Diệp Uy sững sỡ, đây chính là chuyện tốt, nên vui mừng cớ sao cần phải biết rõ căn nguyên của nó?
Diệp Uy không dám nói thẳng, ngẫm một chút rồi trả lời:
- Trước kia Bát đệ cũng không phải hoàn toàn là kẻ ngốc chỉ là có chút trì độn, hiện tại cũng đã lớn đột nhiên suy nghĩ thấu đáo, không còn ngu ngốc nữa cũng là chuyện bình thường.
- Không phải đơn giản như vây.
Diệp Hạo Nhiên lắc đầu nói:
- Nếu theo lời con nói, hắn thông suốt thì tối đa cũng chỉ là hiểu chút sự tình mà thôi, có thể ngươi không biết, hiện tại tính cách của hắn đã thay đổi rõ rệt... ai con cứ gặp nó thì khắc biết...
Diệp Uy gãi gãi đầu nói:
- Con nghe người ta nói, thiên tài với ngu ngốc thật ra cũng chỉ cách nhau một con đường, rất nhiều thiên tài đối với sinh hoạt thường ngày có thể hơi ngu ngốc. Con đoán chừng bát đệ chỉ trong một đêm từ ngu ngốc biến đổi thành thông minh chính là đại trí giả ngu.
Có người nói chuyện góp ý, Diệp Hạo Nhiên cũng cảm thấy có chút đạo lý, trong lòng cũng thả lỏng, cười nói:
- Cha vốn ngẫm xem có phải trước đây nó giả ngu hay không nhưng xem ra vẫn là con nói có đạo lý.
Diệp Uy cũng cười nói:
- Kỳ thật hài nhi cũng nghĩ đến khả năng giả ngu thế nhưng việc giả ngu đối với bát đệ thì không có chỗ tốt nào cho nên mới phủ quyết suy đoán đó.
Trong lòng Diệp Hạo Nhiên cũng nghĩ như vậy nên liền gật đầu:
- Vậy con đi đi, đi về rồi nói cho cha biết.
Diệp Uy gật gật đầu, rời khỏi thư phòng liền đi thằng đến ngoại viện tìm Diệp Không, thế nhưng hắn không ngờ rằng lúc này Diệp Không đang mắc bệnh. Xem qua bệnh tình Diệp Không một chút rồi Diệp Uy cũng không nhiều lời rời đi.
Diệp Không bị bệnh, tin tức này ở trong đại viện Diệp phủ cũng không có gây lên bao nhiêu sóng gió, cũng không người hỏi thăm, trong mắt của bọn họ, cho dù kẻ này không ngốc, cũng không có bao nhiêu sóng cồn cả.
Nhưng đối với Diệp Không mà nói, lần hao tổn hồn phách này cũng không có gì xấu cả, gia hỏa có gan làm loạn giống như hắn, không có công pháp cũng dám luyện thử, sau này có công pháp trong tay, sẽ luyện lại một lần là được, mà sau khi vượt qua một kiếp này, trên con đường tu luyện, hắn sẽ thêm cẩn thận.
Ba ngày sau, trong phòng Diệp Không.
- Mẫu thân, con khỏe rồi, không cần uống thuốc nữa đâu.
Diệp Không buồn nôn đẩy chén thuốc đắng chát ra bên cạnh.
- Không nhi, thuốc đắng dã tật mà, con vừa uống ba ngày đã tốt hơn rồi, lại kiên trì uống thuốc thêm ba ngày nữa, sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, lúc đó mẫu thân sẽ không ép con uống thuốc nữa, được không nào?
Trần Cửu mẫu ngồi bên cạnh khuyên nhủ.
Kỳ thật Diệp Không rất rõ ràng, bản thân mình là bị thương hồn phách, thân thể khỏe mạnh, không có bất kỳ dược liệu này có thể chữa được hồn phách, hiện tại đã khôi phục một chút, đó là bởi vì hồn phách của hắn tự động khôi phục, huống chi hắn chỉ là dùng sức quá độ mà thôi, cũng không phải là bị tổn thương về mặt sức khỏe hay thân thể.
Nhưng những chuyện này Diệp Không không thể nói rõ với lão nương của mình, cho nên uống đến mức không nuốt nổi rồi, hiện lão nương còn bưng tới, chỉ có bất đắc dĩ tiếp nhận.
- Hảo hảo, con uống không được sao? Ai nha, đúng là sợ nương rồi!
Nằm nghỉ ngơi trên giường ba ngày, Diệp Không cảm giác mình đỡ hơn nhiều, vừa muốn xuống giường, nghe thấy bên ngoài có tiếng của mẫu thân hắn nói chuyện, thanh âm càng ngày càng gần.
Diệp Không thầm nghĩ, hẳn là có người đến thăm mình? Mà Thương Nam đại lục này đúng là tàn khốc, một người vô dụng giống như mình, nằm ba ngày cũng không gặp một người tới hỏi thăm, hôm nay ai tới đây?
- Xẹt xẹt!
Âm thanh kéo cửa vang lên, một người trẻ tuổi khoảng hai mươi đúng ở ngoài cửa.
Người đến là Diệp Uy, hiện tại hắn đã hai mươi sáu tuổi, hiện tại đã khai phủ kiến nha*, lấy vợ sinh con, mang binh đánh giặc, trở thành cánh tay phải của Diệp Hạo Nhiên.
(*Đại khái là đã có thể làm việc độc lập)
Mà vị đại ca này đối với bát đệ như hắn cũng chưa nói là có chiếu cố tới, chỉ là làm người rất chính trực, gặp chuyện bất bình, cũng thường xuyên ra tay trợ giúp mẫu tử đáng thương của của hắn một chút, nhưng hắn quanh năm mang binh ra ngoài, sau khi kết hôn liền khai phủ kiến nha, dù giúp Diệp Không cũng chỉ là nhất thời, nhưng không thể giúp đỡ cả đời.
Có thể trong suy nghĩ của Diệp Không ngu ngốc, đối với vị đại ca này phi thường cảm kích, dù sao, đây là trong phủ đệ, chỉ có hắn là không chửi mình đần, cũng chỉ có hắn mới đúng ra nói giúp mình hai ba câu công đạo.
- Đại ca.
Diệp Không trông thấy Diệp Uy tiến đến, thậm chí có chút ít cảm động và vành mắt đỏ hồng.
- Đệ nằm đi, hai ngày nay ta đều ở nhà, hôm nay mới vừa nghe nói tới, tranh thủ thời gian tới thăm đệ một chút, lần trước nghe nói thần trí của đệ thanh tỉnh, cũng chưa kịp gặp mặt đệ.
Diệp Uy thả cái hộp quà trong tay xuống, bước nhanh đến bên cạnh giường và ngồi xuống.
Lúc ở địa cầu, Diệp Không cảm giác ý chí của mình đủ sắt đá, dù gặp chuyện cảm động, cũng không khóc, tới nơi này mới phát hiện, mình đúng là quá yếu ớt, người ở đây mới gọi là sắt đá, đối với kẻ yếu không có người nào thương cảm, chỉ biết bỏ đá xuống giếng.
Nhưng cũng may, còn có đại ca này đối xử tốt với hắn.
Hai người tùy tiện trò chuyện một hồi, Diệp Không nói muốn đi học chữ, Diệp Uy nói cho hắn biết, hắn học văn cũng tốt, nhưng học văn cũng dễ dàng, nếu như Diệp Không học tốt, tương lai cũng có thể mưu công danh.
Diệp Không cười cười, hắn muốn đi học tập cho biết chữ mà thôi, cũng không có định học văn để mưu cầu công danh gì đó.
Trò chuyện một hồi, Diệp Uy cũng biết đầu óc của Diệp Không đã thanh tỉnh, lại hỏi chút ít chuyện năm xưa, phát hiện Diệp Không nhớ rất rõ, cho nên hắn càng thêm yên tâm.
- Lần trước nghe phụ thân nói, đệ tập võ đã trễ, chuẩn bị khắc khổ học văn, cho nên ta đi mua chút ít giấy và bút mực văn phòng tứ bảo.
Diệp Uy cũng coi như là người có ý chí, ở Thương Nam đại lục, người nghèo ngay cả tiền mua trang giấy và văn chương cũng không mua nổi.
- Cảm ơn đại ca!
Diệp Không vội vàng cảm tạ.
- Không khách khí, huynh đệ trong nhà, ta đi về trước, Bát đệ an tâm tĩnh dưỡng, sau khi thân thể khôi phục thì đọc sách cho tốt, tương lai tất có ngày nổi danh.
Diệp Uy nói xong, gật đầu cười cười, sau đó được Trần Cửu mẫu tiễn ra cửa.
- Đại thiếu gia đúng là người tốt.
Trần Cửu mẫu tiễn Diệp Uy cất bước, trở lại gian phòng cảm thán một tiếng, để bao văn chương ở một bên, mở cái hộp điểm tâm ra, muốn cầm chút ít điểm tâm cho Diệp Không ăn, mới phát hiện, bên trong không có điểm tâm, trong đó có năm mươi lượng bạc.
- Đại thiếu gia đúng là người tốt.
Trần Cửu mẫu nhịn không được lại lặp một lần, sau đó nhìn Diệp Không nói ra.
- Sau này chờ con có tiền đồ, phải nhớ báo ân này.
- Biết rõ, mẫu thân, ngài nên thu bạc lại đi, tránh khỏi bị bọn Diệp Tài nhìn thấy mà sinh ra ý xấu.
Diệp Không cười trả lời, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, Diệp Uy về nhất định sẽ tiếp nhận địa vị gia chủ của Diệp Hạo Nhiên, hắn cần người vô dụng như mình báo ân sao?
Trần Cửu mẫu không có tư tưởng phức tạp như hắn, rất vui vẻ cầm bạc, nói một câu.
- Ta sẽ cất nó dùng để cưới vợ cho con, sau này sẽ dùng tới nó.
- Cho con xin, bản thân con mới mười hai tuổi thôi.
Diệp Không cười khổ nói.
Sau khi lão nương đi ra ngoài, Diệp Không nhàm chán dựa người xuống giường, trong nội tâm đang suy nghĩ về quyển sách trong đầu.
- Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư. Có thể đi vào trong đầu, nhất định không phải vật phàm, nhưng làm cách nào mở nó ra đây?