[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 116 : Đại Đồ giăng bẫy(16+)




Mân Nương chớp chớp mắt, nàng có chút không dám tin vào mắt mình. Hương Thiềm mặc đồ nô tài màu đen đứng phía sau Phí Sinh, vẻ mặt hắn thong dong, chỉ là trên mặt có thêm một vết sẹo thật dài, có chút hốc hác.

Hắn thấy Mân Nương nhìn mình thì nghịch ngợm nháy mắt vài cái, vẫn đứng phía sau Phí Sinh như trước.

A Na dường như không hề cô phụ sự kỳ vọng của Mân Nương, nàng ta luôn luôn tiến hành các hoạt động dựa theo nội dung sắp xếp trong ‘Si Bà Truyền’.

Đêm đó, muội muội Nhàn Quyên của A Na tới nội viện để nói chuyện với mẫu thân của A Na, A Na bèn để lại Thanh Liên trong phòng, còn bản thân thì mang theo Mân Nương lén tới thư phòng của Phí công tử.

Trong khi A Na và Phí công tử điên loan đảo phượng trong thư phòng, Mân Nương chịu trách nhiệm cảnh giới ngoài phòng, vẻ mặt nàng lúng túng, bên cạnh nàng chính là Hương Thiềm cũng đang lúng túng.

Vì để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Mân Nương khẽ nói với Hương Thiềm: “Chúng ta tới khóm hoa hồng kia ngồi nghỉ một lát đi.”

Hương Thiềm khẽ gật đầu, hai người cùng đi đến hàng ghế phía trước bụi hoa hồng. Hương Thiềm dùng ống tay áo phủ bụi trên mặt ghế rồi mới để Mân Nương ngồi xuống.

Đêm đã khuya, vầng trăng tròn treo trên bầu trời, bốn phía vô cùng yên tĩnh, tiếng A Na và Phí Sinh làm chuyện đó truyền ra rõ ràng rành mạch — ban đầu là tiếng ‘chút chít chút chít’, sau đó pha lẫn tiếng nước như chó liếm máng, cuối cùng biến thành tiếng vang ‘Ba ba ba ba’.

Mân Nương và Hương Thiềm đều rất lúng túng.

Mân Nương đảo mắt nhìn loạn bốn bề, Hương Thiềm cúi đầu không nói.

Vì để thay đổi lực chú ý, Mân Nương mở miệng hỏi: “Hương Thiềm, sao ngươi không ở lại trong gánh hát?”

Hương Thiềm nghe vậy thì ngẩng đầu, chỉ vào vết sẹo trên mặt mình: “Ban đầu ta bị đói ngất ở ven đường, được chủ gánh hát nhặt về; có điều giọng ta vốn khàn, không thể hát hay; bây giờ trên mặt lại có thêm vết sẹo này, chủ gánh hát bèn đuổi ta đi. Đúng lúc đó ta gặp được công tử, công tử đang thiếu một tên sai vặt nên ta tự đề cử mình, ký giấy bán thân.”

Hắn mỉm cười nhìn Mân Nương: “Lo miếng ăn trước đã, chuyện sau này dần dần tính.”

Tuy trên mặt Hương Thiềm có đường sẹo kia, nhưng hắn khẽ mỉm cười dưới ánh trăng như vậy vẫn như hoa lê dưới trăng, nét nữ tính hóa trước kia đã biến mất.

Mân Nương bị nụ cười sáng lạn của hắn hấp dẫn, nàng nhìn hắn không chớp mắt hồi lâu, đến khi nhận ra sâu trong đôi mắt to của Hương Thiềm hiện vẻ kinh ngạc, nàng mới cuống quít dời mắt, ngượng ngùng nói: “Hương Thiềm, ngươi thật là đẹp, ta nhìn mà không rời mắt nổi.”

Hương Thiềm nhìn nàng, hắn thấy nàng rũ mắt giống như đang thẹn thùng thì cười nói: “Nếu là trước kia, ngươi nói vậy ta sẽ tin, nhưng giờ ta đã biến thành bộ dạng này, làm sao tin nổi?”

Mân Nương vội an ủi hắn: “Trước kia trông ngươi giống tiểu cô nương, bây giờ nhìn rất có vẻ nam tử hán khí khái a!”

“Thật sao?” – Hương Thiềm vui mừng – “Ta ghét nhất là người khác coi ta như nữ nhân, ai dám nghĩ ta là tiểu cô nương hay đoạn tụ, ta liền đập…”

Nói tới đây, hắn hơi chột dạ nhìn sang Mân Nương. Tính cách hắn có phần táo bạo, thân thủ lại khá tốt, bởi vậy những người có gan động tới chỗ kỵ của hắn đều bị hắn đập thừa sống thiếu chết, Loan Khắc Xa chỉ là một trong số những kẻ đó.

Mân Nương nhớ tới Loan Khắc Xa bị một cước của Hương Thiềm biến thành thái giám thì nhìn hắn vẻ sùng bái: “Ngươi cũng thật lợi hại nha!”

Dung mạo mỹ lệ, xuất thân nghèo hèn nhưng lại có khả năng tự bảo vệ bản thân, đây là điều khó có được a!

Hương Thiềm được Mân Nương khen như vậy, trong lòng hắn ngây ngất, mở miệng hỏi: “Phi Đào, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Mân Nương ngẫm nghĩ rồi nói: “Mười tám tuổi.”

Đôi mắt to của Hương Thiềm sáng long lanh: “Ta mười lăm tuổi, ta gọi ngươi là Phi Đào tỉ tỉ được không?”

Mân Nương khẽ gật đầu: “Được a!” Nàng rất thích Hương Thiềm, nguyện ý làm tỉ tỉ của Hương Thiềm.

Lần này A Na và Phí công tử nấn ná với nhau thật lâu.

Hương Thiềm và Mân Nương ngồi canh bên ngoài, mãi đến nửa đêm mà bên trong vẫn chưa xong. Hương Thiềm đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu hắn lúc ngả về sau, lúc ngả về phía trước, Mân Nương ngồi bên cạnh thấy vậy không khỏi bật cười.

Một lát sau, đầu Hương Thiềm tựa vào vai Mân Nương, thực sự ngủ thiếp đi.

Mân Nương vốn định đẩy hắn ra, tay nàng đã vươn ra rồi nhưng lại ngửi được mùi hương thanh đạm từ người Hương Thiềm. Mùi hương này vừa giống bạc hà, vừa giống hoa lê, đôi tay đang vươn ra của nàng rụt trở về, nàng nhắm mắt ngửi. Giờ phút đó, trong tâm trạng mờ mịt của nàng bỗng sinh ra một loại cảm xúc bi thương thấu xương, nước mắt không kìm được rơi xuống…

Nàng đã tới thế giới trong sách được mấy năm rồi nhưng vẫn không biết Hồ Lân hiện đang ở nơi nao, nàng cảm thấy rất mệt, rất mệt mỏi…

Nhưng nàng sẽ tiếp tục kiên trì, vì Hồ Lân, cũng là vì chính mình!

Lần này người đánh xe đưa A Na về nhà mẹ đẻ là Đại Đồ.

Dạo này Đại Đồ càng lúc càng anh tuấn, cũng ngày càng biết ăn mặc. Hắn thường bận y phục vải trắng, trên eo chỉ có một chiếc thắt lưng gấm tối màu, mái tóc dài đen nhánh được búi lại trên đỉnh đầu, dùng một dải gấm đen để cố định, phần tóc còn lại xõa xuống vai, tóc tơ phất phơ trong gió tạo cảm giác phong lưu mà phóng khoáng.

Hắn vẫn có hứng thú rất lớn đối với Mân Nương, thường thể hiện bản thân trước mặt nàng, thi triển đủ loại thủ đoạn.

Đối với hắn, Mân Nương đúng là tránh không kịp.

Sau giờ Ngọ hôm ấy, Thanh Liên hầu hạ A Na đi ngủ, dặn Mân Nương tới ngoài viện cất quần áo đang phơi nắng vào nhà.

Mân Nương vừa định cởi áo chuẩn bị đi ngủ, nghe vậy thì nghe lời đi làm việc.

Nàng đang cất quần áo đã phơi khô bên ngoài viện thì thình lình bị ôm lấy từ phía sau.

Mân Nương giật nảy mình, thân thể lập tức hơi nhũn ra.

Hai cánh tay giống như làm bằng sắt của người phía sau ôm chặt lấy eo nàng, hắn cúi đầu ngậm chặt vành tai nàng, nhẹ nhàng liếm láp.

Thân thể Mân Nương đã lâu không bị trêu chọc như vậy, nào có thể chịu nổi, cả người nàng như hóa thành một vũng nước xuân, dựa vào nam tử phía sau…

Người kia cười khẽ một tiếng: “Nàng vẫn mẫn cảm như vậy…”

Mân Nương nghe thấy, nhận ra là Đại Đồ!

Nàng vừa muốn giãy dụa thì bị Đại Đồ bế lên, đi về phía lùm cây.

Mân Nương đang muốn kêu cứu, miệng lại bị miệng Đại Đồ ngăn chặn.

Hương vị trong miệng Đại Đồ ập vào nàng, đó là một loại hương thanh ngọt, là hương vị Mân Nương quen thuộc…

Cuối cùng nàng đã khẳng định được, Đại Đồ chính là Kiến Tú!

Nhưng, nàng lại sắp thất thân vào tay Đại Đồ.

Mân Nương bị Đại Đồ ấn nằm xuống bãi cỏ trong lùm cây, nước mắt không ngừng chảy ra.

Đại Đồ đè trên thân thể nàng, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập ý cười tàn khốc, hắn cởi thắt lưng của mình, dùng thắt lưng trói hai cổ tay Mân Nương quanh thân cây. Hắn vừa xé rách váy áo Mân Nương vừa nói: “Ta đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu, sẽ không có ai tới cứu nàng đâu, nàng chết lòng đi…”

Mân Nương nhắm hai mắt lại, ngậm miệng hòng kháng cự đầu lưỡi Đại Đồ muốn tiến vào.

Đại Đồ nhanh chóng cởi bỏ quần lót của nàng, hắn tách hai chân Mân Nương, đồ vật cứng rắn nhắm chuẩn muốn đi vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.