[Dịch]Cửu Châu Đại Lục

Chương 119 : Vùng Đát Yêu Thú - Ma Thú Sơn Mạch




Ở trung tâm của vùng đất yêu thú quanh năm hiếm thấy bóng người, nơi đây người tu tiên còn gọi là Ma Thú Sơn Mạch, nơi này tứ cấp và ngũ cấp ma thú khi có khi không, e ra chỉ có tiên thiên hoặc thần cấp cường giả mới có đủ đảm lược mà đi xuyên qua Ma Thú sơn mạch. Vào lúc này Túy Tửu cũng vừa tới khu vực trung tâm, rồi sau đó đi thẳng theo trục giữa của Ma Thú sơn mạch trực chỉ hướng bắc mà tiến tới. Hành động phi thường như vậy, e rằng ngay cả Kết Đan cường giả bình thường cũng không dám điên rồ đến thế.

Túy Tửu chỉ mặc một chiếc quần vải bố dài rách rưới, nửa thân trên để trần, đi chân đất, trên lưng mang theo trọng kiếm siêu to, bước thoăn thoắt giữa chốn không người qua lại này.

Hắc Chuột Tinh ở trên vai, dòm ngó tứ phía.

"Rắc, rắc..."

Túy Tửu dẫm lên thảm lá khô dày, gương mặt thờ ơ. Hành trang của hắn,bây giờ chỉ còn thanh trọng kiếm, áo giáp susanno cùng cái phù bảo thuốc nổ.

Lúc hắn trôi từ dòng sông ngầm vào thẳng vùng đất này, hắn thân thể rã rời, xương cốt gãy nát, hầu như cơ thể không động đậy được. Nhưng ở đây yêu khí vô cùng nồng đậm, Chuột tinh cơ thể đang cạn kiệt điên cuồng hấp thu yêu khí. Nhờ đó nó đã hồi phục nhanh chóng rồi cõng Tửu ẩn nấp vào khu rừng gần đó. Chuột tinh vô cùng thành thạo, nó không bỏ lỡ một giây mà đào hang ẩn nấp cho bọn hắn.

Nhưng như vậy cũng không có gì đáng nói nếu như chuột tinh không làm thêm những hành động thô bỉ khác. Nó lại ị cùng tè nhiều bãi trước hang, sau đó còn lấy phân của nó trây trết lên người cậu nhân lúc Tửu không cử động được. Đã thế nó còn tè luôn lên người Túy Tửu, cái mặc chuột tinh lúc đó xem ra rất hả hê. Túy Tửu khỏi cần nói, lúc đó như muốn nổi điên, nếu cơ thể hắn không tàn tật thì đã đập con chuột này lên bờ xuống ruộng rồi.

Lúc ấy chuột tinh chỉ rung đùi rồi nói:” Đồ ngu, Ngươi đúng là đại ngốc. Ở đây, yêu thú thính giác vô cùng nhạy bén, ta làm như thế là để ngụy trang, dùng phân với nước tiểu của ta mà lấn át đi cái mùi nhân loại của ngươi. Hừ, ở đây yêu thú vô cùng căm ghét nhân loại, nếu ta không làm thế thì ngươi đừng nói là tàn phế, mà dù lúc đỉnh phong cũng không thể sống sót nổi trong vòng một tiếng!”

Theo như chuột tinh, yêu thú ở đây rất quy củ, nếu chúng phát hiện ra mùi chuột tinh, nếu là loài thú cường đại, chúng khinh thường không thèm đi giết loài yêu thú cấp thấp. Yêu thú ở đây vô cùng phân biệt địa vị, quyền thế và chủng tộc. Chỉ cần không xâm phạm lãnh thổ của chúng thì chúng cũng chẳng thèm đi giết một yêu thú chuột tinh nho nhỏ.

Sau mười ngày ăn đan dược, cùng hấp thu đôi chút yêu khí, Túy Tửu đã nhanh chóng khôi phục thương thế. Bây giờ hắn đang chuẩn bị đi thám hiểm ở cái sơn mạch này.

"Loại thâm sơn lão lâm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, cỏ dại, cây leo thực quá dày đặc, xem chừng kể cả có ma thú mai phục ở cách mười thước cũng không thể nhìn ra." Túy Tửu trong lòng bất chợt lo lắng.

Chuột Tinh ở bên cạnh cười nói:

"Đừng nói là ngoài mười thước, không chừng ngay trong đám cỏ dại trước mặt ngươi cũng có một con đại mãng xà đang ẩn núp ấy chứ."

Túy Tửu không khỏi liếc nhìn đám cỏ dại xum xuê phải cao đến nửa thân người ở trước mắt, trong đó rất có thể có một con mãng xà đang ẩn náu thực. Hít một hơi thực sâu, Túy Tửu đứng tại chỗ, miệng khẽ niệm.

Bỗng nhiên, một làn tơ dưới đất từ Túy Tửu tỏa ra bốn phương tám hướng theo hình mạng nhện rồi biến mất trong không gian.

Tơ hệ ma pháp - Tham tri chi Tơ!

Thông thường khi đã đạt tới cảnh giới luyện khí cấp năm thì đã có thể thi triển "Tham Tri Chi Tơ", tuy nhiên, thực lực càng mạnh thì cự ly do thám lại càng rộng, "Tham Chi Tri Tơ" luyện khí cấp năm chỉ có thể do thám trong vòng chục thước trong khi trúc cơ trung kỳ có thể quét qua phạm vi hơn ngàn thước.

¬Trong phạm vi hai trăm thước, chỉ có một con nhất cấp sơ kỳ ma thú Phao phao thỏ và một con nhất cấp cao cấp ma thú Thổ hạt tử mà thôi." Túy Tửu tự tin nói.

Tham tri chi tơ có thể cảm nhận được hình dạng và hơi thở của sinh vật.

"Đừng quá tự tin như vậy, ma thú cường đại có thể độn thổ, thậm chí một số ngũ giai ma thú còn có khả năng tự ngụy trang." Hắc Chuột Tinh nhắc nhở rồi cười nói, "Đương nhiên, đối diện với một tiểu nhân vật như ngươi, ma thú cường đại hoàn toàn không cần ngụy trang hay ẩn thân gì cả."

Túy Tửu nghe Hắc Chuột Tinh nói, trong lòng càng thêm phần cẩn trọng. - http://truyenfull.vn

"Ẩn thân? Ngụy trang? Trong sách có nói về những loại ma thú có trí tuệ tiếp cận với loài người, xem ra không phải là giả?" Túy Tửu thầm nghĩ, liếc mắt nhìn tiểu "Chuột Tinh" trên vai, "Tiểu tử thối này trí tuệ cũng đã rất kinh người rồi, không thể khinh thường được.

Túy Tửu lặng lẽ tiến bước trong Ma Thú sơn mạch, cẩn thận chú ý xung quanh, tiểu Ảnh thử trên vai cũng cùng một dạng, quét đôi mắt nhỏ bé về bốn phương, một người, một ma thú cứ như thế dần dần thâm nhập vào Ma Thú sơn mạch.

"Ma Thú sơn mạch dài hơn vạn dặm, rộng khoảng bảy đến tám trăm dặm, tại phạm vi một trăm dặm ngoài cùng, hầu như chỉ có ma thú nhị cấp, đi vào thêm trăm dặm nữa chính là địa bàn cư ngụ của ma thú cấp ba hoặc cấp bốn. Nếu tiếp tục tiến vào, ma thú cấp năm sẽ rất nhiều, thậm chí có thể xuất hiện cả siêu ma thú."

Chuột Tinh quay sang chỉ bảo cho Túy Tửu một chút thông tin về Ma Thú sơn mạch.

"Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, nói không chừng, cửu cấp ma thú thấy buồn chán cũng chạy ra ngoài dạo chơi một chuyến." Chuột Tinh đùa cợt, "Cũng có thể vô tình rơi vào giữa bầy Lang hình ma thú số lượng lớn đến hơn vạn con, nếu điều đó thực sự xảy ra, chỉ có thể trách là số ngươi không tốt."Chuột Tinh nói vậy, Túy Tửu không khỏi bĩu môi.

Nói nhảm!

Ma Thú sơn mạch phạm vi lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại đen đủi đến thế sao?"Chuột Tinh gia gia, ta biết rồi, người hãy yên lặng đi, đừng làm ta phân tâm nữa." Túy Tửu bất mãn nói.

Chuột Tinh cười ha hả vuốt ve chòm râu ria, rồi không nói nữa.

Ở giữa chốn thâm sơn lão lâm như Ma Thú sơn mạch này, lá cây cổ thụ ken dày cơ hồ kể cả mưa rơi cũng không lọt, chỉ có một ít hạt mưa ngẫu nhiên len lỏi rơi được xuống đất. Túy Tửu hành tẩu giữa Ma Thú sơn mạch được một lúc cũng có thể nhận ra vòng ngoài của Ma thú sơn mạch này không được tính là nguy hiểm.

Hai chân hắn nhẹ nhàng dụng lực, toàn thân liền phiêu dật bay lên một chạc cây cao chừng bảy tám thước, cẩn thận quan sát phía đằng xa.

"Túy Tửu, xa xa đằng sau bên phải có một con dã trư." Tiếng của Chuột Tinh vang lên trong đầu Túy Tửu.

Túy Tửu nghe xong quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách khoảng trăm mét có một con dã trư đang chăm chú liếc quanh bốn phía, nếu không phải là hắn đang đứng ở trên cao thì căn bản không thể nhìn thấy con dã trư một sừng này.

"Độc giác dã trư, là Địa hệ ma thú cấp một, gần đủ khả năng thi triển Địa đột thương." Trong đầu Túy Tửu lập tực hiện ra thông tin liên quan tới Độc giác dã trư.

Dù Sao đã là đệ tử Yêu Thú Sơn thì kiến thức về yêu thú của đệ tử môn phái cũng khá là rộng hơn phái khác.

"Mặc dù chỉ là một nhất cấp ma thú, "Độc giác dã trư" cũng có thể dùng làm bữa trưa đây, thịt dã trư cũng ngon lắm chứ bộ." Túy Tửu bò rạp xuống ẩn mình giữa núi rừng lặng lẽ tiếp cận dã trư, do cỏ dại cùng những bụi gai quá dày đặc, con dã trư kia căn bản cũng không hề để ý đến hắn.

Khi chỉ còn cách Độc giác dã trư gần mười thước, Túy Tửu nấp trong một bụi cỏ, xuyên qua đám cỏ cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con Độc giác dã trư ở gần đó.

"Hây!"

Túy Tửu toàn thân như giao long xuất động, đột nhiên từ giữa đám cỏ dại nhảy phốc ra, đến khi Độc giác dã trư vừa mới cảnh giác quay đầu lại nhìn thì Túy Tửu đã như từ trên trời giáng xuống, mang theo kình phong mạnh mẽ từ thanh kiếm to bự đánh tới người nó. Con dã trư lập tức rống lên một tiếng điên cuồng, chiếc sừng vừa thô vừa dài trên đỉnh đầu lập tức nhằm Túy Tửu đâm tới.

"Hây a!" Túy Tửu tay phải nắm lấy sừng dã trư, dùng sức nhấc bổng nó lên.

Con Độc giác dã trư nặng đến mấy trăm cân đã bị Túy Tửu nâng bổng lên tới bảy tám thước, hắn nhấc chân lên, chân phải giống như đại trảm đao hung hăng lên gối, chẳng khác nào lôi điện nện thẳng vào vị trí đại não của Độc giác dã trư.

"Ầm!" Một âm thanh rợn người vang lên, xương đầu vỡ vụn, Độc giác dã trư bị ném đập thực mạnh vào một gốc cây cổ thụ rồi nặng nề rơi xuống. Ngay cả mặt đất cũng phải rung lên. Chỉ thấy đầu của Độc giác dã trư đã vỡ vụn, não tương từ khe vỡ thấm ra, miệng không ngừng thổ máu tươi, tứ chi giãy dụa run rẩy, một lúc sau đã không còn động tĩnh gì nữa.

Chỉ dựa vào thực lực của một truyền thuyết, giết chết tam cấp ma thú đối với Túy Tửu mà nói cũng không có gì là khó. Huống chi là hắn chưa dùng đến tiên thuật.

Sau đó, con dao nhỏ trong tay Túy Tửu vô cùng thuần thục lột da Độc giác dã trư, cắt lấy bốn chân.

Chặt đại một ít nhành cây, Túy Tửu khẽ vung tay lên phát ra một ngọn lửa, làm qua loa một cái vỉ nướng đơn giản, hắn bắt đầu nướng chân dã trư.

Chuột Tinh chảy cả nước miếng, hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm mấy cái chân giò: "Chân giò lợn ăn là ngon nhất a, Túy Tửu, nhanh lên một chút, ngươi hãy dùng tiên thuật trực tiếp nướng cho mau chín có được không?"

"Tiên thuật dùng để nướng thịt?Tửu há hốc mồm trước suy nghĩ bá đạo của lão chuột này, nếu có một người tu tiên mà nghe thấy lời này của chuột tinh sẽ không chần chừ mà mắng nó té tát rồi." Tửu bĩu môi, đồng thời lấy một ít muối thô rắc lên miếng thịt, tay thì thong dong nước thịt, cứ cho con chuột này thèm chơi.

Nướng chín hai cái chân giò,Túy Tửu và Chuột Tinh mỗi tên một cái, đồng thời lại tiếp tục nướng thêm hai cái nữa.

"Oa, chân giò ngon." Chuột Tinh ở bên cạnh vừa hào hứng ăn, vừa nói chuyện với Túy Tửu, "Chân dã trư này đúng là ngon hơn so với chân lợn nhà a, đương nhiên còn phải kể đến công phu nướng thịt đầy nghệ thuật của ta nữa." Túy Tửu bật cười tự sướng.

Sau khi ăn hết chân giã chư, Túy Tửu cảm nhận một luồn yêu khí từ từ thẩm thấu vào kinh mạch. Hắn biết nếu mỗi ngày hắn đều ăn thịt yêu thú thế này thì thực lực của hắn sẽ tăng lên một bước tiến mới. Túy Tửu vừa ăn vừa vô cùng chờ mong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.