Kẻ trộm cất tiếng gọi từ trên lầu xanh. Không nghĩ ngợi nhiều, Binh Nhi đạp một đạp lên con sư tử đá trước cổng, bay thẳng lên lầu, thu hút cái nhìn của đám đông. Người dân bên dưới thi nhau chỉ trỏ, luôn miệng gọi cô là tiên nữ nhưng cũng có người gọi cô là yêu quái, còn có người cho là võ công cô cao cường.
Vừa chạm mặt nhau, Bình Nhi liền tung chân đá cái bàn gỗ về phía tên trộm. Hắn nhẹ nhàng ngã người ra sau làm chiếc bàn đập thẳng vào tường, vỡ vụn. Những thực khách ngồi đó đua nhau quăng chén, quăng đũa bỏ chạy tán loạn xuống lầu. Chưa hết, Bình Nhi còn ném thêm mấy cái ghế , hất tung chiếc bàn khiến chén dĩa bay thẳng vào người tên trộm khiến hắn vất vả né tránh. Mảnh vụn bàn ghế, mảnh sành, mảnh gốm văng khắp phòng. Hắn nở nụ cười thách thức cô, lắc lư cây trâm rồi chạy biến ra ngoài.
Cả hai triển võ trên hành lang lầu một, bay tới bay lui như chim lượn, cuối cùng ngã sầm vào một căn phòng. Cửa bật tung làm hiện ra hình ảnh đôi trai gái đang làm chuyện thiếu tế nhị. Đôi nam nữ đang yêu nhau tha thiết, vừa thấy Bình Nhi và tên trộm liền la toáng lên. Cảnh tượng khó nhìn làm Bình Nhi vô cùng bối rối. Tên trộm cũng đứng dậy, tạm hoãn trận đánh, chắp tay xin thứ lỗi rồi cáo lui, nhẹ nhàng khép cửa, còn khuyên đôi nam nữ tiếp tục.
Lợi dụng sơ hở, Bình Nhi đá chân hất văng cây trâm rơi xuống lầu. Lần này Bình Nhi nhanh hơn hẳn, tung thêm một chưởng vào ngực đánh gục đối phương, trực tiếp hạ cánh xuống đại sảnh nhặt cây trâm, cẩn thận nhét vào túi áo trong. Đúng lúc đó, một người đàn bà múp míp, ăn mặc cao sang, hẳn là tú bà của lầu xanh, từ ngoài ập vào, kéo theo một toán đàn ông mặt mũi bặm trợn. Bà ta la hét, chỉ tay cho họ đến bắt hai tên gây náo loạn.
Cả lũ lao vào túm lấy cô đầu tiên rồi mới lao lên trên định tóm lấy người đàn ông lạ mặt đánh nhau với cô lúc nãy. Nhưng đáng tiếc, hắn ta đã bốc hơi theo làn khói, không để lại chút dấu vết gì.
Bình Nhi bị nhốt vào một căn phòng chật hẹp, ẩm thấp, hơi bốc mùi. Có giường nhưng không gối chăn, không bàn ghế. Cô biết giờ có gào thét cũng chẳng được gì nên đành đợi đến đêm sẽ dùng phép trốn ra ngoài, ngụỵ tạo hiện trường giả để ai cũng nghĩ cô phá cửa chạy thoát.
Trái với những gì mong đợi. Sau vài canh giờ dọn dẹp, lầu xanh lại mở cửa, đón tiếp những kẻ đam mê tửu sắc hay quan lại tìm chốn mua vui. Mùi xạ hương toả ra nồng nặc từ phía ngoài cửa. Bình Nhi dùng trâm đục một lỗ nhỏ trên miếng dán cửa. Thấy cảnh trai gái bám nhau, chuốc rượu say mèm rồi kéo nhau vào phòng mà cô không khỏi gai mắt. Cảnh tượng này cô không lạ gì nhưng đây là lần đầu được tận mắt chứng kiến gần đến thế.
Một lát sau, nến trong đại sảnh tắt gần hết. Bầu không khí trở nên im lặng, nhường chỗ cho một giọng hát, một tiếng đàn say đắm lòng người. Cái lỗ quá nhỏ nên Bình Nhi không nhìn toàn diện khung cảnh bên ngoài được, càng không trông rõ mặt nàng ca kỹ kia, chỉ thấy thấp thoáng bóng người vừa đàn vừa xoay người uyển chuyển trong ánh nến lập loè. Giọng hát mượt mà, cao vút như muốn chạm đến ánh sao, mềm mỏng mà cứng cỏi, đằm thắm mà hờ hững làm lòng người bâng khuâng.
Mãi đến gần sáng, khi khách khứa tản gần hết, cửa mới được mở ra.
Binh Nhi tựa lưng lên tường gật gù ngủ, không dám ngủ trên giường vì sợ say giấc, không biết ai sẽ làm gì mình nên rất đề cao cảnh giác. Nghe thấy tiếng động, Bình Nhi lập tức đứng dậy. Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, liếc mắt nhìn cô nở nụ cười mỉm. Viền mắt kẻ đậm, môi đỏ chót choét, cả người đầy uy lực. Cô đoán người đàn bà này đích thị là tú bà cầm đầu nơi đây. Tên đầy tớ theo sau vội đặt một chiếc ghế cho bà ta ngồi, tên khác dâng trà còn một hầu gái khác đứng quạt. Người đàn bà ra hiệu cho hai tên đầy tớ, xông tới khoá chặt tay Bình Nhì, đạp chân cho cô quỳ xuống. Bà ta nhón người đứng lên, tiến đến chỗ Bình Nhi, một tay cầm tách trà, một tay nâng cằm cô lên, nhìn cho rõ.
“Cũng khá xinh đẹp đấy.”
Vừa nói xong, bà ta nhấp một ngụm trà, phun thẳng vào mặt cô. Bình Nhi nhếch miệng cười, gương mặt hết sức lạnh nhạt.
“Không dùng phấn son luôn à? Quả là hàng hiếm.”
Người đàn bà xoay người trở lại ghế ngồi.
“Bà muốn gì?” Giọng cô hết sức bình tĩnh, chẳng có chút gì run sợ. Trước đây cô từng ở chung với trộm cướp, há chẳng lẽ lại cụp đuôi trước bọn buôn phấn bán hương này?
Bà ta ném một xấp giấy trước mặt cô rồi điềm tĩnh uống trà. Tiền bàn ghế, thức ăn, sửa chữa, đền bù thiệt hại. Tất cả hết năm trăm lạng bạc. Đúng là chiêu trò lừa bịp.
“Ơ, cái gì đây?” Bình Nhi giả ngơ.
“Thị không biết chữ à?” Bà ta vờ trố mắt, ra hiệu cho tên đầy tớ cầm lên đọc.
Toàn bộ số liệu, các khoản thiệt hại toàn là giá trên trời. Còn có bình cổ gì gì đó. Cô nhớ chưa từng làm bể cái bình nào bao giờ.
“Các người muốn tôi ở lại làm việc cho các người chứ gì? Xin lỗi, nhưng tôi không phải hạng buôn phấn bán hương.”
“Thị thông minh đấy.”Rồi bà ta cất tiếng gọi.”Phi Liễu.”
Người con gái với tên gọi Phi Liễu từ bên ngoài khúm núm bước vào. Thân hình khá cao, không quá cứng nhắc cũng không quá mềm mại. Cô ta đeo một chiếc khăn lụa mỏng trắng trên cổ, trên thêu vài chấm đỏ như hoa đào, vô cùng hợp với bộ áo tứ thân đang mặc lúc này.
“Đã bảo bao nhiêu lần là khi đi phải ngẩng mặt lên mà.” Tú bà quát.
“Vâng, thưa má Hằng.” Cô gái liền thẳng lưng, khe khẽ nói.
Giờ Bình Nhi mới ngắm rõ mặt cô ta. Gương mặt trắng trẻo nhưng không cân xứng với màu da trên đôi bàn tay. Khuôn mặt bầu bĩnh, hơi thuôn chứ không tròn hẳn. Khuôn trăng không đầy đặn, nhìn nghiêng vẫn thấy rõ được xương quai hàm. Đôi mắt lấp lánh như ánh sao, vừa vặn với bố cục mặt, ánh nhìn cương trực nửa hiền từ nửa mạnh mẽ. Sống mũi cao, ngũ quan hài hoà, nhìn chung cũng là một bậc mỹ nhân nhưng chưa đến mức chim sa cá lặn, tuy vậy lại trông rất dễ mến. Có điều, cô gái trang điểm khá đậm, son môi, kẻ mắt tỉ mỉ như muốn giấu giếm điều gì.
Phi Liễu thoáng nhìn Bình Nhi rồi lại quay đi chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt săm soi của cô.
“Từ bây giờ, Phi Liễu sẽ là người đưa cơm đưa nước cho cô. Nếu ngoan ngoãn, ta sẽ chuyển cô sang phòng khác tốt hơn. Và… Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trốn khỏi đây, nghe rõ chưa?”
Cụm từ cuối câu được cái người được gọi là má Hằng đó nhấn mạnh từng từ từng chữ, đấm thẳng vào tai, người đối diện không muốn nghe cũng phải nghe. Bà ta lấy chiếc chìa khoá trong tay áo đưa cho Phi Liễu, còn ghé tai dặn dò. Cô gái gật đầu răm rắp, đáp nhỏ vâng vâng dạ dạ. Mỗi lần nói đều đưa tay vịn chiếc khăn trên cổ.
Đợi người phụ nữ ấy đi rồi, Phi Liễu chầm chậm đóng cửa lại.
“Từ từ đã.” Bình Nhi vội nói khẽ.
Phi Liễu hơi cúi xuống, nhướn mày ý hỏi cô cần gì.
“Cô có thể mang cho tôi chút đồ ăn không? Hôm qua tới giờ, tôi chưa ăn gì.”
Cô gái đối diện gật đầu như đã hiểu chuyện, lẳng lặng đóng cánh cửa, cẩn thận khoá lại, tuyệt nhiên không hé răng nửa lời.
Bình Nhi thất vọng tràn trề. Nếu khách cứ đông thế này, cơ hội trốn thoát của cô không bằng con muỗi. Càng nghĩ càng hận kẻ đã trộm trâm của cô. Ngày xưa, chính hắn là người cưu mang cô nhưng cũng chính là người đạp cô xuống đáy vực thẳm, đẩy cô vào bước đường cùng rồi lại kéo cô ra vào những phút chót. Lần này hắn ta có xuất hiện ở đây, xem ra cũng chỉ để giết cô thôi.
Cốc cốc cốc…
Phi Liễu đẩy cửa bước vào, tay bưng khay đồ ăn nóng hổi đưa cho cô. Bình Nhi vội đón lấy, đa tạ một tiếng cũng chỉ nhận được cái gật đầu như cũ. Cánh cửa khép lại, còn có tiếng chốt khoá leng keng. Cô đặt khay thức ăn lên giường, đầy đủ ba món cơm, canh, xào. Bình Nhi cầm hết cả ba đưa lên mũi ngửi một lượt.
“Không có độc.”
Dưới tô canh có gì đó nhám nhám. Bình Nhi sờ mó phía dưới và giật ra được một tờ giấy, vẽ hình thù kì lạ.
“Không có chữ.”
Bức tranh vô cùng xấu xí và dị dạng. Thật khó để hình dung ra đây là cái gì. Có 3 gạch ngang và vẽ hình một con vật có thể nói là con mèo. Chính giữa tờ giấy, xuống dưới một chút có vẽ một vòng tròn to, bên trong có một vòng tròn nhỏ, đánh dấu chữ X, xung quanh có thứ gì đó như mấy con lăn quăn. Bình Nhi quên cả ăn, cứ cầm tờ giấy soi tới soi lui, hết nhìn rồi lại nghĩ. Cô bèn thắp cây nến, đưa mảnh giấy lại gần coi cho kĩ. Trong lúc nghiên cứu, cô bất cẩn làm cháy tờ giấy. Ban đầu cũng tính dập lửa nhưng suy đi tính lại liền đem ngọn lửa lại gần những vật dễ cháy như rèm, giấy dán cửa ra vào, còn thổi thêm tí gió, chốc lát lửa đã lan khắp phòng, khói bay mù mịt. Cô ném tờ giấy đang cháy xuống đất, giậm vài phát cho tắt lửa, dùng tàn tro bôi trét lên mặt rồi chạy ra đập cửa, kêu khóc thảm thiết.
Ngay lập tức, đám người làm trong lầu xanh lao vào dập lửa. Kẻ mang xô, người cầm thùng tạt nước ướt hết phòng. Thấy có khói, tưởng cháy lớn, đám khách ai nấy đua nhau bỏ chạy tán loạn. Nhân lúc mọi người lo dập lửa, một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, dắt cô lẻn vào căn phòng dưới lầu. Người ấy không ai khác chính là Phi Liễu. Phi Liễu cẩn thận quan sát hành lang xung quanh rồi đóng kín cửa.
“Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Lần đầu tiên Phi Liễu mở miệng nói chuyện với cô. Phi Liễu khe khẽ, không dám nói lớn, giọng nói tông trung, vô cùng trong trẻo.
“Cô đừng lo. Đám cháy do tôi cố y gây ra. Tờ giấy có phải cô gửi cho tôi không? Trong đó nhắn gì, tôi chẳng hiểu gì cả.” Bình Nhi nói.
Phi Liễu gật đầu, bảo cô tình thế cấp bách, không tiện nói chuyện, nắm tay dẫn cô tìm chỗ núp an toàn hơn. Nào ngờ, cửa phòng bật mở, chị Hằng bất ngờ bước vào, theo sau là hai tên đầy tớ hôm qua cô gặp. Bà ta quắt mắt nhìn cả hai trừng trừng, lầm lì như hổ đói. Tâm can Bình Nhi hỗn loạn hết lên nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, nắm tay Phi Liễu thật chặt.
“Tính đi đâu?” Hằng cố để không quát lên.
Hai người vẫn im lặng.
“Đang cháy ở ngoài kia, các ngươi không lo dập lửa, kéo nhau vào đây tính giở trò gì? Nói!”
Từ”nói” phát ra thật lớn như tiếng gầm của thú dữ. Bà ta liếc mắt tròng trọc vào Bình Nhi.
“Thưa, Phi Liễu lo Bình Nhi bị…”
Chưa nói hết câu, một cú tát trời giáng đáp thẳng vào mặt Phi Liễu. Bình Nhi chạy ngay đến kéo Phi Liễu ra, giận dữ nhìn bà ta.
“Tao không hỏi mày! Thật chẳng ra cái thể thống gì cả!”
Bình Nhi vội chạy đến đỡ Phi Liễu,chẳng ngại quắc mắt với bà ta.
“Có giận dữ thế nào bà cũng không nên đánh một người con gái như vậy. Phi Liễu không có lỗi. Đám cháy do tôi gây ra. Muốn đánh thì bà cứ đánh tôi, nhưng nói trước, tôi sẽ không trả cho bà một cắc tiền bồi thường nào đâu, cho dù có phải tự sát đi chăng nữa.”
Hằng có chút kinh ngạc về người con gái trước mặt. Miệng mồm hổ báo lắm, hệt như bà ta mười mấy năm về trước, lần đầu tiên bị bán vào chốn kỹ viện này. Cơn giận ngùn ngụt lập tức hạ xuống, thay vào đó là nụ cười mỉm thường trực trên môi. Hằng chầm chậm bước đến gần cô, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn lên, gằn từng từ, từng chữ.
“Khá hay cho một con ả không tiền giỏi phá của. Nghĩ mình có chút nhan sắc thì lớn lối không coi ai ra gì à? Để tao huỷ đi cái dung nhan xinh đẹp này của mày, xem mày còn lớn tiếng được nữa không. Bây đâu!”
“Dạ.”
“Trói con ả này lại đem xuống đại sảnh cho bà. Bảo lũ người làm ở dưới đóng cửa, miễn tiếp khách, tất cả tập trung hết dưới đại sảnh, xem bà trừng trị ả cứng đầu, vô phép vô tắc này.”
Hai tên đầy tớ mau chóng thực thi mệnh lệnh. Phi Liễu vội quỳ xuống cầu xin nhưng vô ích, Hằng một khi đã quyết thì không cách nào cản nổi.
Tất cả kỹ nữ, người làm trong kỹ viện được tập hợp đông đủ. Cửa chính đã đóng. Mùi xạ hương vây quanh Bình Nhi mỗi lúc một nồng nặc hơn. Hai tên đầy tớ bắt Bình Nhi quỳ xuống sàn, chân tay cô bị trói chặt.
Hằng ngồi vắt chân trên chiếc ghế đặt giữa đại sảnh, ngón tay lả lướt vuốt nhẹ dây roi. Lát sau, bà ta ngoắc tay bảo Phi Liễu đến gần, đưa roi cho Phi Liễu như thể là chuyện hiển nhiên.
"Làm đi.”
“Thưa, Phi Liễu không dám nhận.”
“Còn dám cãi?” Hằng Thị buông nhẹ từng lời mà hàm ý sâu xa.
Cô gái đành cầm lấy cây roi. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Phi Liễu cũng không nỡ ra tay. Khó khăn lắm cô mới thốt lên được câu: “Cả đời này Phi Liễu chỉ biết cầm ca, mua vui chứ quyết không bán niềm vui của người khác.”
Cả kỹ viện xôn xao khi nghe câu nói ấy vì đây là ần đầu tiên có người dám chống lệnh của Hằng. Phi Liễu là một đào hát giỏi nhưng điều đó liệu có cứu cô khỏi việc bị trừng trị?
Hằng nhếch môi cười, phút chốc đứng dậy đoạt lấy cây roi, quất tới tấp vào Phi Liễu trước bao nhiêu cái nhìn thương tiếc. Sau đó, chẳng hiểu sao cây roi lại bị tuột khỏi tay bà ta, bay lên không trung, ưỡn ẹo mấy hồi rồi lao thẳng ra cửa sổ. Nói thì dài nhưng sự việc diễn ra chỉ trong cái chớp mắt. Bất cứ ai có mặt ở đó đều ú ớ không nên lời.
Chút ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt Hằng nhưng rồi vụt tắt nhanh chóng. Bà ta vừa vung tay tính tát Bình Nhi, Phi Liễu lại lập tức lao ra ôm lấy cô. Đan một vòng tay đã có thể giữ trọn cả thân hình Bình Nhi.
Đúng lúc bên ngoài, tiếng đập cửa vang lên không ngớt. Có tiếng người liên tục gào thét đòi mở cửa.
“Mau mở cửa! Bằng không đừng trách bổn công tử ta độc ác!”
Bọn người làm chưa kịp làm gì, cổng chính đã bị đá tung. Bình Nhi chỉ thấy một bóng người oai vệ đứng chấp tay sau lưng, dáng người nhỏ nhắn, theo sau còn có người hầu kẻ hạ. Vị công tử ấy đường hoàng bước vào, đi tới đâu người hai bên dạt ra tới đó, không dám chắn đường. Vừa nhìn thấy Phi Liễu, nét mặt người ấy bỗng lập tức khó coi, trừng trừng nhìn Hằng.
Bà ta chẳng hề sợ hãi nhưng điệu bộ có chút dè chừng, cung kính chắp tay nhún gối chào người trước mặt.
“Không cần khách sáo. Bổn công tử không phải người lạ, Ngươi không cần làm vậy.” Người lạ mặt lập tức xua tay.
Tuy hàng chân mày đã nới lỏng nhưng ánh mắt không nén nổi bực tức, chốc chốc lại nhìn Phi Liễu với vẻ xót xa. Phi Liễu không dám ngước mặt, hình như đang né tránh con người kia.
Thấy tình thế có vẻ căng thẳng, Bình Nhi nhẹ nắm lấy tay Phi Liễu, buông đôi lời hỏi thăm người vừa cứu mình. Nào ngờ, hành động ấy lại khiến vị công tử nọ khó chịu, tằng hắng mấy cái rồi ngồi xuống chiếc ghế Hằng vừa ngồi khi nãy, ngã người, gác một chân lên thành ghế.
Một điều lạ là bà ta không hề dám hó hé. Xem ra người này có thân phận không hề nhỏ.
“Má Hằng, mọi hôm vẫn tiếp khách giờ này, sao hôm nay lại đóng cửa?”
Giọng nói người này ung dung, dứt khoác, tuy vậy lại khá trong trẻo, không giống giọng đặc trưng của nam nhân. Đôi mày thanh tú giãn ra từ từ. Mắt người này khá to, lông mi lại dày, ánh nhìn mềm mại, thẳng thắn và kiên định, còn có chút tinh nghịch. Có thể nói là kiểu người quang minh chính đại, nghĩ gì nói đó, không toan tính, nhỏ nhen ích kỉ. Nãy giờ, dù đã cố không để ý nhưng vị công tử này cứ dán mắt vào Phi Liễu.
“Tạ công tử, tôi đang dạy dỗ người mới nên kỹ viện tạm đóng cửa, không biết công tử đến chơi, mong công tử thứ lỗi cho.” Hằng nhoẻn miệng cười, cúi đầu nói khẽ.
“Vậy Phi Liễu đây cũng là người mới sao? Ngươi đánh cô ấy ra nông nỗi này, liệu có quá đáng?”
Hằng giữ thái độ im lặng, nhìn Tạ công tử với nụ cười méo mó.
“Ngươi biết ta yêu mến Phi Liễu mà vẫn dám đánh cô ấy? Ngươi to gan lắm rồi nhỉ?” Tạ công tử đập thành ghế, đứng phắt dậy chỉ thẳng mặt Hằng.
Hằng nghe câu nói ấy xong, lập tức nhếch mép cười nhưng không quá lộ.
"Nhưng nàng ta vẫn là người của Hải Đường này, vẫn là người dưới quyền của tôi. Công tử, ngài học rộng tài cao, tôi nói ít, ngài cũng hiểu nhiều mà nhỉ?"
Tạ công tử thở hắt, ngồi phịch xuống ghế đồng thời ngoắt tay ra hiệu cho đám hầu đằng sau. Một kẻ dáng người cao ráo, cúi mặt, nhanh chân bước tới đặt xuống đất một chiếc rương nhỏ.
“Số tiền ngươi nói, ta đã mang đủ rồi đây, còn bổi dưỡng thêm trong đó. Ta muốn chuộc Phi Liễu.” Tạ công tử chỉ tay về phía Bình Nhi.”Và cả cô gái đó.”
Người hầu của Tạ công tử liền mở chiếc rương, bên trong xếp đầy những thỏi bạc. Chốc chốc, tên ấy lại len lén ngước nhìn Bình Nhi, gương mặt quá đỗi quen thuộc. Người đó không ai khác chính là kẻ đã đẩy cô vào mớ rắc rối này.
Hằng hơi mỉm cười, quay sang Phi Liễu, hất mặt ra hiệu cho cô đứng lên rồi bảo Tạ công tử.
“Phi Liễu giờ là người của ngài. Nhưng tôi xin mạn phép hỏi, cô gái kia có quan hệ gì với Tạ công tử đây?”
“Cô ấy là bằng hữu của ta.” Câu trả lời như chuẩn bị từ trước, phát ra từ miệng nhanh như chớp.
Hằng mở to mắt làm ra vẻ ngạc nhiên, gật gật đầu như đã hiểu. Đám hầu cận của Hằng tiến tới tính cởi trói cho cô lại bị bà ta ngăn cản.
Phi Liễu thì được phép đi nhưng Bình Nhi tuyệt đối phải ở lại. Bà ta đã tính toán từ trước.
Với gương mặt xinh đẹp kia, bà ta có thể thu được số bạc gấp mười lần số này từ những khách làng chơi. Kinh nghiệm tú bà bao nhiêu năm mách Hằng biết, bà ta đang nắm giữ một mỏ vàng trong tay, dại gì chịu đổi cô chỉ để lấy một rương bạc nhỏ chứ.
Tạ công tử liếc nhìn tên hầu ban nãy mang rương bạc như dò ý. Hắn ta nhè nhẹ gật đầu. Thấy vậy, Tạ công tử ra lệnh cho những kẻ hầu đằng sau đến dắt Phi Liễu đi. Tuy nhiên, cô gái không chịu rời nửa bước, chỉ cúi đầu nói với Hằng.
“Phi Liễu đã ở đây được hai năm rồi. Khi nào chưa trả xong nợ, quyết không rời chốn này.”
“Phi Liễu!” Tạ công tử đứng phắt dậy, tức giận quát, mặt đỏ bừng bừng.
Tên hầu giả mạo bên cạnh nắm khuỷu tay Tạ công tử, ý bảo không được manh động.
Hằng đắc chí cười khì, đon đả bước tới khoác tay Phi Liễu, ra chiều thân thiết lắm. Bà ta nói Phi liễu đã không muốn đi, bà ta cũng không ép. Lời nói cùa bà ta đầy những từ ngữ mỉa mai càng làm Tạ công tử thêm tức giận, ngay tức khắc quay lưng kéo người hầu kẻ hạ trở về, không quên cầm theo rương bạc. Tên hầu giả mạo kia trước khi đi còn cười nhẹ, dùng khẩu hình cảnh cáo cô, liếc sơ cũng biết ý của hắn: Tránh xa Đinh công tử, bằng không sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bình Nhi lòng như lửa đốt, tâm can rối bời. Còn Hằng chắc hả dạ lắm. Có thể thấy rõ bà ta đã quên luôn cơn giận khi nãy, sai người cởi trói cho cô và dẫn cả hai về phòng. Những vệt máu máu đỏ hằn lên chiếc áo đang mặc. Bình Nhi vội xin một chậu nước sạch và một chiếc khăn tay để lau vết thương cho Phi Liễu. Tên người làm chần chừ một lúc nhưng rồi cũng chịu đi lấy.
Bị thương nhiều chỗ mà Phi Liễu không hề rên rỉ hay run rẫy vì đau buốc. Gương mặt cô gái vô cùng bình thản, thoáng chút mệt mỏi và quyết không để Bình Nhi giúp mình xử lí những chỗ bị roi quật.
“Không sao, tôi quen rồi, đừng lo cho tôi, nghỉ ngơi đi.”
“Không được. Cô vì tôi mà bị đánh, chút chuyện bé tí này tôi phải giúp cô, coi như trả chút nợ nần. Tôi xử lí vết thương rất giỏi, cô ngồi yên không đừng trách tôi mạnh tay.”
Dù đã nói đến vậy, Phi Liễu vẫn khăng khăng né tránh Bình Nhi. Giằng co mãi, Bình Nhi cũng chịu thua, để Phi Liễu mộ mình xử lí vết thương vậy.
Bình Nhi cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Vừa nãy mới chạm vào vai Phi Liễu, đã có chút bất thường. Đôi vai cô ấy hơi rộng, bàn tay hơi to so với nữ nhi thường tình. Lạ hơn cả là giọng nói bình thường của Phi Liễu, giờ mới nghe rõ, hệt như nam nhân.
Người bình thường có chút đặc điểm khác thế này không có gì đáng nói. Nhưng tất cả điểm khác biệt đó đều bị gắn lên hết một người, không phải rất khả nghi hay sao? Hoặc cũng có lẽ Bình Nhi nghĩ nhiều quá rồi. Nếu sự thật không như cô phỏng đoán, hẳn Phi Liễu sẽ bị tổn thương.
Bình Nhi quan sát khắp phòng, đồ đạc tiện nghi đầy đủ. Không khí thoảng hương hoa nhài. Trông ra ngoài cửa sổ, thấy trăng trắng một nhành hoa. Khung cảnh cũng không tệ. Nhưng Bình Nhi chẳng muốn ở đây lâu. Ngưởi ấy đang gặp nguy hiểm, cô không thể chần chừ. Chốc nữa cô sẽ nhảy cửa sổ.
Cô mò tay vào túi áo, lấy chiếc trâm ngọc ra ngắm nghía, nhớ đến chàng trai đã tặng trâm cho cô. Tuy vậy, loáng cái, trong đầu cô đã hiện ra hình ảnh một nam nhân khác. Bao kỉ niệm ùa về bóp nghẹt trái tim cô, cô thầm kêu lên.
“Mộc Kha.”
Đúng lúc, bên ngoài có tiếng mở khoá cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Bình Nhi nhanh tay cất chiếc trâm vào túi, chưa kịp tạm biệt Phi Liễu đã lao mình ra ngoài cửa sổ.
“Nguy rồi, cô ta tẩu thoát rồi, mau xuống dưới bắt cô ta!”
Đã quá muộn. Bình Nhi phóng ngay sang mái nhà gần đó, mau chóng chạy thoát. Đám người của Hằng xuống đến nơi đã chẳng thấy tăm hơi cô đâu. Người đã mất dạng.
Bình Nhi cẩn thận đeo chiếc mặt nạ vội mua trên đường. Gấp quá không tìm được chiếc mạng che mặt nào.
Gõ cửa xong, mất một lúc lâu mới có người ra mở cửa. Một người đàn ông đứng tuổi bước ra, thấy cô thoáng chốc giật mình nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, hỏi cô là ai. Ông ta ăn mặc giản dị, hẳn là người làm trong phủ.
Bình Nhi thầm nghĩ không thể nói bừa với người trong phủ mình là con gái Đô thống được. Cứ múa rìu qua mắt thợ mãi, ắt có ngày thê thảm, đành nói là người quen có chuyện gấp cần gặp Uông công tử.
Ông ta nheo mắt nhìn Bình Nhi một lượt như dò xét.
Người làm nhà này cũng kĩ tính thật. Bình Nhi lại vẩn vơ.
Lát sau, ông ta cất tiếng gọi, một người khác nhanh chóng chạy đến nhưng không phải Mạn Quân, thưa thưa dạ dạ gọi là quan lớn. Bấy giờ Bình Nhi mới biết người này là thầy của Mạn Quân, vội cúi chào vì sự thất lễ. Thế mà hôm qua lúc đưa Mạn Quân về, Bình Nhi không hề gặp ông ấy.
Không ngờ một vị quan, đường đường đứng đầu Đinh phủ lại ăn diện bình thường như vậy, lại còn đích thân ra mở cửa, cô còn ngỡ là gia nhân trong nhà. Bình Nhi lấy làm bất ngờ với triều đại mới này, trật tự giai cấp từ quan lại đến Đông cung thái tử về bề ngoài chỉ còn là những ranh giới mờ nhạt. Hay đây là sự sắp xếp đặc biệt của hoàng thượng?
“Cô nương, nếu được cô có thể mở mặt nạ ra không? Ta không thể để một người đã không rõ danh phận lại không rõ diện mạo vào phủ được.”
Nghe có vẻ khó tính nhưng lại có lí, Bình Nhi không thể cãi bướng được. Sở dĩ có thể tháo mặt nạ nhưng cô lại không muốn. Không phải cô quá tự tin về nhan sắc của mình nhưng quả thật nhan sắc đôi khi cũng là một vấn đề lớn để biết ai thật lòng với mình. Huống hồ Đinh công tử còn là người mới gặp, kiếp này anh ấy là người tốt hay xấu, cô còn chưa phân rõ trắng đen.
"Bẩm quan, có lẽ ngài không biết, hôm qua Đinh công tử gặp nạn, chính tiểu nữ đây là người đã đưa công tử về phủ đó ạ!" Bình Nhi kính cẩn thưa.
"Có chuyện đó? Sao người không bẩm báo lại cho ta?"
Ông ta nghe thấy thì sững sờ, mặt đỏ gay gắt, quay phắt sang cậu người làm đứng cạnh. Không đợi người ấy trả lời, ông ta lập tức bỏ vào trong, hạ lệnh đóng cửa tiễn khách.
Thật quá quắt! Biết là ông ấy lo cho con nhưng lại đối xử với ân nhân thế này có quá đáng lắm không?
Bình Nhi bèn phải mon men ra cửa sau, đợi người làm trong phủ kéo nhau đi ăn, lính canh thưa thớt sẽ đột nhập vào. Cô có vật cần đưa cho Mạn Quân. Cánh cửa chợt mở, Bình Nhi thấy thầy Mạn Quân bước ra khỏi cổng, cẩn thận dặn dò người làm kĩ càng rồi cưỡi ngựa đi.
"Ngươi phải chăm sóc thiếu gia thật kĩ. Có chuyện gì phải bẩm báo ngay cho ta. Còn nữa, nhớ là phải giữ kín chuyện này, đừng cho ai biết, không được làm kinh động đức vua. Rõ rồi chứ?"
Tên kia gật đầu răm rắp. Đợi hắn khép cửa bỏ đi, Bình Nhi mới lén đẩy cửa vào.
Vậy mà chưa chi đã bị bắt bởi một thằng nhóc.