Mặc dù đã biết trước nhưng Vũ đại nhân không ngờ, người đó lại dọn đến mau như vậy, cứ như đã có sắp xếp từ lâu.
Chả là trước khi dọn đi, ông đã rao bán phủ, rất nhanh sau đó đã có người đồng ý mua. Vũ đại nhân không chính thức nhìn tận mặt người nọ, chỉ biết là họ Trần, thông qua thuộc hạ của người đó mà trao đổi buôn bán. Lúc ấy ông cũng không suy tính gì nhiều, với ông bây giờ, bán dứt cái phủ xui xẻo này đi mới là chuyện đáng để quan tâm.
Không ngờ ông trời xui khiến, nhân duyên giữa vợ chồng ông và phủ cũ chưa dứt, sau bao gian truân cũng trở về chốn này. Mà ngạc nhiên hơn cả, chủ mới của phủ bây giờ lại là người quen của thầy Mộc – đại ân nhân của vợ chồng Vũ đại nhân.
Hiện tại Mộc Kha và Bình Nhi đã sang phòng nhỏ để thầy thuốc chữa thương, vợ chồng Vũ đại nhân thì ngồi trò chuyện với chủ nhà ở phòng lớn. Cảm giác này phải nói là rất lạ. Cách đây ba hôm vợ chồng họ còn là chủ nơi này vậy mà giờ trở lại đã ngồi ở vị thế khách rồi.
“Mời ông và hai vị dùng trà ạ!” Một nữ tì vận áo viên lĩnh hồng, mặt mũi xinh xắn nhẹ nhàng cất tiếng.
Trà vừa được rót ra, mùi hương liền dâng lên đến mũi, không gây nồng mà lại rất vấn vương.
Trên đời này lại có thứ trà thơm đến mê mẩn như vậy sao?
“Mời hai vị!” Đình An lịch sự nói, vừa phe phẩy quạt vừa cười hỉ hả. “Đừng khách sáo! Đều là người một nhà cả mà!”
Người một nhà? Quan hệ giữa chủ cũ và chủ mới cũng có thể được gọi là người một nhà sao?
Vũ đại nhân nhìn người trước mặt với vẻ quái dị, nhưng thiết nghĩ người ấy nói đùa nên cho qua.
Đình An biết người trước mặt đang nghĩ gì nhưng không nói, chỉ cười cười. Anh bây giờ đang đóng vai người bình thường, cái gì cũng phải giữ kẽ, không thể như lúc còn làm thầy bói, tuỳ tiện dùng Độc tâm thuật với người đời kiếm chút bạc lẻ được. Mà nhắc Độc tâm thuật mới nhớ, ngoài thấy bói ra thì đạo sĩ cũng miễn cưỡng có thể dùng thuật này ra oai với kẻ khác. Lẽ ra vai đạo sĩ của Mộc Kha phải thuộc về Đình An mới đúng. Mà người đáng lẽ được kè kè bên Bình Nhi phải là anh đây nè! Nếu không vì Bình Nhi chẳng nhớ gì về ân oán giữa cô và Mộc Kha thì tên ấy làm gì có cửa.
Càng nghĩ càng bực cái mình!
“Ơ ông Trần, ông làm sao vậy?” Vũ đại nhân bất ngờ hỏi.
Đình An ngớ người nhìn Vũ đại nhân, tâm trí lạc vào khoảng không bấy giờ trở về. Hoá ra vừa nãy, trong vô thức, Đình An đã đưa tay đập bàn, vội cười cười nói chữa.
“À… Không có gì đâu. Vũ đại nhân đừng để tâm. Mà khoan… nghe kể về cuộc ẩu đả hôm qua, hai vị có bị thương gì không? Có cần ta cho gọi thầy thuốc đến xem luôn không?”
Vũ đại nhân lắc đầu cười đáp, bảo có bị thương nhưng vết thương đã được Mộc Kha băng bó gọn ghẽ cùng xử lí chuyên nghiệp nên không vấn đề gì. Đôi bên trò chuyện thêm một lúc, vừa hay Mộc Kha và Bình Nhi cũng vừa được chữa trị xong. Mộc Kha thì không vấn đề gì nhưng thương thế Bình Nhi lại không tốt lắm. Chỗ bị chém trên bàn tay bị nhiễm trùng nặng, cũng không hẳn là nhiễm độc nhưng trông rất khó coi.
Bình Nhi một tay băng bó, tay kia nắm tay Như Y tung ta tung tăng. Mộc Kha theo sau dìu dìu đỡ đỡ, dáng vẻ ân cần, quan tâm không khác gì một người chồng. Mà khung cảnh ba người nhìn chung y hệt một gia đình nhỏ đầy hạnh phúc.
Hừ, vị trí của Mộc Kha bây giờ, mấy tháng trước cũng từng là của Đình An đấy thôi.
Đình An âm thầm ném cho Mộc Kha ánh nhìn không mấy thiện cảm. Đáp lại, Mộc Kha trưng ra một nụ cười mỉm, nét mặt trông vô cùng hạnh phúc xen lẫn ý khiêu khích. Bình Nhi thì chẳng để ý gì đến hai người đàn ông đang lườm nguýt nhau như chó mèo này, vừa thấy vợ chồng Vũ đại nhân thì bước nhanh đến chào, miệng cười toe toét.
“Hai bác thấy thế nào ạ? Đã khoẻ hơn chưa?”
“Khoẻ, khoẻ lắm! Chỉ tội cho cháu… Thế nào? Có nặng không?” Vũ phu nhân nở nụ cười phúc hậu, nói câu quan tâm. “Cháu là con gái, bị thương không thể xem thường, không khéo để sẹo thì biết làm thế nào! Còn phải gả chồng nữa.”
Lời vừa dứt, không khí bỗng trở nên trầm lắng. Sau tấm mạng che mặt, Bình Nhi vẫn nhoẻn miệng cười nhưng ánh mắt đã nhuốm màu buồn bã. Biết mình lỡ lời, Vũ phu nhân đành cười lấy lệ, gương mặt không giấu được sự bối rối, nắm tay cô an úi.
“Vợ chồng bác sẽ cố hết sức tìm thấy giỏi giúp cháu. Bác lỡ lời. Cháu đừng buồn bác nhé!”
Bình Nhi vội lắc đầu, bảo không sao nhưng bầu không khí vẫn khá lúng túng. Để kịp cứu lấy tình hình lẫn tâm trạng đang đi xuống của mọi người, Đình An vội cất tiếng mời tất cả đi dùng cơm. Năm người sau khi thay bộ quần áo sạch sẽ cũng trở nên thoải mái hơn hẳn. Nhìn trời cũng đã xế trưa, ai nấy không khỏi thở dài nghĩ đến chuyện hôm qua.
Một ngày trôi qua cứ như cả thế kỷ. Không biết bao nhiêu sinh mạng đã bỏ xác nơi rừng sâu hoang vắng, để trong tim người ở lại một nỗi đau khó tả.
Vũ đại nhân thở dài rồi tự tâm niệm, sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, ông nhất định sẽ dành cho mỗi một người đã bỏ mạng vì mình một mộ phần an nghỉ cùng lo chu toàn cho gia đình bọn họ.
Sau khi dùng bữa, nghỉ ngơi xong, vợ chồng Vũ đại nhân không tiện làm phiền Đình An thêm nữa nên xin phép ra về. Bọn họ dự định sẽ đến Đàm phủ lấy chút tiền bạc, tìm tạm trong thành một chỗ nghỉ chân. Đình An nghe thế thì tất nhiên không đồng ý, miệng lưỡi ngọt ngào bảo họ ở lại qua đêm, ngày mai sẽ tìm xe ngựa cùng cho người của mình đưa vợ chồng họ về đến nơi đến chốn.
“Dù sao bọn cướp cũng đã chết hết. Xác cũng được chôn cẩn thận. Hai người đâu cần lo gì nữa.”
Trong hoa viên, ba người lặng lẽ nhìn nhau.
Lời Đình An vừa nói không phải không có lí nhưng không hiểu sao ngữ khí lại khiến người khác rợn sống lưng. Vũ đại nhân nhìn sâu vào mắt Đình An như thể tìm kiếm một ý gì đó, một chút tâm tư nào đó nhưng cũng đành bất lực.
Giữa không gian tĩnh lặng, trên bầu trời đã tắt nắng để lộ một mảnh tịch mịch của ánh dương, đàn chim xoè cánh bay về phía Nam, bỏ lại sau lưng tiếng kêu vang vọng.
Vũ đại nhân suy nghĩ hồi lâu, một cái gật đầu đổi lấy một nụ cười xán lạn. Tối đó, Đình An mở tiệc, cùng vợ chồng họ trò chuyện thâu đêm. Đình An tuỳ hứng nói mấy câu vô thưởng vô phạt nhưng không ngờ lại có sức ảnh hưởng đến vợ chồng Vũ đại nhân đến vậy. Và cũng nhờ đó, cuộc đời của vài người được nhắc đến trong cuộc trò chuyện cũng thay đổi chỉ sau một đêm.
Mộc Kha và Bình Nhi đã rời đi từ lâu, bảo có việc bận nên vợ chồng Vũ đại nhân ở Trần phủ cũng không thắc mắc gì, tuy nhiên có hơi luyến tiếc. Nhưng sự luyến tiếc ngỡ nhẹ tựa heo may ấy lại biến thành sợi dây buộc chặt mối quan hệ của năm người, mà chính yếu là Bình Nhi và Như Y.
Những ngày bình yên cứ thế trôi qua.
Ở phủ dạo này rảnh rỗi không có gì làm, Mộc Kha buồn chán ngồi ở phòng lớn, thong thả xem vài cuốn thi thư. Đang chăm chú thì gia nhân trong phủ đột nhiên chạy vào báo nói là có thư của Vũ đại nhân, hình như được người của Đình An đưa đến. Nghe vậy mà hắn cũng chẳng buồn ngước mặt lên, lười biếng lấy hai ngón tay kẹp lấy bức thư rồi để lên chiếc bàn bên cạnh, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Nội dung trong bức thư hắn đã sớm biết từ trước, chỉ đợi phản ứng của Bình Nhi thôi.
Bình Nhi đang ngồi vẽ vời trong phòng, nghe người làm bảo Mộc Kha gọi mình thì mau chóng buông bút đi đến phòng lớn. Phong thư ngã vàng nổi bật được bọc kín nằm im lìm trên chiếc bàn gỗ nâu đậm nhanh chóng đập vào mắt cô, bên trên ghi rõ họ tên “Vũ Hoài Nam”.
“Chúc mừng em. Kế hoạch thành công hơn mong đợi.” Mộc Kha nhàn nhã cất lời, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào sách. “Cái miệng Đình An đúng là thật tài!”
“Nhanh vậy sao?”
Bình Nhi hớn hở hỏi, hai mắt sáng rỡ, không kiềm được kích động suýt nữa xé toạc bao thư. Nhưng mấy dòng chữ trong thư chưa kịp đập hết vào mặt, cô đã thấy choáng váng.
Thế là thế nào?
Mộc Kha bấy giờ mới chịu buông sách xuống, nhìn cô bằng ánh mắt ôn hoà như nước, khoé miệng khẽ cong, biểu hiện như thể muốn nói “không cần thản thốt như vậy”. Nhưng làm sao cô không thản thốt cho được. Chuyện thế này là ngoài tầm kiểm soát của hai người.
“Anh Kha, thế là thế nào? Vợ chồng Vũ đại nhân muốn nhận em và Như Y làm con nuôi?” Bình Nhi trố mắt hết nhìn hắn rồi lại nhìn vào lá thư trên tay. “Không phải anh chỉ dặn Đình An là bảo vợ chồng họ nhận Như Y thôi sao? Sao lại có cả em nữa?”
Mộc Kha lắc lắc đầu, cười cười nhấp ngụm trà.
Thật sự thì ngay cả hắn cũng không hiểu hai người bọn họ đang nghĩ gì nữa. Dù lúc đầu đã lường trước chuyện như vậy, cố tình cho cô bị mất dung nhưng hắn thật không ngờ, vợ chồng họ bất chấp tất cả, bất chấp tuổi tác và lý lịch trích ngang của Bình Nhi mà nhận cô làm con nuôi.
Để cô ra tay cứu họ lúc đầu có lẽ đã là quyết định sai lầm. Hắn dường như đã quên béng mất ấn tượng ban đầu quan trọng cỡ nào. Giống như ấn tượng ban đầu hắn dành cho cô vậy.
“Không được. Em không đồng ý!” Bình Nhi nói chắc nịch, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh. “Chắc chắn là anh An bày trò. Mai em sẽ đến đó hỏi cho ra lẽ.”
“Để làm gì?” Mộc Kha nhướn mày nhìn sang, mở giọng phân tích hết sức lý lẽ. “Thay vì thông qua Như Y ở Vũ phủ, giờ em có thể tự mình hành động. Như vậy sẽ càng dễ bề thuận lợi thẳng mặt kết giao với Mạn Quân, cùng phối hợp với anh chia bè phái trong cung cấm, thuận nước đẩy thuyền đưa Mạn Quân lên ngôi. Có gì mà không tiện?”
Nói thì cứng miệng nhưng thật tình thì Mộc Kha đang lo tên Mạn Quân kia có thể lợi dụng điểm này mà càng dễ dàng tiếp cận cô và kết thâm giao với vợ chồng Vũ đại nhân. Chỉ sợ…
Ha ha… Mộc Kha ơi là Mộc Kha, mày đúng thật là nhỏ nhen. Lúc này là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện như vậy nữa. Sẽ không đâu. Tên ấy sẽ không thật sự động lòng và kiên quyết cưới cô làm vợ đúng chứ? Hơn nữa, Bình Nhi chắc gì đã có tình ý với hắn.
Chắc gì…
“Không còn cách nào sao anh?”
Bình Nhi giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngỡ ngàng cùng tức tối khi nãy đã nguôi đi nhiều, thay vào đó là bộ dạng buồn bã đến thảm thương. Không hiểu sao, hắn lại thấy bộ dạng ấy bây giờ của cô đáng yêu như mèo con, suýt nữa làm hắn mủi lòng.
Cố giấu hết tâm tư vào nơi sâu kín nhất trong tim, hắn nhàn nhạt trưng ra nụ cười mỉm, nhàn nhạt nhìn ra ngoài trời nắng trong, nhàn nhạt buông một câu.
“Đành vậy thôi.”
Tối đó, Mộc Kha cho người thu xếp hành lí của Bình Nhi và Như Y. Vì Như Y vừa được đón ở chỗ vợ chồng Sơn Tinh về nên đồ đạc không có gì nhiều, riêng Bình Nhi từ lúc mới về thì được hắn sắm cho đống đồ. Thành thử khi dọn ra, ôi thôi rương lớn rương nhỏ, túi lớn túi nhỏ chất đầy cả phòng lớn.
Bình Nhi nhìn gia nhân bận bịu với đống đồ ấy cũng không khỏi giật mình. Có những thứ thậm chí cô chưa từng thấy qua bao giờ mà vẫn được Mộc Kha dặn gói ghém mang đi.
“Anh Kha, có phải là em đi lấy chồng đâu. Mang nhiều như vậy làm gì?”
Mộc Kha nghe cô hỏi thì bật cười, đưa tay vuốt tóc cô.
“Em yên tâm. Những thứ này được gửi đi với danh nghĩa Đình An. Anh không muốn em sang nhà người ta phải chịu thiệt thòi.”
Đúng là nghe như cô sắp gả chồng vậy. “Của hồi môn” cũng thật hoành tráng.
Mặc dù sắp được làm con của gia đình giàu có, Bình Nhi lại chẳng thấy vui chút nào, trái lại con thêm lo nghĩ. Cô sợ mình là yêu quái, ở chung với họ không già đi sẽ bị nghi ngờ, sợ thầy u dưới suối vàng biết mình làm con người ta sẽ lấy làm buồn bã, sợ sẽ như bao cô gái khác, phải lấy người mình không biết làm chồng…
Nói chung là cô lo lắng rất nhiều.
Nhưng Mộc Kha thì không như vậy. Hắn liên tục trấn an cô, bảo vợ chồng họ tuổi này sống không được bao lâu nữa nên việc kịp nhìn cô già đi hay không không phải là vấn đề. Còn bảo thầy u cô dưới hoàng tuyền biết cô được người tốt nhận làm con chắc chắn sẽ vui mừng. Chưa kể với thân thể mang bệnh giả của cô bây giờ, bọn họ sẽ không ép cô lấy chồng sớm đâu. Thiên ngôn vạn ngữ cứ thế trôi tuột khỏi miệng hắn, thuyết phục, dỗ dành cả đêm rốt cuộc cô cũng hơi xiêu lòng.
Bình Nhi đi qua đi lại đăm chiêu nghĩ ngợi, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn, khẳng khái nói với hắn một câu.
“Được, em nghe lời anh. Nhưng nếu họ bắt em dựng vợ gả chồng… Anh phải làm bia cho em đấy. Em thà lấy anh chứ không lấy người mà em không yêu đâu.”
Mộc Kha hơi sững sờ, ngây người nhìn cô, đáy mắt khẽ xao động, trái tim thì không thôi nhảy loạn xạ. Khoảnh khắc đó, hắn cứ ngỡ thời gian đã đứng lại lâu lắm rồi và cũng chẳng biết phải mất bao lâu, hắn mới thốt lên được một tiếng “ừm” yếu ớt.
Và dưới bầu trời đêm le lói ánh sao ấy, tại một nơi người trần mắt thịt không nhìn thấy được, có một cô gái nhỏ hí hửng móc nghoéo tay với hắn. Nụ cười bừng sáng như hoa mai nở rộ âm thầm len lỏi vào tâm can nam nhân, vĩnh viễn nằm lại trong tâm trí mà không cách nào xoá nhoà, vĩnh viễn…
*
Vũ phủ dù thuộc phạm vi ngoài thành nhưng tin tức về gia đình Vũ đại nhân vẫn nhanh chóng bay xa vạn dặm. Không biết là ai tung tin nhưng giờ cả trong và ngoài thành, từ dân đen đến giới quý tộc cao sang lừng lẫy ai cũng biết vợ chồng Vũ đại nhân vốn hiếm muộn lâu nay đã quyết định nhận con nuôi ở tuổi quá tứ tuần. Mà người được bàn tán nhiều nhất chính là cô gái có tên Lục Bình Nhi.
“Nghe bảo ông ấy nhận nuôi hai đứa con gái. Một lớn một nhỏ. Mà hình như cô con gái lớn bị tật trên mặt ấy.”
“Cái gì? Thật không? Thảo nào vợ chồng họ mủi lòng thương. Nhưng sao lại nhận con gái? Ít nhất cũng phải có một đứa con trai để nối dõi chứ!”
“Ôi trời… Trai gái gì cũng là con nuôi cả mà. Ôi chao! Không biết ai tốt số được Vũ đại nhân nhận nuôi không biết.”
Người này người nọ thi nhau bàn tán ầm trời, từ bà bán xôi đến ông bán thịt, cả chợ ồn ào hết lên. Có lẽ người không biết nhìn vào sẽ tự hỏi, chỉ là chuyện nhà của một người đã cáo quan mở tiệm buôn bán có gì hay ho mà khiến người ta xôn xao đến vậy? Bởi vì câu chuyện lâm li còn được giấu ở phía sau, câu chuyện tưởng chừng chẳng liên quan ấy lại kéo theo sự sụp đổ của cả một triều đại.
Dù sao thì đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước. Quá khứ không vui không nên lật lại, cứ để nó nằm im đó đợi phủ bụi vậy thôi.
Bình Nhi và Như Y ngồi yên trong xe một ngựa kéo, không gian không rộng không chật, vừa đủ cho hai người ngồi. Như Y ngồi bên trái Bình Nhi, hiện giờ đang rất phấn khởi, cứ luôn miệng ríu ra ríu rít như chú chim non. Trái lại, Bình Nhi thì lại lộ rõ vẻ ảm đạm, mặc cho người ngồi cạnh niềm nở bắt chuyện cũng chỉ ừ hử vài tiếng hoặc đáp cho có lệ. Vì thế, tâm trạng Như Y cũng có chút sa sút nhưng không vì vậy mà đè nén niềm vui đang nở rộ như hoa trên cành.
Bình Nhi ngồi im được một lát, cảm thấy bên trong hơi nóng nên vén màn xe nhìn ra thì liền trông thấy một nam nhân vận trường sam xanh nhạt, cưỡi ngựa trắng, mi mục thanh tú đang dõi mắt về phía xa. Mặt trời mùa đông uể oải chiếu xuống cảnh vật màu nắng nhạt thớt như nước lã, vô tình như phủ lên người nam nhân kia một lớp sương mỏng, gương mặt cơ hồ cũng mờ ảo, ở rất gần mà ngỡ như rất xa khiến cô phúa chốc trở nên bối rối, bất giác muốn chạm tay vào người nọ.
Nam nhân kia lúc đầu không để ý đến cô, chỉ chăm chú nhìn thẳng, lát sau cảm thấy ngưa ngứa ở cổ nên mới cúi xuống nhìn. Bình Nhi cũng chẳng e ngại, trực tiếp công khai nhìn y chòng chọc đến mức đối phương đổ cả mồ hôi hột, không nhịn được nữa mới hỏi.
“Em khát nước à? Hay đói rồi? Anh lấy gì cho em ăn nhé!”
Cô lắc đầu.
“Quên mất, em không giỏi ngồi ngựa. Thế này đi, cách đây một dặm có một thôn nhỏ, mình tới đó tìm một quán nước ngồi nghỉ nhé!”
Cô lại lắc đầu, chống tay lên cằm, giương đôi mắt đen tuyền hơi đục nhìn Mộc Kha. Mộc Kha cũng giương mắt nhìn lại cô, cử chỉ dần mất tự nhiên, chăm chăm đối mắt với người trong xe một hồi, đáy mắt lộ một tia bất ngờ, rồi hắn lại cất giọng hỏi.
“Em đang nghĩ gì thế? Sao anh không đọc được gì cả?”
“Em?” Bình Nhi chớp chớp mắt như thể mình vô tội, ngẩn người suy nghĩ giây lát rồi ngơ ngác nhìn hắn lắc đầu. “Em có làm gì đâu.”
Mộc Kha nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự ngờ vực xen lẫn hứng thú, khoé môi khẽ cong thành một đường bán nguyệt, nghiêng đầu ngắm cô như thể vừa phát hiện một đoá hoa lạ mọc ra từ sương trắng.
“Em lại bày trò gì nữa đây?”
Bình Nhi lập tức mở to mắt, huơ huơ hai tay qua lại, vừa định mở miệng phân bua với hắn thì đằng sau chợt có tiếng la của nữ nhi. Không biết là có chuyện gì, cô cũng tò mò thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ hóng chuyện, tức khắc liền bị một vật lạnh lạnh gõ nhẹ lên trán một cái.
“A! Đau.” Bình Nhi đưa tay che trán, hậm hực nhìn Mộc Kha.
“Anh đi xem một chút.”
Dứt lời, hắn thu cán kiếm lại, nhếch môi cười với cô, đoạn thúc ngựa vòng ngược ra sau. Bình Nhi dõi mắt nhìn bóng lưng hắn xa dần, trong lòng liền dấy lên cảm giác không yên, rốt cuộc cũng bảo lơ xe dừng lại, nhanh nhảu đuổi theo, không quên dặn Như Y ngôi yên trên xe.
Đoàn người Vũ đại nhân cử đến rước cô không nhiều nhưng đồ đạc Mộc Kha cho tải theo cô về phủ thì dài phải biếc, có khi chạy hết con đường cũng không chừng. Cô cứ chạy mãi chạy mãi, đến khi đã thấm mệt, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Mộc Kha, đứng cạnh hắn là một người nữa. Người nọ vừa trông thấy cô, ánh mắt nhất thời bất động, tuy không tỏ vẻ kinh ngạc giống cô nhưng cũng có chút ngỡ ngàng, dù chỉ một chút.
Bao nhiêu kỉ niệm phút chốc ùa về trong tâm trí cô, cứ như mới hôm qua vậy,
“Cô ơi!”
Tiếng gọi khẽ khàn xen lẫn yếu ớt kéo Bình Nhi từ trong mộng trở về. Tức thì, cô dứt ánh mắt khỏi người nam nhân nọ, dõi mắt về phía phát ra âm thanh vừa nãy.
Dưới đất, ở vị trí trung tâm nơi đám người Mộc Kha đứng là một cô gái trông rất quen. Cô gái ấy vận áo viên lĩnh xanh nhạt, vải vóc bình thường, gương mặt hiền lành trông vô cùng dễ mến. Vừa trông thấy, Bình Nhi liền nhận ra ngay, vội tiếng đến hỏi thăm.
“Cô là Lục Loan phải không?”
Cô gái kia bất ngờ ngước nhìn Bình Nhi, hai mắt ngấn nước tràn đầy cảm kích, đôi môi hồng nhạt khẽ mấp mấy.
“Cô… Cô nhận ra con sao ạ?”
“Sao ta lại không nhận ra? Mà sao cô lại ngồi dưới đất thế? Nào, đứng lên.” Bình Nhi nhoẻn miệng cười với Lục Loan, đoạn đưa hai tay kéo cô gái đứng dậy.
Cô gái khẽ rên một tiếng, Bình Nhi nhìn xuống chân, phát hiện chân cô gái chảy máu nên đề nghị cô gái cùng ngồi xe với mình. Tất nhiên, Mộc Kha không đồng ý vì Bình Nhi và Lục Loan thân phận cách biệt, là chủ tớ. Nếu bình thường đi với người Mộc phủ thì không sao nhưng trong đoàn còn có người của Vũ phủ, ít nhiều hắn phải giữ chút tôn ti cho cô, tránh khi về nhà mới lại bị người làm trong Vũ phủ khinh thường.
“Anh Kha, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Bình Nhi nhìn hắn thở dài, đoạn nói câu trấn an. “Em là ai chứ, sao có thể dễ dàng bị bắt nạt được? Thôi thì cô ấy cũng là con gái, ai lại bắt đi bộ cả quãng xa thế này. Anh xem, giày cũng rách rồi, cho cô ấy ngồi xe cùng em nhé!”
“Hừm…” Mộc Kha thở hắt, khoanh tay kiên định.
Dù ý cười khoé mắt y chưa dứt nhưng Bình Nhi biết với thái độ của hắn hiện giờ, cô khó mà xoay chuyển được. Vốn dĩ chuyện chủ ngồi xe, người làm đi bộ theo sau không còn là chuyện lạ nhưng cũng phải xem thử quãng đường di chuyển là bao xa chứ. Huống hồ thành Thăng Long cũng không nhỏ, từ đây ra ngoại thành phải mất một quãng nữa, chưa kể vị trí xuất phát còn là Trần phủ – phủ cũ của Vũ đại nhân, là nơi gần trung tâm Thăng Long nhất.
Một cô gái liễu yếu đào tơ như Lục Loan đây sao có thể đi nổi? Bình Nhi yên phận ngồi trong xe sáng giờ mà cũng thấy mệt muốn chết rồi đây.
“Đâu phải em không biết. Xe ấy chỉ đủ cho hai người.”
“Vậy…” Bình Nhi chống cằm nghĩ một hồi rồi đập tay nói. “Hay cho cô ấy ngồi ngựa với anh đi.”
“Không được.” Mộc Kha tức khắc phản đối.
“Tại sao?” Bình Nhi chớp chớp mắt, bắt hắn giải thích.
Hắn nhìn cô trưng ra bộ mặt khó hiểu, bất giác cũng vắt trán suy nghĩ tìm một lý do nhưng nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải thích nào hợp lí, chỉ thấy bản thân không thích, không bằng lòng ngồi cùng ngựa với người khác mà thôi. Nhưng hắn biết cô sẽ không chấp nhận lời giải thích này, đành ngoắc tay nói với nam nhân cao ráo đứng im lặng bên cạnh nãy giờ.
“Phan Luân, phiền cậu rồi.”
Nam nhân nọ lập tức cúi nhẹ đầu nhận lệnh, ánh mắt kiên định như núi không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Vậy là mọi chuyện tạm thời được giải quyết. Mộc Kha vẫn một mình một ngựa, Bình Nhi và Như Y vẫn chung xe còn Lục Loan cưỡi chung ngựa với Phan Luân.
Lúc rời đi, ánh mắt Bình Nhi có hơi dừng lại trên mặt người nọ, cảm thấy thời gian vô cùng kì diệu. Cậu thiếu niên trẻ tuổi, ngông cuồng mới ngày nào còn thúc trâu đuổi theo chọc phá cô chạy đông chạy tây giờ đã là một thanh niên cao lớn, trầm ổn với khí thế hơn người.
Ban đầu cô có chút không quen. Biết trước sẽ có ngày gặp lại Phan Luân, Nhất Tháp nên Bình Nhi đã tự mình nghĩ ra muôn kiểu tình huống khi chạm mặt cùng cách đối đáp, đấu khẩu với hai người họ ra sao. Mặc dù với cô mọi chuyện cứ như ngày hôm qua nhưng với Phan Luân và Nhất Tháp cũng đã gần một thiên niên kỷ, dù giữa cả ba từng thân thiết đến đâu, chưa chắc mối quan hệ sẽ lại được như lúc đầu.
Huống hồ tri kỉ vài năm không gặp nhau còn có thể xem như người xa lạ. Cô có phải đã quá mộng tưởng rồi không?
Và quả nhiên không ngoài dự đoán, nam nhân nọ chẳng hề mảy may để tâm gì đến cô, trực tiếp dẫn Lục Loan thúc ngựa rời đi. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng không hiểu sao, Bình Nhi lại thấy buồn rười rượi.
Đoàn người lại lên đường, băng qua bao con phố, bao khu chợ lớn nhỏ sầm uất bán đủ bánh trái ngày thường thích ăn mà cô chẳng thấy hứng thú nữa, chỉ mong sao cho đến nơi thật nhanh, vào phòng đóng cửa ngủ một giấc. Sáng ra mọi chuyện lại như cũ. Nếu không trở ngược lại quá khứ được thì cũng mong cho tâm tình cô mau chóng nguôi ngoai, để có thể chuyên tâm giúp Mộc Kha hoàn thành đại sự.
Cô với Phan Luân nặng tình nặng nghĩa là vậy nhưng cô đâu hề hay biết, người nọ đối với cô, cách y nhìn cô lại hoàn toàn trái ngược, chưa kể còn có phần chán ghét và căm hận.
Cô đâu biết thời gian tàn nhẫn đã lấy đi của cô những gì và mang đến cho cô những gì.