[Dịch]Cửu Biện Liên

Chương 156 : Chương 12.3: Âm mưu




Nhìn ánh mắt lạnh lẽo lại mơ hồ có hận ý của Lưu Hà, tôi nhất thời không biết phải trả lời thế nào, tôi hơi giãy, muốn tránh khỏi cánh tay đang bị cô ta nắm chặt.

Lưu Hà vẫn không buông tay, cũng không phải thật sự muốn nghe đáp án, lại hỏi: “Tối hôm qua, là Vu Dương ôm cô ra ngoài à?”

Tôi há mồm cứng lưỡi, dự cảm sắp có chuyện gì không tốt.

Ngay sau đó, tôi nghe cô ta “hừ” một tiếng, tay Lưu Hà dùng sức, tôi không kịp phản ứng đã bị đẩy mạnh ngã ra đất. Động tác của cô ta vừa nhanh vừa kín đáo, Vu Dương cũng cùng lúc đi ra nhưng cô ta vẫn điềm nhiên như không tránh qua một bên.

Tôi mơ hồ bị đẩy, chỉ theo bản năng hít một hơi, đau đến nhe răng trợn mắt.

Vu Dương không tiếng nào đi đến, định đưa tay kéo tôi lên nhưng đã bị Lưu Hà bước một bước dài sang đoạt trước.

“Sao cô vô dụng vậy hả, mới nói có hai câu cũng có thể ngã như thế.” Cô ta vừa nói vừa kéo tôi lên, cứ như chuyện nãy giờ không hề liên quan gì đến cô ta, giọng nói còn tỏ vẻ ân cần.

Vu Dương khẽ mỉm cười, cứ như hiểu hết mọi chuyện nhưng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lưu Hà.

Lưu Hà bị nhìn hơi chột dạ, đành phải hỏi anh: “Tôi phải đi đây, anh còn có chuyện gì không?”

“Có, tôi còn có việc muốn hỏi.” Vu Dương đi lên phía trước mấy bước, lặng lẽ chắn trước mặt tôi: “Tại sao Nữ Sửu lại muốn mở Ngôn Linh quán, hấp dẫn nhiều người đến đó, về điểm này, tôi nghĩ mãi cũng không rõ, cô biết vì sao không?”

“À, đúng rồi, ban nãy tôi quên nói.” Lưu Hà vỗ vỗ đầu mình “Đó là…”

“Cô định nói gì với Thanh Loan? Đến chuyện này mà cũng quên thì hẳn là cô định nói điều gì quan trọng lắm.” Vu Dương đột nhiên xen ngang lời cô ta.

“Là chuyện của đàn bà con gái thôi, một người đàn ông như anh sao lại hỏi nhiều vậy.” Tôi thật bội phục Lưu Hà, có thể nói ra lời này mà mặt không đỏ, tim không đập loạn “Đừng lạc đề nữa, nói chuyện chính đây. Nữ Sửu sống lại, nhất định là đã dùng một phương pháp giúp người chết sống lại vô cùng cổ xưa, nếu có cỏ Bất Hủ, thì bất kể chết bao lâu, chỉ cần thân thể vẫn chưa bị rữa nát, thi thể không bị biến dạng thì vẫn có tác dụng.”

Dừng một chút, cô ta sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu rồi mới nói tiếp: “Cách thức chính là dùng cỏ Bất Hủ và những loại thảo dược khác chế thành một loại nước thuốc, ngâm thi thể vào trong cho đến lúc thi thể mềm ra, sau đó chỉ cần dẫn hồn phách của người chết ra là có thể cho nhập hồn vào rồi. Chỉ là, nếu dùng phương pháp này cũng không thể xem là hoàn toàn sống lại, bởi vì con người sống cần phải hít thở, chính là dùng dương khí để duy trì sự vận hành của cơ thể, nếu như không tiếp xúc với người sống, khoảng hai ba ngày sau thân thể sẽ trở nên cứng trở lại, không thể hoạt động được nữa.”

“Ý của cô là, cô ta làm như vậy là để có thể tiếp xúc với hơi thở của người sống.” Vu Dương hiểu ra.

Lưu Hà gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa, cô ta tiếp xúc càng nhiều, thân thể sẽ càng linh hoạt, nhưng dù thế nào, người tu luyện nếu muốn khôi phục lại thực lực trước khi chết là không thể nào, có lại được một hai phần mười đã là không tệ rồi.”

“Còn ai biết phương pháp này nữa?” Vu Dương hỏi.

“Không ít người biết, điều này đã được lưu truyền trong giới dược sư từ lâu rồi.” Lưu Hà nhún nhún vai.

“Vậy, loại thuốc này, có thể do người đặc biệt nào làm ra được không?” Vu Dương vẫn ôm hi vọng có thể tìm ra chút manh mối.

Lưu Hà lắc đầu: “Người nào cũng có thể làm, ngoài cỏ Bất Hủ ra, những thứ khác đều không phải dược liệu quý hiếm gì, tập hợp đủ rồi thì chính tôi cũng có thể làm được. Phương pháp này không khó ở chỗ làm ra được chén thuốc mà là phải làm thế nào để đưa hồn phách từ Địa Phủ ra.”

“Điều này có gì khó?” Huyền Kỳ không biết từ lúc nào đã đứng trong sân.

“Cậu thấy không khó thì đi thử xem.” Lưu Hà không hề khách khí với cậu: “Cũng không cần phải đi Địa Phủ mang người nào ra cả, chỉ cần cậu chết một lần, nhìn thử xem hồn phách sau khi chết có thoát khỏi đó được không là biết ngay.”

“Năm ngoái Vu Dương có dẫn chúng tôi đi một lần, rất dễ dàng, đọc chú ngữ là cửa lập tức được mở ra.” Huyền Kỳ không phục.

Lưu Hà bật cười: “Bởi vì đó là tình huống đặc biệt, nếu không có Vu Dương ở bên cạnh, Diêm La Vương muốn ngăn miệng của anh ấy, nếu không, mấy người các người đã sớm bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi rồi.”

“Tại sao chứ?” Huyền Kỳ không hiểu.

“Tại sao ư?” Lưu Hà hứ một tiếng “Dùng não một chút đi, Ky Hồn tác là vật chuyên dụng của quỷ sai Địa Phủ, trúng hàn độc của nó, thi thể sẽ có đặc thù khá rõ ràng, các người, dù có thêm Thẩm Thiên Huy cũng chỉ là ba người bình thường, Diêm Vương không muốn cho cấp trên biết Ky Hồn tác từng bị mất, muốn diệt khẩu, hủy thi diệt tích, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng có Vu Dương thì khác, anh ấy chính là ân nhân của các người, không biết đã cứu các người không biết bao nhiêu lần, còn không biết lo mà đền đáp.”

Nói đến đây, Huyền Kỳ đột nhiên hăng hái: “Cô giáo Hồ, tôi vẫn thật tò mò, Vu Dương là cái gì vậy? Tại sao Diêm Vương cũng phải nể mặt của anh ấy? Nữ Sửu nói tổ tiên của anh ấy là người kề cận bên các vị Thần, phạm vào sai lầm còn bị Hậu Nghệ bắn chết, truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời không ai không biết, lẽ nào….”

“Câm miệng!” Vu Dương gầm nhẹ, Huyền Kỳ vốn đang nói hào hứng lập tức câm như hến.

Lưu Hà nhìn chúng tôi, đắc ý nói: “Vu Dương không muốn nói cho các người biết à? Ha ha, tôi đã chính mắt nhìn thấy chân thân của anh ấy, biết nguyên hình của anh ấy là gì.”

Huyền Kỳ lập tức tràn đầy mong đợi nhìn cô ta, nhưng lại không dám mở miệng.

Lưu Hà hé môi cười: “Aizzz, Vu Dương không muốn cho các người biết, tôi làm sao dám tùy tiện nói ra chứ? Không còn chuyện gì tôi đi trước, nhanh đi học đi, đừng đến trễ đó.”

Vừa dứt lời đã không còn thấy bóng dáng cô ta đâu.

Huyền Kỳ vô cùng mất mát, vẫn luôn quấn quýt lấy vấn đề kia cả tuần, mà trong tuần này, tâm tình Vu Dương lại vô cùng không tốt, Huyền Kỳ dù có bực bội cũng không dám vuốt râu hổ, chỉ là thường hay than thở, không làm gì thì cứ vùi đầu lên mạng tìm kiếm cái gì đó.

Không khí căng thẳng như thế kéo dài đến khi Thẩm Thiên Huy trở về mới biến mất.

“Nếu anh không trở về chắc tôi buồn chết mất.” Huyền Kỳ mang vẻ mặt khổ não lặng lẽ chỉ chỉ Vu Dương, khẽ nói: “Đi xem thử đi, không biết ai trêu chọc anh ta, ngày nào cũng ngồi phơi nắng, trời mưa dầm dề cũng không đổi chỗ.”

Thẩm Thiên Huy cười cười, chẳng buồn để ý: “Không phải anh ta vẫn thường như vậy à? Không sao đâu.”

Sau đó, anh ta đi đến trước mặt Vu Dương, nói: “Chuyện của tôi đã xong rồi. Sao hả, gần đây có chuyện gì à?”

Vu Dương như có như không thở dài, kể lại chuyện mà hôm đó Diệu Diệu và Lưu Hà đã nói cho anh ta nghe.

“Vậy à…” Nghe xong Thẩm Thiên Huy yên lặng một lúc “Xem ra, Đại Hình Quan này là ân nhân cứu mạng của Lang Vương, khó trách, Lang Vương không rõ lai lịch của hắn mà vẫn giữ hắn lại bên người. Bây giờ, lại thêm một đầu mối—đó là một dược sư, ít nhất là biết chế thuốc. Anh có nghĩ ra gì không, là ai vậy chứ?”

Vu Dương cau mày lắc đầu: “Tôi đã nghĩ hồi lâu nhưng không có đầu mối gì cả.”

Thẩm Thiên Huy cũng thở dài: “Những ngày qua, tôi cũng không quên được chuyện này, gần như là lúc nào cũng nghĩ đến nó. Tôi cảm thấy, mục đích người này làm vậy, cũng không hoàn toàn là mượn tay Nữ Sửu giết anh.”

“Ồ?” Vu dương nhướn mày.

“Cổ Thú Mão Tinh kia, anh còn nhớ không?” Thẩm Thiên Huy nói “Từ xưa đến nay, người luyện Cổ Thú vô cùng ít, có thể nói là gần như không có, làm thế nào có thể biết Cổ Thú mình luyện đã thành hay chưa? Thực chiến chính là phương pháp thử nghiệm tốt nhất.”

“Nữ Sửu là một người giúp đỡ.” Vu Dương hiểu ra “Hắn muốn biết thực lực của Cổ Thú, lại không muốn làm cho Cổ Thú bị thương, vì vậy mới giam nó lại, bắt Nữ Sửu đem nó theo, hắn biết, kẻ sốt ruột báo thù, nếu có thể tự mình ra tay, tuyệt sẽ không mượn lực người khác.”

“Đúng.” Thẩm Thiên Huy tiếp lờ “Hơn nữa, hắn còn để Quỷ Ẩn đi cùng, bởi vì bên chúng ta có anh, Lưu Hà và Tham Lang, chỉ với một Nữ Sửu vừa mới sống lại, thực lực không bằng một phần mười trước đây là không thể làm được gì. Nhưng nếu lần này mưu kế của hắn thành công, bất kể hai trong ba người các anh bị hại, muốn lấy được hoa sen và Di Thiên châu cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn, nhưng nếu không thành công, Nữ Sửu cũng sẽ nhất định dùng hết sức lực, hoặc nhiều hoặc ít khiến các anh chịu tổn hại, Cổ Thú đều sẽ khá được an toàn.”

“Đúng vậy.” Vu Dương tỏ vẻ đồng ý “Trước hết là giam tôi lại, để Quỷ Ẩn dẫn dụ Tham Lang và Lưu Hà đi, Nữ Sửu kết hợp với Mão Tinh, muốn đối phó với ba con người bình thường thật sự không tốn nhiều sức lực, sau khi lấy được Di Thiên châu còn kịp đi giúp Quỷ Ẩn. Như vậy, không chỉ Cổ Thú có cơ hội thực chiến, có được bảo vật cũng dễ như trở bàn tay, khá khen cho một kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim.”

“Thế nhưng, chúng ta có Diệu Diệu.” Huyền Kỳ ở bên cạnh nghe đến vui vẻ, bế Diệu Diệu giơ lên cao, vui vẻ nói.

Tôi gật gật đầu: “Còn có phù chú do Thẩm Thiên Huy phát minh ra nữa. Tôi nghĩ kĩ rồi, kế hoạch ban đầu, nhất định là chúng dẫn dụ chúng ta tới căn phòng kia, để Nữ Sửu ra tay giết chết, thế nhưng Diệu Diệu lại tiến vào, để ngừa việc cô ấy mở cái lồng thả Vu Dương ra, bọn chúng đành để Mão Tinh ra đánh trước, tính toán kĩ lưỡng nhưng lại không ngờ chúng tôi có thể đánh bại Mão Tinh, Nữ Sửu đành phải ra ứng chiến, để Diệu Diệu thừa được cơ hội.”

Thẩm Thiên Huy cười cười, sờ đầu Diệu Diệu: “Tôi nghĩ, Quỷ Ẩn đã quá mức kiêu ngạo, cho rằng có thể đối phó được cả Tham Lang và Lưu Hà, nhưng cô ta không biết, lần đó Tham Lang có thân thể mới, dùng còn chưa quen nne mới thua trong tay cô ta.”

“Tóm lại, chúng ta là một tổ đội đánh đâu thắng đó, không thể bị chiến bại.” Huyền Kỳ tổng kết một câu.

Thẩm Thiên Huy cười cười, bình tĩnh nói với Vu Dương: “Tôi nhớ Nữ Sửu đã từng nói, Cổ Thú vẫn còn thiếu sót, người nọ chắc chắn cũng đã biết, lần này trở về chắc chắn sẽ tăng cường tu luyện. Thực lực hiện nay của Mão Tinh cũng không hề kém, lần tới nó xuất hiện thật không biết nó sẽ đạt tới trình độ gì nữa. Hơn nữa, người nọ vẫn còn có thương tích trong người, nên bây giờ mới phải che che giấu giấu, chờ thương thế của kẻ đó tốt lên, thực lực đến mức nào chúng ta hoàn toàn không biết, e là…”

“Không có gì phải sợ.”Vu Dương lạnh nhạt xen ngang lời anh ta, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là thần tiên hạ phàm, hắn ta cũng phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.