Đang lúc đó thì một thân hình cao chưa tới một mét, mặc một chiếc áo màu đen đầu đội vương miện, khoác trên người chiếc áo choàng màu đỏ như máu phía sau, từ vị trí cửa hông chạy tới vị trí đại sảnh, tới trước mặt bọn người Bạch Khởi. Nhìn thoáng qua trước mặt Bạch Khởi nhóm người sau hắn khẽ khom lưng sau đó thấp giọng nói:
- Hoan nghênh các vị đã đến Dung Nham Chi Thanh của chúng tôi, ngài chính là Bạch Khởi đại nhân đúng không?
Vị Hắc Thạch Ải Nhân Vương đi tới trước mặt Bạch Khởi, thấp giọng nói, lúc nói khẽ cúi người chào, nói chuyện xưng hô rất cung kính. Nhưng đáng tiếc hắn gọi Bạch Khởi là đại nhân mà không phải là chủ nhân, điều này làm cho những cao thủ Ảnh Tộc chung quanh kia không tự chủ nhíu mày, nhưng cũng không quở trách điều gì. Hiện Bạch Khởi đang ở đây, bọn họ cũng không tiện nói, cũng không có tư cách nói gì, bây giờ tất cả là do Bạch Khởi làm chủ. Cho nên Bạch Khởi không lên tiếng, tất cả bọn họ cũng ngậm miệng, mặc dù trong lòng bọn họ vô cùng không hài lòng
- Là ta… Ngươi là Hắc Thạch Ải Nhân Vương?
Bạch Khởi nhìn thoáng qua khuôn mặt của Hắc Thạch Ải Nhân Vương, lãnh đạm nói, cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương. Hai bên kẻ trên người dưới đánh giá lẫn nhau, đã một lúc không khí rơi vào khoảng lặng…
- Vâng… không sai… ta chính là Hắc Thạch Ải Nhân Vương Pháp Khắc, ca ca của Pháp Lan.
Hai người đều có chút câu nệ, không riêng gì Bạch Khởi mà Pháp Khắc cũng thế, cho nên lời của hắn cũng không nhiều, chỉ thưa thớt vài câu. Thực thế thì cả hai đều rơi vào không khí khó xử, một hỏi một đáp vô cùng quái dị.
Tình huống như thế này không phải là điều mà Bạch Khởi mong muốn gặp phải. Bạch Khởi là một người thẳng thắn, cảm thấy hết sức không quen với cách nói như vậy. Do dự một hồi, Bạch Khởi quyết định tạo lại không khí vui vẻ, nhìn Pháp Khắc, Bạch Khởi hắng giọng nói:
- Ta là ai ngươi cũng đã biết, mục đích ta đến đây chắc ngươi cũng đã rõ, đã như thế chúng ta cứ sảng khoái nói ra hết, mọi người cứ việc nói rõ ràng không càng giấu diếm e dè.
- Được… đã như thế thì ta cứ việc nói ra hết. Ta nghĩ đại nhân ngài đến vùng Hắc Thạch Ải Nhân này không hẳn chỉ là việc thăm dò chúng tôi xem sao thôi đúng không? Tôi nghe nói toàn thể Ảnh Tộc đã thần phục ngài, nhưng ta vẫn còn một chút do dự, mặc dù ngài là người kế thừa của Ma thần Đại Hắc Thiên, có được găng tay Atula trong tay, theo đạo lý mà nói, chúng tôi phải thần phục ngài vô điều kiện. Nhưng ngài cũng biết là Ma Thần đã mất tích nhiều năm rồi, tuy thế chúng tôi vẫn tôn thờ như cũ, lòng trung thành đối với Ma Thần vẫn không hề thay đổi. Nhưng ta thân là Hắc Thạch Ải Nhân Vương cũng phải vì cả dòng tộc mà đắn đo lo nghĩ, không thể qua loa quyết định hết thảy mọi chuyện. Dân số của Hắc Thạch Ải Nhân mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng có mười mấy vạn người, tất cả Hắc Thạch Ải Nhân trên Đại Lục đều tập trung đến nơi này, tập trung tại cái Dung Nham Pháo Đài này. Đây là nơi ở cuối cùng của chúng tôi, cũng là gia viên của chúng tôi, muốn chúng tôi thần phục ngài rồi đi khỏi mảnh đất này quả thực là ta có chút do dự, ta không biết nên hay không để cho các con của ta phục tùng theo đức tin của Ma thần theo tiếng gọi của ngài, chiến đấu vì ngài, bởi vì áp lực của ta rất lớn…
Pháp Khắc do dự một hồi, chậm rãi nhìn gương mặt của Bạch Khởi thấp giọng nói, tiếng nói tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ làm mọi người nghe thấy.
- Ừm… vậy ý của ngươi như thế nào?
Bạch Khởi không thể không nhìn Pháp Khắc một cái, trong lòng bắt đầu ngờ vực hàm ý của đối phương, Bạch Khởi cũng không biết đối phương nghĩ như thế nào, rốt cuộc suy nghĩ cái gì chuyện, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là Pháp Khắc vẫn còn chuyện muốn nói chỉ là chưa nói hết mà thôi.
- Thẳng thắn mà nói, ta rất mâu thuẫn, là một vị Ải Nhân Vương, ta không thể không vì con dân ta mà suy nghĩ, bây giờ cuộc sống của bọn ta cũng không tệ, mặc dù có chút gian khổ, nhưng rất vui vẻ an lạc, mặc dù ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng rất thoải mái, một khi bọn chúng đi theo ngài ra ngoài, hay vì lòng trung thành với ngài vì ngài chiến đấu, thì những tháng ngày an bình của bọn họ sẽ bị phá vỡ, sẽ có người vì thế sẽ mất mạng, đây không phải là điều mà ta muốn thấy. Nhưng đồng thời vì đức tin đối với Ma thần, ta không thể không phục tùng ngài, trong thâm tâm ta đối với ngài cũng vô cùng trung thành, vì thế trong lòng ta cũng đang rất bối rối, rất do dự, cũng rất bàng hoàng. Nếu ngài có thể làm được một điều kiện thì Hắc Thạch Ải Nhân chúng tôi sẽ phục tùng ngài theo đức tin của Ma thần vô điều kiện, nếu như ngài làm không được, thì vô cùng xin lỗi, tuy rằng chúng tôi vẫn thần phục ngài như cũ, sẽ cung cấp cho ngài những cao thủ và vũ khí mà ngài cần, cùng với một số trợ giúp, nhưng là lại không thể khuyên toàn tộc thần phục cho ngài.
Hắc Thạch Ải Nhân Vương Pháp Khắc ngồi lẳng lặng trên chiếc ghế Hắc Thạch tự chế nhìn Bạch Khởi, gương mặt ngăm đen xuất hiện một luồng không khí u buồn khó mà xua tan được, có chút giãy dụa nhìn Bạch Khởi nói, ta không biết ta nên làm thế nào, vì thế ta nghĩ ra một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Bạch Khởi lẳng lặng nhìn Hắc Thạch Ải Nhân Vương bất động hỏi, trong lòng hắn đã quyết định, nếu đã tới nước này thì cũng phải thử xem đã… nếu không thì chẳng phải có lỗi với chính mình sao? Với lại Bạch Khởi đối với thực lực của bản thân hắn cũng rất có tự tin, hắn tự tin nhờ vào thực lực của Bát Tinh Đấu Hoàng, chuyện này có thể làm khó hắn.
- Ải Nhân chúng tôi suy tôn lực lượng, Hắc Thạch Ải Nhân chúng tôi càng như thế, chúng tôi suy tôn lực lượng và chiến đấu, ta có một điều kiện là ngài có thể đánh bại ta… thì ta sẽ thần phục ngài. Nếu ngài không thể thì thành thật xin lỗi, vì tộc nhân của ta, ta chỉ có thể tạm thời ruồng bỏ tín ngưỡng Ma thần Đại Hắc Thiên, bởi vì ta không muốn làm cho các tộc nhân của ta mạo hiểm. Cho dù bọn họ muốn đi ra ngoài cũng cần một người lãnh đạo cường thế, lực lượng của ta là Bát Tinh Đấu Hoàng của nhân loại, cho nên… Ngài nếu suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không nương tay.
Ngồi tại vị trí Hắc Thạch vương tên Hắc Thạch Ải Nhân Vương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Khởi nói, nói những lời này thì đã từ từ muốn xuất chiêu
- Đã như vầy… thì đánh thôi!
Bạch Khởi nghiêm túc, nghe những lời này, một bên chân mày nhướng lên, nghiêm mặt nói, lúc nói đưa cánh tay của mình ra, lộ ra một bộ mặt chuẩn bị chiến đấu. Đương nhiên là hắn không giống một thằng ngốc lộ ra những tuyệt chiêu của chính mình, chỉ là đưa tay phải của hắn ra, chỉ bày ra một tư thế chuẩn bị chiến đấu mà thôi.
- Đã như thế… thì bắt đầu thôi…
Hắc Thạch Ải Nhân Vương cũng nghiêm túc, lập tức mặc vào khôi giáp của mình, trong tay cầm cây Thiết chuy màu đen, nhìn bộ dạng chừng ngàn cân nặng, nhất động khí thế kinh người.
Bọn hộ vệ của Ải Nhân Tộc, Hắc Thạch Ải Nhân Trưởng Lão Pháp Lan, và Thập Đại Trưởng Lão Ảnh Tộc rối rít thối lui. Cuộc tỷ thí này bọn họ biết không phải mình nên nhúng tay, tuy nhiên nếu họ ỷ thế mạnh nhúng tay vào cũng không phải là không thể. Dù sao thì bọn họ cũng có thực lực, đặc biệt là Ảnh Thiên, Bát Tinh Đấu Hoàng của Ảnh Tộc hoàn toàn có thể tham dự vào chuộc chiến của hai người. Nhưng họ không làm thế, mà lẳng lặng thối lui, Dù sao thân là người hầu, việc của chủ nhân quyết định, bọn họ tuyệt nhiên không thể phản đối, trừ phi Bạch Khởi bị thua thọ thương, nếu không hắn quả quyết sẽ không xuất thủ.
Hắc Thạch Ải Nhân Vương phát động công kích trước, cây đại chùy trong tay vô cùng kiên cố khó mà bẻ gãy, công kích trực tiếp vào vị trí ngực của Bạch Khởi, nhìn như bình thản không có gì lạ, kì thực hung hiểm vô lường. Tuy rằng Hắc Thạch Ải Nhân Vương Pháp Khắc vóc dáng không cao, nhưng vóc người rắn chắc làm cho người ta cảm thấy một loại địch lực như nghìn cân treo sợi tóc, nhưng có cảm giác tốc độ vô cùng chậm, nhưng kỳ thực lại không phải thế, động tác của Pháp Khắc nhanh như sấm sét, trong nháy mắt lao thẳng tới trước mặt Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhìn thấy tình cảnh như thế mặt liền biến sắc, một cái lắc mình tránh được sự công kích như sấm sét đó, trên người phát ra cả một cổ hàn băng đấu khí, lao thẳng tới Pháp Khắc, mặc dù không công kích được thân thể Pháp Khắc, nhưng làm mặt đất đóng băng một mảng. Hàn băng đấu khí uy lực khổng lồ, là một chủ lưu của hàn băng đấu khí trong tay Bạch Khởi lại càng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Hàn băng đấu khí vừa chạm đất sau đó cũng không có lập tức biến mất, ngược lại là theo mặt đất bắt đầu lan tràn chung quanh, làm cho cả vùng đất xung quanh đó đất hoàn toàn đóng băng, lan theo cột đá làm chung quanh đóng băng. Nếu như chung quanh không phải đều là cao thủ, hơn nữa phản ứng kịp thời, rối rít nhảy ra nói không chừng giờ này đã bị hàn băng đấu khí của Bạch Khởi đóng băng hết cả thảy. Không còn nghi ngờ gì nữa hàn băng đấu khí trong tay Bạch Khởi lại càng phát huy thêm uy lực đột xuất ra ngoài.
Tình cảnh như thế mặc dù không làm Pháp Khắc bị thương, nhưng đã làm chung quanh bị đóng băng, làm nhiệt độ chung quanh hạ thấp xuống, làm cho mọi người xung quanh một trận kinh hãi. Cao thủ Ảnh Tộc theo tùy tùng Bạch Khởi trong nháy mắt cảm thấy vô cùng mát mẻ, nhưng Pháp Khắc cũng đang rơi xuống đất, trong nháy mắt thân thể run lên, có cảm giác không thể thích ứng một chút.
Dù sao Pháp Khắc cũng đã trải qua cuộc sống lâu dài ở cái thành của phía đáy dung nham, thân thể sớm đã thích ứng với nhiệt độ của nơi đây. Nơi này hàng năm nhiệt độ, đều ở trên trăm độ, bỗng nhiên nhiệt độ chợt giảm xuống, tự nhiên làm cho thân thể Pháp Khắc có chút không thích ứng. Ngay cả có sự tu luyện như hắn, cũng sớm đã không bị nhiệt độ biến hóa ảnh hưởng, nhưng trong thời gian ngắn cũng không cách nào thích ứng, mà Bạch Khởi bắt được cơ hội này thẳng tiến nhào tới, hàn băng đấu khí trên không trung tạo thành một cái Băng Long lao thẳng tới Pháp Khắc…
Băng Long này mặc dù là đấu khí biến thành, nhưng sức phá hoại vẫn rất kinh người. Đến bước này của Bạch Khởi, đến cái giai tầng Đấu Hoàng, đấu khí đã có thể ngưng kết thành hình bên ngoài cơ thể. Băng Long bằng quả đấm của Bạch Khởi, đầu rồng nhắm trực tiếp phía Pháp Khắc, dọc đường chung quanh hết thảy vật thể cũng bị đóng băng, trong nháy mắt đi tới trước mặt Pháp Khắc.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Pháp Khắc mặt liền biến sắc. Toàn thân bốc cháy lên đấu khí nóng rực, tại một nơi trong Dung Nham Chi Thành như thế này, dễ dàng tu luyện nhất là hỏa diễm đấu khí, ở đây Hỏa nguyên tố dư thừa, cho nên mỗi Hắc Thạch Ải Nhân ai cũng giỏi về tu luyện hỏa diễm đấu khí. Hắc Thạch Ải Nhân Vương Pháp Khắc cũng không ngoại lệ, hơn thế nữa đấu khí của hắn càng thêm tinh thuần. Chỉ thấy Pháp Khắc hét lớn một tiếng, một đầu Hỏa Diễm Hùng Sư ở phía cây đại chuỳ của Pháp Khắc vung lên, lao thẳng tới Băng Long của Bạch Khởi, cả hai gặp nhau, trong nháy mắt sinh ra một vùng khí lãng nổ tung, ở giữa vị trí của hai người tạo ra một cái động lớn, khi Bạch Khởi nhìn thấy tình cảnh như thế liền lắc mình một cái rồi đi tới phía sau người Pháp Khắc, nhắm ngay bả vai Pháp Khắc chưởng một quyền.
Dù sao nhắc tới tốc độ và phản ứng, Bạch Khởi cũng thắng hơn Pháp Khắc một bậc, dù sao thì Bạch Khởi cũng đã ở đây, hơn nữa Bạch Khởi cùng những người khác bất đồng ở điểm chính là, Bạch Khởi theo đuổi những thứ đều là ngắn gọn dễ dàng, nhất là giỏi về thực chiến, không giống với những người trên Đại Lục đều theo đuổi kỹ thuật chiến đấu hoa lệ. Cùng với khác một vài thứ, cộng với có Cửu U bên người, con đường Bạch Khởi khởi đầu đã vô cùng chính xác, tất cả những thứ hắn theo đuổi đều là những thứ trực tiếp nhất, có thực lực nhất, tốc độ, phản ứng, và thân thể cường tráng, bốn phương diện. Những thứ khác Bạch Khởi cũng không có quá nhiều thời gian theo đuổi, cho nên Bạch Khởi ở phương diện tốc độ là mạnh nhất.
Nhưng Pháp Khắc lại là Hắc Thạch Ải Nhân Vương, vả lại cũng đã hơn hai trăm tuổi, đạt tới Đấu Hoàng cấp cũng có mấy chục năm, với tuổi thọ của Ải Nhân mà nói, hắn ta cũng được xem như là đang trong độ tuổi thanh niên, lực lượng đang ở vào đỉnh nhân sinh, làm sao mà có thể dễ dàng đối phó.
Một quyền của Bạch Khởi tuy là nhanh, nhưng Pháp Khắc cũng không chậm, mặc dù không có cách nào đem cây chùy đó chiếm lấy, nhưng một chưởng với Bạch Khởi đã làm trận chiến bắt đầu, không thể không thừa nhận Pháp Khắc có sức mạnh đáng sợ, sau khi tung chưởng với Bạch Khởi đã làm cho Bạch Khởi bị văng ra ngoài, nhưng hắn vẫn đứng vững như núi Thái Sơn.
Ải Nhân mặc dù vóc dáng thấp bé, nhưng trời sinh lại có một sức mạnh vô cùng lớn, Pháp Khắc thì cũng là một tên như thế, một quyền đó của hắn cũng tối thiểu tương đương mười vạn cân sức lực, một chưởng đã làm cho Bạch Khởi bị văng ra xa.
Bạch Khởi bay ngược ra ngoài, sau đó từ từ rơi xuống mặt đất trước mặt, nhưng cả người bị văng ra xa gần mười bộ trong chốc lát, khó lòng mà đứng vững được. So với sức mạnh của Pháp Khắc, Bạch Khởi ở phương diện sức mạnh hiển nhiên thua xa đối phương, dù sao đối phương cũng là một Bát Tinh Đấu Hoàng thành danh đã nhiều năm, rõ ràng là một cao thủ thượng hạng, hơn nữa lại có được ưu thế chủng tộc, Bạch Khởi cùng hắn đối trận quả thật không được cân xứng.
Cả người đứng không vững do bị đánh bay, đây là điều mà Bạch Khởi không hề nghĩ đến, cả cánh tay như tê dại, thậm chí không có một chút sức lực nào. Nhưng Pháp Khắc cũng không có cho Bạch Khởi dư thừa cơ hội, cả một đám quang ảnh của chiếc chùy lao tới, vô số hình ảnh cùng xen lẫn tia sáng hỏa diễm của cây đại chuỳ xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Bạch Khởi chỉ có thể liều mạng đi trước chống cự, nhưng đáng tiếc là mặc dù có thể đuổi kịp tốc độ của đối phương, ở phương diện thể lực thì Bạch Khởi rõ ràng cho thấy cách biệt. Cùng Pháp Khắc giao thủ có sự giúp sức bảo vệ của găng tay Atula, đối với đôi tay chịu sự tấn công của trận đánh sẽ không bị tổn thương. Nhưng mỗi một lần đả kích cũng làm cho Bạch Khởi chịu không được toàn thân chấn động. Mấy trăm chưởng sau Bạch Khởi rốt cục không địch lại bị đánh bay đi ra ngoài, cả người bay ngược ra ngoài… hung hăng nện ở bên trên vách đá, làm cho vách đá để lại một dấu vết lớn, chi chít giống một nửa mạng nhện. May là tòa Dung Nham Chi Thành này kiên cố, nếu không đã tạo một cái động lớn ở trong thành.
Khóe miệng Bạch Khởi chảy ra một tia máu tươi, mỉm cười nhìn Pháp Khắc, nhưng tên Pháp Khắc vẫn chưa có ý định dừng tay, thậm chí còn xông thẳng tới, nhắm ngay Bạch Khởi cho một búa, trong nháy mắt Bạch Khởi vừa mới rơi xuống lại bị đánh bay trở lại ra ngoài, rơi xa cả trăm mét.
- Chủ nhân… Chủ nhân!!
Chung quanh những cao thủ của Ảnh Tộc nhìn thấy tình cảnh như thế rối rít vọt tới, Ảnh Thiên trong nháy mắt đến bên cạnh Bạch Khởi hộ vệ, trong khi đó chung quanh những cao thủ của Ảnh Tộc liền hướng về phía Pháp Khắc trợn mắt lấy ra vũ khí của mình, không chừng có thể động thủ bất cứ lúc nào.
- Đại nhân, thực lực của ngài thật sự vượt quá ngoài tiên liệu của ta, dựa theo tuổi của ngài thì ngài của khoảng hai mươi tuổi? Thế giới loài người hai mươi tuổi có thể đạt tới tài nghệ tu luyện như thế, thật sự là không thể tưởng tượng. Ta nghĩ nếu như cho ngài thêm vài năm ngài tuyệt đối có thể đánh bại ta, nhưng bây giờ còn chưa được. Ngài tuổi vẫn còn rất trẻ, hơn nữa nói thật trong cao thủ đồng cấp, trong trăm tộc thì tộc người là yếu nhất, cho nên ngài muốn ở đồng cấp chiến thắng ta là không thể nào. Lần này ngài thua, như vậy dựa theo ước định ta không thể đem trọn Hắc Thạch Ải Nhân Tộc giao cho ngài… nhưng ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, Hắc Thạch Ải Nhân vẫn nguyện ý trợ giúp ngài.
Pháp Khắc nói chuyện rất khách khí, mặc dù hắn chiến thắng Bạch Khởi, nhưng hắn biết tuổi của Bạch Khởi so với hắn là rất trẻ, nếu Bạch Khởi có thêm chút thời gian e là hắn không thể là đối thủ.
Huống chi lòng trung của Pháp Khắc đối với Ma thần Đại Hắc Thiên không gì so bì được, chỉ là có đôi khi thân là một lãnh đạo chủng tộc, có nhiều việc không thể chỉ theo ý kiến cá nhân một người mà có thể giải quyết sự việc. Thân là Hắc Thạch Ải Nhân Tộc Vương, hắn đang hưởng đồng thời cả vinh dự và quyền lực, nên cũng phải có trách nhiệm với cả chủng tộc, hắn quan tâm không phải chỉ có mình hắn, còn cả chủng tộc nữa, hắn không muốn lấy cả chủng tộc đem ra đánh cuộc.
- Là sao? Ngươi chiến thắng ta? Ta xem chưa chắc… Vốn là… Ta không muốn làm như vậy… nhưng đã đến nước này, ta chỉ còn biết lấy toàn bộ sức mạnh,…
Nằm trên mặt đất, Bạch Khởi chậm rãi đứng lên, ổn định thân thể của mình, hít sâu vài khẩu khí quyết, nhìn mặt Pháp Khắc chậm rãi nói.
Lúc nói chuyện áo phía sau Bạch Khởi bị xé rách, ba đôi cánh chim cực lớn màu đen trong nháy mắt sau lưng Bạch Khởi hiện ra, Bạch Khởi cả người bay lượn lên, trôi ở giữa không trung, ba đôi cánh màu đen giống như cánh tay tự nhiên kích động lên, trong phút chốc cả một lực lượng hắc ám khổng lồ trong nháy mắt xâm nhập cả không gian…
- Cái gì! Điều này sao có thể! Đấu Đế cấp?! Điều này sao có thể?
Hình ảnh kinh hãi thế đã làm cho mọi người chung quanh có sự biến sắc lớn, Pháp Khắc lại càng nhịn không được hô lên.
Ai cũng không dám tin ở cái tuổi này Bạch Khởi, không tới hai mươi tuổi lại có thể tiến lên Đấu Đế cấp. Phải biết rằng trên cái thế gian này, Đấu Đế cao thủ cũng không nhiều, Đấu Hoàng có lẽ có mấy trăm người, nhưng là Đấu Đế cao thủ đã biết đến, phần còn lại thì ẩn nấp không chịu xuất hiện, tính cả thảy không tới hai mươi người, hơn nữa phần lớn cũng không phải là loài người. Thế giới nhân loại, Đấu Đế cao thủ có thể nói đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa các Đấu Đế cao thủ tuổi không dưới ba trăm, nếu tuổi dưới ba trăm không thể nào trở thành một Đấu Đế đúng dạng. Đấu Đế không tới hai mươi tuổi, từ trước tới nay, từ xưa đến nay nghe cũng chưa từng nghe qua…
Không riêng gì Pháp Khắc chính là Ảnh Thiên cũng kinh hãi, hắn không nghĩ tới Bạch Khởi thậm chí có thể đạt tới mức này, hắn vẫn ẩn chứa cái này, bây giờ đây mới chính là thực lực thực sự của hắn, ẩn dấu phía sau đôi cánh Ma thần… Đây mới là thực lực thật sự của hắn… là bài tẩy của hắn…