Thanh Liên đang muốn nói, Mân Nương lại liếc mắt ra hiệu cho hắn, Thanh Liên bèn không mở miệng nữa. Thanh Liên xách hộp đựng thức ăn, Mân Nương đi theo hắn, hai người cùng đi về phía tòa lầu phía Đông.
Từ Đông lâu của A Na đến Tây lâu nơi Cốc tiên sinh giảng bài cho Loan Thăng Vũ cần đi qua vườn hoa, lúc này là cuối thu, lá hoa hồng đã tàn tạ, cảnh tượng khô xác tiêu điều.
Mân Nương thầm nghĩ tâm sự.
Nàng còn chưa tìm được Hồ Lân, tuy đã tìm được Kiến Tú nhưng vẫn chưa thấy Hồ Lân đâu. Cứ nghĩ đến Hồ Lân đã mất pháp lực và ký ức, có khả năng đang phải chịu khổ ở chỗ nào đó, lòng nàng liền đau như cắt.
Dựa theo ước định lúc trước với Kiến Tú, Hồ Lân nhất định là nhân vật đã từng xuất hiện trong ‘Si Bà Truyền’, vì vậy cho dù A Na không bảo nàng đi nhìn, nàng cũng muốn đi xem thử Cốc Sinh này có phải Hồ Lân hay không.
Đương nhiên, nếu dựa theo ngoại hình, Cốc tiên sinh và Hồ Lân không giống nhau chút nào.
Vừa rồi ở cửa sổ lầu hai, nàng đã nhìn thấy dung mạo Cốc tiên sinh. Cốc Sinh năm nay trên dưới ba mươi tuổi, cao lớn tráng kiện, tướng mạo anh tuấn.
Còn hình người của Hồ Lân lại thuộc kiểu thiếu niên thanh thoát tu mỹ…
Mân Nương ngẩng đầu nhìn một đóa hoa phấn hồng đang co rúm trong gió rét, dáng vẻ Hồ Lân lập tức hiện lên trong đầu nàng — thân hình hắn cao cao, thích mặc áo tơ trắng rộng thùng thình, mái tóc đen dài buông xõa trên áo trắng, màu da trắng nõn, khuôn mặt thon thả, tuấn mỹ dị thường, đôi mắt xanh ngọc, khóe mắt hẹp dài nhếch lên…
Mũi nàng cay cay, nước mắt gần như tràn mi.
Thanh Liên đi trước, hồi lâu không nghe thấy tiếng Mân Nương, quay đầu nhìn thì phát hiện không biết Mân Nương đang nhìn cái gì mà trong mắt nổi sương mù, dáng vẻ khiến người ta thương tiếc.
Hắn quay lại, dắt tay Mân Nương cùng bước về phía trước: “Phi Đào, có ta ở đây.”
Mân Nương xoa mắt, không lên tiếng trả lời.
Thực ra nàng không sợ Cốc tiên sinh kia giở trò lưu manh, bởi vì còn có Hương Thiềm ở đó.
Cứ nghĩ đến cặp chân dài nhanh như chớp của thiếu niên Hương Thiềm, Mân Nương không tự chủ được nhếch miệng cười — nàng và Hương Thiềm dường như rất có thiên duyên, nàng cứ nghĩ đến Hương Thiềm lại cảm thấy Hương Thiềm thật dễ thương và đáng yêu…
Nàng bỗng nhớ đến miêu tả về Hương Thiềm trong ‘Si Bà Truyền’ : A Na rốt cuộc cũng câu dẫn được thiếu niên Hương Thiềm đẹp không kém gì mình, sau khi vui vẻ nhiều lần trên giường có nói “Người đẹp như vậy, hoàng tử Tấn lại là ai, Phan An cũng đáng là gì?” , quả là nàng ta cực thích sắc đẹp của Hương Thiềm.
Lúc đó Mân Nương mới nhận ra, dựa theo nội dung truyện, A Na muốn nhúng chàm Hương Thiềm. Nàng nhẩm tính tuổi chênh lệch giữa A Na và Hương Thiềm, cuối cùng phải thầm ói mửa vì khẩu vị nặng của A Na, đến tiểu chính thái kém mình gần mười tuổi cũng muốn vươn ma trảo…
Thanh Liên và Mân Nương đến lầu Tây, Hương Thiềm ra đón.
Hắn vừa trải qua thời kỳ vỡ giọng, thân hình cũng cao lên không ít. Mân Nương quan sát, cảm thấy hắn đã cao hơn mình.
Khuôn mặt Hương Thiềm vốn khốc lạnh, trong mắt cũng để lộ hàn ý, nhưng vừa thấy Mân Nương, tuy trên mặt hắn không để lộ cảm xúc nhưng đôi mắt trong suốt đã lập tức trở nên mềm mại, hắn nhìn Mân Nương: “Tiểu công tử mang theo nô tài đi thỉnh an lão thái gia rồi, các ngươi vào đi.”
Cốc tiên sinh quả nhiên là loại người có vẻ ngoài đường hoàng, cử chỉ cũng rất bình thường. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy Mân Nương, đôi mắt liền sáng lên, trong mắt giống như mang móc câu, đã khoét đục Mân Nương đến vài lần.
Mân Nương cũng đã chú ý đến ánh mắt của hắn, trong lòng nàng nghĩ: đó là ngươi còn chưa nhìn thấy A Na, nếu đã thấy A Na rồi mà ngươi còn chú ý ta như vậy, như vậy ngươi có khả năng là Hồ Lân.
Thanh Liên dọn xong cơm canh, liếc mắt ra hiệu với Mân Nương.
Mân Nương biết nàng ta muốn mở miệng dẫn mối cho A Na, bèn nói với Hương Thiềm: “Hương Thiềm, không phải ngươi nói muốn ta giúp ngươi giặt quần áo sao, ta và ngươi cùng nhau đi thôi.”
Hương Thiềm nghe vậy, đôi mi thanh tú như vẽ khẽ nhíu lại, cùng ra ngoài với Mân Nương.
Hai người đi tới rừng cây tùng trước lầu, sóng vai ngồi xuống một tảng đá lớn.
Lúc này sắc trời đã tối, cành cây khẽ lay động trong gió thu, trông có chút rợn người.
Mân Nương cảm thấy hơi lạnh, nàng cảm nhận được hơi ấm phát ra từ người Hương Thiềm, nàng rất muốn tới gần, nhưng cứ nghĩ đến Hồ Lân chưa rõ tung tích, nàng bèn nhịn xuống.
Khoảng cách giữa Hương Thiềm và Mân Nương rất gần.
Hắn lén liếc nhìn Mân Nương.
Đôi mắt Mân Nương rất đẹp, ngũ quan không tính là hoàn hảo, nhưng hắn lại luôn muốn nhìn thấy nàng, nghĩ muốn tiếp cận nàng, thật không biết vì sao.
Hương Thiềm vốn có dung mạo xinh đẹp, khi hắn còn ở trong gánh hát, lúc đến nhà khách nhân để hát kịch thường bị đám nam nữ đó trêu ghẹo, bởi vậy tính khí hắn trở nên táo bạo, tính cách cũng dần trở nên quái dị, chẳng những ghét nam nhân, còn ghét cả nữ nhân… Cho đến khi gặp Mân Nương.
Hắn tiếp tục ngây ngốc nhìn Mân Nương, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ nụ tình của ta đã sớm nở, đã thích Mân Nương? Nhưng Mân Nương đã hai mươi, còn ta mới mười lăm a…
Không lâu sau, Thanh Liên xách hộp đựng thức ăn rỗng ra ngoài.
Mân Nương và Hương Thiềm nói lời tạm biệt, nàng đi tới nghênh đón.
“Đã làm xong chưa?” – Mân Nương thấp giọng hỏi Thanh Liên.
“Xong rồi” – Thanh Liên liếc nàng, nói: “Sau khi ngươi trở về thì nói với nhị tiểu quân, nói rằng Cốc tiên sinh rất thích nàng.”
Mân Nương: “…”
Nàng kết luận Cốc tiên sinh không đạo đức như thế nhất định không thể là Hồ Lân. Đã không phải là Hồ Lân, vậy đối với hắn nàng không có hứng thú.
Đến lúc đi ngủ, Mân Nương đang muốn trở về phòng mình thì bị Thanh Liên giữ lại: “Đêm nay ngươi ngủ cùng ta!”
Mân Nương: “…Để làm chi?”
Vẻ mặt Thanh Liên nghiêm túc: “Giờ Tý đêm nay Cốc tiên sinh sẽ tới, ta sợ hắn và tiểu quân…”
Mân Nương nghĩ đến sở thích ngủ cùng nhiều người của A Na, vội nói: “Được a!”
Thanh Liên và Mân Nương nằm ngủ cạnh nhau.
Ngủ đến nửa đêm, Mân Nương tỉnh vì nóng, nàng phát hiện mình bị Thanh Liên ôm vào ngực, trên người Thanh Liên thật nóng, khiến nàng ra một thân đầy mồ hôi.
Mân Nương vừa đẩy tay Thanh Liên ra thì nghe thấy tiếng đập cửa ‘Thùng thùng thùng’ truyền tới từ bên ngoài.
Nàng đang muốn ngồi dậy thì Thanh Liên đang ngủ bên ngoài giường mở to mắt: “Ta đi!”
Thanh Liên khoác thêm áo rồi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Thanh Liên trở về.
Hắn cẩn thận cài then cửa, nằm xuống bên cạnh Mân Nương.
Mân Nương nghiêng người nhìn Thanh Liên: “Thanh Liên, vừa nãy không có chuyện gì chứ?”
Thanh Liên nằm xuống, kéo chăn che trên người: “Có chuyện.”
Mân Nương cả kinh: “Sao vậy?”
Thanh Liên ngẫm nghĩ, tìm từ thích hợp: “Họ Cốc sờ… meo meo của ta và… mông…”
Mân Nương: “Á…” Họ Cốc kia thật đáng ghét!
Thanh Liên rất bình tĩnh: “Ta thụi một quyền vào bụng hắn.”
Mân Nương: “Cái này không tệ!”
Đêm nay Mân Nương và Thanh Liên đã định trước sẽ không ngủ được.
Sát với phòng Thanh Liên, chỉ cách nhau một bức tường gỗ ván mỏng chính là phòng A Na. Không bao lâu sau, tiếng náo nhiệt bắt đầu.
Khi bắt đầu, A Na và Cốc Sinh hình như là làm việc trên bộ sàng trúc, bởi vì có tiếng sàng trúc ‘kẽo kẹt’ phát ra, pha lẫn với tiếng nước bì bõm, giống như tiếng lợn ăn máng.
Đêm quá yên tĩnh, Mân Nương thậm chí có thể căn cứ độ nặng nhẹ của tiếng động để phán đoán động tác nhanh chậm của A Na và Cốc Sinh.
Tiếng khúc kha khúc khích chậm dần, sau đó nhanh chóng lại vang lên, giọng nói mềm mại của A Na cũng truyền đến: “Một, hai, ba, bốn, năm… năm mươi…”
Bỗng một tiếng ‘Ka ta” , A Na khúc khích cười, tiếng đếm ngừng lại.
Ngay sau đó là một trận tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng ‘chi nha’ như khi phẩy quạt không ngừng, bên trong pha lẫn tiếng A Na cao giọng rên rỉ.
Hơi thở của Cốc tiên sinh càng lúc càng vang, sau một trận tiếng cười lại bắt đầu tiếng ‘Ba ba ba ba’ giống như đánh đòn…
Mân Nương thật sự vô cùng buồn bực, nàng ngồi dậy nhìn Thanh Liên, phát hiện Thanh Liên đang cuộn tròn người, tựa như đang ngủ mê mệt, nàng đành phải nằm xuống lần nữa.
Sau khi nàng nằm xuống, Thanh Liên vốn vẫn đưa lưng về phía nàng bỗng mở to mắt.
A Na và Cốc tiên sinh quả là cao thủ giường chiếu hội ngộ, nhanh chóng trải qua một phen suôn sẻ cao hứng.
Còn đối với Mân Nương, phiền não duy nhất chính là dù Cốc Sinh đã có được A Na, nhưng cặp mắt gian tà kia vẫn cứ nhìn nàng liên tục, khiến nàng chỉ hận không thể bảo Hương Thiềm dùng một cước biến họ Cốc kia thành thái giám.
Đến một ngày, A Na đang uống canh gà thì kêu Mân Nương tới, nàng ta chỉ vào chén canh gà, nói: “Mân Nương, trời lạnh, uống một chén canh phòng cảm đi.”
Canh gà là do Thanh Liên nấu, Mân Nương không hề nghi ngờ, bưng lên uống.
Canh gà rất thơm, có lẽ vì cho thêm vài vị thuốc nên mùi vị có chút khác lạ.
Sau khi nàng đặt bát xuống, A Na cười nói: “Thanh Liên đưa Thăng Vũ tới thỉnh an lão gia rồi, ngươi cùng ta đi thăm Cốc tiên sinh.”
Hai chủ tớ một trước một sau đi tới lầu Tây.
Hương Thiềm không có mặt, hình như đã ra ngoài mua sách cho Cốc tiên sinh.
A Na vào trong phòng ngủ Cốc Sinh, lúc gần bước vào có dặn Mân Nương: “Ngươi đứng canh ngoài cửa, khi ta gọi thì ngươi vào đưa nước cho ta.”
Tuy Mân Nương hơi lúng túng nhưng vẫn vâng dạ.
Thân hình Cốc tiên sinh cao tráng, khí lực cũng rất lớn, hắn ôm bổng A Na tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng trêu đùa như trước, sau đó nhanh chóng biến thành tiếng giường kêu kẽo kẹt.
Mân Nương cảm thấy hai người này thật là lớn gan, cửa phòng ngủ chưa đóng đã bắt đầu làm.
Nàng cúi đầu không nhìn bọn hắn, đứng dậy tới đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, Mân Nương biết Cốc tiên sinh có thiên phú dị bẩm, thời gian làm rất dài nên không ở lại canh cửa mà đi chuẩn bị nước cho bọn họ.
Lấy nước xong, nàng ngồi xuống ghế, canh chừng bên ngoài phòng ngủ.
Lúc này, tiếng động trong phòng ngủ ngày càng lớn hơn.
Mân Nương nghe một hồi, bỗng cảm thấy thân thể có chút khác thường, thân thể nàng nóng nóng, phía dưới trào ra từng đợt sóng nhiệt, hơn nữa trong người trống không khó nhịn…