Dạo này Mộc Kha cảm thấy tay của hắn không sạch, dù đã lâu rồi hắn đã bỏ thói quen rửa tay ngày trăm lần, hôm nay hắn chợt muốn tìm lại thói quen cũ. Cảm giác chạm vào gã đàn ông trước mặt khiến Mộc Kha rợn cả da gà, dù hành động ấy chỉ để chặn bàn tay bẩn thỉu của gã lên người Bình Nhi đi chăng nữa. Mộc Kha thật sự muốn ói.
Bình Nhi nắm tay Như Y núp sau lưng Mộc Kha, hai hàng lông mày khẽ chau, đáy mắt thoáng chút lo sợ nhưng vẫn bất chấp nhìn trực diện đối phương.
Cao Viễn Bằng chệnh choạng đứng dậy, trước ngực áo còn in rõ dấu chân của Mộc Kha. Gã phủi phủi quần áo, đảo mắt nhìn cả ba người, vết sẹo lồi trên mặt khẽ co giật trông vô cùng dữ tợn. Sau đó, gã nhất cái chân què quặt của mình bước lên trước, điệu bộ như kẻ say rượu, chăm chăm nhìn vào cô gái nhỏ nhắn đứng sau Mộc Kha.
“Lũ chúng mày sống vui vẻ nhỉ? Còn có con nữa kia đấy!” Gã nhếch mép cười, hơi thở từ miệng phả ra vô cùng hôi thối.
Mộc Kha nhích vai che khuất tấm nhìn gã, đoạn đấy hai người lùi ra sau. Không phải vì hắn sợ gã sẽ làm gì Bình Nhi, gã giờ đã là một kẻ tàn phế, pháp lực cũng chỉ bằng tiểu yêu, gã có thể làm gì được ba người bọn họ đây, mà là hắn sợ gã sẽ nhận ra điểm bất thường ở cô, sợ gã sẽ vì nói gì đó mà làm hỏng kế hoạch, biết đâu được mọi chuyện sẽ bị phanh phui bởi người hắn không ngờ nhất.
“Dạo này anh cả khoẻ chứ?” Mộc Kha hỏi cho có lệ, đôi mắt phù quang chăm chú nhìn gã không hề náo núng.
“Khoẻ! Khoẻ lắm! Và sẽ còn khoẻ hơn nếu chúng mày đưa tao ít tiền.”
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Bao nhiêu nhỉ? Một trăm lượng bạc được không? Tao không có nhà, hay mày cho tao nhà của mày đi! À, cả vợ con mày nữa… Chơi xong tao sẽ trả lại, nhá!”
Nói rồi, gã ngửa cổ cười sung sướng, thân hình ốm đói co rụt lại, bộ dáng hết sức ghê tớm. Lúc này, Như Y đã quá sợ hãi, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt áo cô, hai mắt ngấn nước hết sức tội nghiệp. Ngay khoảnh khắc Bình Nhi nắm tay Như Y quay đi thì đằng sau chợt vang lên tiếng hét chói tai.
Cô tức khắc ngoảnh đầu lại, liền bắt gặp cảnh Viễn Bằng đau đớn ôm cổ tay đầy máu bò lăn dưới đất. Tiết Mãng kiếm trên tay Mộc Kha nhuộm một màu máu, trên nền đất tiệm vải loang lổ những chấm đỏ. Thoáng kinh người, cô rút khăn tay từ trong túi áo chạy đến cầm máu cho gã. Gã thô bạo đẩy cô ra, khinh bỉ phun một bãi nước bọt.
“Bình Nhi!” Mộc Kha vội vàng chạy đến đỡ lấy cô, tức đến nỗi thái dương lộ rõ gân xanh, đoạn quắt mắt nhìn gã trừng trừng. “Cút đi ngay!”
Bắt gặp ánh mắt của Mộc Kha, từ đau đớn, gã chuyển sang cười cợt, hai chân run rẩy bám đất đứng lên, tay nọ ôm tay kia chặn máu, cất giọng khàn khàn.
“Mày được lắm! Vì con đàn bà này mà bán đứng gia đình, tao có làm ma cũng không tha cho lũ chúng mày!”
“Ma ư? Người như anh làm trùng dế cũng không xứng, đừng nói là làm ma.” Mộc Kha thản nhiên đáp, nét mặt cũng dần dịu lại nhưng thanh âm vô cùng nặng nề.
Khi gã đi rồi, chủ tiệm mới hoàn hồn đi đến chỗ ba người, khổ tâm nói.
“Ba vị thông cảm. Thằng điên ấy, gặp ai cũng bảo người ta hại cả nhà nó! Trời xui đất khiến thế nào hôm nay nó lại mò vào tiệm tôi, thật là xui xẻo!”
“Ông Liêu không cần bận tâm, gặp chuyện mất hứng, không tiện nán lại lâu, quần áo đã dặn, ông may xong chưa?”
Chủ tiệm vâng dạ rồi lật đật đi vào trong, đem ra hai bộ quần áo, vải vóc thượng hạng, chạm vào như nước mát luồn ngón tay, hoa văn thuê chìm cỏ cây hoa lá, đường may tỉ mỉ khó chê, quả không hổ danh là lụa Vạn Bảo (1) nức tiếng một vùng.
Xong xuôi, Mộc Kha dẫn hai người dạo qua sông Nhuệ gần đó. Khúc sông này chỉ là một nhánh sông nhỏ của sông Đáy nhưng hoạt động mua bán trên sông rất sôi nổi, vì đang là mùa đông nên bà con chủ yếu bán bánh trái hoặc xôi chè, muốn mua chỉ việc đứng trên bờ gọi, người bán sẽ chèo xuồng đến hoặc đạp thuyền khác đem qua cho mình.
“Cô ơi, cho ba nắm xôi đi ạ!”
“Cô cậu muốn ăn xôi gì? Gấc, giò hay cúc? Ngô thì để tháng sau được mùa đã nhé!”
“Thế cho chúng cháu ba loại đi ạ!”
Người đàn bà ừ một rõ to rồi mau chóng đem ba nắm xôi nóng hổi đến chỗ ba người. Tiết trời hanh khô lạnh lẽo, đứng bên bờ sông một lúc mà cô nổi hết da gà, hai tay vừa áp vào nắm xôi gấc của mình, vừa hà hơi sưởi ấm. Mộc Kha cúi xuống chỉnh lại áo choàng cho cô, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt thường thấy pha chút ấm áp, ân cần bảo.
“Cô cả thấy lạnh thì để tôi đưa cô về xe. Có muốn ăn gì, bảo tôi đi mua là được. Phải chú ý sức khoẻ.”
Mặc dù cách xưng hô của y xa cách để phù hợp với thân phận chủ tớ hiện giờ, Bình Nhi lại thấy lòng như được sưởi lửa, hai má mới lạnh buốt đó giờ hơi ửng hồng, cô nhẹ nhàng gật đầu. Ngặt nỗi Như Y lại không chịu về, con bé cứ đòi sang bên kia đường xem mấy con tò he (2) đủ màu đủ hình thù. Sau chuyện vừa rồi, Mộc Kha không dám để ba người tách riêng, quay sang nhìn cô như dò ý, hắn cũng nhận được cái gật đầu. Như Y mừng rỡ lật đật chạy trước, hai người theo sau dõi theo chỉ biết phì cười.
Ngày xưa, cô cũng từng trộm hết tiền của Mộc Kha chỉ để mua một đống tò he, nhiều đến nổi cái chõng tre cũng chứa không xuể nhưng cô nhất nhất không chịu để chúng xuống đất. Khi ấy Mộc Kha chỉ im lặng nhìn cô và lắc đầu, cuối cùng cả hai phải trải chiếu ngủ dưới đất. Quả là một kỉ niệm đáng nhớ.
Hính như chưa bao giờ Mộc Kha nặng lời với cô, chưa bao giờ, dù đôi khi y có hay giở chứng như lúc mới đón cô về Mộc phủ chẳng hạn.
Mọi chuyện diễn ra đang hết sức bình thường thì bỗng từ xa có tiếng la thất thanh truyền đến.
“Hổ về làng bà con ơi! Hổ về làng! Đàn ông mau đốt lửa đi đuổi hổ. đàn bà trẻ con thì tìm nơi ẩn náu đi! Hổ về làng rồi!”
“Ôi trời ơi… Giữa ban ngày ban mặt mà! Dọn đồ gì nữa, xua thuyền rời đi đi con!”
“Cái bọn người Man đang khai chiến rồi mà lũ súc sinh này còn giở chứng! Thật là khổ cái thân!”
Khung cảnh trở nên bát nháo hơn bao giờ hết. Người trên bờ đua nhau bỏ chạy, người dưới xuồng ghe thì mau chóng chèo đi. Giữa biển người hỗn loạn, cô và Mộc Kha chẳng còn tìm thấy Như Y nữa.
“Cái Y! Em ở đâu? Cái Y!”
“Chị ơi! Chị! Hu hu… Chị Nhi ơi!”
Giọng của Như Y le lói trong biển người, dù con bé cố sức gào to đến đâu cũng bị tiếng la đầy sợ hãi của những người xung quanh át đi mất. Cô bé bắt đầu bật khóc rồi vô tình bị ai đó xô ngã ra đất. Tiếng con nít khóc vang, người lớn thì nhốn nháo, ai nấy đua nhau bỏ chạy, chẳng biết vô tình hay cố ý mà không ai thèm ngó ngàng đến bé gái đang bật khóc nức nở kia thì lúc ấy, đột nhiên có một chàng trai khuỵ gối xuống hỏi.
“Em gái, không sao chứ? Người nhà của em đâu?”
“Em không biết. Anh ơi, giúp em tìm chị với thầy em đi!” Như Y thút thít.
Chàng trai lau vội nước mắt cho Như Y, nhanh lẹ bế cô bé lên.
“Anh đưa em đi nấp trước, chốc giúp em tìm người nhà nhé!”
Nói rồi, chàng trai mang cô bé theo dòng người ùa đi. Nhờ được bế lên cao nên Bình Nhi mới có thể nhìn thấy Như Y. Trông thấy cô bé bị người lạ mặt đưa đi, lòng cô không khỏi hốt hoảng, vội nắm cánh tay Mộc Kha, mắt không ngừng nhìn về phía nam nhân nọ.
“Anh Kha! Có ai đó đưa cái Y đi rồi, anh nhìn kìa!”
“Không sao đâu.” Mộc Kha nheo mắt nhìn rồi vỗ vỗ tay cô trấn tĩnh. “Em về xe ngựa trước, anh sẽ trở lại sau.”
Dường như chẳng hề bị nỗi sợ hãi của những người xung quanh làm ảnh hưởng, Mộc Kha cứ ung dung, điềm nhiên như thế. Người đàn ông này lúc nào cũng làm cô an tâm khi ở cạnh, cho dù trước mắt có là núi đao biển lửa thì chỉ cần một câu trấn an của hắn, trông thấy ánh mắt dịu dàng như nước cùng nụ cười mỉm thường trực ấy, tưởng tượng chẳng gì trên thế gian này có thể làm cô gục ngã được.
Những lời hắn nói, cô lắng nghe và thấu hiểu. Còn với hắn, cô chính là tất cả những gì hắn có và muốn có, cho dù người trước mặt hắn bây giờ không phải Lục Bình Nhi thật sự, hắn vẫn không thể không bận tâm.
Bởi hắn yêu cô, yêu cô sâu đậm.
Mộc Kha đưa cô về xe trước, dặn dò kĩ lưỡng, còn nhét vào tay cô một con dao nhỏ để phòng thân rồi mới chạy đi tìm Như Y. Bóng áo nâu của Mộc Kha ngày một xa rồi hoà vào đám đông hỗn loạn. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi chính là hai người có thể cùng nhau bình an quay trở về. Bởi có trải qua chia ly, con người ta mới biết quý trọng khoảnh khắc được ở cùng nhau, lại càng thắm thía hai từ “tương ngộ”. Giá như cô hiểu điều ấy sớm hơn, hẳn trong đời cô sẽ không có nhiều chuyện để hối hận đến vậy.
Hổ vào làng vào ban ngày đã là chuyện lạ, nhưng lạ hơn là con vật này vào làng chẳng phải để bắt gà, vịt, rõ ràng không phải vì đói mà là như đang lên cơn điên loạn. Đặc biệt hơn, con vật được mệnh danh là chúa sơn lâm này to hơn những con hổ bình thường, có thể là gấp đôi hoặc hơn, ánh mắt và hành động như có trí khôn, không khỏi làm những người có mặt đang ra sức đuổi hổ khi ấy phái thốt lên hai từ.
“Hổ tinh!”
Con vật như có phản ứng, trừng mắt nhìn đám người đang huơ lửa vào mình, nhăn răng gầm gừ đe doạ rồi gào lên một tiếng âm vang cả núi rừng. Mọi người bị doạ cho giật mình, hoảng loạn lùi ra sau, có người suýt đánh rơi cả đuốc. Ai nấy mồ hôi như tắm, chân không va lập cập thì cũng mồ hôi nhễ nhại hoặc chết trân tại chỗ.
“Không xong rồi, ai đấy nhanh đi báo quan đi, gọi pháp sư đến đây đuổi hổ. Không thì chết cả lũ!”
Người đàn ông vừa len lén nói với những người đứng cạnh, nhỏ thế mà con vật vẫn nghe được, nó điên cuồng lao đến chỗ ông ta, giơ bàn chân với những móng vuốt sắc nhọn giáng xuống ngực người đàn ông nọ, hất ông ta bay thẳng vào chuồng lợn phía sau, vỡ cả cửa chuồng. Đám lợn thấy có biến náo loạn kêu thảm, thi nhau chen lấn tìm lối ra, giẫm cả lên người ông ta. Manh áo trước ngực bị xé toang, để lộ một mảng thịt đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.
“Chú tư!”
Một thanh niên vội hét lên khi trông thấy ông ta bất động, từ sợ hãi chuyển sang giận dữ, sau đó cậu ta dùng hết khí thế quát ầm lên, vừa quát vừa điên cuồng huơ đuốc đánh tới tấp vào con vật hung hãn. Thấy vậy, những người xung quanh như được tiếp thêm sức mạnh, dẹp đi những lo sợ, nắm chặt đuốc cùng gậy cuốc, phối hợp cùng người thanh niên đuổi hổ.
Bị đông người áp đảo, con vật mấy phần chần chừ, nửa lùi nửa tiến, cuối cùng cũng bị một ngọn đuốc bạt trúng má trái. Con vật lập tức rống lên một tiếng vang trời, sau đó một chân hất văng ngọn đuốc làm mình bị thương rồi lao đến đè người đánh nó nằm xuống đất, cái miệng đầy răng lởm chởm há rộng, đôi mắt vàng mật như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Bốn chân con vật không chế tứ chi người nọ, móng vuốt của nó găm sâu vào da thịt anh ta khiến anh ta hét thảm, nước mắt nước mũi tuôn trào như suối.
Mọi người thất thanh hét lớn khi thấy con vật chuẩn bị cho người nọ đòn kết liễu thì bỗng từ đâu bay đến một vật với tốc độ kinh hoàng, sượt ngang qua gáy con hổ. Tuy không trúng nó và chỉ để lại một vết thương nhỏ trên cơ thể con vật, vết thương tưởng chừng chẳng ăn thua gì ấy lại khiến nó ngã vật ra đất. Gáy con hổ xì xèo bốc ra khói trắng, mùi thịt khét bắt đầu lan toả trong không gian.
Định thần nhìn kĩ lại, mọi người mới phát hiện hoá ra đó là một mũi tên, uy lực mạnh đến nỗi làm nứt cả thân cây.
Những người có mặt ở đó đang thắc mắc không biết là thần thánh phương nào ra tay tương trợ thì chợt từ đằng sau, một thanh niên trong bộ áo nâu tầm thường bình tĩnh bước tới, dáng người cao ráo, thon gọn như một thư sinh, đôi mắt dài toả ánh sáng trầm đục, môi hơi mím nhẹ, chẳng nói chẳng rằng đưa tay lên trước mũi con vật như kiểm tra hơi thở.
“Cần thận! Nó chỉ bất tỉnh thôi!” Một người kinh hãi la lên.
Người áo nâu kia vẫn tỉnh rụi, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của người khác, thản nhiên lật mình con vật ra sờ nắn một lượt. Sau đó, người đó gật gật đầu, thoáng như thở phào rồi đứng dậy đối mặt với những người đang há hốc mồm nhìn mình, vui vẻ nói.
“Con hổ này đã bị tôi gây mê, trong vòng hai canh giờ nữa chắc chắn sẽ không tỉnh lại. Chuyện ở đây cứ để tôi giải quyết, mọi người không cần lo lắng nữa.”
“Vậy… vậy… vị này là?”
“À, tôi quên giới thiệu, tôi tên Mộc Kha, trước đây từng là đạo sĩ. Hôm nay hộ tống tiểu thơ của đại nhân vào phố sắm sửa, tình cờ biết được sự việc nên chạy đến đây giúp bà con đuổi hổ.”
“Ra vị này đã có kinh nghiệm bắt yêu. Thật sự cảm ơn ân nhân đã ra tay giúp đỡ, bằng không không biết sẻ xảy ra chuyện gì. Thành thật cảm tạ ân nhân!”
Mộc Kha mỉm cười đáp lại, sau đó cùng trai tráng trong làng nâng hổ lên xe bò, kéo vào rừng thả.
“Đây là hổ tinh, động Am Tiên lần trước vừa để xổng một bầy hổ tinh hung dữ, không biết con vật này gốc gác ở đâu, chỉ e nếu đúng là ở động ấy, ra tay giết nó sẽ kéo theo đồng bọn đến trả thù. Tốt nhất là nên thả nó ở một nơi xa làng.”
“Ân nhân nói chí phải, nhưng chẳng may chuyện hôm nay lại xảy đến lần nữa… Chúng tôi biết phải làm thế nào?”
Mộc Kha chững lại nhìn người thanh niên vừa cất giọng hỏi mình, khoé miệng khẽ cong. Khi đã đưa được con hổ đến nơi thích hợp, người thanh niên vạm vỡ kéo xe ban nãy nhẹ nhàng hạ tay cầm xuống, sau đó cùng mọi người đẩy con hổ lăn xuống đất. Nếu không phải vì thấy bụng của nó còn phập phồng, hẳn ai nấy đều nghĩ con vật đã chết.
“Giờ chúng ta làm gì nữa đây thưa ân nhân?”
Sau khi người kia cất tiếng, Mộc Kha chẳng nói chẳng rằng vẽ một đường tròn vòng quanh con hổ, nhìn vị trí của mặt trời và xem độ dài bóng đổ trên đất, căn cứ vào đó để xác định thời gian hiện tại mà biết được chính xác các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Bốn gốc cây quanh con hổ đều được dán bùa chú màu trắng, kế đến hắn tự dùng dao làm xước một đường trên ngón cái và quệt vào mấy lá bùa. Cuối cùng, Mộc Kha rút Tiết Mãng kiếm vắt bên hông ra, quệt ngón tay chưa khô máu lên lưỡi kiếm.
Kì lạ thay, hoạ tiết trên lưỡi kiếm tưởng vô tri vô giác bỗng hệt như vật thể sống, lập tức hút máu hắn chạy dọc theo từng đường chạm nổi. Khi đã lấy đủ một lượng máu nhất định, thanh kiếm như hả hê sau khi được chén bữa no say, lập tức phát sáng. Nhanh như cắt, hắn chĩa kiếm vào con vật, bốn lá bùa xung quanh cũng phản ứng theo, tự động phát ra luồn sáng tựa dây thừng kết với thanh kiếm, hút đám lá khô quanh con hổ bay lên mạnh mẽ như vòi rồng, che khuất con vật.
Những người xung quanh hốt hoảng lùi ra xa, dường như không tin được vào mắt mình. Sau khi ánh sáng biến mất, lá khô cũng tự động rơi rụng xuống thì con vật to lớn kia cũng biến mất tăm không chút giấu vết.
“Ôi thầy u ơi… Con hổ, con hổ đâu mất tiêu rồi?”
Trai tráng trong làng đứng sau Mộc Kha lập tức nhốn nháo. Ngay lúc ấy thì bỗng có một người nọ run rẩy mon men lại gần khu vực con hổ biến mất vừa nãy, khom người như muốn nhặt gì đó. Khi bước chân vừa chạm vào vòng tròn được vạch thô sơ trên đất, người nọ bỗng thét lên rồi nằm ôm chân, lặn lộn một hồi nhưng không cách nào đứng lên được, cứ nằm đó mà rên la.
“Nóng quá! Chân tôi!”
Những người xung quanh tức khắc vây lại, giúp người nọ cởi giày và vén ống quần, liền bắt gặp cảnh tượng kinh khủng. Cái chân vốn dĩ bình thường tấy đỏ và sưng vù lên như chân voi, quanh chân nổi đầy mụn nước to nhỏ, sinh sôi với tốc độ dị thường. Mỗi lần chúng vỡ ra là chất dịch màu vàng bắn tung toé, mùi hôi thối bốc lên, kéo theo tiếng la thất thanh của người nọ.
Mộc Kha vội định thần, tra kiếm vào vỏ, bắt gặp ánh mắt lo lắng cùng kinh sợ của những người xung quanh dành cho người nọ thì thong dong bảo.
“Ai đó vác anh ta lên xe bò kéo về đi. Cái chân ấy không dùng được nữa đâu. Ở đây hết việc rồi, vậy tôi đi trước đây.”
“Ân nhân, ân nhân xin hãy cứu mạng!” Người nọ bỗng cầu xin.
Mộc Kha ngoảnh đầu lại, tỉnh bơ hỏi.
“Cứu mạng gì cơ?”
“Chân của tôi, chân của tôi… Xin ân nhân cứu tôi, tôi không muốn thành người tàn phế!” Người nọ đỏ mặt, khóc lóc cầu xin.
“Thế thì liên quan gì đến tôi?” Mộc Kha nhíu mày ra vẻ khó hiểu, đoạn tiến lại gần người nọ. “Là tôi bảo cậu bước tới gần đó à? Hay tôi là người khiến chân cậu thành ra như vậy? Đều không phải.”
Người thanh niên nọ trố mắt, tất cả mọi người đứng gần đó cũng đều hết sức ngạc nhiên khi thấy sự trở mặt của người mới mấy khắc trước họ còn gọi là ân nhân.
“Ơ… Mặc dù như thế nhưng ân nhân đừng bỏ mặc cậu ấy như vậy. Ở chỗ chúng tôi cậu ấy là người tội nghiệp nhất, từ xa đến Thăng Long làm thuê lấy tiền chuộc em gái ở kỹ viện ra thôi. Ân nhân thương tình chữa thương cho cậu ấy đi.”
“Các ông gọi thế nào là tội nghiệp nhất? Nước Việt này tôi đi không nhiều, nhưng người thảm hơn không thiếu. Hơn nữa có bệnh thì tìm đại phu, bảo tôi thì có ích gì đâu chứ?”
Người thanh niên lại la gào thê thảm, gương mặt tột cùng đau đớn. Mộc Kha khẽ nhăn mặt, hai mày chau lại, nói với cậu ta một câu.
“Đứa bé cậu dẫn đi ban nãy bây giờ đang ở đâu? Khai ra, tôi sẽ cứu chân của cậu.”
“Đứa bé nào? Tôi không biết gì cả…” Người nọ một mực lắc đầu.
Tra khảo một lúc, người kia vẫn khăng khăng không biết gì cả, chỉ xin Mộc Kha cứu mình. Hắn bắt đầu lấy làm nghi ngờ, rõ ràng là cùng một người, người dẫn Như Y đi có gương mặt, vóc dáng giống hệt người này, trừ phi…
Có kẻ nào khác đã giả mạo người này để bắt cóc Như Y. Quả không ngoài dự đoán của hắn, kẻ bồng Như Y đi lúc trước trên người nồng nặc hắc khí, không chừng còn là yêu quái. Nhưng yêu quái cất công vào tận làng của con người để bắt một đứa trẻ, lẽ nào là vì tên ấy biết thân phận thật sự của Như Y? Hoặc không chừng, mục tiêu của kẻ ấy không phải Như Y, Như Y chỉ là con mồi để dụ hắn.
Hình ảnh Bình Nhi chợt hiện ra trong tâm trí hắn.
Trong lòng như có lửa, ngay tức thì, Mộc Kha ném một bọc thuốc xuống đất, bảo là để giải độc rồi dùng khinh công lao đi trong sự ngơ ngác của những người khác. Đường phố vắng tanh không một bóng người, chỉ vài khắc sau, Mộc Kha đã có mặt nơi bờ sông cũ nhưng chiếc xe ngựa dừng bên góc đường chẳng còn thấy đâu.
Hắn điên cuồng chạy khắp hang cùng ngõ hẻm bằng tốc độ nhanh nhất, thô bạo đạp cửa từng nhà, hỏi thăm từng người để tìm ra cô. Bởi hắn biết nếu hắn không nhanh chân, hắn có thể sẽ lại ân hận. Bởi khi đã lạc mất nhau, có những người sẽ còn gặp lại, cũng có những người sẽ chẳng hai lần ghé lại trong đời và hắn biết ông trời đã thương tình cho hắn một cơ hội chuộc lại lỗi lầm, hắn quyết không bỏ lỡ.
Hắn đã mất đi người con gái ấy một lần nên thời gian bên cô bây giờ đây, hắn đều trân trọng, vô cùng trân trọng.
“Bình Nhi! Em ở đâu? Lục Bình Nhi!”
Không có tiếng ai đáp trả, chỉ có vài người ló đầu ra ngoài ngó xem thử là tên điên nào rồi lắc lắc đầu. Mãi đến khi có người khua chiêng gõ trống vừa đi vừa báo đã đuổi được hổ, người người mới lại đổ xô ra đường. Ai nấy chen nhau mà đi, người chạy đến khua thuyền rời khỏi, người hấp tấp ba chân bốn cẳng dắt con trẻ chạy về nhà. Trước mắt là biển người, hắn không thể tìm ra cô.
Không còn cách nào khác, hắn phải dùng Xà Nhãn, dù Xà Nhãn không dùng được lâu, hắn lại vì tìm cô mà dùng suốt một canh giờ. Cho đến khi những tia máu nơi khoé mắt nhỏ những giọt nước đỏ như nước sông Đà vào mùa thu, hai mắt đau nhói như bị cắm dao, hắn mới chịu nhắm mắt lại. Như một kẻ mù loà, dựa vào xúc giác của da thịt, cảm nhận nơi có hơi nước bốc lên, ấy chính là con sông Nhuệ mà ban sáng ba người bọn hắn còn vui vẻ nhâm nhi bữa sáng, hắn nhảy thẳng xuống sông. Mặt sông nổi những bọt nước trắng xoá rồi im lìm, chứng tỏ người nọ đã chìm xuống đáy hồ.
Đám đông hối hả trên đường trở nên nhốn nháo, tạm hoảng công cuộc bỏ chạy lấy thân mà thi nhau chỉ trỏ. Vài ba thanh niên cũng vội lao theo cứu người, nhưng bất kể ngụp lặn suốt nửa canh giờ cũng không vớt được người kia.
Chẳng biết nước sông Nhuệ muốn đưa hắn đi đâu mà lại vội vàng đến vậy.
Một trận cuồng phong quét qua vườn hoa Mộc phủ. Lão Hàm vừa xoay người lại liền thấy Mộc Kha ngã oạch trên đất, hai mắt rướm lệ máu. Lão dường như vứt luôn chậu lan quý báu của mình, chạy lại đỡ Mộc Kha ngồi dậy, không khỏi lo lắng.
“Kìa ông, ông bị sao vậy? Hai mắt ông sao lại thành ra nông nổi này?”
“Mau…” Hắn ngắt lời. “Lấy thuốc bột cho ta, ta phải chữa khỏi mắt này ngay bây giờ. Lập tức phái người sang Vũ phủ, bảo cậu ta huy động lực lượng tìm Bình Nhi, cả Như Y nữa. Ta nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Vũ tộc.”
“Vâng, lão biết rồi. Có cần báo lại với cậu Trần không?”
Ý của lão Hàm là báo cho Đình An. Nhưng Mộc Kha lại lắc đầu.
“Không cần. Mục tiêu đầu tiên của bọn chúng là Đình An, may thay ta đã tìm cách đưa anh ấy đến nơi an toàn rồi. Lão mau đi đi! Không còn nhiều thời gian đâu.”
Lão Hàm gật đầu rồi mau chóng phái người làm theo những gì Mộc Kha bảo. Sau khi giúp Mộc Kha bôi thuốc lên mắt, lau sạch máu trên mặt, lão dùng một miếng vải băng lại, đoạn đỡ hắn trở về phòng.
“Nhờ lần trước cậu Trần có ghé cho ít thảo dược mới, rất công hiệu. Bảo đảm chưa đầy ba canh giờ nữa, mắt ông sẽ khỏi ngay thôi.”
“Những ba canh giờ?” Mộc Kha nhíu mày, giọng nói trở nên khó chịu. “Không được, ta không yên tâm. Vũ tộc bạo gan như thế, ắt đã chuẩn bị chu toàn, Đình An lại không có ở đây. Lão Hàm, đưa ta đến phòng luyện đơn!”
“Kìa ông, ông định dùng nội đơn ư?”
Lão Hàm hơi hoảng. Nội đơn do Cao tộc bào chế từ gân cốt yêu quái tứ phương, không những có tác dụng trị thương, bồi bổ mà còn gia tăng công lực cho người sử dụng một cách đáng kể. Trước đây lúc Mộc Kha bị nhốt trong hang, không nước không lương thực, nếu không nhờ lão cho uống một lượng nội đơn lớn, hẳn hắn đã chầu trời lâu rồi chứ đâu sống khoẻ mạnh đến ngày hôm nay.
Ngặt nỗi thuốc ấy có tốt đến đâu thì cũng là nhờ đạp lên xác của trăm nghìn yêu quái mà thành. Uống một lượng lớn nếu không biết cách kiểm soát sẽ khiến người dùng tẩu hoả nhập ma, uống một lượng nhỏ lại làm gia tăng yêu khí, Mộc Kha đã bỏ dùng thứ ấy từ lâu nên mới giữ được bản thể thanh sạch, sau mấy trăm năm kiên trì luyện được long cốt, nếu bây giờ dùng lại, không biết sẽ có hậu quả gì.
“Ông đừng vội, bây giờ lão sẽ cho người đến núi Tản Viên cầu kiến Sơn Thần. Bà và ngài ấy dù sao cũng là chỗ thân thiết, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.”
“Ngươi quên y là thần sao?” Mộc Kha vội ngăn cản. “Đừng để y nhúng tay quá nhiều vào chuyện của yêu giới, bứt dây động rừng không phải là một cách hay.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Mộc Kha im lặng một lát, có vẻ là đang suy nghĩ. Rồi hắn hít một hơi, khẽ nói với lão Hàm.
“Bây giờ lão hãy viết một lá thư, bằng mọi cách giao tận tay Đinh Mạn Quân, nội dung thư bảo đã tìm được Bình Nhi, hẹn y ở căn nhà lá ven bìa rừng cách thành Thăng Long năm dặm về phía Tây. Sau đó thì giao tiếp một bức thư nữa đến thành An Lạc Độc, bảo Đông cung Thái tử bị Vũ tộc tấn công, cần chi viện gấp.”
“Lão đã hiểu. Thế có cần lão sắp xếp người mai phục ở đấy sẵn hay không?”
Mộc Kha lắc đầu.
“Không cần phiền phức như vậy. Bảo Phan Luân làm chứng nói lại với người của An Lạc Độc là đã nhìn thấy Vũ tộc hãm hại Thái tử, bắt cóc Dạ hồ. Thời gian cấp bách, bọn họ sẽ không hỏi rõ nguyên nhân, tính mạng Thái tử quan trọng hơn. Hãy nghĩ ra một cớ thật thuyết phục, tên Mạn Quân ấy không phải kẻ ngốc. Việc còn lại ta tự có sắp xếp, lão mau hành động ngay đi.”
“Thưa vâng!”
Lão Hàm cúi đầu rồi nhanh như gió biến mất không để lại dấu vết.
Mộc Kha tựa lưng vào ghế thở dài. Nếu hắn không nhanh chóng tìm ra cô thì việc dùng đến Lục Bình Nhi thứ ba chỉ là chuyện một sớm một chiều.