[Dịch]Cửu Vũ Thần Tôn

Chương 10 : Giáo huấn​




"Lăng Nhị thiếu ngươi là hạ quyết tâm tìm ta gây phiền toái?"

Đường Hạo lạnh lùng nhìn tên thiếu niên cà lơ phất phơ trước mắt này.

Thiếu niên này gọi là Lăng Hướng Phi, một trong năm gia tộc lớn trấn Nham Tuyền Lăng gia Nhị thiếu gia, thiên phú bình thường, cả ngày cà lơ phất phơ, chiêu mèo trêu chọc chó, vui vẻ nhất là gây tai họa những cô gái đàng hoàng.

Hắn đã từng quấn quít, truy cầu qua muội muội Đường Hạo - Vũ Ngưng, bất quá bị Đường Hạo mấy lần phá hủy chuyện tốt của hắn.

Hắn không có mặt mũi đi dây dưa Vũ Ngưng, lại đem cơn hận lên người Đường Hạo.

"Tìm người làm phiền?" Lăng Hướng Phi một mực tìm kiếm thời cơ để cho Đường Hạo một bài học, hôm nay vừa vặn gặp, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

"Nếu không phải đại cữu ca ngươi trước tìm ta phiền toái, huynh đệ chúng ta hiện tại có thể cùng một chỗ ăn chơi đàng điếm rồi, làm sao sẽ tới tìm ngươi phiền toái?"

"Có ít người cho thể diện mà không cần!"

Lăng Hướng Phi làm bộ thở dài một hơi: "Làm sao ngươi có thể trách ta đây?"

"Ta không dám làm đại cửu ca của Lăng Nhị thiếu, Vũ Ngưng cũng không thích ngươi, tránh ra."

"Ai ôi!!! Đại cữu ca người tính tình vẫn còn lớn lối."

Lăng Hướng Phi biến sắc, oán độc nhìn hắn: "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi sao, tiểu tử?"

Hắn tự tay một phát bắt được cổ áo của Đường Hạo, dữ tợn cười cười: "Đường gia phế vật, ngươi có tiền vốn để tranh cùng bổn thiếu gia sao?"

Đường Hạo mặt không thay đổi đánh tay của hắn ra, trầm giọng nói: "Cút ngay, bằng không thì chớ có trách ta không khách khí!"

"Đối với ta không khách khí?" Lăng Hướng Phi đột nhiên ha ha phá lên cười, "Phế vật, ngươi muốn dạy dỗ ta sao?"

Hắn đi đến một chỗ địa phương rộng lớn, kêu lớn: " A, bổn thiếu gia ở chỗ này, ngươi dám ra tay với ta sao?"

"Ai, cái kia là Lăng gia Nhị thiếu gia Lăng Hướng Phi? Nghe nói thực lực không tệ, ai gây với được hắn?"

"Cái kia là Đường Hạo, Đường gia nổi danh phế vật, nghe nói 15 tuổi rồi vẫn là Túy thể Tầng 2, hắn như thế nào có lá gan chọc Lăng Hướng Phi?"

Mọi người quả nhiên chỉ trỏ hai người, bất quá đại bộ phận đều nói là Đường Hạo không biết tự lượng sức mình.

Nghe mọi người bàn luận, Lăng Hướng Phi chẳng những không có cảm thấy chút không thỏa nào, ngược lại càn rỡ phá lên cười: "Phế vật, bao nhiêu tuổi rồi, Túy thể Tầng 2 phế vật, thật không biết ngươi có mặt mũi gì sống trên đời!"

"Thực lực của ta không cần Lăng Nhị thiếu ngươi quan tâm."

Đường Hạo cũng không tranh luận, dù cho nói mình đột phá đến Túy thể Tầng 3 thì thế nào?

Nếu hắn hạ quyết tâm chế nhạo mình thì cũng tìm ra cớ khác.

Cùng với hắn tranh luận còn không bằng đem thời gian dùng vào tu luyện, thực lực tăng lên thì xem ai còn dám nói gì.

"Ngươi ở đây làm con khỉ biểu diễn, thứ cho không phụng bồi!"

Đường Hạo xoay người rời đi, hắn thật sự không muốn cùng Lăng Hướng Phi ở chỗ này lãng phí thực lực đánh trận chiến nước miếng không chút ý nghĩa này.

"Ta nói ngươi có thể đi chưa?"

Lăng Hướng Phi sầm mặt lại, thò tay liền tóm lấy cánh tay Đường Hạo.

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Lăng Hướng Phi duỗi ngón tay dùng sức điểm hướng trán Đường Hạo: "Hiện tại quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, ta còn có thể tha ngươi một mạng, bằng không ta liền ở trước mặt của mọi người phế bỏ ngươi!"

"Ha ha, cám ơn Lăng Nhị thiếu nhân từ." Đường Hạo nhếch nhếch miệng, chậm rãi rút kiếm sau lưng ra, cười sang sảng một tiếng: "Đánh đi! Xem xem rốt cục là ai hướng ai cầu xin tha thứ !"

"Ngươi đã một lòng muốn chết, vậy cũng đừng trách ta ra tay vô tình!"

Lăng Hướng Phi gầm nhẹ, một quyền đánh ra!

Ông! Không khí chấn động, Lăng Hướng Phi một quyền giống như đạn pháo mang theo sức mạnh vô cùng nện trước mặt Đường Hạo.

"Đùng!"

Đường Hạo một tay vừa nhấc, vẽ ra một đạo vòng cung huyền ảo, buông lỏng chặn một quyền này. Bất động như sơn!

"Lăng Nhị thiếu thể cốt có chút hư nhược, một quyền này lực đạo không đủ."

"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"

Lăng Hướng Phi nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền nữa xuất ra.

Không khí như một mặt trống, phát ra thanh âm đông đông.

Nếu nói là quyền thứ nhất, Lăng Hướng Phi có chút khinh địch, chỉ dùng tám phần lực, một quyền này đã dùng tới toàn lực.

Cả thân thể hắn đều vặn vẹo, ép khô tất cả khí lực lên một quyền này, giống như một cự sơn mang theo tiếng oanh minh nặng nề đánh tới hướng Đường Hạo.

"Tiểu tử, ta xem làm sao ngươi né tránh được một quyền này!"

Bởi vì khí huyết cổ đãng, Lăng Hướng Phi gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, giống như một con tôm bự bị đun sôi vậy.

"Trốn? Ta tại sao phải né tránh?"

Đường Hạo một tiếng cười khẽ, đáy mắt lam sắc quang mang không dễ dàng phát giác chợt lóe lên.

Thời gian trì hoãn !

Lăng Hướng Phi một quyền đại thế lập tức trong mắt Đường Hạo tràn đầy sơ hở.

"Sơ hở nhiều lắm!"

Đường Hạo tung tiếng cười dài, trường kiếm một nghiêng, chém thẳng chổ yếu nhất của quyền thế!

"Phanh!"

Lăng Hướng Phi chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh vọt tới, thân thể không thể khống chế lập tức bay ngược mà ra.

"Tiểu tử, ngươi làm sao có thể?"

Người ở giữa không trung, Lăng Hướng Phi chấn kinh lớn tiếng kêu ra.

Hắn như thế nào cũng không ngờ đến, gần đây xem thường phế vật, sao có thể dễ dàng phá một quyền tất sát của hắn như thế.

"Nói nhảm quá nhiều, hiện tại tới phiên ta!"

Đường Hạo một tiếng quát nhẹ, thân thể nhảy lên, một kiếm như thiểm điện chém ra!

Một kiếm Kinh Phong xuất!

Mũi kiếm có một ngọn gió không ngừng ngưng tụ, một kiếm Đường Hạo hóa thành một đạo huyễn ảnh không thể nắm bắt, điên cuồng chém lên!

OÀ..ÀNH!

Lăng Hướng Phi giống như chó chết suy sụp trên mặt đất, phốc xích nhổ ra một búng máu.

Đường Hạo một kiếm chém lên người của hắn, càng chém ở trong lòng của hắn.

Vừa rồi mình còn tùy ý cười nhạo đối phương, sau một khắc lại bị kiếm của hắn hung hăng cho mình một bạt tai.

"Lăng Nhị thiếu không sợ ngươi dạy ta không thành ngược lại bị ta giáo huấn một lần?"

Những lời này, mình vừa rồi còn tưởng là một câu nói đùa, hiện tại liền thành sự thực?

Ánh mắt của hắn lập tức ảm đạm xuống, tâm như tro tàn.

"Ồ? Lăng Nhị thiếu thể cốt quả nhiên cường tráng, cũng không có bất tỉnh."

Một âm thanh hài hước vang lên bên tai, Lăng Hướng Phi liền phun ra ngoài một búng máu.

Nếu như có khả năng, hắn hi vọng mình bây giờ ngất đi.

"Nếu không bất tỉnh, vậy chúng ta liền trò chuyện đi." Đường Hạo nhẹ giọng cười cười, thò tay cầm lấy cổ áo Lăng Hướng Phi đem hắn bắt lại.

Hắn không chút khách khí cho khuôn mặt đang màu xanh tím của Lăng Hướng Phi một cái tát mạnh.

"Vừa rồi ngươi nói muốn giáo huấn ta?" Đường Hạo cười cười, một cái tát vô tình.

"Bảo ta đại cữu ca?" Đường Hạo cười nữa, lại một cái bạt tai mạnh.

"Nói ta là phế vật?" Đường Hạo vừa cười, lại là một bạt tai mạnh!

Đường Hạo hỏi một câu, liền là một bạt tai, trong khoảng thời gian ngắn đã đem mặt mũi Lăng Hướng Phi biến thành một đầu heo.

"Tiểu tử, ngươi còn có giáo huấn ta?"

Đường Hạo hì hì cười cười, thò tay nhẹ nhàng vuốt ve thoáng một chốc mặt sưng Lăng Hướng Phi.

"Không, không dám!" Lăng Hướng Phi toàn thân run một cái, trong mắt của hắn Đường Hạo đã hóa thân thành một ma quỷ tà ác.

"Đường Hạo, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không dám nữa."

Lăng Hướng Phi phát miệng, nước mắt lập tức liền bừng lên.

"Vẫn còn có có mặt mũi khóc? Đã quên ngươi vừa mới hung hăng càn quấy sao?"

Đường Hạo lại một cái tá tuyệt tình: "Phải giữ vững biết không?"

"Biết rõ, đã biết ." Lăng Hướng Phi chiến chiến nguy nguy nói ra.

"Còn dám đối với ta hung hăng càn quấy?" Sắc mặt Đường Hạo biến đổi, lần nữa giương bàn tay lên.

"Không, không dám."

"Vậy rốt cuộc muốn hay không còn thái độ phách lối?"

"Còn, không hợp không còn, cũng không đúng." Lăng Hướng Phi khóc lớn: "Ngài tha cho, điểm nhẹ là được."

Đường Hạo bị hắn một tiếng chọc cười, không nghĩ tới mới vừa rồi còn ngang ngược thật không ngờ loại nhu nhược như vậy.

"Ngươi cút đi, nhớ kỹ về sau không được dây dưa Vũ Ngưng nữa."

Đường Hạo thò tay vỗ vỗ mặt của hắn, buông hắn ra.

"Đúng, đúng, ta nhớ kỹ rồi."

Lăng Hướng Phi vội vàng gật đầu, vẻ mặt thành thật bảo đảm. Chỉ là trong mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng oán độc.

"Đúng rồi, tùy thời hoan nghênh ngươi tìm ta gây phiền toái."

Đường Hạo đột nhiên có cảm giác, nói ra.

"Không, không dám."

Lăng Hướng Phi khẽ run rẩy, vội vàng giải thích.

"Không có việc gì, ta biết ngươi muốn giết ta, chỉ là ta không sợ!"

Đường Hạo cười khẽ, ngạo nhiên rời đi.

Mọi người theo bản năng tránh ra một con đường, trong mắt đối với tên thiếu niên kiêu ngạo mà bá đạo này tràn đầy kính nể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.