Lý Mân nhìn Hồ Lân: “Chẳng lẽ tự muội không làm được chắc?”
Hồ Lân: “… Muội thì lợi hại rồi.”
Nhưng Lý Mân lại nhe răng cười với hắn: “Đúng là muội không tự làm được.”
Nàng thản nhiên tới gần lan can lầu hai, gọi to một tiếng: “Nương—-”
Từ nhà chính truyền tới giọng Hồ thị: “Mân Nương, gọi nương làm gì đó?”
Lý Mân đắc ý nhìn Hồ Lân, lớn giọng nói: “Nương, người đi lên thì biết.”
Hồ Lân đập trán, lập tức quay người xuống lầu.
Khi Hồ Lân và Lý Thuận Chương ngồi uống trà dưới giàn nho trong sân thì thấy Lý Mân mặc trang phục hè đi xuống lầu.
Hôm nay dường như Lý Mân đã cố gắng làm đẹp, búi tóc được chải rất kỳ công, tai đeo trang sức, trên trán vẽ hình hoa, lông mày được vẽ thành dáng núi cong con, đôi môi không tô son nhưng vẫn đỏ tươi ướt át. Nàng mặc áo lụa mỏng màu tím phớt đỏ, bên dưới là váy dài màu trắng thêu cánh hoa mẫu đơn đỏ chót. Trên hai tay được lồng dải lụa màu hồng nhạt, nàng khẽ phe phẩy quạt lụa, chậm rãi đi tới.
Nàng nghếch khuôn mặt trắng hồng, trên môi treo nụ cười dương dương tự đắc. Nàng đi tới trước mặt Lý Thuận Chương và Hồ Lân rồi hỏi: “Thấy ta có xinh đẹp không? Có phải mọi người rất muốn khen ta đẹp hay không?”
Lý Thuận Chương thấy con gái đã thay đổi một trăm tám mươi độ, dường như đã trở thành một thiếu nữ, tuy không thể nói là đại mỹ nhân nhưng cũng đã có phong thái đặc biệt.
Ông vội ngắt một bông mẫu đơn lớn màu đỏ tươi từ chậu hoa gần giàn nho, cười vẫy tay với Lý Mân: “Mân Nương, lại đây.”
Lý Mân cố ý bắt chước dáng vẻ của mấy phu nhân bên bờ sông Lạc Thủy, phe phẩy quạt lụa, lắc mông đi tới cạnh phụ thân.
Hồ Lân đứng cạnh nhìn, cố gắng nín cười.
Lý Thuận Chương khá cao, Lý Mân không cần ngồi xuống, ông cũng có thể cắm đóa mẫu đơn đỏ tươi kia vào trong búi tóc Lý Mân. Ông đỡ đầu Lý Mân, ngắm nghía một lúc mới nói: “Thế này càng hoàn mỹ hơn.”
Lý Mân thấy Hồ Lân chăm chú nhìn mình nhưng không nói gì, nàng vén váy, nhảy tới trước mặt hắn, xoay trái xoay phải để khoe đóa mẫu đơn to trên đầu: “Ca ca, có đẹp không? Có phải ta đẹp hơn xa Bạch Tú Nhi không?”
Hồ Lân ra vẻ nghiêm túc nhìn Lý Mân cả nửa buổi, nhìn từ bông mẫu đơn trên búi tóc tới đôi giày thêu phấn hồng dưới làn váy, sau đó lại nhìn từ giày tới hình bông hoa bằng mực nước vẽ trên trán, lúc này mới từ tốn gật đầu: “Ừ, cuối cùng vi huynh đã nhìn thấy được xương quai xanh của muội muội, đây quả là chuyện đáng mừng a!”
Lý Mân nghe nhưng không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nàng vén váy, xoay một vòng trước mặt Hồ Lân, cười khanh khách đánh giá Hồ Lân.
Hôm nay Hồ Lân vẫn mặc y phục lụa màu trắng như mọi khi, trên eo đeo thắt lưng màu đen nạm ngọc, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, cực kỳ nổi bật.
Nàng ngắm đủ mới nói: “Ca ca, đi thôi!”
Hồ Lân không hiểu ý, nhíu mày nhìn nàng.
Lý Mân bước tới kéo tay Hồ Lân đi ra ngoài, sau khi đi vòng qua bức tường bình phong ở gần cửa, chắc mẩm phụ thân không thể nghe thấy, nàng mới nói: “Ta đã nghe lời huynh, giảm béo được nhiều như vậy, huynh cũng nên giúp ta đi câu dẫn Bạch Tú Nhi thôi.”
Hồ Lân tỏ vẻ muốn trốn thì bị Lý Mân lôi lôi kéo kéo: “Đừng thẹn thùng mà, đi thôi, đi thôi!”
Nhà Bạch Tú Nhi ở phía Tây của thôn, ở hậu viện cũng có một vườn hoa mẫu đơn, chẳng qua hoa nhà nàng ta đều là loại bình thường, không phải loại nổi tiếng, cho nên không được như danh tiếng của “Lý Mẫu Đơn”, nhưng cũng được tính là loại thường thường bậc trung.
Nhà Bạch Tú Nhi không neo người như nhà của Lý Mân chỉ có mỗi mình Lý Mân. Cha mẹ nàng ta sinh được bảy người con gái, nối tiếp nhau ra đời, hiện tại đang nỗ lực sinh cho được một đứa con trai.
Khi Hồ Lân và Lý Mân tới nơi, cha mẹ Bạch Tú Nhi đã đưa bốn đứa em gái của nàng ta đi ngủ, nàng ta và muội muội thứ hai Bạch Chi Nhi, muội muội thứ ba Bạch Hương Nhi đang ngồi thêu bên giàn hoa Lăng Tiêu.
Lý Mân thích nơi đông vui nên nàng thường tới nhà Bạch Tú Nhi chơi. Nàng đẩy cửa chính, không e dè bước vào.
Hồ Lân lờ đờ đi theo nàng.
Hắn đã phát hiện từ sớm, tuy hắn ẩn thân tu luyện bên trong thân cây của Lão Hòe chỉ bốn trăm năm nhưng thế gian này đã trải qua nhiều biến cố, phát sinh nhiều đổi thay. Ví dụ như quan hệ giữa nam và nữ đã phóng khoáng hơn xa trước kia. Nếu là kiếp trước, hắn và Lý Mân sẽ tuyệt đối không thể xông thẳng vào nhà người khác như thế; nhưng ở thời đại này, chuyện như vậy đối với hầu hết mọi người đều là chuyện quá đỗi bình thường.
Chị em Bạch Tú Nhi thấy Lý Mân và Hồ Lân đi vào đều cười ra đón, mồm năm miệng mười: “Mân Nương, mau tới đây ngồi đi.”
Ba chị em họ gần tuổi nhau, đều có thân hình thon thả, trông giống như ba đóa hoa kiều diễm. Miệng các nàng gọi “Mân Nương” nhưng ánh mắt đều lướt qua đỉnh đầu Lý Mân, tìm về phía Hồ Lân đứng đằng sau.
Bạch Tú Nhi đã từng gặp Hồ Lân ở nhà Lý Mân.
Nàng ta tiến lên khoác tay Lý Mân, dẫn Lý Mân tới ngồi bên giàn hoa Lăng Tiêu, sau đó liếc nhìn Hồ Lân phía sau, cười nói: “Hồ ca cũng mau tới đây ngồi đi.”
Hồ Lân mỉm cười đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lý Mân.
Bạch Tú Nhi sai nhị muội Bạch Chỉ Nhi và tam muội Bạch Hương Nhi: “Mau đi chuẩn bị trà bánh cho Mân Nương và Hồ ca.”
Bạch Chỉ Nhi và Bạch Hương Nhi là cặp sinh đôi, năm nay tròn mười ba tuổi, chính là lứa tuổi mà nụ tình chớm nở. Hai nàng lén nhìn Hồ Lân thêm vài cái mới xoay người rời đi.
Trước giờ trong mắt Hồ Lân chỉ thấy Lý Mân là phụ nữ, những người khác đều là ngoại tộc. Hắn vốn không để ý tới vẻ mặt của Bạch Chỉ Nhi và Bạch Hương Nhi, thản nhiên ngồi trên ghế, lắng nghe Lý Mân chuyện trò với Bạch Tú Nhi.
Nước trà và bánh ngọt được bưng tới nhanh chóng.
Hồ Lân không nói gì, chỉ chuyên tâm uống trà.
Chưa bao giờ Bạch Tú Nhi nhiệt tình với Lý Mân như hôm nay, Lý Mân trò chuyện với nàng ta cảm thấy thật vui vẻ. Có điều lần này nàng cũng tưởng bở rồi, Bạch Tú Nhi tán dóc một hồi thì liếc sang Hồ Lân, cố ý hỏi: “Hồ ca, huynh có vẻ thích uống trà nhỉ?”
Nàng ta nhìn Bạch Chỉ Nhi và Bạch Hương Nhi đang đứng cạnh Hồ Lân ra vẻ chuyên tâm chăm lo trà nước, cười nói: “Đã làm phiền Chỉ Nhi và Hương Nhi muội muội rồi.”
Hồ Lân liếc nhìn nàng ta, hắn biết thừa nàng ta đang muốn tỏ vẻ, chỉ nhìn Lý Mân mỉm cười không nói.
Lý Mân mặt đối mặt với Bạch Tú Nhi: “Tú Nhi, làm phiền ngươi dẫn đường, đưa ca ca của ta đi xả nước.”
Hồ Lân nghe thấy từ “xả nước” kia, khóe miệng giật giật.
Bạch Chỉ Nhi đang muốn nói mình có thể đưa Hồ ca đi thì Bạch Tú Nhi đã đứng lên, mỉm cười duyên dáng nói: “Để ta đưa Hồ ca đi.”
Hồ Lân nhìn chòng chọc Lý Mân một lúc, sau đó đứng dậy đi theo Bạch Tú Nhi.
Bạch Tú Nhi biết thân hình mình không được nở nang như Lý Mân nhưng dáng người thướt tha, nên khi nàng ta đi phía trước Hồ Lân đã cố ý đi thật lả lướt, hòng toát ra vẻ duyên dáng.
Hồ Lân chỉ yên lặng không nói, chẳng cảm giác được phong thái gì.
Đợi Hồ Lân rửa tay xong đi ra, Bạch Tú Nhi còn đang đợi bên ngoài.
“Hồ ca, mời đi bên này.”
Hồ Lân lướt qua bên cạnh Bạch Tú Nhi để ra ngoài.
Khi đi lướt qua Bạch Tú Nhi, dường như hắn cảm giác được tay mình bị nhẹ nhàng chạm vào, hắn ngạc nhiên nhìn Bạch Tú Nhi.
Bạch Tú Nhi hé miệng cười, môi mọng cử động, tiếng như muỗi kêu: “Trăng trên rặng liễu, ước hẹn nơi cửa thôn.”
Hồ Lân sửng sốt, nhíu mày nhìn Bạch Tú Nhi.
Bạch Tú Nhi cúi đầu, xấu hổ không nói, chầm chậm lùi về phía sau Hồ Lân.
Hồ Lân biết phong tục Đại Đường thoải mái, nam nữ thanh niên một khi gặp nhau, nếu vừa mắt nhau sẽ ước hẹn là chuyện bình thường, vì vậy hắn luôn theo sát Lý Mân, sợ Lý Mân bị kẻ nào đó hớt tay trên. Nhưng hắn thực không ngờ Bạch Tú Nhi này to gan như vậy, lại dám chủ động mở miệng mời hắn hẹn hò.
Hắn thật mừng vì đã luôn theo sát Lý Mân, không để nàng có cơ hội hồng hạnh vượt tường.
Trên đường về nhà, Hồ Lân không nói chuyện nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn Lý Mân không chớp, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Lý Mân bị hắn nhìn đến nỗi cháy cả lưng, quay đầu trừng mắt với hắn: “Ca ca, huynh muốn nhìn thủng lưng ta sao?”
Hồ Lân không đáp.
Đến buổi chiều, Lý Mân tắm rửa xong, đang đi từ dưới lầu lên thì thấy Hồ Lân cũng vừa tắm rửa sạch sẽ, quần áo lụa là đang muốn đi xuống lầu.
“Ca ca, huynh đi đâu đấy?”
Hồ Lân dừng bước, thấp giọng trả lời: “Bạch Tú Nhi hẹn gặp huynh ở cửa thôn.”
Lý Mân: “…”