[Dịch]Cửu Vũ Thần Tôn

Chương 13 : Đột phá​




Đường Hạo cả kinh, vội vàng dùng kiếm phong ngăn cản.

Khi mà một tiếng vang thật lớn vang lên, Đường Hạo chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh vọt tới, sanh sanh bị oanh lui ba bước, tay cầm kiếm bị chấn nhức mỏi vô lực.

"Tới sớm không bằng được đúng dịp, không nghĩ tới hai tên tiểu tạp chủng các ngươi lại thật sự tìm được Chu Quả này."

Một thân ảnh âm úc trong bóng đêm chậm rãi đi ra, hắn kéo theo thanh đao, hài hước nhìn Đường Hạo hai người.

"Lăng Hướng Vũ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Viên Thiên Nhất nhìn người đang tới, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhỏ giọng nói với Đường Hạo: "Đại ca coi chừng, Lăng Hướng Vũ là thiên tài ngoại tộc Lăng gia, thực lực Túy thể tầng 4 đỉnh phong."

"Túy thể tầng 4 đỉnh phong?"

Đường Hạo nhướng mày, hai mắt ngưng trọng lên, thực lực của hắn tiến bộ mặc dù nhanh, nhưng so với Túy thể tầng 4 đỉnh phong võ giả còn kém một khoảng cách không nhỏ.

"Ta tại sao lại ở chỗ này?" Lăng Hướng Vũ âm trầm mà nở nụ cười: "Đương nhiên là đi theo hai tên tiểu tạp chủng các ngươi rồi."

"Ngươi muốn làm gì?"

Đường Hạo nghiêng người vác kiếm lên, cảnh giác mà hỏi.

"Vậy ta muốn hỏi ngươi." Lăng Hướng Vũ nói ra: "Đường Hạo, tên tiểu tạp chủng ngươi lại dám đánh Tiểu Phi, thật coi Lăng gia ta không người sao?"

"Nguyên lai là thay Lăng Hướng Phi tên phế vật kia tìm lại mặt mũi."

Lông mày Đường Hạo nhíu lại: "Có thủ đoạn gì ta đều tiếp đón."

"Thống khoái!" Lăng Hướng Vũ cười ha ha một tiếng: "Ngươi đã thức thời như vậy, ta cũng không khinh người quá đáng."

"Đem Chu Quả trong tay các ngươi giao lên, xem như là thuốc trị thương cho Tiểu Phi đi. Ngươi dùng tay nào đả thương Tiểu Phi thì đem tay đó ngoan ngoãn chém xuống cho ta."

Lăng Hướng Vũ từng bước một hướng về Đường Hạo đi tới, cười tà nói: "Sau đó lại quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái với lão tử, việc này cho qua."

"Lăng huynh hào phóng như thế?" Đường Hạo 'khiếp sợ' nhìn Lăng Hướng Vũ, tựa hồ đối với đề nghị của hắn cực kỳ tâm động.

"Đại ca, vạn lần không được!"

Viên Thiên Nhất vội la lên: "Chu Quả có thể cho hắn, nhưng tay của ngươi nếu như phế đi liền triệt để phế đi!"

"Huyên náo!" Lăng Hướng Vũ sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng trừng mắt với Viên Thiên Nhất, rồi hướng Đường Hạo cười nói, "Thế nào, điều kiện của ta rất đơn giản."

"Xác thực đơn giản." Đường Hạo nhẹ giọng cười cười: "Thế nhưng ta không đáp ứng!"

Lăng Hướng Vũ ánh mắt lạnh lẽo: "Tiểu tạp chủng, ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta sao?"

"Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cho tới bây giờ không phải là phong cách của ta." Đường Hạo lắc đầu, thản nhiên nói, "Nhiều lời vô ích, động thủ đi!"

"Đây chính là chính ngươi muốn chết!"

Lăng Hướng Vũ giận rên một tiếng, khí huyết cổ đãng lên, Ông ! Cọng gân lớn như trường cung.

Thân thể của hắn hơi cong một chút, gân cốt rung động lắc lư, cả thân thể giống như biến thành một trường cung to lớn, đao trong tay liền biến thành một mũi tên sắc bén vô cùng.

Một đám hàn mang lóe sáng, ánh đao giống như tấm lụa, chém vào đầu Đường Hạo!

"Đại ca coi chừng!"

Viên Thiên Nhất gầm lên giận dữ, dùng kiếm nghênh tiếp, Đùng!

Đao kiếm đụng vào nhau, Viên Thiên Nhất thân thể chấn động, khóe miệng không thể khống chế tràn ra một vòi máu tươi.

"Cút ngay!" Lăng Hướng Vũ hét to, tay tăng lực, thân thể Viên Thiên Nhất như em bé bị đuổi ra ngoài, một đao chém bay!

Một đao của Lăng Hướng Vũ kinh khủng như thế!

"Viên Thiên Nhất!"

Đường Hạo chứng kiến Viên Thiên Nhất thay mình ngăn cản đao bị thương, lửa giận lập tức không thể khống chế thiêu đốt lên.

"Đi chết đi!"

Đường Hạo gầm lên giận dữ, trên mũi kiếm một cơn gió cuồng bạo hình thành, một kiếm Kinh Phong xuất!

"Tiểu tạp chủng, ngươi quá yếu." Lăng Hướng Vũ bĩu môi khinh thường, thân đao nhẹ chuyển đã ngăn được Đường Hạo một kiếm.

"Tê…" Đường Hạo cả kinh, một kiếm này của mình lần đầu tiên dễ dàng bị chặn như thế.

Trong lòng của hắn hiểu rõ, là bởi vì mình cùng Lăng Hướng Vũ thực lực kém nhau quá nhiều.

"Ngươi đi chết đi!" Lăng Hướng Vũ trong mắt lóe lên một tia sát khí.

Đao mang lại lóe lên, đao trong tay cao cao giơ lên, Nộ Trảm lại đến. Bởi vì tốc độ quá nhanh, làm cho trong không khí xuất hiện một cái bóng hư ảo!

Trong mắt của hắn, đã lóe ra quang mang thị huyết, Đường Hạo chết chắc rồi!

Lúc này, đáy mắt Đường Hạo lóe lên hào quang màu u lam -- thời gian trì hoãn!

Cái bóng hư ảo biến mất, trong mắt Đường Hạo chỉ còn lại có một thanh đao sáng lấp lóa, hắn rốt cục thấy được thân đao.

"Quá nhanh!"

Trong lòng Đường Hạo vô lực gào thét, cho dù hắn có thể rõ ràng bắt được quỹ đạo ánh đao, cũng không cách nào ngăn nó được. Không tìm được bất kỳ sơ hở nào.

Thực lực của hắn vẫn là quá yếu.

Xùy~~!

Đường Hạo miễn cưỡng nghiêng người, tránh thoát đòn công kích trí mạng, nhưng không thể tránh khỏi đao phong phá vỡ quần áo, lồng ngực của hắn lưu lại một miệng vết thương thật dài.

"Đại ca!"

Viên Thiên Nhất nhìn miệng vết thương Đường Hạo nhỏ máu, lo lắng hô to một tiếng, trong mắt hiện lên một chút tuyệt vọng.

Hắn mặc dù không hiểu Đường Hạo như thế nào tránh thoát một đao trí mạng, nhưng hắn tinh tường, bằng vào thực lực bây giờ của Đường Hạo, không có chút khả năng thủ thắng nào.

Dù cho có thể kéo dài mấy chiêu, cũng chạy không thoát vận mệnh bại vong.

"Không nghĩ tới, hôm nay ngỏm tại đây rồi." Viên Thiên Nhất cười khổ một tiếng: "Mà thôi, nếu như mệnh này là được Đại ca cứu vậy thì bồi hắn cùng chết đi."

Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, đối với Lăng Hướng Vũ thực lực cường đại trước mặt, triệt để buông tha chống cự.

"Lại đến!"

Viên Thiên Nhất nhắm mắt, đồng thời Đường Hạo lần nữa quát to một tiếng, dùng kiếm tái chiến!

Dù chỉ còn lại một tia lực lượng, Đường Hạo cũng không cho phép mình buông tha, nếu kiếm còn trong tay vậy cứ chiến đi!

Thân thể tiến lên, trường kiếm trong tay bạo khởi, một tia sáng gai bạc trắng đột ngột nổ tung, XÍU...UU! ! Một kiếm Kinh Vân động !

Lực lượng của toàn thân ngưng tụ tại một điểm, có thể nói đây là một kiếm mạnh nhất của Đường Hạo hiện nay, lập tức đâm rách không khí bức đến trước ngực Lăng Hướng Vũ.

"Ta nói rồi, ngươi quá yếu!"

Lăng Hướng Vũ khinh thường cười cười, thân đao xoay tròn, tiện tay ngăn cản, OÀ..ÀNH!

Lăng Hướng Vũ rút lui ba bước!

"Ta cũng không nghĩ ngươi lại yếu như vậy." Đường Hạo nhẹ giọng cười cười, giẫm chận tại chỗ, kiếm lại ra!

"Tiểu tạp chủng, ngươi thật sự chọc giận ta."

Lăng Hướng Vũ thu liễm lại tâm trêu tức, hắn thật sự bị một kiếm này làm kinh sợ, hoàn toàn không ngờ Đường Hạo có thể một kiếm bức lui hắn.

Giật mình sau đó liền vô cùng phẫn nộ, hắn lại bị một phế vật thắng nửa chiêu, sỉ nhục!

Lửa giận công tâm, Lăng Hướng Vũ không nương tay nữa, thân đao chấn động, cuồng bổ xuống Đường Hạo.

Đường Hạo đáy mắt lam mang lại lóe lên, miễn cưỡng tìm được một chút kẽ hở, hoành kiếm cản lại, cả người bị một nguồn sức mạnh đẩy lui lần nữa.

Phốc phốc, Đường Hạo không thể ức chế nhổ ra một búng máu.

Lăng Hướng Vũ, quá mạnh mẽ!

"Này, tiểu tạp chủng, biết rõ lão tử lợi hại chứ!"

Lăng Hướng Vũ chứng kiến Đường Hạo bị thương, cười dữ tợn, thân đao sáng như tuyết lần nữa điên cuồng đánh tới.

Đường Hạo không đáp, giơ kiếm lên, kéo lê thành một độ cong huyền ảo -- Bất động như sơn!

Phốc phốc, lại một ngụm máu tươi phun ra, Đường Hạo lui năm bước!

"Ta xem ngươi có thể ngăn cản mấy đao!"

Lăng Hướng Vũ điên cuồng hô to một tiếng, ánh đao nhanh hơn!

Tấm lụa hàn mang mang theo khí tức sắc bén, từng đạo rậm rạp chằng chịt đem Đường Hạo hoàn toàn bao phủ.

Từng đạo vết thương sâu hoắm không ngừng tăng thêm, trên người Đường Hạo máu me đầm đìa.

"Cầu ta đi! Quỳ xuống mà cầu ta đi tiểu tạp chủng!"

Lăng hướng vũ một đao nhanh hơn một đao, mà Đường Hạo lại không nói một lời, chỉ mím chặc môi, kiên định nhìn hắn.

Ngăn cản, né tránh, bị thương!

Trong lòng bàn tay của hắn còn có kiếm, chiến đấu hắn vẫn còn tiếp tục!

"Đại ca, buông tha đi!"

Viên Thiên Nhất kêu khóc lao đến, hắn hoàn toàn bị tinh thần kiên định của Đường Hạo chiết phục rồi.

Trên người Đường Hạo nhiều thêm một vết thương, lòng của hắn cũng lại rung động một lần.

Bị tinh thần Đường Hạo lay động, hắn rốt cục cố lấy dũng khí phóng tới Lăng Hướng Vũ, nhưng đáng tiếc lần nữa bị một đao chém bay, như thế nào cũng không đứng dậy được.

Thực lực của hắn còn không bằng Đường Hạo, dù cho công kích cũng không được hiệu quả quá lớn.

Nhưng cũng có một tí hiệu quả!

Đường Hạo thừa dịp Lăng Hướng Vũ phân tâm trong nháy mắt, bắt lấy một cơ hội, đoạt công mà ra!

Một kiếm Kinh Vân động !

Một đám kiếm quang nổ tung, lập tức đâm thủng đầu vai Lăng Hướng Vũ!

"Ngươi muốn chết!"

Lăng Hướng Vũ giận dữ, không nghĩ tới Đường Hạo vẫn còn có khí lực đánh lén hắn, nhất thời không thể nói nên lời.

Hắn trở lại bắt lấy cổ tay Đường Hạo, một cước mang theo lửa giận vô tận đá ra!

"Đùng!" Đường Hạo bay lên cao lại nằng nặng té rớt, thân thể khẽ động lại ho ra một búng máu.

"Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa!"

Lăng Hướng Vũ oán độc nhìn Đường Hạo, một cước dẫm nát lồng ngực của hắn, hung hãn nói: "Thể lực của ngươi đã hoàn toàn tiêu hao hết chưa? Này, ngươi có phục hay không?"

"Không phục!"

Đường Hạo gắt gao nhìn hắn chằm chằm, dù cho hãm sâu tuyệt cảnh cũng không sợ!

"Mạnh miệng!" Lăng Hướng Vũ một cước dẫm lên ngực Đường Hạo, răng rắc một tiếng, xương sườn giống như bẻ gảy mấy cây.

Hắn điên cuồng gào thét lớn: "Ngươi còn có chiêu số gì? Đem ra hết đi!"

"Tốt!"

Đường Hạo lại cười mà trong mắt của hắn hiện lên một tia kiên quyết, sau đó lấy ra Chu Quả .

"Đừng Đại ca! Chu Quả dược lực quá mạnh mẽ, trực tiếp nuốt ngươi sẽ bị no bể bụng đấy!"

Đối với Viên Thiên Nhất điên cuồng gào thét, Đường Hạo chỉ bình tĩnh cười cười.

"No bể bụng thì sao? Ta sẽ không để bất luận kẻ nào dẫm nát dưới chân!"

Trong đầu hiện lên một ý niệm kiên định trong đầu, Đường Hạo quả quyết đem Chu Quả nuốt vào!

"Ọt ọt." Chu Quả vào miệng tan đi, một cổ khí lưu khổng lồ lập tức chảy vào vùng đan điền dưới bụng, lại hướng về toàn thân lan tràn.

"Ngươi cái tên điên này !"

Lăng Hướng Vũ hoảng sợ một cước đem Đường Hạo đá văng ra, hắn không nghĩ tới Đường Hạo cương liệt như vậy, thật sự dám đem Chu Quả trực tiếp nuốt.

"Chính ngươi sẽ bị no bể bụng đó !" Lăng Hướng Vũ một bên nhanh chóng thối lui, một bên điên cuồng mắng: "Móa nó, ngươi chết chớ liên lụy lão tử!"

Lúc này khí tức của Đường Hạo, đang lấy một loại tốc độ khủng khiếp tăng cường.

Túy thể Tầng 3, Tầng 3 Trung kỳ, đỉnh cao Tầng 3... Túy thể tầng 4!

Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Hạo vậy mà sanh sanh đề cao một trọng cảnh giới. Thế nhưng, hắn lại hoàn toàn không có có tâm tư cao hứng, dược lực khổng lồ kia đã ẩn ẩn phá tan thân thể Đường Hạo.

Hắn đã hoàn toàn bị thống khổ bao phủ!

Đường Hạo cảm giác được trong cơ thể của mình như có một đốm lửa cư đại hừng hực, điên cuồng thiêu đốt!

Đau nhức, không có chỗ nào không đau!

Ngọn lửa kia đã nhét đầy toàn thân, mỗi một chỗ xương cốt đều dũng động thống khổ to lớn.

Hắn thất khiếu đều đã tuôn ra máu tươi.

"Thật sự bị dược lực bạo!"

Thân thể Đường Hạo co lại, hắn có thể cảm giác được có một cổ lực lượng to lớn phá hư đang muốn xông ra khỏi thân thể của mình bộc phát mà đi.

Hai người bọn họ đều đã nhìn ra, Đường Hạo đã đến cực hạn.

Sau một khắc, chính là thởi điểm hắn chết.

Đột nhiên, đáy mắt Đường Hạo lam mang lóe lên! Một cổ khí lưu lạnh như băng tuôn ra lập tức đem lực lượng tăng vọt áp chế lại.

Khí tức của Đường Hạo, ổn định!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.