áo quay lưng bỏ đi. Đường rừng dễ vào khó ra, tưởng anh vì không tìm được đường mà quay lại thương lượng với Mộc Kha, nào ngờ lại rút ra một nỏ giắt chân, đốt lửa vào đầu tên rồi bắn thẳng lên trời. Đây là cách báo tin anh nghĩ ra, trước đó đã bàn bạc trước với Khánh, chỉ cần thấy mũi tên lửa bay lên trời sẽ lập tức chạy đến cứu viện. Bây giờ trời cũng đã xế chiều, ánh lửa nhỏ nhoi dù gây chú ý cũng không bay được xa, không lâu thì tắt vụt, hoàn toàn trái với mong đợi.

“Đinh thiếu gia, ngài đừng đi một mình, rất nguy hiểm, chi bằng đi cùng chúng tôi, có gì còn có thể đỡ đần cho nhau.” Mộc Kha hướng mắt nhìn bóng lưng Mạn Quân, nhỏ nhẹ khuyên.

“Đỡ đần cho nhau hay hại nhau vẫn còn chưa biết!” Mạn Quân không thèm ngoảnh đầu lại, ương bướng rẽ nhánh đi tìm mấy cành cây khô gom lại một chỗ định đốt lửa.

Đáng lý bây giờ ba người Mộc Kha, Đình An, Bình Nhi đã có mặt ở nhà nhưng nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một người không mong được gặp, thành thử cả ba không thể bỏ mặc người này ở lại mà một mình bay về được, huống hồ người này lại là mấu chốt quan trọng trong kế hoạch họ đang tham gia.

“Đình An, lần trước anh bảo khi nào vợ chồng Vũ đại nhân sẽ tiến hành đổi tên cho con nuôi?”

Đình An bấm tay, ghé đầu đáp khẽ.

“Theo ta tính thì phải năm ngày nữa.”

“Ngày mai có được không? Gia đình Vũ đại nhân sắp đưa cái Nhi sang Đinh phủ dự tiệc, sợ sẽ làm hỏng kế hoạch.”

“Đến đấy không phải cứ cáo bệnh là xong ư?”

Mộc Kha thở hắt, giọng nặng nề.

“Anh thấy đấy, mọi chuyện lại không trong những gì dự tính, nếu lần này không nhờ Vũ đại nhân ra mặt, cái Nhi khó thoát tội. Nhất định phải dẫn con bé theo.”

“Chú nghĩ kĩ chưa? Tội Bình Nhi phạm phải không phải tội nhỏ, là tội mưu sát thiên tử, là mưu phản đấy! Vũ đại nhân cho dù có có là con cháu đức vua đi chăng nữa cũng không tránh khỏi bị liên luỵ. Chú nghĩ ông ấy sẽ vì đứa con gái nuôi mới nhận này mà hy sinh cả dòng họ sao?”

Trái với thái độ bất an của anh, Mộc Kha lại khá là bình thản, chân mày cũng từ từ nhíu ra, ánh mắt tràn ý cười, nói như giễu.

“Anh nghĩ Mạn Quân thật sự sẽ tố giác Bình Nhi chuyện lần này ư?” Đối diện với vẻ khó hiểu của Đình An, Mộc Kha liền tiếp lời. “Mạn Quân thích Bình Nhi, chắc chắn sẽ không dồn con bé vào chỗ chết. Đợi cậu ta nguôi ngoai, chúng ta mượn một cớ lấp liếm chuyện này là ổn.”

“Nhưng chú vừa bảo còn bé không phải Bình Nhi còn gì?”

“Anh nghĩ cậu ta tin ư?” Mộc Kha khẽ nhướn mày, đoạn liếc về phía Mạn Quân lúc này đang chăm chăm quan sát Bình Nhi. “Tôi chắc là bây giờ cậu ta cũng đang rất mâu thuẫn với suy nghĩ của mình. Mà cho dù cậu ta không tin đi nữa, tôi cũng có cách làm cho cậu ta tin.”

“Sao chú lại tự tin như vậy? Trực giác con người cũng có thể sai, huống hồ…”

Không để Đình An nói hết câu, Mộc Kha từ tốn chỉ tay vào ngực của mình rồi hếch cằm sang Bình Nhi và Mạn Quân. Đến lúc ấy Đình An mới chợt nhớ ra một chuyện cốt lõi, trong người của Mạn Quân có một mảnh chân nguyên của Bình Nhi, cho dù là chân trời góc bể, chết đi sống lại, cả hai không thể tách rời nhau mà cũng sẽ vô duyên vô cớ muốn bảo vệ đối phương.

*

Sau khi hành lễ xong, Đình An cáo lui trở về, Vũ Hoài Nam liền đưa cho Bình Nhi một tấm thẻ gỗ, trên khắc rõ hiệu “Nữ trưởng Vũ gia”, tên “Vũ Ngọc Phiến”. Như Y cũng được nhận thẻ nhưng tên thì vẫn giữ nguyên vì con bé vốn đã mang họ “Vũ”, tên thì theo ý Đình An vẫn là tên thích hợp với Vũ gia nên không đổi.

“Thầy đã không còn làm quan từ lâu nhưng thẻ gỗ thì vẫn cần, phòng trường hợp có người làm khó dễ hai con. Hôm qua trong làng bỗng dưng xuất hiện hổ giữa ban ngày ban mặt, thầy và u con vô cùng lo lắng không biết hai con trên đường xảy ra chuyện gì, may thay là bình an vô sự trở về. Thời gian hai con tránh không nên một mình ra ngoài thì hơn.”

Nghe dặn dò của thầy, hai người con gái cùng lúc đáp “vâng” một tiếng. Vũ Hoài Nam gật đầu nói tiếp.

“Thầy đã hẹn đại phu chốc nữa sẽ sang bắt bệnh cho cái Nhi. Nghe đồn rằng ông ấy chữa bệnh có tiếng, không biết chừng lần này sẽ có hy vọng.”

Trong lòng Bình Nhi vô cùng cảm kích. Từ lúc biết cô bị chứng bệnh lạ, vợ chồng bọn họ không những không vì vậy mà xa lánh, trái lại còn nhận nuôi cô cùng dốc sức chữa trị cho cô. Tấm lòng của vợ chồng họ, cô không biết làm thế nào để đáp trả tương xứng, càng hổ thẹn vì bệnh tình của mình chỉ là giả mà thôi. Nhưng có điều lần này Mộc Kha đã bảo cô không cần phải đeo mạng, có nghĩa là chuyện cô được chữa khỏi hẳn là chuyện trong tầm tay.

Vũ Hoài Nam dặn dò mấy câu rồi rời đi. Mẫy bữa nay cửa tiệm làm ăn khá khẩm, Vũ đại nhân bận tối mặt, hiếm khi ở nhà như dạo trước. Kể ra đó cũng là chuyện tốt, việc bọn cô có thể làm để trả ơn cho Vũ gia đều đã làm hết sức rồi.

“Vậy bây giờ, em phải gọi chị là chị Phiến rồi nhỉ?” Như Y nhoẻn miệng cười đằm thắm, đôi mắt tĩnh lặng như rừng cây, đúng nghĩa ra dáng tiểu thơ khuê cát.

Nhớ lại hôm qua khi ba người trở lại chỗ Vũ tộc và An Lạc Độc sau khi đưa Mạn Quân về phủ an toàn, bọn họ liền gặp được Như Y. Khi thấy bọn họ, cô bé xinh xắn, ánh mắt trong ngời bỗng chốc biến thành một cô nương yêu kiều, diễm lệ, ai thấy đều phải động lòng. Đứng sau lưng cô là một người trông khá bẩn thỉu, trông đầu tóc và quần áo không khỏi làm người khác liên tưởng đến một tên ăn mày, nhưng tên ăn mày này nhìn kĩ lại là con gái.

“Lục cô nương có nhớ ra tôi không?” Như Y chậm rãi cất tiếng hỏi, đôi môi khẽ mỉm cười.

Bình Nhi quay lại nhìn Mộc Kha như thể muốn hỏi việc này là sao thì cô gái kia lại lên tiếng.

“Cô nên nhớ ra tôi vì lần trước chúng ta đã từng gặp nhau.”

“Ở đâu?”

“Thì… ở trong rừng dạo ấy, lúc tôi bị truy sát, cô đã cứu tôi đưa về chỗ Sơn Thần. Khi tôi tỉnh dậy, chưa kịp cảm tạ cô đã đi mất, sau đó tôi lại bị người của Vũ tộc truy đuổi, trúng phải tà thuật, hoá thành một đứa trẻ.”

“Ra là vậy.”

Dù rất ngạc nhiên nhưng Bình Nhi chỉ thốt ra được ba từ, cảm giác gần gũi như chị em ruột thịt trước kia giữa cô và Như Y, giờ đây đứng trước cô gái này bỗng chốc ta biến như bọt biển.

“Vậy bây giờ cô muốn thế nào?”

“Sao cơ?”

Bình Nhi nhẫn nại lặp lại, trong tâm không còn cảm giác lưu luyến, khắn khít như trước nữa mà hoàn toàn lạnh nhạt như nước lã. Như Y có hơi khựng lại, ngỡ rằng cô sẽ hỏi thêm vài câu, ai ngờ lại dứt khoác tuyệt tình như vậy, mau chóng nở nụ cười.

“Tôi muốn trả ơn cô.”

“Không cần.” Bình Nhi giơ tay chối từ. “Qua những gì cô nói, chắc là bây giờ cô đã lấy lại được nguyên trạng rồi, Như Y lúc chín tuổi cũng không còn nữa, cô muốn đi đâu thì đi. Vũ gia chắc sẽ đau lòng mấy hôm, nhưng xét cô chỉ là con nuôi được nhận vài bữa, tôi nghĩ đâu sẽ sớm hoàn đó thôi.”

Mộc Kha trông thái độ cứng rắn của cô thì rất ưng ý, vội đưa tay tiễn người.

“Vũ cô nương, cái Nhi nhà tôi đã nói như thế, cô không cần miễn cưỡng ở lại. Cô sống tốt đã xem như báo đáp con bé rồi.”

Đoạn hắn quay sang kính cẩn nói với chỉ huy An Lạc Độc có chuyện muốn bàn riêng thì lại bị ông ta từ chối thẳng.

“Có nó ở đây, ta tuyệt đối sẽ không bàn đại sự.”

Nói rồi ông ta liếc mắt gườm Đình An, chỉ thấy y lẳng lặng ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác, vẻ mặt đầy tâm sự. Không cần nói, tất cả mọi người ở đây đều biết, người đàn ông cao lớn trông uy nghiêm, dữ tợn này chính là thầy của Đình An, Đình An chính là con ruột ông ấy. Nhưng sau này vì làm trái ý thầy mình, Đình An đã bị ông ấy đuổi đi, từ đó chu du khắp nơi, từ một vị tướng oai phong, lừng lẫy của An Lạc Độc trở thành kẻ tứ cố vô thân, lấy việc xem bói làm nghề kiếm sống.

Mộc Kha vừa định mở lời, Đình An đã vội chặn họng hắn.

“Không cần nói gì cả. Tôi tự đi.”

“Cái Nhi, em cũng tránh mặt một lát. Anh có việc cần bàn với Trần tướng quân.”

Bình Nhi vâng lời tránh mặt nhưng Như Y và cô gái lem luốc đi theo cô ta vẫn được phép ở lại, không biết là có chuyện gì. Khoảng một nén hương sau, Mộc Kha mới trở ra, hơn nữa còn dẫn theo hai người nữa. Lúc này người của An Lạc Độc nhân lúc trời chưa tối cũng vội thoát lui, rầm rộ cưỡi ngựa nhảy qua một hố đen khoét dọc, trở về yêu giới.

Vũ Như Y cẩn trọng bước từng bước theo sau Mộc Kha, vẻ mặt vẫn kênh kiệu như cũ, đăm đăm nhìn Bình Nhi. Bình Nhi vẫn bình tĩnh dõi mắt về phía hắn, bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chờ nghe hắn nói.

“Bình Nhi, Như Y thật ra là Thánh nữ của Vũ tộc. Đáng lẽ cô ấy sẽ là người kế nhiệm mẫu thân mình nhưng lại có kẻ làm phản. Cô ấy ở cùng chúng ta lâu ngày ắt đã biết phần nào kế hoạch của chúng ta, không thể để cô ấy rời đi, chúng ta buộc phải giữ cô ấy lại.”

“Nhưng mới có mấy hôm, Như Y không thể tự dưng trở thành một thiếu nữ thế này. Chưa kể chúng ta sẽ ở lại đấy một thời gian dài, có dùng thuật biến hình cũng không giữ được lâu.”

“Chuyện này thì còn đợi cô lo? Ta đường đường là Thánh nữ Vũ tộc, ba cái pháp thuật cỏn con nào làm khó được ta?”

Như Y khoanh tay nói với giọng điệu cao ngạo, dường như còn có vài phần thách thức Bình Nhi. Tuy cô không nói gì, những người có thái độ như vậy lúc trước cô thấy đã quen nhưng Đình An lại thấy không vừa mắt, liền nói.

“Ta biết Thánh nữ Vũ tộc pháp thuật cao cường, không ai sánh nổi. Nhưng khi cô còn là một đứa bé rất ngoan ngoãn, lại biết nghe lời, tính tình cô bây giờ như thế không sợ vợ chồng Vũ gia nói cô bị tà nhập sao?”

“Ngươi nói cái gì? Nói ta bị tà nhập là có ý gì?” Như Y lập tức trừng mắt với Đình An, bốp chát. “Các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Chỉ là một đám tay chân của An Lạc Độc, sao có thể sánh với Thánh nữ như ta?“

Rồi cô ta lần lượt chỉ vào mặt từng người, nhếch môi cười bỡn cợt.

“Ngươi đừng tưởng ta không biết các ngươi là ai. Một tên phản đồ của An Lạc Độc, một con chó của Cao tộc và cả… một dạ hồ chuyên mang xui xẻo cho người khác. Các ngươi nghĩ mình là ai? Dựa vào đâu mà dám nói ta chứ? Được đưa ta về là phước mấy đời nhà các ngươi. Ta chính là Thánh nữ của Vũ tộc! Là Thánh nữ!”

Cô ta bỗng lồng lộn như một con ngựa điên. Bình Nhi không hiểu, tại sao một cô bé đáng yêu, xinh xắn như thế mới đó lại biến thành một người như thế này, không có cái gì là lọt vào mắt, không có gì là lọt được vào tai, cứ như biến thành một người khác vậy.

Cách duy nhất để đối phó với những người như thế này là không làm gì cả. Cho nên cả ba chỉ ngấm ngầm trao đổi ánh mắt với nhau rồi âm thầm rút lui, bỏ Như Y lại. Như Y chỉ biết đứng trơ người nhìn ba người rời đi, mọi biểu lộ đều được đè nén lên đôi mắt bấy giờ đã hơi hoen đỏ. Tì nữ trông giống ăn mày theo sau cô ta tức giận thay chủ mình, vội mắng theo nhưng bọn họ đã bay đi xa.

“Chủ nhân, chủ nhân, phải làm thế nào đây? Nếu bọn họ không nhận chúng ta, chúng ta… chúng ta sẽ chết đấy!” Nữ tì nọ nửa đứng nửa quỳ, mếu máo khóc với Như Y.

“Lưu Nghi, em đứng lên đi.” Như Y nắm tay cô gái đỡ dậy, tuy nước đã chất đầy khoé mắt nhưng lệ không chảy, gương mặt vẫn vô cùng lạnh lùng. “Nhân cơ hội Vũ tộc vừa bị An Lạc Độc đuổi đi, em hãy trốn đi, sang đất Bắc. Ta nghe nói yêu quái bên ấy có thể mở được cửa Cửu Châu (1), em hãy đến đó sống, đến được đó rồi sẽ không lo bị Vũ tộc truy đuổi nữa.”

“Vậy còn chủ nhân? Người vừa chọc giận bọn họ, bọn họ không nhận người nữa. Nếu Vũ tộc mà biết ở đây người không có ai che chở, chúng sẽ lại tìm đến giết người!”

“Ta sẽ không sao, em đi đi.” Như Y liền ngoảnh mặt đi, che giấu dòng nước mắt vừa chực trào ra. “Em theo ta chỉ tổ phiền phức, vướng víu tay chân ta mà thôi. Đi đi!”

“Chủ nhân!” Lưu Nghi gào lên, túm lấy áo cô.

“Đi!”

“Khóc lóc cái gì?”

Bỗng một tiếng nói vang lên, cắt ngang khung cảnh sướt mướt. Đình An từ sau rặng cây cười cười tiến lại, ánh mắt nhìn hai người như thể thích thú lắm. Bình Nhi cách Đình An một khoảng, Mộc Kha lại cách hai người họ một khoảng xa hơn, không lại gần mà chỉ âm thầm quan sát. Trời đã nhá nhem tối nên ngoại trừ Đình An đang đứng gần bọn họ thì Bình Nhi và Mộc Kha đứng dưới tán cây tối, người bên phải, người bên trái trông giống hệt như tượng đá, thoáng có chút lạnh lẽo, nổi da gà.

“Sợ chết như vậy thì cứ theo bọn ta. Ban nãy còn ra vẻ làm gì?”

“Vũ tộc bây giờ rất loạn, lại xảo trá không thua Cao tộc, chưa giết được ta, chúng sẽ không chịu bỏ cuộc đâu.”

Nghe câu trả lời của Như Y, Đình An ngửa cổ bật cười, cười cho đã, anh quay mặt lại hỏi hai “tượng đá”.

“Hoá ra Thánh nữ sợ liên luỵ chúng ta! Anh đây không sợ, hai người có sợ không?”

Từ trong rừng sâu thăm thẳm, một giọng nói văng vẳng vang lên, giọng còn lại hình như là tiếng cười.

“Chúng ta về thôi! Vũ gia bây giờ giàu như thế, không ngại thêm bát đũa đâu.”

Vậy là mọi chuyện được giải quyết như thế.

Mặc dù đứng cạnh cô bây giờ vẫn là Như Y lúc nhỏ nhưng cảm giác không giống như trước, giữa hai người như có bức tường thật dày ngăn cách, làm thế nào cũng không trở về thân thiết như xưa nữa.

Sau khi đại phu đến khám thì bắt cho Bình Nhi than thuốc uống, dặn dò kĩ lưỡng rồi rời đi. Mai Hồng thay mặt chồng tiễn đại phu ra tận cửa chính, lo lắng hỏi.

“Con gái ta thế nào hả ông? Có trị được không?”

Đại phu gật đầu cười hiền, đáp.

“Bệnh của cô nhà trước đây tôi từng gặp qua nhưng biến chứng không lên đến mặt. Do trước đây có lẽ đã ăn phải thức ăn không tốt nên trong máu có sinh vật sinh sống làm da nổi mẩn khi tiết trời khắc nghiệt. Bà lớn yên tâm, tôi đã kê đơn thuốc cùng để lại ít thảo dược hiếm, uống thuốc đều đặn là sẽ khỏi ngay thôi.”

Mai Hồng nghe thế thì mừng hết lớn, vội cảm tạ đại phu nọ. Đến trưa Vũ Hoài Nam về, bà liền mừng rỡ báo tin cho chồng biết, đúng lúc có một người quen vừa săn được mấy con bồ câu béo trong rừng đem biếu Vũ gia, ông liền lấy đó làm bữa trưa, sẵn dịp ăn mừng.

Thịt bồ câu được đầu bếp trong nhà chế biến thành nhiều món: chiên, xào, cháo, canh… Khi thịt bồ câu được bưng ra, Mai Hồng vui vẻ gắp bỏ vào bát Như Y một miếng.

“Ăn đi con gái. Bình Nhi, con cũng ăn đi.”

“Dạ vâng…” Như Y đơ người nhìn những món ăn thịnh soạn bày trên bàn rồi lại nhìn miếng thịt trong bát cơm của mình, do dự cầm đũa.

“Sao vậy con? Hay là ăn bát cháo bồ câu này trước nhé!”

Như Y lầm lì không đáp, tay cứ siết chặt đũa.

“Sao vậy? Trông con có vẻ không khoẻ. Có sao không?” Vũ Hoài Nam lên tiếng khi thấy người Như Y đổ mồ hôi ròng ròng, mặt tái xanh.

“Dạ vâng. Lúc nãy dạo chơi ngoài vườn, không cẩn thận hình như bị trúng gió rồi ạ!”

Vậy là tức tốc, Mai Hồng cho người dìu cô về phòng nghỉ rồi lại gọi đại phu sang khám bệnh. Kết quả tuy không xấu nhưng cần phải để cô tịnh dưỡng mấy ngày. Mai Hồng nghe thế thì yên tâm nhưng Vũ đại nhân là ôm chút sầu muộn, nghỉ đến buổi yến tiệc ngày mai lòng càng không yên.

“Con bé đột nhiên trở bệnh như vậy, ngày mai làm sao tham dự tiệc ở Đinh phủ chứ?”

“Ông ấy… Con cái bệnh hoạn ông không lo, lại đi nghĩ không đâu vậy.” Mai Hồng nhẹ nhàng quở trách.

“Bà nói cũng phải. Tôi hồ đồ rồi. Tôi cáo quan đã lâu, với nhân dân chỉ làm chút việc như muối bỏ bể, không biết tại sao Đinh đại nhân lại cho gọi gia đình chúng ta. Chỉ e…”

“Chỉ e thế nào?”

“Chỉ e triều đình lo ngại tôi được lòng dân, tranh quyền với đức vua, miệng bọn gian thần không đùa được. Sợ là… Thôi để một lát tôi viết một lá thơ gửi ông Trần nhờ ông ấy trông coi gia hộ. Nếu tôi có mệnh hệ gì cũng sẽ cố gắng không làm liên luỵ đến bà và sấp nhỏ.”

Mai Hồng chợt rơi nước mắt, ngước mặt nhìn chồng đầy quở trách. Tuy đã lường trước từ lâu nhưng bà lại không muốn nhắc đến chuyện này, càng không muốn nghe những chuyện không vui. Chồng bà như thế nào, bà là người hiểu rất rõ. Cách để không làm tổn thương sâu sắc một người chính là làm tổn thương người đó trước. Mấy năm nay ông vẫn luôn dùng cách đó với bà, nhưng lần nào nghe xong bà cũng rơi lệ, chỉ là nghe càng nhiều thì lệ càng ít đi thôi.

“Mong là lần này cũng như những lần trước, vạn sự bình an, gặp dữ thì hoá lành.”

*

Đinh phủ trước giờ vốn đã xa hoa lộng lẫy nhất vùng, nay lại càng tráng lệ hơn, chưa kể lại còn nườm nượp khách khứa, kiệu chất đầy sân, xe ngựa xếp đầy đường, chen hết lối đi. Quà cáp không phải bàn cãi, cả phủ tuy rộng là thế nhưng lại không đủ chỗ chứa quà.

Vũ gia tuy bây giờ cũng thuộc hàng thương nhân giàu có nhưng không thể so bì với những vị quan lớn trong triều, thay vì những món quà xa hoa, quý hoá, Vũ Hoài Nam lại khiêm tốn hơn, chỉ tặng một bộ ấm bằng gốm men ngọc. Tuy bấy giờ người trong và ngoài nước đều rất ưa chuộng sản phẩm thế này nhưng so với những món quà khác Đinh phủ nhận được thì Vũ Hoài Nam lại bị nói là keo kiệt.

Nhưng không ngờ, trong số hàng trăm món đồ xa xỉ, Mạn Quân lại đặc biệt để ý mỗi bộ ấm ấy. Chiếc ấm tròn đơn giản nhưng bóng như ngọc, phủ bên ngoài một lớp men dày màu xanh mát, điểm xuyết một vài hoa văn nhỏ chạm rỗng chỗ tay cầm và nắm ấm trông vô cùng thanh tú. Bộ tách đi kèm nho nhỏ bề ngoài trông cũng trang nhã như vậy nhưng để ý kĩ bên trong có chạm hoa sen xung quanh, đường nét vô cùng tinh xảo, hẳn phải là nghệ nhân xuất chúng lắm mới tạo ra được một tác phẩm như vậy.

Ngắm đi ngắm lại, anh liền gọi một người hầu lại hỏi về chủ nhân của món quà, khi nghe là Vũ đại nhân thì có chút bất ngờ, sau lại càng trân quý, thầm nghĩ: “Bình Nhi con gái ông ấy ta đã ưng ý, nay thầy cô ấy lại càng làm ta ngưỡng mộ hơn, chuyến này đúng là không uổng công ta.”

“Gia đình Vũ đại nhân giờ đang ở đâu?”

“Dạ sao ạ? Ý cậu là ông Vũ ấy ạ? Đang ngồi ở sảnh chính cùng những người khác chờ cậu ạ!”

Nghe rồi, Mạn Quân vui vẻ bước đi, không quên dặn dò gia nhân nọ cất hộ mình bộ ấm. Vừa bước vội, anh vừa gọi to.

“Nguyễn Khánh! Nguyễn Khánh!”

“Cậu gọi con?” Khánh hớt hãi chạy đến khi nghe tiếng la như cháy nhà.

Không thèm ngoảnh mặt nhìn y lấy một, Mạn Quân bước một mạch qua các sảnh, băng qua sân sau vườn, vừa đi vừa phủi phủi quần áo.

“Trông ta thế nào? Có ổn không? Lúc nãy ngồi ngựa gấp về đây nên có hơi xộc xệch, tóc thế nào? Có rối không?”

“Dạ? Để con bảo một gia nhân đến chuẩn bị giúp cậu. Nói thật thì trông có hơi không chỉn chu.” Khánh hì hục cố bước cho kịp Mạn Quân.

Anh lườm y một rồi cười toe.

“Đúng là chỉ có ngươi dám nói thẳng với ta. Cũng được, gọi người nào có thẩm mỹ tốt một chút. Ta không muốn thành trò cười cho đám quan quyền hám lợi trong một ngày như hôm nay đâu.”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh tự tin đi đến sảnh lớn, lúc này mọi người đã có mặt đông đủ, vừa trông thấy Mạn Quân, tất cả đều lập tức đứng dậy, niềm nở tâng bốc anh đến tận mây xanh. Đám người này ai cũng rõ Mạn Quân là con nhà quyền quý, có gia thế lại lắm tiền nhiều của. Thầy anh là Thị lang được đức vua hết lòng tin cậy, ban cho họ Lý, vì thường xuyên được cử đi sứ nên mọi việc lớn nhỏ trong phủ anh đều quán xuyến chu toàn dù tuổi đời còn trẻ, lại thường hay đi khắp nơi phân phát gạo, mỗi lần ra tay vô cùng rộng rãi, tiếng thơm vang xa. Mấy khi có dịp Đinh phủ rộng cửa đón khách nên ai nấy đều sẵn dịp tranh thủ lấy lòng, kết thâm giao với gia đình lừng lẫy nhất nhì kinh thành này.

Mạn Quân niềm nở tiếp đón dù trong lòng biết rõ bụng dạ từng kẻ từng kẻ trong đây. Sổ sách mấy năm này Nhân Nghĩa đều báo hết cho anh biết, hoạch định thu chi, số tiền cứu trợ dân chúng so với ngân lượng triều đình phân phát bị ăn chặn thê thảm. Nếu không vì gần đây phụ hoàng đang đau đầu dẫn binh dẹp Man thì anh đã gom hết đống bằng chứng mình thu được, cắt chức hết bọn tham quan, nịnh thần.

Khi tất cả đã yên vị chỗ ngồi, mâm trên mâm dưới sắp đủ cả, mọi người bắt đầu nâng chén. Đang lúc vui vẻ, anh bỗng đứng dậy, cao giọng hỏi.

“Mọi người có biết vì sao hôm nay ta mời mọi người đến đây không?”

Tất cả đều nhìn nhau, có người thưa.

“Chúng tôi nghe bảo thầy cậu đây vừa được đức vua ban thưởng, gọi mọi người đến chung vui.”

“Ha ha… Ngài thật biết nói đùa. Nếu là tiệc của thầy ta, ông ấy đã không vắng mặt trong một ngày như hôm nay rồi.”

Mọi người lại nhìn nhau, thầm thì gì đó. Mạn Quân bất cười, tự tay rót một chén rượu, nâng chén bằng hai tay, uống cạn rồi nói.

“Thật ra hôm nay ta gọi mọi người đến đây là vì muốn thông báo với mọi người một tin. Ta muốn cưới một trong số con gái các vị.”

Tiếng xì xào lại tiếp tục vang lên, bầu không khí bỗng trở nên phấn khởi hơn bao giờ hết. Vừa dứt lời, anh quét mắt nhìn qua một lượt những trụ cột đang có mặt ở đây rồi dừng lại ở phía Vũ Hoài Nam, hai mắt sáng ngời.

“Ông Vũ, ông thấy sao? Tôi nghe nói ông có hai người con gái, có thể gả cho tôi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.