Mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu xuống. Bầu trời phía trên là một mảng trong xanh cùng những gợn mây trắng xóa. Lướt qua trên bầu trời là một vài con chim cùng tiếng hót lảnh lót. Trên con đường lúc này đã có tiếng buôn bán họp chợ. Người thì bán rau củ, người thì bán màng thầu, người thì bán thịt. Tiếng mọi người trao đổi buôn bán hàng hóa với nhau thật tấp nập. Bỗng từ xa có tiếng ngựa phi chạy lại, ngồi trên lưng ngựa lúc này là một nam nhân thân mặc hắc y.
"Tránh ra! Tránh ra!" Người nam nhân quát lớn tay cầm roi da không ngừng đánh vào mông con ngựa.
Mọi người ai thấy đều hoảng hốt mà lui về sau một khoảng lớn.
"Trời ơi! Đi kiểu gì không biết nữa." Một người bán rau lên tiếng.
"Ông không biết à, bọn quan binh bây giờ hống hách lắm!" Một người phụ nữ đứng cạnh đó chen vào.
"Ôi trời hèn chi cưỡi ngựa nhanh thế! Lỡ mà đụng trúng người thì sao?" Người bán thịt gần đó thêm vào.
"Người ta là quan binh của triều đình đụng chết dân đen chúng ta thì có đáng gì!" Một người phụ nữ có khuôn mặt hung hăng hai tay chống nạnh thêm vào.
Tiếng ngựa vẫn thế cứ chạy "rộc rách" một hơi để những câu nói cùng khói bụi do chân ngựa tạo ra mà theo làn gió phong xe lạnh cuốn đi. Vài chiếc lá vàng nằm ngổn ngang trên đường cũng bị dẫm nát bởi bàn chân hung tàn cứ mãi lao đầu về phía trước.
Hắc y nhân cứ thế chạy đi cho tới khi dòng chữ Dực vương phủ đập vào mắt mình. Trước cánh cổng chính to là hai con kì lân đá. Đầu nó to trên có bộ lông bợm chợm quái dị, miệng nhe hai chiếc nanh sắc nhọn, thân hình gọn gàng uyển chuyển, đôi chân cứng cáp không kém phần sắc nhọn từ bộ móng vuốt. Đôi mắt hiên ngang hùng dũng nhìn về phía trước. Bên trên cửa là tấm bảng lớn gồm dòng chữ Dực vương phủ do chính tay hoàng thượng đề tặng làm cho trấn phủ càng trở nên thập phần uy nghi.
Hắc y nhân một tay cầm dây cương một tay gõ vào cánh cửa lớn, tiếng vang vừa đủ lớn cho người trong nhà nghe được. Từ bên trong một nam nhân tuổi đã xế chiều trên khuôn mặt chằng chịch nếp nhăn, chòm tóc cũng điểm ánh bạc, cùng bộ râu dài xồm xòa ngay cằm. Thân người khoác lên chiếc áo màu xám đã bạc màu.
Ông đưa đôi tay nhăn nhúm đầy chai xạm mở cánh cửa to kia ra. Vừa mở cửa hắc y nhân thân thủ nhanh nhẹn đã chạy một mạch vào nhà lớn chẳng mảy may để ý đến lão quản gia trước mặt.
Trong nhà lớn Dực vương cứ mãi đứng ngồi không yên, lúc thì chắp tay sau lưng cứ đi đi lại lại, lúc thì ngồi xuống ghế uống trà xong lại không yên tọa mà đứng lên.
Đang lúc ruột gan sôi sùng sục thì hắc y nhân từ ngoài chạy xồng xộc vào trong. Hắn thấy Dực vương trước mặt liền tọa gối trên mặt cũng không quên vạn lần kính nể.
Dực vương đỡ hắn lên trên mặt đầy lo lắng ánh mắt có ý dò hỏi. Hắn gấp rút hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại sức.
"Khởi bẩm vương gia theo như những gì thuộc hạ điều ra được thì nhị công chúa bị hạ sát, tuy không rõ tung tích nhưng có lẽ vẫn còn sống."
Dực vương ghe tới đây mặt liền đổi sắc, trong lòng không còn nóng vội ánh mắt cũng thập phần yên tĩnh. Hắn ngồi xuống ghế tay nân ly trà uống một ngụm.
"Vậy đã điều ra được ai đã hạ thủ?" Hàn Phong Dực có vài phần hàn khí khóe mắt hơi dật dật.
"Hồi bẩm vẫn chưa, thuộc hạ đã cố gắng rà xoát nhưng chứng cứ vẫn là bị người thủ tiêu trước một bước." Hắc y nhân trong lòng có vài phần kinh sợ, ánh mắt thoáng qua có chút kinh động.
"Vậy người nói thử xem ai có khả năng nhất?" Hàn Phong Dực điềm tĩnh toàn thân vẫn là một vẽ cao ngạo.
Hắc y nhân suy nghĩ vài giây rồi bình tĩnh trả lời. "Là hoàng hậu."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hàn Phong Dực hoàng hậu luôn có ý hạ sát Lưu Lam Ngọc nay đã đạt được ý nguyện chỉ tiết trời không nguyện ý nàng mà hành sự.
Sắc trời cũng đã gây gắt nhưng cũng mang một chút diệu dàng của mùa thu. Từ bên ngoài nộ khí xồng xộc xông vào nhà lớn. Trước mặt Hàn Phong Dực là một tiểu nha đầu, tóc cài trâm ngọc, thân hình khoác xiêm y hồng trà được dệt từ băng sơn tơ tằm mười năm mới được một mảnh vô cùng quý giá. Đôi mắt nàng tràn đầy lửa giận nhanh chóng hóa dịu dàng đến ôm tay Hàn Phong Dực.
"Ca ca có người ức hiếp muội." Tiểu nha đầu bỉu môi làm bộ dạng đáng thương.
"Ai lại ức hiếp được muội muội của ca?" Hàn Phong Dực có vài ý chọc ghẹo tiểu nha đầu nhà mình.
Tiểu nha đầu ôm tay đại ca lắc mạnh vài cái tỏ vẻ bất mãng. "Ca! Sao ca có thể nói tiểu muội của ca như vậy."
Hàn Phong Dực đưa tay xoa đầu tiểu muội muội rồi lại cười cười nói nói. "Nói xem ai dám cả gan chọc muội."
Tiểu nhà đầu Hàn Thiên Băng mãng nguyện với thái độ của ca ca liền chưng ra một bộ dạng đáng yêu vô cùng.
"Là Quách Hạo Phong, hắn nói muội là tiểu nữ hung dữ sẽ không có ai thèm lấy." Nói tới đây Hàn Thiên Băng hận không thể đánh hắn thành một bộ dạng tàn phế.
Hàn Phong Dực xoa đầu tiểu muội muội rồi cười sảng khoái.
"Muội là tiểu mỹ nhân thì lo gì sau này không tìm được lan quân tốt."
Hàn Thiên Băng cười đầy ma mị ôm chằm lấy tay đại ca mà nhõng nhẻo.
"Ca ca muội chưa muốn bị gã đi đầu muội cũng chỉ là 14 tuổi vẫn còn nhỏ."
Hàn Phong Dực cúi người xuống ngồi trước mặt tiểu muội muội liền đưa tay lên xoa mặt tiểu Băng nhà hắn một cái.
"Ca ca sẽ không gả muội đi sớm vậy đâu chí ít cũng phải đợi muội mười tám rồi gã." Hàn Phong Dực ánh mắt vài phần diệu dàng, cử chỉ đầy yêu thương đối với tiểu nha đầu nhà mình.
"Ca vậy ca trừng trị Quách Hạo Phong đi." Hàn Thiên Băng là một bộ dạng đáng yêu nhìn ca ca cầu khẩn như chú mèo con thèm được vuốt ve.
"Được rồi ca sẽ trừng trị hắn giúp muội." Hàn Phong Dực giọng nói có phần nghiêm túc.
Hàn Thiên Băng liền mừng trở ôm ca ca mình một cái rồi chạy thẳng ra ngoài khoe khoang với lũ nha hàng kia rằng: "Ca ca nàng vẫn là thương yêu nàng nhất, không ai có thể ức hiếp được nàng."
Sau khi tiểu nha đầu nhà mình đi ra ngoài Hàn Phong Dực liền trở về một bộ dạng lạnh lùng.
"Ngươi tiếp tục điều ra."
Hắc y nhân dạ một tiếng thân thủ liền nhanh nhẹn mà biến mất khỏi đại sảnh.
Lướt qua thừa tướng phủ, phong cảnh trước cửa uy phong, trước là hai tượng đá kì lân lớn trấn dữ sau là tấm bảng thừa tướng phủ được mạ vàng sáng bóng. Bên trong phủ nền đất được lót gạch hoa, bên trái là hòn non bộ lớn với đủ dáng đứng, bên phải là vườn thượng uyển nở rộ lan tỏa hương thơm ngào ngạt. Sau phủ là một cái ao sen lớn đầy hoa cùng cá chép vàng thân vảy họa thủy vô cùng quý hiếm được nuôi trong hồ.
Từ phía dãy nhà bắc vang lên một tiếng hắc hơi, Quách Hạo Phong đưa tay dịu dịu cái mũi. Hắn một thân mang hỏa y, tóc được búi gọn gương mặt có phần anh tuấn khẽ nheo mày.
Quách Hạo Phong vẫn là một cái bộ dạng suy nghĩ xem có ai đang nói xấu mình.
Một giây...
Hai giây...
Không cần nghĩ ngợi thêm hắn cũng biết là tiểu da hỏa Hàn Thiên Băng đang mắng chửi hắn không thôi.
Hắn năm nay 15 tuổi con trai độc nhất của thừa tướng. Danh phận cao cao tại thượng ít khi tiếp xúc với người ngoài. Nay một lần đi dạo hồ tay cầm kẹo hồ lô lại bị một tiểu nha đầu chạy ngang qua đụng trúng người mà rớt cây kẹo. Hắn nheo mày liếc nhìn nàng một cái rồi điển nhiên là bắc nàng đền.
Nàng tính tình ngang ngược lại còn có phần hung hăng mà mắng hắn một trận.
"Ngươi không biết xấu hổ à! Đụng trúng người rồi còn không chịu xin lỗi ngược lại còn bắt ta đền kẹo."
Hắn khó chịu liền phản bác lại một câu:"Là tiểu da hỏa nhà ngươi đụng ta trước."
Nàng nheo mày liền một cước đá vào ống chân của hắn rồi bỏ đi một mạch toàn thân phản phất nộ khí.
Hắn thập phần khó chịu nhưng cũng không thể làm được gì nàng. Người ta vẫn thường nói đại trượng phu không chấp nhặc nữ nhi. Nhưng nàng đá hắn đau như vậy chuyện này hắn phải tính kĩ với nàng.
"Ngươi nói xem nàng ta là ai mà lại ngang ngược như vậy?" Hắn hỏi tên quản gia đi sau mình.
"Bẩm công tử đó là Hàn Thiên Băng muội muội của Dực vương."