[Dịch]Dạ Diên

Chương 41 : Chương 41




Trong ngự thư phòng

Dạ Minh Hiên lấy tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lẳng lặng tự hỏi , giống như đang quyết định sự việc trọng đại nào đó.

Mà dĩ vãng, vốn dĩ là các đại thần thường chờ đợi quyết định Dạ Minh Hiên nay lại là một vị nữ tử che sa mạo*.

(Quỳnh:* khăn trùm đầu.)

Vị nữ tử kia tại trước mặt Dạ Minh Hiên không có thái độ cung kính như người thường, mà thần sắc tự nhiên an vị trước mặt Dạ Minh Hiên. Có cảm giác tựa như hàn huyên với nhau. Thậm chí nữ tử còn thong dong thưởng thức bút mực trên bàn.

“Dựa theo lúc trước ước định. Kì Quốc không cần trợ giúp các ngươi đả kích thánh tộc.”

Tự hỏi thật lâu sau, Dạ Minh Hiên mới nói.

“Lúc ấy chúng ta ước định quả thật không có sự kiện này. Chính là lần trước Diên nhi bị bắt đi, tin tưởng bệ hạ cũng có thể đoán được ai là độc thủ phía sau. Nếu không phải lo lắng đến điểm ấy, vừa rồi bệ hạ cần gì phải tự hỏi lâu như vậy.”

Nữ tử tiếu thanh trong suốt, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu, khiến người nghe thập phần thoải mái. Tựa như xuân phong phất qua.

“Trẫm quả thật hoài nghi bắt cóc người là phụ thân Thánh tộc kiếp trước của Diên nhi gây nên. Bất quá trẫm sẽ vì Diên nhi báo thù. Không nhọc công ngươi lo lắng .”

Nhắc tới lần trước Dạ Diên mất tích, Dạ Minh Hiên ngữ khí vẫn như cũ có chút tức giận.

Nữ tử kia nghe vậy lại yếu ớt, nói:

“Bệ hạ làm gì vội vả đem ta cùng Diên nhi phân rõ giới hạn như vậy a. Ta cùng Diên nhi vĩnh viễn có ràng buộc tồn tại. Nói sau, chúng ta liên thủ tiêu diệt Thánh tộc không những tiêu trừ tai họa ngầm uy hiếp an toàn của Diên nhi. Mà các ngươi Kì quốc cũng có mặt khác hảo chỗ không phải sao? Bảo bối của Thánh tộc có rất nhiều, đến lúc đó ta khẳng định sẽ không độc chiếm. Về việc chúng ta hợp tác, bệ hạ nên một lần nữa lo lắng một chút rồi mới trả lời.”

Ngươi tại trong mắt Diên nhi đã là một tử nhân”

Không quen nhìn lời nàng nói “Ta cùng Diên nhi vĩnh viễn có ràng buộc tồn tại” khi tỏ vẻ đắc ý, Dạ Minh Hiên lạnh lùng mở miệng nhắc nhở.

“Nhưng ta thực sự chưa chết a. Hơn nữa nếu để Diên nhi biết phụ hoàng mình là người chủ mưu trong chuyện này. Tất cả hết thảy chỉ là vì đả kích thế lực gia tộc của hoàng hậu. Ngươi nói hắn hội nghĩ như thế nào. Ngươi nên biết, Diên nhi thực kính yêu của ta!”

Tiếng nói nữ tử vẫn như cũ ôn nhu. Nhưng lời này nói ra rõ ràng “Nhu trung mang cường ý” * .

(Quỳnh: * Trong nhu có cương)

“Chẳng lẽ ngươi không phải là đồng mưu? Trẫm nhớ rõ, sự thành sau, trẫm đã không ít trợ giúp ngươi. Nhờ vậy ngươi mới có thể thuận lợi đạt được vị trí tộc trưởng. Nếu nói lừa gạt Diên nhi, chúng ta đều “Người tám lạng, kẻ nửa cân”. Nói sau, vài năm nay trẫm đều cùng Diên nhi vượt qua.”

Dạ Minh Hiên lạnh lùng phản phúng*.

(Quỳnh: cười nhạo ngược lại)

Nữ tử nặng nề hừ một tiếng, trầm mặc không nói, phòng trong nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.

Không khí đang ở xấu hổ thời điểm, trong phòng đột nhiên chậm rãi hiện lên một hắc ảnh. Bóng đen chậm rãi biến ảo thành một người, một cái toàn thân hắc y, mặt không chút thay đổi, tồn tại cảm cực kỳ mỏng manh.

Bóng đen trước cung kính hành lễ với nữ tử. Sau đó mới hành lễ với Dạ Minh Hiên bẩm báo chuyện Dạ Văn Thừa dẫn Dạ Diên ra cung đi Ỷ Hồng lâu.

Dạ Minh Hiên nghe xong không nói được một lời. Nhưng sắc mặt thực khó coi có thể nói rõ hắn tâm tình cực kỳ ác liệt khi vừa nghe xong.

Bỏ lại một câu:

“Trẫm đi đem Diên nhi tự ý ra cung một mình bắt trở về.”

Dạ Minh Hiên không tiếp tục để ý tới nữ tử kia, vội vã bước đi .

Nàng kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Minh Hiên người rời đi, tốc độ mau đến mức không thể tưởng tượng. Quá một hồi mới phản ứng lại đây, lầm bầm lầu bầu nói:

“Thế nhưng đem ta đưa cho hắn hai cái ẩn sỹ đều phái đến bên Diên nhi, này thật đúng là…….”

Gió nhẹ thổi bay sa mạn của thần bí nữ tử, chỉ thấy vị kia nữ tử rõ ràng chính là Diên nhi đời này mẫu phi – Đường phi.

Gió nhẹ cũng mang theo lời thì thầm của Đường phi:

“Nếu thần tộc chúng ta vẫn ở thời kì đỉnh cao, làm sao còn chạy tới cùng người khác đàm điều kiện… Còn làm con ta chịu nhục nhiều như vậy năm…….”

( Cẩu Vĩ Ba Thảo chen vào nói: từng có một vị vĩ nhân nói qua: “Ta không chết thì ngươi chết…..” cho nên Đường phi sống…. kỳ thật về Đường phi tử, phía trước Cẩu Vĩ Ba Thảo lđã để nhiều điểm phòng hộ, chính là về việc Dạ Minh Hiên đem Hoàng hậu xử lý cỡ nào nhanh chóng, cỡ nào khẩn cấp a, ngay cả cơ hội phản bác cũng chưa liền đem hoàng hậu cả nhà cấp răng rắc rớt. Hoàng hậu hạ độc thủ pháp là cỡ nào ngây thơ a, Đường phi quên cấp tiểu Diên nhi mang quần áo là cỡ nào trùng hợp a…. thì phải là Dạ Minh Hiên cùng Đường phi cố ý cấp Hoàng Hậu đào hố a, Hoàng Hậu liền hướng hố bên trong nhảy….)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dạ Diên cùng Dạ Văn Thừa ngây ngốc đứng ngoài Ỷ Hồng lâu. Cửa Ỷ Hồng lâu gắt gao đóng chặt, đợi nửa ngày cũng không thấy có người ra vào. Nhưng thật ra hai vị cẩm y thiếu niên nóng bỏng nhìn chăm chú vào Ỷ Hồng lâu lại thành đối tượng người đi đường lui tới chú ý.

Các thiếu nữ nhìn bọn họ, đó là phương tâm ám hứa*….

(Quỳnh:* ẩn ý đưa tình….)

Thanh niên nhìn bọn họ, trong mắt là trắng trợn ghen tị……

Các lão nhân nhìn thấy bọn họ, cảm thán thói đời ngày sau, ngay cả hảo thiếu niên đều lưu luyến nơi chốn phong hoa

Chịu không nổi những ánh mắt nóng bỏng này, càng chịu không nổi nóng gây gắt thái dương, Dạ Diên vươn tay lau mồ hôi, nhìn nhắm chặt đại môn, mở miệng hỏi:

“Nhị hoàng huynh, chúng ta rốt cuộc muốn hay không đi vào nha?”

Dạ Văn Thừa cũng không thể nào trả lời, dứt khoát quyết định tiến lên gõ cửa.

“Thùng thùng đông… thùng thùng đông….”

(Quỳnh: ừa thì tiếng gõ cửa….=-=)

“Ai nha, ai nha, ban ngày ban mặt ai lại đi gõ cửa Ỷ Hồng lâu của chúng ta nha. Không biết chúng ta giữa trưa không làm sinh ý hay sao?”

Môn chi dát một tiếng mở ra, tú bà đi ra thăm dò, nghĩ muốn hảo hảo mắng mắng không hiểu quy củ khách nhân. Thanh lâu nào giữa trưa liền buôn bán đâu nha. Khó nghe tiếng kêu của tú bà liền biến thành líu lo khi nhìn đến y phục của Dạ Diên cùng Dạ Văn Thừa:

“Ai u, mời khách quan tiến vào a. Không biết khách quan muốn gọi vài vị cô nương hay vài vị tiểu quan nha.”

Tú bà căn cứ nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn, liếc mắt một cái liền nhìn ra hai vị thiếu niên thân phận tôn quý a. Nhìn nhìn lại kia phong thái hành xử, khẳng định là lần đầu tiên đến loại địa phương này. Loại ngây ngô quý công tử như vậy, chính là bắt được đại ngư nha. Cho nên nàng cũng không quản quy củ, liền tính toán mở cửa làm Dạ Văn Thừa cùng Dạ Diên sinh ý. Tú bà tính toán là tốt, có điều còn phải xem đối phương có hay không phối hợp a.

Dạ Văn Thừa mở ra chiết phiến lay động, chậm rãi nói:

” Trước gọi vài vị tiểu quan đi.”

(Quỳnh: *Thét gào- ing*…. không được dậy hư tiểu Diên Diên của ta… *khụ khụ* của Hiên Hiên…)

Dạ Diên đứng phía sau ngoan ngoãn nhìn.

Tú bà ứng một tiếng. Một hồi liền dắt lên vài vị thiếu niên đang mông lung buồn ngủ, vừa nhìn là biết mới vừa bắt được từ trong ổ chăn ra.

Dạ Văn Thừa tùy tay túm ra hai cái, Dạ Diên nhìn Nhị Hoàng huynh động tác, cũng tiến lên túm ra hai cái, vừa túm vừa nói:

“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, đứng cũng đừng ngủ nha.”

Tú bà cười nịnh hót, cúi đầu khom lưng đem cửa phòng Dạ Diên cùng Dạ Văn Thừa đẩy mạnh đóng lại, bưng lên chút rượu cùng đồ ăn, liền đánh ngáp đi về phòng bổ miên*.

(Quỳnh: *Ngủ tiếp)

Dạ Văn Thừa đem phòng này lưu cho Dạ Diên, thực lão luyện tả ủng hữu ôm đi ra ngoài, Dạ Diên vội vàng hỏi:

“Nhị Hoàng huynh, ngươi muốn đi đâu nha?”

“Nơi này ta lưu cho ngươi. Ta đi khác phòng a.”

Dạ Văn Thừa từ trong ngực lấy ra mấy quyển sách, giao cho Dạ Diên.

“Nhìn ngươi cái dạng này, hảo hảo học một ít đi.”

“Nhị Hoàng huynh, ta giống như vừa thấy Trang Duy ôm một đống lớn quần áo đi về phía bên kia nga.”

Dạ Diên hảo tâm bổ sung.

“Hắc hắc…”

Dạ Văn Thừa tuy nghe xong nhưng biểu hiện lại không giống Dạ Diên tưởng tượng như vậy kích động mà tiếu dung cực quỷ dị cùng gian trá làm Dạ Diên một trận ác hàn.

Dạ Văn Thừa ôm hai vị tiểu quan rời đi. Trong phòng xa hoa này chỉ còn Dạ Diên bọn họ ba người.

Dạ Diên nhìn hai vị thiếu niên đứng trước mặt buồn ngủ nhắm mắt lại đông diêu tây hoảng*. Dạ Diên hảo tâm dìu hai vị thiếu niên ngủ gục đến mức sắp ngã xuống đến trên giường, còn đắp hảo chăn.

Nhàm chán Dạ Diên bắt đầu xem Dạ Văn Thừa lưu lại mấy quyển sách.

Tên sách đọc cũng không tệ lắm nha: 《 Long dương thập cửu thức bí tịch》, 《 Hoa Chúc tự thuật — hoa khôi ký sự 》,《 Tranh minh hoạ – Thanh Lâu mộng 》……

Dạ Diên quyết định xem tranh minh họa trước…

” Hình vẻ này sao kỳ quái như vậy nha……”

” Thoạt nhìn hảo thẹn thùng a…”

“Mặt nóng quá nga………”

“Oành”

Một tiếng nổ lớn, Dạ Diên hoảng sợ, ngẩng đầu vừa thấy, môn phòng bị mạnh mẽ đẩy ra. Phụ Hoàng thế nhưng lại đứng trước mặt mình, còn tràn đầy tức giận nhìn chính mình.

“Phụ Hoàng…..”

Dạ Diên vội vàng nhào đến ôm lấy Dạ Minh Hiên.

Dạ Minh Hiên thế nhưng không có ôm Dạ Diên như bình thường mà chỉ hỏi:

“Diên nhi chơi vui không?”

“Một chút ý tứ đều không có, đặc biệt nhàm chán.”

Dạ Diên vội vàng trả lời. Lần này chính mình một mình ra cung, Phụ hoàng khẳng định bị chọc tức.

“Vừa rồi Diên nhi đang nhìn cái gì đâu?”

Đẩy mở cửa, liền thấy Diên nhi tại nơi này cúi đầu lật xem sách, mặt còn hồng hồng nga. Không có cái loại này loạn thất bát tao hình ảnh, điểm này Dạ Minh Hiên vẫn là có chút vừa lòng.

Dạ Diên ngoan ngoãn đem sách nộp lên. Dạ Minh Hiên tùy tiện mở ra một tờ, trên mặt đột nhiên triển khai tiếu dung, tiến đến bên tai Dạ Diên, ám ý nói:

“Này đó không tốt đùa, Phụ Hoàng dạy cho ngươi rất tốt đùa được không?”

“Hảo…..”

Dạ Diên ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hành động của Phụ Hoàng trở nên càng đỏ.

Ghét bỏ nhìn thoáng qua phòng trong bài trí, Dạ Minh Hiên ôm lấy Dạ Diên, rất nhanh về tới hoàng cung.

Dạ Long điện nội thất

Dạ Minh Hiên mềm nhẹ thả Dạ Diên nằm trên giường, thẳng tắp nhìn đôi mắt to tròn của Dạ Diên, làm cho trong mắt Dạ Diên chỉ có toàn bộ ảnh ngược của chính mình.

“Phụ Hoàng?”

Dạ Diên có chút khẩn trương mở miệng, phụ hoàng hôm nay là làm sao vậy? Cùng bình thường không giống nhau nha. Phát hiện mình ra cung, phụ hoàng hẳn thực tức giận. Nhưng mà trừ bỏ tức giận, Dạ Diên còn cảm giác được một ít khác thường. Loại cảm giác này làm cho Dạ Diên có chút sợ hãi, còn có chút chờ mong.

Thở dài, trên Long sàn, Dạ Minh Hiên chậm rãi nằm lên người Dạ Diên. Nhìn bảo bổi của mình tại dưới thân mình dù có chút khẩn trương nhưng vẫn nhu thuận, Dạ Minh Hiên nói:

“Hôm nay Phụ Hoàng có chút sinh khí đâu.”

Hai tay liên tiếp bận rộn dạo quanh người Dạ Diên, Dạ Minh Hiên vừa nói, vạt áo của Dạ Diên liền như vậy bị cởi ra.

“Diên nhi thế nhưng trốn đi một mình ra cung……”

Ngoại bào bị cởi ra……

“Còn đi cái loại địa phương như thế……”

Nội bào cũng oanh liệt bỏ mình….

“Chẳng lẽ Diên nhi không nghĩ Phụ Hoàng sẽ lo lắng sao?”

Áo lót cũng bị Dạ Minh Hiên ném rơi trên đất…..

“Diên nhi có biết Phụ Hoàng đợi ngươi suốt bao năm hay không?”

“Diên nhi của Phụ hoàng a………”

Dạ Diên mơ mơ hồ hồ mặc cho Dạ Minh Hiên hoạt động, chờ phản ứng lại đây, trên người đã hoàn toàn trống trơn, bên tai cũng chỉ nghe Phụ Hoàng khẻ hỏi câu:

“Diên nhi nói qua Diên nhi là của Phụ Hoàng. Lời Diên nhi nói có giữ chữ tín hay không?”

“Đương nhiên có nha!”

Dạ Diên ôm lấy cổ Dạ Minh Hiên, trả lời chắc chắn.

Được đến câu trả lời, tâm tình Dạ Minh Hiên thực tốt, cúi đầu hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Dạ Diên, đầu lưỡi cũng dò xét đi vào, càng không ngừng hấp thụ vị ngọt lành trong miệng Diên nhi. Nụ hôn này kéo dài rất lâu, thẳng đến Dạ Diên lắc lắc thân mình kháng nghị, Dạ Minh Hiên mới đình chỉ. Nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của bảo bối cùng với sợi chỉ bạc đầy mồ ám trên môi, Dạ Minh Hiên càng thêm động tình, nhanh chóng cởi sạch chính mình quần áo, một lần nữa đè nặng lên người Dạ Diên.

“Phụ Hoàng……”

Đã muốn có chút mê ly Dạ Diên nhìn thấy hành động của Dạ Minh Hiên, trong lòng bất an cùng chờ mong đồng thời gia tăng sâu sắc. Trước kia cùng Phụ Hoàng tắm rửa cũng chưa từng có loại cảm giác này. Tim đập bay nhanh, tâm trí cũng loạn chàng, nhẹ liếc nhìn phụ hoàng, cảm thấy hảo thẹn thùng a. Thế nhưng lại không ngừng nghĩ muốn nhìn thêm nữa, trên mặt càng ngày càng nhiệt ghê luôn nha…

Dạ Minh Hiên thấy hài tử bảo bối biến hóa, cảm giác muốn giữ lấy Diên nhi càng thêm mãnh liệt…..

Dạ Minh Hiên cuối đầu, dọc theo trắng noản cổ của Dạ Diên, chậm rãi đi xuống khẳng cắn. Dạ Diên chỉ cảm thấy nơi Phụ Hoàng cắn qua truyền đến từng trận tê dại. Trên làn da trắng noản rất nhanh lưu lại từng vết hồng ấn, chung quanh còn phiếm một vòng thủy ngân, tăng thêm một tầng uể oải….. Dạ Minh Hiên chậm rãi di chuyển xuống, đùa giỡn hai điểm đỏ đáng yêu trước ngực tiểu Dạ Diên. Một bên hàm trụ, cắn lại cắn rồi liếm lại liếm, đầu lưỡi khinh đảo chung quanh, vẻ loạn các loại hình dạng. Giống như tiểu hài tử tìm được món đồ chơi, Dạ Minh Hiên làm không biết mệt, thẳng đến khỏa thù du hoàn toàn sưng đỏ đứng thẳng, Dạ Minh Hiên mới nhả ra, thay khác bên, tay phải cũng không thanh nhàn, nhẹ nhàng mà ôm lấy khí quan tinh xảo của Dạ Diên, chậm rãi xoa nắn.

“Phụ Hoàng…… Phụ Hoàng….”

Vẫn là “Minh điểu”* Dạ Diên chịu không nổi loại này kích thích. Nhiệt lệ trong cơ thể dâng trào lên từng đợt. Cả người giống như bị mây mù bao phủ, thấy không rõ hết thảy chung quanh, chỉ có thể cảm nhận xúc cảm mà Phụ Hoàng gia tăng trên người mình…… Cho nên bản thân cũng chỉ mãi gọi Phụ Hoàng, tựa như kêu Phụ Hoàng có thể giảm bớt toan ngot trào dâng trong ngực……

(Quỳnh: *…..nai tơ…..há há…. )

Tiếng gọi của Dạ Diên đồng thời kích thích đến Dạ Minh Hiên. Động tác của Dạ Minh Hiên càng thêm vội vàng, Dạ Diên cũng theo đó phát ra một tiếng ngọt nị quát to, bắn ra tay Dạ Minh Hiên…….

“Phụ Hoàng……”

Cảm thấy ngượng ngùng, tiếng gọi của Dạ Diên lúc này mang theo một tia nức nở, mắt to cũng ngập nước, nửa người trên che kín hồng ngân, nho nhỏ đầu nhũ vừa hồng vừa thũng, sàng đan dưới đùi còn lưu lại một ít dấu vết. Hiện tại Dạ Diên thoạt nhìn cả người phát ra hấp dẫn hơi thở, nhưng trong hấp dẫn vẫn có một tia khờ dại chưa thấu sự đời.

Cúi đầu hôn lấy khoéo môi Dạ Diên, Dạ Minh Hiên cười nói:

“Diên nhi biểu hiện tốt lắm a.”

Cảm giác thân thể Diên nhi dưới thân đã muốn mềm nhũn, sắp chuẩn bị tốt, Dạ Minh Hiên dời tay di chuyển về phía mặt sau của Dạ Diên, chậm rãi tại hậu đình chung quanh vuốt ve, đợi cho chung quanh đã muốn mềm mại , liền thử thăm dò, vói đi vào một ngón tay. Tại thời điểm vói vào, Dạ Minh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Diện biểu tình. Khi thấy Dạ Diên không có biểu hiện thống khổ không chịu nổi mà chỉ có đôi chút nhíu mày mới chậm rãi co rúm lên, từ từ khai thác, sau đó lại gia nhập thêm một ngón tay, lặp lại động tác nhiều lần, mãi cho đến khi Dạ Diên thích ứng ba ngón tay, Dạ Minh Hiên mới dùng dục vọng đang trướng to đau đớn của mình thay thế ngón tay, tiến nhập cơ thể Dạ Diên.

Lúc tiến vào cơ thể Dạ Diên trong nháy mắt, trong lòng Dạ Minh Hiên đột nhiên thực cảm động, cái mũi có chút cay cay, động tác cũng càng thêm ôn nhu hơn.

Nếu ngươi nhận định một người vợ, sau đó cẩn thận bảo hộ, chờ hắn chậm rãi trưởng thành. Tất cả lần đầu tiên của hắn đều là chia xẻ cùng ngươi, ngươi sẽ phát hiện, cái gọi là mập hợp càng như là một loại nghi thức, tượng trưng cho hai người chân chính hòa hợp nhất thể.

Dạ Minh Hiên hiện tại cũng chính là loại này cảm thụ. Từng cùng rất nhiều nữ nhân, Dạ Minh Hiên giờ phút này mới chính thức thể nghiệm *** thực tuyệt vời. Nó không đơn giản là một loại thân thể mập hợp, mà trọng yếu hơn là một loại tinh thần thuộc về lẫn nhau.

“Diên nhi…. Diên nhi……”

Dạ Minh Hiên càng không ngừng kêu tên Dạ Diên. Mà Dạ Diên cũng lấy ngọt nị tiếng kêu đáp lại.

Trong lúc nhất thời, Dạ Long Điện mãn thất cảnh xuân vô hạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.