[Dịch]Cửu Châu Đại Lục

Chương 20 : Bị vây khốn trong sương tím




Tửu cảm giác thân thể mình lchio một thế giới nào đó.

Nơi đây là một căn nhà cực rộng, trong nhà có rất nhiều người, từ thanh niên nữ tú đến bà lão, ông lão đang ngồi đánh cờ.

Mỗi một người đối thủ của họ là bóng trắng màu tím mờ ảo đang ngồi đối diện.

“ Ngồi xuống đi”

Bóng tím dáng hình một ông lão chỉ vào một bàn trống nói với Tửu. Rồi giải thích:

“ Tất cả những người ngồi đây là đã ngồi đây đánh cờ với ta rất nhiều năm rồi. Thượng đế tạo ra ta để cản các ngươi vào ranh giới của nhau tránh làm mất cân bằng của thế giới”

Tửu ngẫm lại cũng đúng, nếu không có ranh giới này thì yêu thú gì đó tràn vào các thành thị, vùng đất loài người thì chắc chắn ngày tận thế sẽ đến. Loài người sẽ biến mất khỏi thế gian.

Bóng tím trong suốt lại nói: “không cần biết ngươi làm cách gì, chỉ cần trong một ngày thật ta được ba ván cờ tướng liên tiếp thì sẽ vược qua vòng hai.”

Tưởng gì, nói về đánh cờ Tửu tuy không phải cao thủ nhưng cũng thuộc dạng có trình độ. Với một người từng ra vào chiến trường từ một thằng lính quèn lên phó tướng quân trong vòng vài tháng. Nếu cậu không đi tu tiên thì cậu có khả năng bây giờ là người uy chấn một phương rồi.

Tửu chiến thuật bình pháp thuộc lòng, trước nay tuy chưa đánh cờ bao giờ nhưng lúc cha cậu còn sống cũng hay đánh cờ với các lão già trong xóm. Cậu lúc đó ngồi xem, từ từ hiểu được cờ tướng.

****

“ Ván thứ tám mươi, tỷ số '0-80'.”

Tửu đánh cờ tám mươi ván rồi nhưng không cách nào đánh thắng người bảo vệ ranh giới. Tửu nhìn quanh thấy những người kia cũng tương tự như vậy.

Tửu tiếp cận một ông lão tóc hoa râm hỏi:“ lão bá, ông ở đây bao lâu rồi?”

Ông lão nhìn cậu rồi cười đáp:“ Ồ anh bạn trẻ mới vào, ta không nhớ rõ nữa, có thể ta ở đây bà mươi hoạc hơn thế!”

Tửu há hốc mồm, không ngờ người này ở đây đánh cờ rất lâu. “Khoan đã“. Nếu lão ở lâu như vậy chẳng phải nói lão đánh cờ với sương tím mấy chục năm cũng không thắng nổi ba ván liên tiếp với người bảo vệ hay sao?

Lão già nói:“ ngươi nhìn ông lão sắp chết kia đi, lão là người ở đây lâu nhất, trước khi ta đến đây lão cũng bị hãm nơi đây vài chục năm đó!”

Tửu ngó sang thì thấy lão già gầy còm, da nhăn nheo, người ốm yếu đang nằm thoi thóp tựa sắp chết.

Tửu nghĩ thầm “ Ông ta ở lâu như vậy chắc biết bí mật nơi đây cũng nên, ta phải hỏi thông tin từ lão, từ đó mới có cách thông qua khảo nghiệm này được.”

Tửu tiến đến ngồi nhìn lão già. Ông lão cảm giác có người đến nên khó khăn mở mắt ra, đôi mắt run run khó khăn. Thiệt là lão sắp die rồi.Lão thấy Tửu khá trẻ ngẩn ra rồi nói:

“ Mới đó lại qua ba năm”

Nói xong ông nhắm mắt lại không đếm xỉa đến Tửu.

Tửu bắt mạch cho ông thì kinh ngạc phát hiện ra trong người ông không có một tia chân khí nào.”ồ, Tiên khí“.

Không ngờ lão già có tiên khí, Tửu cảm nhận một luồn khí khá mạnh trong người lão, ít nhất là luyện khí cấp chín, Tửu đoán thế.

Ông lão lúc này cảm giác tiên khí từ tay Tửu nên mở mắt ra nói:

“ Không ngờ là người từ tiên, đáng tiếc chỉ mới luyện khí cấp ba. Ồ trong người ngươi lại có chân khí nữa. Tu luyện hỗn tạp”

Tửu thấy ở ta có chút hứng thú thì bắt chuyện ngay:

“Ông ở đây bao lâu rồi?”

Ông lão giọng run run nói: “bình thường người khác hỏi ta cũng không thèm trả lời đâu, dù sao ngươi cũng giống ta đều tu tiên. Không phải là con người hèn mọn, với ta cũng sắp chết. Nếu ngươi đáp ứng ta một chuyện ta sẽ chỉ ngươi cách đánh bại người bảo vệ”

Tửu nghe đến có cách vượt được vòng hai thì hưng phấn nói: “ chỉ cần việc cháu đây có thể giúp được trong khả năng thì tuyệt không từ chối”

Lão già gật gật đầu bắt đầu thao thao bất tuyệt:“ Ta tên là Lậm Tinh”

“Lậm Tinh?” Tửu ngẩn ra suy nghĩ:

“Không ngờ có người tên đọc ngược lại sư phụ mình như vậy, 'Lậm Tinh', 'Tịnh Lâm'. Vậy chẳng phải cái thanh niên âm nhu đã chết Bái Lại Cống sẽ có người cũng sẽ có tên Bống Lại Cái hay sao, rồi võ công Trọ Bảy cũng chẳng phải là Bảy Trọ là Bỏ Chạy hay sao?” Tửu cười cười tự cho mình thông minh.

Lậm Tinh tiếp tục:“ Ta ngày trước cũng là người thường được may mắn một người trúc cơ tán từ nhận làm đệ tử, từ đó cùng người ở tu tiên giới tu luyện, đáng tiếc tư chất ta có hạn không thể vược qua được luyện khí cấp chín đỉnh lên trúc cơ được. Ta đành trở về thế giới con người thăm người thân, không ngờ lúc trở lại tu tiên giới gặp khảo nghiệm này. Ngày đó đi cùng sư phụ ta đi ké ông nên qua dễ dàng. Còn đi một mình thì ngươi cũng thấy ta bị thế này đây, ta có biết đánh cờ đâu. Nhưng vì cố gắng mấy chục năm ta cũng trở thành một cao thủ cờ tướng. Đáng tiếc trận kỷ lục của ta chỉ là thắng nó hai trận mà thôi.!”

Tửu không ngờ ông lão có quá khứ như vậy nên hỏi tiếp:

“ Thế sao ông về một mình được, lúc về không gặp khảo nghiệm sao?”

Đúng vậy, lúc về vượt qua ranh giới yêu thú và tiên giới có khó khăn một chút nhưng ta dù sao cũng sinh ra từ nơi phàm nhân nên lúc trở về nơi sinh thì vô cùng dễ dàng. Nhưng khi muốn đến vùng đất không phải nơi ta sinh ra thì lại khác, vô cùng khó khăn “

Tửu giờ đã hiểu, Lậm Tinh nói tiếp:

“ Ta ở đây lâu phát hiện hai bí mật, nếu ngươi đồng ý giúp ta giết chết tên tên Văn Hảo của ám tông ta sẽ nói ngươi biết“.

Tửu không gật đầu ngay mà cẩn thận hỏi:“ Văn Hảo hắn là người như thế nào?”

Lão già nghiến răng nói:“ hắn ta là đệ tử thiên tài của ám tông, ngày trước ta luyện khí cấp bảy thì hắn đã cấp chín đỉnh sắp trúc cơ. Không ngờ trong lúc ta cùng vợ ta đang đi đường tình cờ gặp hắn, hắn thấy vợ ta xinh đẹp đã hãm hiếp vợ ta. Ta quá yếu không đánh lại hắn, bị hắn đánh gãy hai tay. Bắt ta nhìn hắn làm nhục vợ ta.”

Nói đến đây lão già không tự chủ giọng sụt sịt, nước mắt rưng rưng. Rồi hai hàng lệ lăng chảy xuống má, xem ra là thật, không có chút nào là giả tạo. Lão cố nén nước mắt nói tiếp:

“ Lúc sư phụ ta chạy đến thì chỉ cứu được vợ chồng ta. Tuy nhiên vợ ta quá nhục nhã nên tự sát tại chỗ, ta muốn theo nàng thì sư phụ đánh xỉu ta. Vì người chỉ là tán tu mà Văn Hảo lại được ám tông coi trọng nên sư phụ ta không dám trêu trọc hắn, ta căm phẫn hận cả sư phụ rồi bỏ đi. Ta định về thăm người thân lần cuối rồi liều mạng với hắn kết quả sau thì ngươi đã biết“.

Tửu nghe đến đây nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống. Không ngờ lại có loại cầm thú như vậy. Cậu bất giác gật đầu nói:

“Lậm Tinh tiền bối, chỉ cần sự thật như người nói thì chỉ cần ta có khả năng sẽ giúp người giết chết Văn Hảo“.

“Tốt, Tốt lắm.” Lão già kích đột thốt lên nói tiếp:

“ Các năm qua ta phát hiện người bảo vệ rất thích đánh cờ, hắn ta dùng cờ làm giải trí để tránh sự buồn tẻ của những năm tháng dài vô tận. Ta thấy hắn đánh càng nhiều người thì tay cờ càng lên, nếu ngươi đánh với hắn càng lâu thì càng bất lợi bởi vì hắn sẽ ngày càng quen thuộc, các nước đi của ngươi. Ngươi càng khó thắng hắn hơn. Ta khuyên chỉ khi nào ngươi cầm chắc chiến thắng thì mới đánh với nó, từ đó tạo bất ngờ mà thắng.”

Nói rồi lão cầm một quyển sách đưa Tửu nói:“ đây là kinh nghiệm đánh cờ cả đời của ta, cộng với một thế cờ ta nghiên cứu tập trung điểm yếu của nó mà tạo ra, ta chưa dùng chiêu này đấu nó lần nào. Ngươi rán học dùng nó ta không chắc ngươi thắng bà trận, nhưng một trận thì hoàn toàn. Nên nhớ chỉ khi nào nắm chắc thắng hắn liên tiếp bằng không không nên dùng chiêu này tránh bại lộ, sau này dùng lại thì mất tác dụng“.

Nói rồi lão mỉm cười nhắm mắt xuôi tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.