[Dịch]Dạ Diên

Chương 37 : Chương 37




Lạc Phong- vị phụ thân kiếp trước từng gây cho Dạ Diên những hồi ức bất hảo cho tới bây giờ vẫn không nguyện nhớ lại.

Ngay từ đầu đã lãnh đạm đối đãi, sau đó là mất tích vô ảnh, cuối cùng dùng một chưởng trí mạng, đem hết thảy khát khao, ỷ lại của Dạ Diên đối với Lạc Phong hoàn toàn tan thành mây khói.

Sau khi trọng sinh gặp được Phụ hoàng, được Phụ hoàng sủng ái mà lớn dần. Những thứ liên quan đến kiếp trước, Dạ Diên hiện tại rất ít nhớ tới. Nhưng không thể đại biểu những kí ức ấy đã bị quên lãng.

Giờ xuất hiện tình huống không lường trước này, nhìn thấy Lạc Phong, những kí ức về kiếp trước giống như vỡ đê gào thét dâng trào.

Trong nháy mắt, Dạ Diên cảm thấy mình như trở lại thành Lạc Tước cô đơn đứng nơi vách núi hắc ám ngày nào.

Có điều hiện giờ mình, không bao giờ… nữa giống như trước đây bất lực, mê mang như vậy. Chính mình đã có lực lượng cường đại. Mà trọng yếu hơn là Phụ hoàng nhất định đang chờ mình trở về.

Nghĩ đến Phụ hoàng đang lo lắng chờ đợi mình. Trong lòng Dạ Diên càng thêm kiên định:

[Lúc này đây tối thiểu phải toàn thân thoát ra, hảo hảo trở về gặp Phụ hoàng.]

Tiểu Linh luôn luôn kiêu ngạo cũng cảm nhận được dao động trong cảm xúc của tiểu chủ nhân, khó có được ngoan ngoãn nằm chờ trong tay Dạ diên.

Gắt gao cầm lấy Tiểu Linh, Dạ Diên không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn Lạc Phong.

Tâm tư Dạ Diên trăm chuyển ngàn quay. Lạc Phong ngồi trên ghế cũng đồng dạng như thế.

Vừa rồi sự tình diễn ra trong ảo cảnh Lạc Phong ở ảo cảnh ngoại xem rành mạch toàn bộ. Bởi vì ảo cảnh kia là do Lạc Phong sáng tạo, dùng để lừa Linh châu xuất hiện. Chính là không nghĩ tới, ảo cảnh ấy nhanh như vậy đã bị Dạ Diên phá giải.

Lạc Phong dùng huyết dịch của chính mình cung cấp, nuôi dưỡng hồng thụ thảo đã nhiều năm. Sau đó còn chiếm đoạt vô số thần thức của những người xâm nhập Thánh sơn, mới khiến cho hồng thụ thảo phát huy năng lực lớn nhất…..Trừ bỏ công kích bình thường còn có thể khống chế tâm trí, sáng tạo ảo cảnh.

Một đoạn thời gian rất dài tới nay, không một người nào xâm nhập Thánh sơn có thể may mắn thoát khỏi. Họ đều bị hồng thụ thảo mê hoặc, thần thức bị hấp sạch sẽ biến thành ngu dại.

Mà ngày đó, lại xuất hiện sự kiện ngoài ý muốn, một nam một nữ thế nhưng có thể đột phá mê võng củahồng thụ thảo, đi tới được đỉnh núi.

Lạc Phong vì tò mò nên tiến đến xem xét, kinh ngạc phát hiện nữ nhân kia cư nhiên là hậu nhân Ma tộc Tử Thị.

Ma tộc Tử Thị…Ma tộc Tử Thị….

Lạc Phong tối oán hận, tối nghĩ muốn đuổi tận giết tuyệt chính là Ma tộc Tử Thị. Nếu không phải do Ma tộc Tử Thị, hiện tại Thánh tộc đã sớm xưng bá cả Vân Sơ đại lục chứ không phải giống như hiện tại tiếp tục ẩn cư trên đỉnh Thánh sơn, nhận sự kính ngưỡng, sùng bái của nhân tộc ngu ngốc không biết thực hư.

Thánh tộc như vậy đích thực sự cao ngạo vô thực nhân gian khói lửa. Nhưng loại cao ngạo như có như không này sao so được với khí phách ngạo thị thiên hạ?

(Quỳnh: tham lam…=3=)

Lạc Phong đối mặt với hậu nhân Tử Thị, sát khí lập tức xuất hiện….Vốn là vạn vô nhất thất hạ sát chiêu, nào ngờ lại bị thiếu niên hiện hữu tại nơi đó phản kích….

Bích quang kỳ quái kia cùng hồng thụ thảo va chạm vào nhau, Lạc Phong cùng thiếu niên kia đều bị thương nặng…..

Bọn họ trọng thương dốc sức rời đi, ngọc cầm đeo trên lưng thiếu niên bị rơi lại trên đỉnh Thánh sơn.

Cầm kia chính là thiên hạ danh cầm đứng đầu đực gọi là Ái Quang, lấy Ái Quang làm manh mối, hảo hảo tra được thân phận của bọn họ…. Thanh quốc Tứ hoàng tử Tô Kì Chi cùng thị nữ Kì quốc Thất hoàng tử Tử Kinh. Không đợi Lạc Phong thực hiện bước tiếp, Lục Tư liền mang đến tin tức tột cùng rung động. Linh châu xuất hiện bên cạnh Kì quốc Thất hoàng tử.

Linh châu…Linh châu…..thanh âm vừa thốt ra khiến Lạc Phong cảm thấy từ này thực tuyệt vời…….Chỉ có Lạc Phong biết, chính mình cỡ nào khát vọng có được Linh châu.

Chỉ khi có được Linh châu, Di Truy (Tác giả: chính là vị thanh niên đáng thương nằm trên sàn thủy tinh) mới có thể tỉnh lại……Sau đó, Thánh tộc mới có thể một lần nữa đạt được cơ hội xưng bá Vân Sơ đại lục .

Lạc Phong phân phó Lục Tư thiết kế bố cục bảy rập, rất nhanh liền thông qua Thục quý phi đem người bắt lại đây….

Hiện tại, hài tử trước mắt này là Thất hoàng tử Dạ Diên, người tối đưcọ sủng ái nhất Kì quốc….

Một vị Hoàng tử xinh đẹp, được nuông chìu mà vẫn giữ được nét đơn thuần. Rất khó tưởng tượng hài tử trường thành trong Hoàng cung sẽ có ánh mắt trong suốt như vậy. Xem ra Hiên đế đích xác tựa như lời đồn đãi rất là sủng ái hắn a…

Nhìn thấy Dạ Diên lúc đầu từ kinh ngạc, kích động, đến hờ hững, cuối cùng ánh mắt chuyển thành kiên định….Lạc Phong mở miệng hỏi:

“Ta nên gọi ngươi cái gì đây? Là Thất hoàng tử tôn quý của Kì quốc hay vẫn là Lạc Tước- kẻ kiếp trước là hài tử của ta?”

“Ta gọi là Dạ Diên, không phải là Lạc Tước gì hết.”

Lạc Tước của kiếp trước đã tiêu thất. Hiện tại mình chính là Diên nhi của Phụ hoàng mà thôi.

“Về điểm ấy, chúng ta sẽ không tốn thời gian để cải cọ thêm. Nếu ngươi không phải Lạc Tước, sao lại có Linh châu? Nhìn biểu tình của ngươi cho thấy kí ức của kiếp trước còn không có vong đi. Ha hả, kỳ thật ta không quan tâm ngươi là ai, Lạc Tước cũng tốt, Dạ Diên cũng vậy, chỉ cần ngươi đem Linh châu giao ra đây. Như vậy ngươi vẫn có thể tiếp tục làm hoàng tử của ngươi. Ta sẽ không quấy rầy cuộc sống của ngươi làm gì, thế nào?”

Lạc Phong chậm rãi đưa ra điều kiện.

“Ta sẽ không đem Tiểu Linh đưa cho ngươi”

Dạ Diên kiên định địa nói.

“Tiểu linh? Gọi nghe cũng thật thân thiết…. Vừa rồi nhìn qua lực lượng của Linh châu dường như đã thức tỉnh một phần rồi đi. Bất quá, ngươi cảm thấy được dựa vào điểm ấy năng lực các ngươi có thể ngăn cản ta ngay trong địa bàn của ta sao?”

“Ta sẽ không đem Tiểu Linh đưa cho ngươi.”

Dạ Diên lại cường điệu, ánh mắt nhìn Lạc Phong cũng tràn ngập kiên định.

“Ha hả, thật sự là một hài tử đáng yêu. Đáng yêu giống như kiếp trước của ngươi vậy. Thời điểm ấy, ngươi mỗi ngày đều đi theo sau ta gọi phụ thân, thật sự là một oa nhi phấn nộn a.”

Dạ Diên đứng trên mặt đất cắn môi, không nói một tiếng.

“Nếu không giao ra.Vậy cũng đừng trách ta không khách khí .”

Lạc Phong đột nhiên lớn tiếng nói, triệu ra hồng thụ thảo, khởi xướng công kích mãnh liệt. Hồng thụ thảo tựa như lợi kiếm, phô thiên cái địa ném về phía Dạ Diên. Nếu như bị trúng chiêu, thế nào cũng sẽ biến thành con nhím mất.

Tâm vừa quyết buông tha quá khứ, Dạ Diên thực trấn định, không chút hoang mang triệu ra hỏa nguyên tố. Song hỏa long gào thét bay về phía hồng thụ thảo…

“Vù vù…”

Trong không khí nhất thời che kín mùi vị khố ngửi của hồng thụ thảo bị thiêu đốt.

Lạc Phong thấy vậy cười lạnh một tiếng, lập tức niệm chú ngữ khác, phát động công kích tiếp theo.

Chỉ thấy hông thụ thảo điên cuồng từ hư vô khắp nơi xuất hiện. Có đôi khi là một gốc cây một mình xuất động, có đôi khi là quần tam tụ ngũ, có đôi khi là thành quần kết đội. Trên đùi, trên đầu, trên mặt, hồng thảo theo các phương vị bất kỳ bất ý tập kích, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Cho dù Dạ Diên đem hảo nguyên tố bao phủ toàn thân vẫn có vài con cá lọt lưới đâm trúng người. Chỉ cần là địa phương bị hồng thụ thảo đâm trúng liền cảm giác nóng rực khó nhịn, khó chịu dị thường, hồng ngân xuất hiện trên làn da trắng nõn của Dạ Diên, càng có vẻ chói mắt phi thường.

Tiểu Linh cũng sát hồng nhãn, ngay cả mở miệng mắng Lạc Phong cũng đều cố sức cho nên chỉ có thể liều mạng đánh trả… Một đoàn lại một đoàn hỏa nguyên tố không ngừng phóng thích ra bên ngoài.

Nhất nhân nhất châu thể lực dần dần chống đỡ hết nổi. Còn Lạc Phong thế công lại càng thêm hàn thấu cốt…Những phương thức hồng thụ thảo tập kích càng thêm quỷ dị hơn.

Phóng xuất ra một hỏa long siêu đại, Dạ Diên dùng một tia khí lực cuối bày một quang chi kết giới, đem Tiểu Linh hóa nhập vào cơ thể. Sau đó bởi vì thể lực cạn kiệt mà ngất đi.

Thấy Dạ Diên té trên mặt đất, Lạc Phong huy phất tay, triệt điệu công kích, đi đến trước mặt Dạ Diên. Sức chiên đấu của bé so với tưởng tượng của mình cao hơn một bật.

Quang chi kết giới, Lạc Phong muốn phá giải cũng không khó khăn. Chỉ cần công kích tăng thêm mấy lần nữa tổng có thể phá tan. Nhưng như thế nào mới đem Tiểu Linh thực thể huyễn hóa ra. Đó thực sự rất là khó khăn… Lạc Phong nghĩ ngợi, tính toán dùng một loại năng lực khác của hồng thụ thảo…. khống chế thần thức, làm cho Dạ Diên tự thân đem Linh Châu giao ra.

¤¤¤¤¤

Trong mông lung, Dạ Diên cảm thấy mình đang ở Hoàng gia học viện. Hắn muốn cùng bên Trang Duy bên cạnh nói chuyện. Kết quả Trang Duy băng lãnh nói:

“Thiết, nếu không phải vì Linh châu, ai thèm cùng ngươi chơi đùa chứ.”

Liền ngay cả nhị hoàng huynh vẫn thực thích mình cũng ở bên cạnh phe phẩy cây quạt, một đôi hòa đào nhãn xinh đẹp lạnh như băng nhìn mình, miệng nói:

“Mỹ nhân Thất đệ, đem Tiểu Linh đưa cho Nhị hoàng huynh. Nhị hoàng huynh lặp tức đem đưa ra ngoài chơi đùa, thế nào? .”

“Không…..”

Dạ Diên thì thào cự tuyệt. Xoay người rời khỏi địa phương này.

“Diên nhi, Diên nhi…”

Một giọng nữ ôn nhu gọi tên mình. Dạ Diên nhìn lại, là mẫu phi!

“Mẫu phi….”

cảm thấy có chút ủy khuất, Dạ Diên chạy tới, muốn bổ nhào vào lòng Đường quý phi. Ngờ đâu Đường quý phi né sang một bên, ôn nhu nói:

“Diên nhi, ngươi hiện tại không chạm được vào mẫu phi đâu. Chỉ cần ngươi đem Tiểu Linh đưa cho mẫu phi. Mẫu phi sẽ trở lại bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi thực tốt?”

“Không…”

Theo bản năng kháng cự, Dạ Diên chạy đến Dạ Long điện, muốn đi tìm Phụ hoàng.

Thế nhưng mới vừa đẩy cửa Dạ Long điện ra. Dạ Diên liền thấy Phụ hoàng ôm Bát hoàng tử Dạ Văn An cùng Thục quý phi đang rúc vào lòng người. Một nhà ba người tạo thành cảnh tượng hoà thuận, vui vẻ.

Dạ Diên đã đến cũng không khiến Dạ Minh Hiên có một chút tình tự gì biến hóa.

“Phụ hoàng.”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Dạ Diên có điểm hoảng hốt không thốt nên lời. Phụ hoàng vì cái gì cũng không ngẩng đầu nhìn mình?

“Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn ảnh hưởng đến Bát hoàng đệ đang ngủ của ngươi. Ai cho ngươi không quy củ như vậy.”

Ngữ khí Dạ Minh Hiên lạnh như băng.

Phụ hoàng chưa từng nặng lời như vậy với mình. Cảm thấy thực ủy khuất, mũi Dạ Diên đầy chua xót, nước mắt sẽ ngừng tích lạc rơi.

“Ngươi cảm thấy thực ủy khuất sao? Bình thường một chút cũng không giống Văn An khiến nhân yêu thích như vậy. Ngay cả khi sinh ra cũng không có điềm tốt xuất hiện…”

Thấy nước mắt của Dạ Diên, ngữ khí của Dạ Minh Hiên càng hàn băng .

“Phụ hoàng chẳng lẽ không thích diên nhân sao?”

Dạ Diên thật cẩn thận hỏi.

“Trẫm vì cái gì phải thích ngươi. Một hoàng tử ngay cả tên cũng không được trọn vẹn….. Bất quá, chỉ cần Diên nhi đưa Tiểu Linh cho Phụ hoàng. Phụ hoàng sẽ thương ngươi nha.”

Tiếp sau đó, ngữ khí của Dạ Minh Hiên càng thêm ôn nhu.

“Ngoan, đưa Tiểu Tinh cho Phụ hoàng đi.”

“Chỉ cần đem Tiểu Linh đưa cho Phụ hoàng thì tốt rồi?”

“Đúng vậy, đưa Tiểu Linh cho Phụ hoàng đi. Nhanh lên lấy ra nào. Phụ hoàng nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi a.”

Nghe được lời cam đoan của Dạ Minh Hiên. Dạ Diên chuẩn bị lập tức triệu hồi Tiểu Linh. Phụ hoàng như vậy thực quá xa lạ. Xa lạ đến mức làm cho Dạ Diên trở nên sợ hãi. Nếu giao ra Tiểu Linh mà có thể đổi lấy sủng ái của Phụ hoàng, vậy đưa cho Phụ hoàng là tất rồi .

Chính là, trong đầu dường như có thanh âm người nào đó đang không ngừng cảnh báo cho mình:

[Đừng tin tưởng hắn. Đừng nghe lời hắn. Phụ hoàng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy đâu… Không thể giao Tiểu Linh ra a…. không thể đem tiểu linh giao ra nha…]

Trong đầu song phương ý nghĩ kịch liệt va chạm, mâu thuẫn lần nhau khiến dạ Diên đâu đầu đến sắp nứt ra….

[Chỉ cần đem tiểu linh giao ra, không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa là tốt rồi….]

[Kia không phải thật sự là Phụ hoàng….]

[Diên nhi không cần Phụ hoàng bị cướp đi…]

[Ai cướp đi Phụ hoàng. Diên nhi nhất định không tha cho hắn]

[Phụ hoàng…. Phụ hoàng…..]

®®®®®

Lạc Phong đứng một bên nhìn không chuyển mắt biến hóa của Dạ Diên. Ngay từ đầu Dạ Diên thì thào tự nói “Không…”. Tiếp đó sắc mặt bắt đầu tái nhợt, ngôn từ trở nên mê sảng, miệng càng không ngừng hô “Phụ hoàng…Phụ hoàng….”. Có vài lần thủ thế tính triệu hồi Tiểu Linh nhưng rồi lại bật người buông tha.

Dần dần, hàn hãn trên đầu Dạ Diên tuôn ra càng nhiều, ngôn ngữ cũng bắt đầu càng ngày càng hỗn loạn, xem ra sắp kiên trì không được….

Lạc Phong cao hứng, phấn chấn đứng ở bên cạnh Dạ Diên, chờ Linh Châu vừa ra là lập tức tiếp nhận…

Nào ngờ, xuất hiện không phải là Linh Châu mà là một loại nguyên tô khác được cất chứ trong thân Tiểu Linh – Hắc ám.

Tảng lớn hắc ám nguyên tố theo cơ thể Dạ Diên không ngừng trào ra. Những nơi nó đi qua, hết thảy đều bị cắn nuốt.

Lạc Phong đứng bên cạnh Dạ Diên không chút phòng bị, ngoài ý muốn chịu trọng thương…

“Đứa bé này so với mình nghĩ còn cứng cỏi hơn..”

Lạc Phong oán hận lướt nhìn Dạ Diên thêm vài lần… Vết thương trên người mình đau đớn khó nhịn, chỉ có thể cắn răng buông tha cho cơ hội tuyệt hảo này. Xoay người rời đi.

Ngay từ đầu Lạc Phong thiết tưởng muốn lợi dụng Dạ Minh Hiên trong ảo giác lanh lùng bức bách Dạ Diên giao ra Linh châu. Mà phương pháp này quả thật dùng được. Quan ái của Dạ Minh Hiên đủ khiến cho Dạ Diên nguyện ý dùng mọi thứ để đổi lấy. Chính là Lạc Phong đã quên, đối với thứ mình quý trọng gì đó, mỗi người đều có dục vọng muốn độc chiếm. Một khi loại độc chiếm này bị uy hiếp. Mọi người sẽ tranh thủ đoạt lấy, làm la một ít sự tình mà trong mắt ngoại nhân xem ra có điều so sánh xấu xa.

Đối với Dạ Diên mà nói, sủng ái của Phụ hoàng là tối không thể mất đi được. Cho dù thiện lương thế nào đi nữa. Đối với kẻ muốn cướp đi Phụ hoàng, Dạ Diên sẽ không buông tha cho bọn họ. Bởi vậy, cơ duyên xảo hợp, Dạ Diên nhanh chóng triệu hồi một loại nguyên tố khác tồn tại trong Tiểu Linh – Hắc ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.