[Dịch]Dạ Hồ

Chương 24 : Rắc rối ​




“Cậu! Cậu! Đợi con với cậu ơi! Cậu!” Thịnh Dật lúi cúi chạy theo thiếu niên trước mặt, miệng không ngừng mếu máo gọi.

Người thiếu niên đi trước như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào gọi mình, vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, kiên quyết đạp lên lá trúc tiến vào rừng sâu.

Hơi lạnh lãng đãng bay trong gió, khẽ khàng lùa qua gáy Thịnh Dật khiến cậu rùng mình một. Dù đêm khuya rất lạnh nhưng mồ hôi đã sớm làm ướt lưng áo, cậu nhóc mặt mày nửa trắng nửa xanh không kiềm được mới ngẩn đầu lên nhìn, chẳng thấy trời đâu mà chỉ thấy mấy ngọn trúc chen chúc đua nhau lắc lư xào xạc như tiếng hát ru vang vọng của người cõi âm.

Bấy giờ, một bóng áo trắng từ đâu bay vụt qua, tà áo phất phơ như khói cơm chiều làm kẻ yếu bóng vía đứng dưới trông thấy không khỏi thét lên. Tiếng thét bất ngờ làm kinh động những con vật ăn đêm, chúng đua nhau bỏ chạy để lại tiếng động như bước chân người chạy cùng tiếng vỗ cánh giữa không trung, bầu không khí yên tĩnh bất giác bị một tên nhóc làm cho kinh động.

Ánh sáng lờ mờ toả ra từ chiếc đèn lồng nhỏ trên tay người thiếu niên vội vàng duy chuyển đến bên cậu nhóc, soi rõ gương mặt tái nhợt của cậu, cứ như là vừa thấy ma vậy.

“Gì thế? Thịnh Dật, làm sao vậy? Thấy gì à?”

“Cậu… cậu… có… có… hu hu… ma…! Ma! Con sợ lắm!”

“Ma? Ở đâu?” Mạn Quân trố mắt hỏi lại, đoạn quay mặt khắp nơi tìm kiếm, như muốn chứng thực lời nói của cậu nhóc.

Thịnh Dật xem biểu cảm của chủ mình, lòng lại còn rối hơn, toàn thân như có lửa, một hai đứng dậy túm tay áo Mạn Quân kéo anh chạy băng băng. Mạn Quân chưa kịp phản ứng đã bị tên nhóc lôi đi chạy bán sống bán chết, ngọn nến trong đèn vốn đã yếu ớt liền tắt vụt. Hai con người chính thức hoà vào bóng đêm.

Thịnh Dật lại thét lên khiếp đảm, dường như muốn bỏ mặt chủ mình, tay không níu người đằng sau nữa mà một hai co giò chạy muốn thủng đít quần.

“Này cái thằng láo toét! Làm lồng đèn ta tắt còn bỏ ta chạy đi…”

Mạn Quân bực tức la ầm lên, chưa nói hết câu thì trên đầu lại như có tiếng chim bay ngang, có điều âm thanh phát ra khá lớn khiến anh ngây người đứng lặng, chăm chú nghe xem ấy là tiếng gì.

Hình như không phải là chim.

“Cậu… cậu… Đi nhanh lên! Cậu…”

Hức hức…

Tiếng khóc nỉ non truyền đến từ sau lưng. Thịnh Dật như đứng hình hồi lâu, hai chân run lẩy bẩy, không dám quay lại nhìn.

“Thịnh Dật! Ngươi đâu rồi?” Thấy tên nhóc nhát cáy nhà mình bình thường vẫn luôn miệng ồn ào, nay lại im bặt làm Mạn Quân không khỏi lo lắng, anh rảo bước về phía trước. “Sao không trả lời? Cái thằng… Thịnh Dật!”

Mạn Quân lò dò bước đi, mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở của phụ nữ, không rõ là ai lại gặp chuyện đau lòng đến độ nửa đêm chui ra bụi trúc ngồi khóc thảm thiết như vậy.

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuyên qua tán trúc, đủ để Mạn Quân thấy được hai bóng hình trước mặt. Một là của Thịnh Dật, người còn lại thì không rõ, có vẻ là một vị cô nương.

“Cậu!”

Thấy Mạn Quân như thấy được vàng, Thịnh Dật gào thảm một rồi nhảy tọt đến núp sau lưng anh, run rẫy chỉ chỉ người áo trắng tóc dài đang ngồi quay lưng về phía này.

Hức hức…

“Vị cô nương này, cô bị lạc sao?” Mạn Quân không hề bị vẻ mặt kinh hãi của Thịnh Dật hù doạ, bình tĩnh cất giọng hỏi han.

Cô gái không đáp nhưng vẫn gật đầu, tiếng khóc cũng ngày một nhỏ dần.

Sự kinh dị đã lên đến đỉnh điểm rồi đây.

Thịnh Dật thấy mình sắp tè ra đến nới rồi, tuy vậy vẫn dùng chút sức lực hèn mọn còn lại, không ngừng ra hiệu, túm áo Mạn Quân bảo anh mau chóng rời đi, vừa kéo vừa rủa thầm thiếu gia nhà mình đúng là một tên ngốc. Đêm hôm giữa nơi vắng vẻ thế này đột nhiên xuất hiện một cô gái bí ấn ngồi khóc, cho dù không vận đồ trắng tóc dài đi nữa thì mười phần, hết chín phần cũng có thể xác định không phải là người thế giới này rồi, cũng may cô ta chưa cầm lược chải đầu hay ngồi ôm con. Bằng không…

“Nhà cô ở đâu? Ở ngoại thành à? Ta cũng đang trên đường đến đó. Để ta đưa cô về nhé!”

“Cậu!” Thịnh Dật khóc ròng, hai tay báu lấy cánh tay Mạn Quân, gào lên hết sức đáng thương. “Mình đi đi cậu, đi đi. Hu.. hu… Cậu ơi con lạy cậu, mình đi đi!”

“Đừng đi mà…”

Một giọng nói nhẹ như gió thoảng cất lên, giọng lúc nhỏ lúc to, có phần méo mó.

“Đừng bỏ tôi mà…”

Cô gái chậm rãi xoay mặt lại, gương mặt trắng toát không có ngũ quan, dáng người gầy gò ngoặc nghẹo, dưới ánh trăng mập mờ càng thêm ma quái kinh người. Lần này, Thịnh Dật hét thảm lần ba rồi lăn đùng ra đất, bất tỉnh nhân sự.

*

Đã một canh giờ trôi qua mà Thịnh Dật vẫn chưa tỉnh. Mạn Quân mệt mỏi lê bước, cuối cùng cũng ra khỏi rừng trúc, hiện đang tiến vào một thôn nhỏ ở ngoại thành Thăng Long. Cho dù Thịnh Dật chỉ là một tên nhóc mười tuổi thì cõng y trên lưng cả quãng đường xa lại còn leo dốc không phải việc tầm thường chút nào.

Mạn Quân đặt Thịnh Dật ngồi tựa vào một lu nước ven sông, sau đó cũng ngồi phịch xuống thở phì phò. Cô gái đi cạnh thấy vậy bèn giúp Mạn Quân múc một gáo nước trong lu đưa cho anh, nhỏ nhẹ cất giọng.

“Anh uống chút nước đi.”

“Cảm ơn.”

Mạn Quân nhận lấy và nốc cạn gáo nước. Cảm giác mát lạnh trôi tuột xuống cổ họng, vô cùng sảng khoái. Lần đầu tiên trong đời, Mạn Quân lại thấy nước ngon như vậy.

“Nước ngon đúng chứ? Nước giếng thôn này là hết chỗ chê!”

“Cô sống ở thôn này sao?”

Mạn Quân liếc mắt nhìn cô gái ngồi cạnh, ánh mắt như đang tìm một điều gì đó thân quen nhưng vô tình chung lại rơi vào hụt hẫng. Anh tự nghĩ rồi lại tự cười.

Sao có thể chứ, cô ấy sao có thể là Bình Nhi.

Lúc nãy khi cô vừa ngoảnh mặt lại, Mạn Quân còn nghĩ mình gặp ma, không phải là vì cô gái ấy xấu mà là vì quá xinh đẹp. Chuyện ma quỷ giả dạng thành mấy cô gái xinh đẹp dụ dỗ người đi đường đâu phải chuyện gì quá xa lạ đâu. Trong một khắc, anh như bị hút hồn, mắt không rời được khỏi gương mặt người đối diện. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy, nét đẹp thanh tao thoát tục ấy, thiên ngôn vạn ngữ cũng đành bất lực trước dung mạo tuyệt trần này.

May thay anh đã có người trong lòng, bất quá cũng chỉ là một chút xao động, anh không thể phụ lòng người thương.

Nghĩ rồi, anh dứt mắt ra khỏi cô, tự nhủ lòng không được nhìn nữa.

“À ừm… Một cô gái như cô, đêm hôm một mình ra ngoài, không biết nguy hiểm sao?” Thấy cô gái không trả lời, Mạn Quân bèn bắt chuyện tiếp.

Cô gái cúi đầu không nói.

“Có chuyện gì buồn à?”

“Vâng! Vậy còn anh? Anh lặn lội đường xa đến đây là có việc gấp à?”

“Không, tôi đến đây tìm người.” Mạn Quân nhoẻn miệng cười. “Khi nãy trông thấy cô đeo mặt nạ, tôi còn tưởng… À mà thôi!”

Mạn Quân ngước mắt nhìn lên bầu trời, hai mắt lấp lánh như ánh sao. Chợt như có gì đó chạy ngang trong đầu, anh đánh liều hỏi thêm câu nữa.

“Cô tên gì ấy nhỉ?”

“Tôi? Tôi tên Gia Tển. Còn anh?” Cô gái hồn nhiên trả lời.

Mạn Quân hơi ngớ người. Giọng nói gióng quá nhưng đáng tiếc là không phải. Tên không phải, ánh mắt cũng không phải? Anh lẩm nhẩm cái tên “Gia Tển” trong đầu rồi tự bật cười.

“Lúc nhỏ hẳn cô khó nuôi lắm.”

“Thế anh tên gì?” Cô gái cười phì, nhanh như chớp lại hỏi anh.

Mạn Quân chớp mắt suy nghĩ một lát, chẳng rõ tại sao lúc này lại không muốn nói ra cái tên thường ngày mình hay dùng. Cuối cùng, anh cúi xuống nhìn cô, nụ cười bừng nở trên gương mặt hết mực tuấn tú, nói với giọng hết sức hãnh diện.

“Đức Chính, Lý Đức Chính.”

Khi Mạn Quân vừa thốt ra cái tên, cô gái ngồi cạnh hơi lấy làm bất ngờ, hai mắt khẽ cụp xuống như suy nghĩ gì đó, mơ hồ còn nghe được tiếng thở phào khó hiểu. Mạn Quân cũng lấy làm lạ, quay sang nhìn cô, thấy hai mắt đỏ ửng vẫn chưa ráo nước nên vội lấy ra một chiếc khăn tay đưa cô.

Chiếc khăn lụa trắng với những đường chỉ tinh xảo hoàn toàn đối lập với trang phục thô kệch trên người thiếu niên. Cô gái nhận lấy chiếc khăn, chợt nhớ đến cách xưng hô của cậu nhóc với thiếu niên nọ, mọi chuyện mới dần sáng tỏ. Hoá ra là con nhà quyền quý. Không biết là người có thân phận thế nào mà lại được người này không quãng lặn lội đường xa đêm hôm đến thăm như vậy.

“Tôi không biết cô nương buồn vì điều gì nhưng cứ giữ chiếc khăn ấy đi. Tôi thấy cô khóc đến khô người luôn rồi đấy.”

Mạn Quân e ngại nói rồi ngán ngẩm nhìn qua tên nhóc đang ngủ say mèm bên cạnh.

“Cảm ơn anh.” Cô gái bẽn lẽn đáp. “Người anh tìm sống ở thôn nào à? Có cần tôi dẫn đường cho không?”

“Không cần đâu! Tôi nghĩ cô nên về nhà trước đi, không khéo gia đình cô lại lo lắng. Tôi thì thế nào cũng tìm ra được thôi.”

Nhắc đến từ “nhà”, cô gái bỗng nhiên cười buồn, ánh mắt hướng xuống mặt sông phẳng lặng tựa hồ như cũng muốn buông xuôi theo làn nước. Từ khi hay tin người ấy mất, mọi hy vọng, mọi sự nhớ nhung tràn trề ngày qua ngày như đập nát trái tim bé nhỏ của cô. Cô không muốn về cái nơi được gọi là “nhà” ấy, về đụng mặt những con người ấy và nhất là kẻ đã cam tâm chọc xoáy vào tim cô những lời nặng nề, đớn đau nhất có thể.

Nhà sao? Xưa nay cô vốn đã xem bốn bể là nhà, chưa hề nghĩ một ngày mình lại có được như hôm nay. Tuy thân phận quyền quý đấy, cao sang đấy, lại có u thầy đùm bọc nhưng chẳng khi nào cô thấy lòng được thảnh thơi. Nếu không vì cô chịu ơn dưỡng dục cưu mang như trời biển của người ấy, cô tuyệt đối cũng không muốn dấn thân vào những ngày tháng đen tối sắp tới với những mưu tính đáng khinh hờn của con người.

“Tôi không muốn về nhà.” Cô gái lắc đầu nguầy nguậy.

“Tại sao?” Mạn Quân trố mắt ngạc nhiên. “Không lẽ là vì bị ép gả sao?”

Khắp nước Đại Việt này, Mạn Quân đã đi nhiều nơi, cũng hiểu rõ nhất trong số bao nhiêu những ép uổng nữ nhi phải chịu thì điều họ không chịu đựng nổi nhất mà hầu như chỉ biết phản kháng trong lặng lẽ đó là bị ép gả cho người mình không thương. “U thầy đặt đâu con ngồi đấy”, đạo lý ấy Mạn Quân hiểu, cũng một mực đồng tình vì con cái nghe theo bậc sinh thành, ấy là chữ hiếu. Nhưng từ ngày gặp Bình Nhi, bị tính cách phóng túng cũng như lối suy nghĩ khác thường của cô ảnh hưởng, anh cũng thấy việc này có chút bất công với người làm con.

Đặt mình vào hoàn cảnh của họ, giả sử một ngày Bình Nhi bị u thầy ép gả cho tên đàn ông khác mà không phải mình, Mạn Quân nghĩ mình sẽ lật cả nhà, cả mồ mả mấy đời nhà hắn ta lên không biết chừng. Mà đổi lại là anh bị ép cưới người mình không thương, cho dù là được nạp thiếp, anh cũng thấy không ưng thuận, lại thấy bất mãn cho người vợ lẻ. Mà hoàn cảnh gia đình Bình Nhi như thế, cầu xin thầy anh cưới cô ấy làm cả, e là còn khó hơn lên trời.

Vậy nên từ lúc hay tin Vũ đại nhân nhận hai cô con gái nuôi, một trong hai có tật ở mặt nên lúc nào cũng che mạng thì anh đã tức tốc lên đường đuổi theo đến đây ngay. Khổ nổi Lý Nhân Nghĩa cứ nhất nhất bắt anh phải chờ, đợi một thời gian nữa sẽ gửi thư mời cả nhà Vũ đại nhân đến Đinh phủ dự tiệc chúc mừng sinh thần của anh.

Đùa à! Mạn Quân sinh vào tháng bảy, bây giờ còn chưa hết đông, xuân chưa về, hạ chưa đến lại còn bắt anh đợi đến mùa thu? Vậy là, cùng với Thịnh Dật, Mạn Quân lén bỏ đi ngay và luôn. Lúc đầu còn đi ngựa nhưng nửa đường đến đây lại bị trộm mất, không biết là thằng nhóc Thịnh Dật trông nom kiểu gì nữa.

Mạn Quân lại hậm hực phóng ánh mắt sắc bén như dao găm vào tên nhóc đang ngủ thẳng cẳng cạnh bên, thầm nhủ sau khi trở về Đinh phủ sẽ cho cậu nhóc nếm mùi thế nào gọi là “lên núi đao, xuống biển lửa”. Tốt nhất là cứ giao cho Nguyễn Khánh, y vừa giỏi vừa nghiêm khắc, hẳn sẽ khiến cho tên nhóc Thịnh Dật sợ ma này lớn gan lên.

“Không phải đâu công tử.”

Giọng nói của cô gái cắt ngang dòng duy nghĩ của Mạn Quân, khiến anh bất giác quay lại nhìn kỹ cô lần nữa, trong lòng như có gì đó sắp tuôn ra.

“Là vì tôi cảm thấy có lỗi.”

“Cô… Cô vừa gọi ta là gì?” Mạn Quân bất ngờ hỏi, đoạn túm chặt lấy hai bên vai cô. “Công tử? Cô biết ta là ai à? Lặp lại đi! Gọi ta là công tử! Nhanh lên!”

Phải rồi, “công tử”, “Đinh công tử”. Anh thích nghe tiếng gọi này từ cô nhất, dù ở đâu, làm gì, chỉ cần nghe người ấy gọi mình, anh sẽ không ngần ngại chạy đến ngay. Anh nhớ những lúc cô quấn quýt bên anh, nhớ những lúc đường xa nắng noi hay tập luyện vất vả có người nhẹ nhàng dùng tay áo lau mồ hôi cho mình. Anh nhớ ánh mắt long lanh như sao trời mỗi khi nhìn anh của cô, nhớ cái cách hay ương bướng cãi chày cãi cối của cô để rồi mấy khắc sau lại chủ động tìm anh năn nỉ, lại tiếp tục huyên thuyên như chưa hề có gì xảy ra, lại chọc cho anh cười. Và nhớ lắm những sáng khi anh chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng rót trà cùng giọng nói ngọt ngào gọi anh thức dậy. Có lẽ trong đời Mạn Quân, Bình Nhi là cô gái tự tiện nhất mà anh từng gặp và cũng là người duy nhất mà anh nguyện yêu đến suốt cuộc đời.

Thế nên khi đột nhiên cô không đến Đinh phủ nữa, Mạn Quân lại thấy xốn xao. Rồi từng ngày từng ngày trôi qua, anh lại càng thấy trống rỗng, nơi trái tim như có một lỗ thủng thật lớn, chỉ chờ có ai đó lấp vào. Để rồi một ngày cuối thu nọ, anh nhận ra cô đã hoàn toàn mất tích không một lời tiễn biệt. Anh không hiểu cô muốn làm gì.

Né tránh anh ư?

Ngày ngày anh như ngồi trên đống lửa, tự đặt ra không biết bao nhiêu lý do cô biến mất và anh sợ hơn là cô gặp chuyện gì đó không may. Anh cho người lục hết cả thành Thăng Long, thậm chí là những vùng hẻo lánh. Cho đến khi quan phủ phát lệnh truy nã cô, anh mới chợt vỡ oà ra, anh mừng phát điên đi được vì biết cô còn sống. Nhưng cô đã trốn thoát, chẳng ai biết cô ở đâu. Đúng rồi, đó mới chính là Bình Nhi anh quen biết chứ, sẽ không chấp nhận mình bị oan uổng như vậy. Anh tin cô, tin cô không phải loại người đó. Nhưng chưa tìm được cô, anh lại bị điều đi Trường Yên, không may trên đường gặp phải thích khách, toàn bộ tuỳ tùng đi theo đều bị giết, còn anh được một người thanh niên lạ mặt giúp đỡ, xoay xở trở về Trường Yên.

Sau bao ngang trái, cuối cùng bọn họ cũng trùng phùng, rồi lại chia xa. Đã hai lần trái tim Mạn Quân như rơi vào vực thẳm. Một lần là nhìn thấy Bình Nhi thản nhiên mỉm cười cắt đứt dây thừng rồi rơi vào biển lửa ở Hoạ Giới. Lần thứ hai chính là lần đụng độ với một gã đàn ông được gọi là Minh Đằng, Bình Nhi bị đánh trọng thương. Nhưng anh chẳng làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông khác không ngại lao vào liều chết vì cô. Anh cảm thấy rất nhục nhã, cũng rất đau lòng, không ngừng đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa Mộc Kha và Bình Nhi.

Nếu chỉ là quan hệ xã giao đơn thuần, thật sự y có thể chấp nhận hy sinh bản thân vì một người xa lạ ư?

Nhưng điều kinh khủng hơn là, Mạn Quân nghĩ cô đã chết, thế nên hôm nay anh mới có mặt ở đây để làm sáng tỏ mọi chuyện, mà tia hy vọng cuối cùng anh đặt cả vào Vũ Hoài Nam.

“Ngài hiểu lầm rồi.” Bình Nhi nhẹ nhàng gỡ những ngón tay lạnh buốt của Mạn Quân ra khỏi người mình, lấy giọng bình tĩnh nói. “Chiếc khăn đẹp đẽ này không phải đã nói lên hết thân phận của ngài rồi sao?”

Bắt gặp ánh mắt dịu dàng, kiên quyết của cô, Mạn Quân đành bất lực buông lỏng hai tay, đôi ngươi rơi dần vào khoảng không. Một lần nữa, anh lại tự bật cười giễu cợt cái tình bộp chộp của mình. Dù thầy anh đã cố ý ban cho chữ “Mạn” đi cùng với chữ “Quân” làm tên (1) xuất cung, có những chuyện anh vẫn không thể nào kiềm chế bản thân chậm lại được, như là chuyện này đây, chuyện tình cảm nam nữ.

Huống hồ, anh bây giờ chỉ mới mười lăm, mười sáu, vẫn chỉ là một thiếu niên đa tình với trái tim si dại mà thôi.

“Thì ra là vậy.” Mạn Quân cười buồn. “Thứ lỗi cho ta. Chiếc khăn này cô cứ giữ đi, khi khác trả lại ta cũng được.”

“Chúng ta còn có thể gặp nhau sao?”

“Được chứ.” Mạn Quân gật đầu, đoạn hướng mắt nhìn về phía xa. “Nếu người ấy đúng thật ở đây. Ta mong là thế!”

Nhưng cảm giác bồi hồi, thương nhớ ấy không kéo dài được lâu, Mạn Quân chợt cảm thấy ngưa ngứa ở cổ, vừa chạm tay liền vớ phải một con sâu róm lông lá đen thui. Anh lập tức thét toáng lên như một thiếu nữ, mạnh mẽ hất văng con sâu, phản ứng kịch liệt đến nỗi suýt văng cả xuống sông. Cô gái ngồi cạnh cũng bị doạ cho một phen hoảng hồn, may thay kịp kéo anh lại. Mạn Quân sau khi lấy lại thăng bằng vẫn hùng hổ tìm một cành cây, mạnh mẽ giáng lên con sâu tội nghiệp những đòn thô bạo cho đến khi con vật bẹp dí mới thôi.

Cô gái đứng cạnh Mạn Quân còn cảm thấy hành động vừa rồi của anh quá là tàn ác, kinh dị, không ngờ thiếu niên mặt mũi sáng láng, nhìn nhã nhặn, oai phong thế này lại sợ một con sâu bé xíu, sợ đến nỗi dường như trên mặt khắc ghi hai chứ “thù hận” luôn vậy.

“Công tử! Công tử! Dừng tay lại đi! Nó chết rồi.” Bình Nhi vội cất tiếng khuyên can người đang điên cuồng nện gậy xuống đất bên cạnh.

Nghe thấy tiếng cô, anh mới chịu ngừng lại, người nhễ nhại mồ hôi, ngồi phịch xuống đất. Cô gái nén cười trong lòng, đưa lại anh chiếc khăn anh đưa mình.

“Công tử lau mồ hôi đi. Trời đêm gió lạnh, người ướt thế này không khéo bị cảm đấy.”

Thế nhưng không biết vì sao, Mạn Quân lại một mực chối từ, còn kiên quyết đuổi cô về nhà. Nhìn hai má đổ ửng của anh, cô gái len lén cười rồi từ giã ra đi.

Ra là còn biết ngại nữa cơ đấy!

Màn đêm đi qua, chẳng mấy chốc, mặt trời đã mọc sau rặng cây.

Bình Nhi trằn trọc nằm trên giường, hai mắt thâm đen vì cả đêm không ngủ. Nhớ lại chuyện tối qua và cuộc nói chuyện với Phan Luân, cô lại càng thêm nghi kị và đau đớn lòng. Nhất Tháp chết rồi, chết thật rồi! Hôm qua khi cô từ bờ sông trở về, ngang phòng Như Y thì tình cờ trông thấy Mộc Kha bước ra từ đó kèm theo mùi nồng nặc của Mê hồn hương. Vốn tưởng đã định giải mê cho cô bé nhưng cô không biết tại sao Mộc Kha lại đổi ý, chuốc thêm cho Như Y một lượng lớn mê dược như vậy. Dù cô đã cố tình làm ngơ nhưng những thắc mắc cứ ngày một dày đặc.

Vậy là cũng vào đêm qua, cô và Mộc Kha đã có một cuộc cãi vã, lần đầu tiên sau nhiều năm bên nhau, cô dám lớn tiếng với hắn, chẳng thèm nghe hắn giải thích mà tự ý bỏ về phòng. Nhưng hễ nhớ đến những hy sinh của hắn đối với cô, Bình Nhi lại cảm thấy có lỗi và ăn năn vô cùng.

“Bẩm cô cả, con là Lục Loan. Cô cả đã dậy chưa ạ?”

Giọng nói êm ái từ ngoài cửa bỗng vang lên, Bình Nhi nghe vậy thì vội ngồi dậy, xoa nắn lại mặt mũi, nhẹ nhàng đáp.

“Ta dậy rồi! Em vào đi.”

Lục Loan vâng một tiếng rồi đẩy cửa bước vào, trông thấy vẻ mặt tiều tuỵ của Bình Nhi thì có hơi hoảng nhưng dần cũng lấy lại sự bình ổn trên gương mặt. Cô giúp Bình Nhi rửa mặt, chải lại mái tóc, giúp cô thay y phục. Bầu không khí buổi sáng ngoài tiếng chim hót, không có tiếng người trò chuyện vô tình lại làm cả hai trở nên gượng gạo. Bình thường Lục Loan luôn là người mở lời trước nhưng không hiểu sao hôm nay lại ít nói như vậy, sắc mặt cũng kém đi nhiều so với hôm qua.

“Hôm qua Phan Luân mắng em à?”

“Dạ thưa cô không có ạ!”

“Hay là anh Kha?”

“Dạ thưa không ạ!”

“Thế sao hôm nay lại im lặng thế? Cảm thấy trong người không khoẻ sao?”

“Dạ không ạ!” Lục Loan lại lần nữa lắc đầu.

Bình Nhi vừa định hỏi tiếp thì ngoài sảnh chợt có tiếng nói to.

“Là anh mắng cô ấy đấy!”

Đình An nghiêm nghị bước vào phòng, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng sừng sững càng làm Lục Loan bị áp đảo. Cô gái cúi đầu không dám ngước lên, chỉ khẽ thưa.

“Cô ra ngoài canh chừng đi, có người đến thì báo ta ngay.” Đình An dịu giọng nói với Lục Loan. Cô gái gật đầu rồi mau chóng ra ngoài đóng cửa lại.

“Sao anh lại mắng Lục Loan? Cô ấy làm gì sai à?” Bình Nhi nhíu mày hỏi, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn buồn tủi ban sáng không thôi quẩn quanh tâm trí cô, bèn nhỏ nhẹ nói tiếp. “Cô ấy dù sao cũng là người của em, anh có gì không ưng ở cô ấy thì cứ đến tìm em, em sẽ tự mình xử lý.”

Đình An đang quan sát gương mặt tiều tuỵ của cô, nghe thế lại càng bật cười, giọng cười có chút đè nén mà dường như làm cô hiểu thêm đôi chút, có khi anh ấy mắng Lục Loan là vì vấn đề nằm ở mình. Chủ làm tớ chịu, xưa nay luôn là cách hành xử của người giàu nhưng Bình Nhi lại thấy nó thiếu công bằng quá. Giàu nghèo gì cũng đều là người cả, sự thật hay lỗi lầm, ai làm người ấy gánh chứ sao lại trút lên một người vô tội?

“Anh hiểu em đang nghĩ gì, đúng là như em nghĩ đấy.”

“Anh có gì dạy bảo, xin cứ nói với em, em nhất định sẽ sửa sai.”

“Hôm qua em cãi nhau với Mộc Kha đúng chứ?”

Thì ra là vì chuyện này, nhưng chỉ có vậy thì làm có gì mà để Đình An kích động đến thế?

“Lại còn tự tiện bay nhảy tới thành Thăng Long, còn không đeo mạng?” Đình An nói như gằn từng tiếng.

Cô chậm rãi gật đầu, đầu không ngẩng lên.

“Em điên rồi à?” Đình An đứng phắt dậy, quát lớn. “Con gái một mình ra đường vào đêm khuya không biết nguy hiểm, đã thế lại còn bị người khác nhận mặt, em nhìn đi!”

Đình An ném lên bàn một bức tranh chân dung được vẽ như thật mà người trong tranh trông y đúc cô.

“Tên thiếu gia nào đó nhớ được mặt em, cho người vẽ một bức tranh hệt người thật, sáng nay còn cho người tìm kiếm khắp hang cùng ngỏ hẻm để truy ra em, đòi cưới em làm vợ. Nếu người của anh ở Thăng Long không nhanh tay cướp được nó hẳn là đã tiêu tùng rồi. Em nghĩ xem, Vũ phủ cách Thăng Long có một ngày đường, với cái kiểu lùng sục như chó săn mồi ấy, thế nào lại không tìm ra?

Chưa hết, chuyện này chưa chi đã kinh động đến Cao tộc rồi, chắc chắn có kẻ giở trò. Mộc Kha vì bao che cho em mà cược cả mạng sống, cho dù Cao vương là anh y thì sao? Tất cả người trong Cao tộc muốn y chết, y cũng phải chết thôi. Huống hồ chi em còn có thù giết… ”

“Giết gì ạ?” Bình Nhi giương mắt hỏi khẽ, gương mặt tràn ngập căng thẳng.

“Cái đó em không cần quan tâm. Quan trọng là mọi chuyện đang trên bờ vực rồi, nếu Cao tộc khai chiến trước, Mạn Quân không lên ngôi, yêu giới sẽ loạn, Đại Việt ắt sẽ loạn. Bình Nhi, em phải hiểu rõ, những việc em làm bây giờ, hậu quả không phải một mình em gánh chịu mà nó còn liên quan đến nhiều người nữa. Nếu Cao tộc tìm ra lối vào yêu giới, sẽ có biết bao nhiêu yêu quái bị sát hại em biết không? Cho dù là yêu giới có đánh bại được Cao tộc đi chăng nữa thì cũng sẽ có biết bao nhiêu kẻ phải bỏ mạng, thịt thà hoà với máu tanh. Em đã từng chứng kiến rồi còn gì?”

Bình Nhi hoảng hốt ngước mắt nhìn Đình An, cảnh giết chóc ngày hôm đó vẫn cứ theo cô trong những giấc chiêm bao, cho đến tận bây giờ, làm cách nào cũng không thể xoá bỏ được những hình ảnh ghê rợn ấy ra khỏi tâm trí, ngày cả gia đình cô bị sát hại. Không bao giờ!

Cô lảo đảo đứng dậy, níu nhẹ tay áo Đình An, lắp bắp lắc đầu.

“Nhưng anh An… Em không hiểu, tại sao việc một người lên ngôi hay không lên ngôi lại làm liên luỵ đến nhiều người như vậy. Huống hồ gì hắn ta là con người.”

“Em biết đấy, ‘thiên cơ bất khả lộ’, bây giờ anh chưa thể nói cho em biết. Để gỡ được đám dây nhợ rắc rối này, em buộc phải tìm được nút thắt, mà Mạn Quân chính là nút thắt ấy. Cái Nhi, em nhất định phải nhớ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng phải đưa Mạn Quân lên ngôi, yêu giới cần em, bọn ta cần em! Em hiểu chứ?”

Đình An siết chặt lấy hai tay cô, từng lời từng chữ như gửi gắm những mong chờ, những nhiệt huyết đang sục sôi trong da thịt, trong ánh mắt đang nhìn trực diện cô bây giờ để rồi nhiều năm sau nhớ lại, cô mới nhận ra trong đôi mắt ấy thì ra còn chứa đựng một bóng hình đã rất đỗi thân quen.

Đáp lại những chờ mong của Đình An, cô cũng phải gật đầu.

Nhưng trước khi giúp hai người họ hoàn thành đại sự, cô cần phải tìm tên Lý Đức Chính kia trừ khử mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.