Thuận Thiên năm thứ 4.
Mùa thu tháng 7, tiết trời bắt đầu se se lạnh.
Phố xá lúc này tấp nập, người mua kẻ bán nhộn nhịp, miệng cười rộn rã vui mắt vui tai. Nhà Lý vừa được lập nên, kể ra cũng chẳng thay đổi gì mấy ngoại trừ đi đâu cũng thấy chùa. Suốt thời gian đầu, Bình Nhi chuyên tâm tu luyện trong núi nên thời cuộc thay đổi, thế sự chuyển dời, cô cũng chẳng biết. Cô gái xúng xính trong bộ áo lụa là trắng xoá, điểm chút hoa vàng ở vạt áo, tóc đen chải gọn, nửa trên búi nhẹ trâm cài, nửa dưới xoã bồng bềnh lắc lư uyển chuyển theo nhịp eo thon thả. Đôi mắt tinh anh sáng ngời, ẩn dưới hàng mi rậm, trong veo như nước hồ thu. Nếu người nào cố đoán tâm ý cô, lời khuyên tốt nhất là nên bỏ cuộc sớm vì họ sẽ chẳng thấy được gì ngoài hình bóng phản chiếu của bản thân mình trong đôi mắt ấy. Cô đang rất vui. Đôi môi hồng chúm chím như nụ hoa khe khẽ cong lên thành một đường bán nguyệt. Làn da trắng mịn như men sứ của cô làm loá mắt những kẻ nơi cô đi qua. Đã vậy, khắp người đều toả hương thơm thoang thoảng, vừa có chút dịu nhẹ, vừa mang chút quyến rũ, hoang dại. Nhan sắc của cô còn hơn cả khuynh nước khuynh thành. Nếu điểm thêm chút son lại là quá đỏ, đánh thêm chút phấn lại quá trắng, với cô, hoa hờn nguyệt thẹn cũng là lẽ thường tình.
Cô đi tới đâu, trai tráng đổ rạp đến đó, như giá sách này ngã đè lên giá sách kia, tạo nên hiệu ứng trường kì, làm si mê biết bao con tim kẻ sĩ. Thiên hạ người người gọi cô là thiên sắc quả không ngoa.
Bước chân thoăn thoắt nhịp nhàng của cô dừng lại trước quầy bán bánh giò ven đường. Mùi thơm của bánh len lỏi vào mũi cô, thơm đến mê mẩn.
“Ông chủ, cho hai cái bánh giò.”
“Đợi chút. Đây đây.” Ông ta lấy ra ba cái bánh giò nóng hổi, gói chúng trong bọc giấy rồi đưa cho cô.
“Ông chủ, tôi chỉ mua hai cái bánh giò thôi.”
“Được một cô nương xinh đẹp như cô mở hàng, cảm giác hôm nay sẽ ăn nên làm ra. Tôi khuyến mãi cho cô một cái, không lấy tiền cái này.” Ông ta đưa bánh cho cô, vui vẻ nói.
Cô hí hửng cầm lấy, trả tiền, không quên cảm tạ người bán bánh.
“Cô nương ăn mặc đẹp thế này chắc là để đi xem hội đua thuyền có phải không?”
“Hội đua thuyền? Hoá ra hôm nay tổ chức lễ hội, thảo nào bầu không khí lại vui tươi như vậy.”
“Cô nương không biết gì à? Hôm nay ở điện Hàm Quang cũng có đua thuyền. Những đội đua trong đó đều được tuyển chọn để vào cung thi cho đức vua xem.”
Chuyện vui như vậy thật khó để người ta bỏ qua. Chẳng bao lâu, Bình Nhi đã có mặt trước cổng hoàng cung. Để tránh gây sự chú ý, cô đeo mạng che mặt. Hàng loạt người ăn mặc đẹp đẽ, cao sang đang xếp hàng ngoài cổng thành, chờ lính xét duyệt qua cổng. Người được vào nhất định phải có trong danh sách khách mời, đa số họ đều là quan đại thần, con quan hay hoàng tộc, gia tộc có vai vế cao trong xã hội. Hạng dân đen như cô đâu có cửa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bình Nhi liền phi thân lên một cái cây cao nằm trong góc khuất, xem xét toàn cảnh trong cung. Cứ cách vài bước chân, cô lại thấy một lính đứng canh, lòng không khỏi bức rứt. Cửa Quảng Phúc ở phía Tây, cửa Đại Hưng ở phía Nam, cửa Diệu Đức ở phía Bắc đâu đâu cũng có lính canh phòng cẩn mật. Thế này có là ruồi muỗi cũng không chui lọt.
Vì mải mê suy nghĩ không lo chú ý, chân cô bước phải cành cây khô, rắc một tiếng liền hụt chân ngã xuống. Vừa định sử dụng phép thuật, chưa đến một giây, cô thấy thân mình nhẹ bẫng, xoay xoay mấy vòng rồi đáp xuống mặt đất. Trấn tĩnh lại, Bình Nhi thấy mình đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ.
Ánh mắt của chàng trai ấy chất đầy nỗi lo lắng, nỗi lo lắng dành cho một người lạ như cô. Ngay khoảnh khắc ấy, Bình Nhi thấy tim mình hẫng mất một nhịp. Xung quanh người ấy toả ra thứ ánh sáng rực rỡ. Cô nhìn sâu vào mắt người đó, lưu luyến chẳng muốn rời, như đã thân quen từ lâu.
"Ô, hoá ra là một cô nương. Vậy mà ta cứ ngỡ là gấu giáng trần chứ." Chàng trai thốt lên.
Gấu? Sao không phải là tiên mà là gấu? Ý hắn chê cô mập ư?
Bình Nhi vùng vằng rời khỏi người hắn, phủi phủi quần áo. Cô âm thầm quan sát, ở người vừa đỡ cô toát ra khí chất của bậc vương giả, điềm tĩnh mà uy nghiêm và dịu dàng như làn nước mát. Đôi mắt người ấy sáng trong như ngọc, lại vững vàng, mang nét chính trực của một bậc quân tử. Và thứ trang phục người ấy đang mặc kia cũng thuộc loại gấm vóc kiêu sa chứ không phải tầm thường. Cả chiếc khăn gấm màu tía buộc ngang đầu kia, rõ ràng là con nhà quý tộc hoặc ít nhất cũng thuộc hàng viên ngoại.
Tưởng ai, hoá ra là người quen, lại còn rất thân quen. Suốt ba trăm năm lặn lội tìm kiếm, thậm chí cô còn đến tận phương Bắc để tìm anh, nào ngờ trong lúc không ngờ nhất lại tương ngộ.
Thấy anh ăn mặc bảnh bao, cô mừng thầm. Không lạ gì kiếp này, anh sống tốt như vậy. Nhưng ăn nói sao lại vô duyên như thế?
“Cô nương, cô bị thương ở đâu à?”
Ít ra còn nói được câu quan tâm.
“Cảm tạ công tử đã quan tâm, tôi không sao. Lúc rơi xuống còn tưởng té trúng hòn đá nào chứ. Ê ẩm chết đi được. Nào ngờ lại là công tử." Cô nhăn mặt vỗ vỗ lưng, làm như nhức mỏi lắm.
Mặt chàng trai méo xệch đi giây lát nhưng nhanh chóng vui vẻ như cũ.
"Thứ lỗi cho câu nói của tại hạ khi nãy. Thật sự là cô nương trông rất giống con gấu ta nuôi. Nếu có dịp, chi bằng cô nương hãy đến Đinh phủ chơi sẽ biết ta nói thật hay nói giả."
Ô hay... Hắn đang khoe mình giàu đấy ư? Cố tình đá đểu cô? Kính Dực ơi là Kính Dực, kiếp trước anh tốt bao nhiêu mà kiếp này lại đầu thai thành tên chết tiệt như thế này.
Dù ấm ức, Bình Nhi vẫn bấm bụng, trưng ra bộ mặt thân thiện nhất.
"Cảm tạ ý tốt của công tử, e rằng tiểu nữ thân phận thấp hèn, không có phúc phần chiêm ngưỡng dung nhan gấu ca nhà công tử."
Cứ đợi đấy.
Chàng trai bật cười ha hả, nói với cô nào là ta chỉ đùa chút thôi, bảo cô đừng giận.
Tổ sư cha mi, nói một câu chọt một câu, bảo cô đừng giận nữa là thế nào? Không, không được, tâm địa cô đang xấu đi, nên nhớ cô còn phải đền ơn cho hắn. Phải thật bình tĩnh, lấy động trấn tĩnh.
"Thôi, cô nương trèo cây vui vẻ. Đừng để bị té nữa nhé! Giờ ta có việc phải đi trước. Xin cáo từ."
Nói rồi người ấy cao chạy xa bay, để cô trơ trọi một mình. Coi kìa, hắn ung dung bước vào thành trong. Bộ dạng hớn hở như thế, hẳn là đi gặp người yêu hoặc chơi bời với cô kỹ nữ nào rồi. Cô nhất định phải vào được đó, linh cảm sẽ xảy ra nhiều chuyện vui lắm đây.
Nghĩ quá hoá liều, cô bước nhanh về phía cuối hàng chờ tới lượt mình. Cùng lắm thì bị đuổi đi hoặc bị bắt vài bữa thôi. Không vấn đề gì.
Trong lúc chờ đợi, cô nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai người đằng trước.
“Ông mang gì để dâng cho bệ hạ thế?” Người trước cô hỏi, mặt mũi bình thường, chẳng có gì ấn tượng.
“Thế ông mang gì?” Người đàn ông đứng trên quay xuống, trông không già lắm cũng chẳng trẻ lắm, râu ria lún phún.
“Ta?” Ông ta ghé tai nói nhỏ.”Mai khôi. Còn ông?”
“Chỉ là một chuỗi ngọc lưu ly thôi.” Người nọ nói rồi tự thoả mãn cười.
Ô… Cô gật đầu tấm tắc. Toàn là hàng quý trong thất bảo. Ta nghe được hết rồi nhé!
“Nghe nói lần này Đô thống cũng có mặt. Ta phải mau mau đến gặp mặt kết thâm giao với ông ấy mới được.” Người đàn ông trước cô nói tiếp.
“Có phải ông tính dụ dỗ Đô thống gả con gái mình cho con ông không?”
“Nếu vậy thì còn gì bằng.”
Nói rồi, hai người họ cùng cười khúc khích. Nam tử hán đại trượng phu mà nét cười cứ vụng trộm thế này, sau này làm sao làm chuyện lớn? Nhưng bọn họ vừa cung cấp cho cô một tin tức quan trọng. Con gái rượu của Đô thống hôm nay không đến xem hội được vì bị phát ban. Quả là một cơ hội tốt để cô trà trộn vào thành trong. Lén hóng chuyện thêm chút, Bình Nhi đã nắm bắt kha khá về tên tuổi người con gái họ đang nhắc tới.
Đến lượt mình, cô ung dung ngẩng cao đầu đưa lệnh bài cho lính gác cổng. Hắn nhìn lên nhìn xuống một hồi rồi yêu cầu cô tháo mạng che mặt. Mới đầu cô không đồng ý vì bảo mặt bị nổi mụn cóc, xem xong sợ anh lính trẻ đây sẽ ngất xỉu. Giằng co một hồi, cảm thấy không được, cô lẩm nhẩm gì đó trong miệng rồi mở mạng che mặt. Hai tên lính gác trân trân nhìn cô, một tên suýt nữa nôn luôn ra đó. Thái độ của hai người họ không khỏi khiến những người đứng sau tò mò.
"Có cần nhìn kỹ thêm chút nữa không?" Cô kề mặt thật gần vào mặt một tên lính gác. Vài đốm mụn cóc trên mặt tự dưng bể toang toác, văng cả vào mặt tên lính nọ. Hắn lập tức la lên, kêu la như bị ai cắt tiết. Tên lính còn lại nôn tiếp lần hai.
"Ghê quá! Nhanh, vào... vào đi." Hắn đưa thẻ bài cho cô bằng hai ngón tay, cố giữ khoảng cách xa nhất có thể.
Cô bẽn lẽn che mạng lại, nhận tấm lệnh bài từ tên lính và vào trong thành. Những đốm mụn cóc lập tức bay biến hết sau tấm mạng. Cô đắc chí cười phì, thầm nghĩ đúng là bọn nhát gan.
“Để xem, đua thuyền ở đâu?” Cô dáo dác tìm quanh.
“Ấy cô nương, hoá ra cô cũng ở đây sao?"
Vừa chia tay đã vội gặp lại, có chăng đây là định mệnh? Thú thật là tên này quá dai đi. Có thể vờ như không quen biết cô mà. Có cần chào hỏi như bằng hữu thâm tình thế không? Đợi cô xem đua thuyền xong, hắn tìm đến cũng chưa muộn mà.
“Cô đến để xem đua thuyền à?” Anh điềm đạm hỏi.
Cô gật đầu cho có lệ, toan đi trước.
“Thật đúng lúc, ta cũng đang trên đường tới đó. Nếu cô nương không phiền, tại hạ có thể dẫn đường. Mời.” Anh đưa tay nhàn nhã.
Gì đây. Tính làm hoà? Thôi thì cũng được.
Bình Nhi híp mắt lại vờ như đang cười nhưng thật ra đang nghiến răng ken két.
“Tại hạ họ Đinh tên Mạn Quân. Không biết quý danh của cô nương đây là…”
“ Tiểu nữ họ Lụ… à…họ Đàm tên Lệ Thu.”
“Ồ, đã nghe danh qua, hoá ra cô nương đây là con gái của Đô thống, thất lễ thất lễ. Thật đúng như người ta đồn. Tiên nữ! Tiên nữ!” Mạn Quân bật cười, dẻo mồm dẻo miệng, khác xa với ban nãy.
“Là công tử đang khen hay đang cười ta đấy?" Cô chưa quên vụ gấu hồi nãy nên cũng đá xéo lại.
“Ta nào dám có ý chê cười cô nương đây.” Mạn Quân phì cười, xem điệu bộ hả hê chưa kìa.
“À, lúc nãy, ta còn chưa kịp cảm tạ công tử đã cứu mạng. Ân tình này, ta nhất định không quên.”
“Ân nghĩa gì.”
Mạn Quân bật cười ha hả, cho là cô quá khách sáo, còn nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, không cần trả ơn. Bình Nhi lại giả bộ cười, lòng thầm gào thét: "Cứu? Có mà làm ta tức chết thì có. Nghĩ sao lại đi nói một cô nương lần đầu gặp là giống gấu, cũng may là gấu, nếu thay thành heo, ta nhất định không tha."
Hai người nhìn nhau cười qua cuời lại. Bầu không khí giả tạo không thể giả tạo hơn.
Tiếng náo nhiệt của đám đông đua thuyền ngày một rõ ràng. Bình Nhi bỗng gác mọi bực tức, không khỏi phấn khích. Cô bước nhanh hơn thường lệ nên bất cẩn vấp phải thềm đá.
“Cẩn thận.” Mạn Quân thốt lên rồi lao vào đỡ lấy bờ eo thon gọn của cô. Mất đà, cả hai ngã ập xuống đất. Bình Nhi nằm đè lên Mạn Quân nên cơ bản không sao. Riêng Mạn Quân thì...
"Máu..." Bình Nhi nén cưới, chỉ tay vào lỗ mũi bét nhè của Mạn Quân.
"Hả? Máu... là máu đó. Làm, làm sao đây? Đau quá cha mẹ ơi."
Mạn Quân khóc rống lên, ăn vạ nằm dưới đất. Cảnh tượng này lần đầu Binh Nhi nhìn thấy. Một gã đàn ông cao to, nom khoẻ mạnh mà thấy tí máu đã la làng la xóm lên. Máu mũi chảy không ngừng. Cô bất giác chỉ tay vào mặt y, cười ha ha.
"Nè nè, khóc nhỏ thôi. Kẻo nguời ta cười cho đấy." Bình Nhi ôm bụng.
"Cô đang cười ta đấy thôi." Mạn Quân lấy khăn lau máu mũi, mỉm cười đắc ý với cô. Ánh mắt của bậc quân tử lại hiện ra thấy rõ.
Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô kéo cô đứng lên. Ý cười ngập tràn trong mắt. Bình Nhi phải công nhận, Mạn Quân đúng là một đại mỹ nam, nào có thua chi Phan An thời Tây Tấn đâu.
Cô chớp mắt nhìn Mạn Quân không ngừng.
"Cuối cùng cô cũng cười rồi. Ông bà ta nói không sai, để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, bị té cũng đáng lắm. Chuyện lúc nãy, ta đùa đấy."
Thái độ của Mạn Quân thay đổi hoàn toàn. Từ một tên khốn trở thành một cậu ấm khóc nhè, chẳng hiểu sao giờ lại trở thành một nam tử hán đích thực. Kết một câu lại là ta đùa đấy. Bình Nhi thật chẳng thể hiểu con người này.
Mạn Quân kéo cô một mạch đến nơi phát ra tiếng ồn của đám đông, đoạn vui vẻ chỉ tay về phía điện Hàm Quang, thuyền bè đang đua nhau dữ dội. Vua Thuận Thiên (1) ngồi trên ghế sơn son thếp vàng, dáng vẻ hiền từ mà uy nghi, tỏ vẻ hài lòng với trận đấu. Cô đoán vậy vì chỉ thấy được nửa dưới mặt ngài thấp thoáng nụ cười, phần trên đã bị mành che hết.
Cô vội vàng tìm chỗ ngồi. Xem đua thuyền trong hoàng cung còn có cả ghế cho bá quan theo dõi chứ không phải đứng tụ tập chen chúc nhau như thành ngoài. Bình Nhi và Mạn Quân cá cược nhau thử đội nào sẽ thắng, luôn là Mạn Quân nhường cô chọn trước. Đa số đội cô chọn đều là những người sức vóc phi thường, vậy mà phần thắng cứ nghiêng về Mạn Quân. Bình Nhi không giấu nổi sự thất vọng trên gương mặt. Cứ thế liên tục, Mạn Quân luôn là người dành chiến thắng. Nhìn hai cái má phụng phịu của cô, anh lại cười sang sảng.
“Sao lại như thế?” Cô gạt qua hết những cử chỉ nhã nhặn khi nãy, khoa chân múa tay hỏi Mạn Quân.
“Là thế này. Cô nương nhìn xem, những người cao to vạm vỡ chưa hẳn giúp cả thuyền đua nhanh. Mỗi xã mỗi châu đều có những mẹo riêng cả. Ví như chiếc thuyền của đội đỏ kia, tuy trông sức vóc họ bình thường nhưng cách sắp xếp chỗ ngồi đều có tính toán hết. Huống hồ, đội ấy còn nằm trong danh sách một trong những đội đua thuyền đáng chú ý nhất năm nay.”
“Sao công tử lại biết những điều này?”
“Tất nhiên là biết. Vì khâu tuyển chọn đội đua thuyền được biểu diễn trong cung là do đích thân ta quyết định.”
“Vậy là nãy giờ, công tử lừa ta.” Cô trố mắt, không ngờ mình lại bị chơi xỏ.
Thấy cô càng tỏ vẻ bực dọc, Mạn Quân càng cười lớn, tiếng cười giòn giã, thoải mái và sang sảng nhưng không hề sỗ sàng, nghe rất thích tai.
“Cô nương, ta không lừa cô. Nhưng ta cũng đắc tội khi giấu cô việc này. Hay là vậy đi, chốc nữa sau khi lễ hội kết thúc, ta dẫn cô đi dạo kinh thành.”
Đi dạo kinh thành, nghe cũng được đấy. Huống hồ Bình Nhi bế quan cũng lâu rồi, giờ là thời khắc bung xoã, ăn chơi thoả thích. Nghĩ rồi, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Hy vọng Kính Dực kiếp này không tệ lắm. Vô duyên hay là cậu ấm còn chấp nhận được chứ nếu là gian hùm, e là cô phải đợi kiếp khác báo đáp thôi.
Cô đang tự dặn lòng mình không nên lo nghĩ nữa thì từ bên cánh trái, xuất hiện một người mặc quan phục, tiến đến nói nhỏ vào tai Mạn Quân. Cô nghĩ lúc này mà nghe lén thì không hay cho lắm nên đành tập trung vào trận đấu cuối cùng trên sông. Mạn Quân cười nhẹ nói với cô mình ra ngoài có chút chuyện, bảo cô ở đây đợi anh một lát. Cô đồng ý nhưng tâm trạng vui vẻ đã vơi đi một nửa. Cảnh đua thuyền cũng chẳng còn gì hấp dẫn nữa. Cô đứng dậy ra ngoài tản bộ và lạc vào một nơi khá xa điện Hàm Quang. Bốn bề u tối cực kì và đặc biệt không có lính canh.
(1) vua Thuận Thiên: Lý Thái Tổ.