Diệp Không không hề nhúc nhích, cười cười nói:
- Triệu lão bản, chúng tôi là người của công ty bảo an Hán Chính, tôi thấy phương diện an toàn của quý điếm chưa được chú ý kỹ lưỡng, cho nên mới mang bảo vệ tới đây cho quý điếm.
Tiểu cô nương không hiểu được ẩn ý của Diệp Không nên lập tức từ chối:
- Cám ơn, bổn điếm chỉ là buôn bán nhỏ, nuôi không nổi bảo an các người, huống chi ở đây cũng không có chỗ cho mấy người đứng.
Thấy tiểu cô nương này không hiểu chuyện, Diệp Không lại nói:
- Lời này của Triệu lão bản không đúng rồi, mở tiệm buôn bán sẽ khó tránh khỏi có lưu manh tới quấy rối hoặc là đạo tặc mò đến thăm viếng hoặc là có người tới xem tướng mà không muốn trả tiền ... cho nên thuê bảo an tới để tránh bớt những lo lắng này, về phần chỗ đứng thì không cần cô phiền lòng, không có việc gì thì ... công ty bảo an chúng tôi sẽ không tới quấy rầy làm gì.
Trong lòng tiểu cô nương thầm buồn cười, lưu manh a lưu manh, các ngươi chính là lưu manh a, không có việc thì không tới làm phiền? Chẳng lẽ các ngươi không muốn thu tiền công hay sao?
Tiểu cô nương này không rõ chuyện không có nghĩa là người khác cũng không rõ. Lúc này, lại có một thanh niên trẻ tuổi bộ dáng rất phiêu dật, suất khí, trong tay cầm một cuốn sách cổ từ bên trong đi ra.
- Bọn họ tới là để thu phí bảo hộ!
Tên thanh niên suất khí đóng cuốn sách lại, để ra sau lưng bước tới bên cạnh tiểu cô nương, nói.
- Hả? Thực sự phải nộp phí bảo hộ sao?
Tiểu cô nương lúc này đã biết mấy người là Diệp Không là xã hội đen nên nàng bước lui lại sau một chút, khẽ gọi:
- Sư huynh ...
Ý tứ là để cho thanh niên suất khí này giải quyết.
Diệp Không thầm suy nghĩ xấu xa: sư huynh suất khí, sư muội thanh lệ, thanh mai trúc mã tình thâm ý trọng, tự nhiên chạy ra chọt chân vào chuyện của ta à?
Vậy thì giải quyết việc chung thôi, hắn nói rõ ràng dứt khoát:
- Vị bằng hữu kia nói đúng rồi, cũng có thể nói đây là phí bảo hộ, việc buôn bán trên con đường Hán Chính này đều do Hán Chính bang bảo hộ.
Ngược lại với sư muội của mình, vị thiếu niên được xưng là sư huynh kia cũng đã lăn lộn khá lâu trong xã hội lập tức hỏi lại:
- Không biết mỗi tháng cần giao bao nhiêu tiền, chúng ta chỉ là quán nhỏ, sinh ý lại không tốt ...
Thế nhưng vị sư muội kia lại cảm giác không hài lòng, vốn tưởng rằng sư huynh sẽ đại phát thần uy đuổi đám lưu manh du côn kia đi, không ngờ rằng sư huynh lại đi cò kè mặc cả với chúng.
- Sư huynh, làm sao phải sợ đám lưu manh vô lại này, sao lại cúi đầu trước xã hội đen? Chẳng lẽ là huynh sợ hắn?
Triệu cô nương nói.
Diệp Không cười cười lạnh lùng, thân thể khẽ chuyển động hỏi:
- Triệu lão bản, đây là quy củ của đường Hán Chính chúng ta, ngươi có thể đi hỏi thăm một chút xem cả con đường này có nhà nào không giao nộp phí bảo hộ? Vận khí của các ngươi quả là không tệ, vừa đúng lúc Diệp Không ta đi quản địa bàn, một tháng không nhiều lằm chỉ lấy 300 đồng, ở phía đường bên kia, tên Cường ngốc thu mới gọi là nhiều.
Kỳ thật hai sư huynh muội này là đệ tử của Long Hổ sơn đang đi ra ngoài lịch lãm. Đầu năm nay hòa thượng và đạo sĩ đều giàu đến chảy mỡ đặc biệt là những danh sơn đại tự, hương khói từ thiện không biết bao nhiêu mà kể cho nên căn bản không cần quan tâm đến chút tiền nhỏ.
Vị sư huynh kia đương nhiên không sợ lưu manh nhưng cũng biết mấy tên lưu manh này cũng không dễ đối phó, như vị sư muội kia tuổi trẻ khí thịnh ghét ác như cừu này nghĩ.
- Không được! Chúng ta không thể cúi đầu trước hành vi đáng ghê tởm của bọn chúng, ta muốn báo cảnh sát!
Tiểu cô nương cả giận nói.
Diệp Không cười hắc hắc:
- Báo cảnh sát, vậy ngươi đi báo đi, chúng ta đánh ngươi hay là cướp đồ của ngươi? Chúng ta chính là là người của công ty bảo an cơ mà, cảnh sát có thể đóng cửa được công ty sao?
Vừa nói Diệp Không và hai tên tiểu đệ cùng cười.
Tiểu cô nương tức giận đến mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thực sự bỏ đi ý niệm báo cảnh sát.
Lúc này Diệp Không lắc lắc cổ quay đầu lại phân phó:
- Đại ngốc, nhị ngốc, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hai người các ngươi đều đến nơi này cảm thụ sự hun đúc của "truyền thống", cùng mọi người trao đổi học hỏi văn hóa, có văn hóa mới có thể tìm được vợ tốt. Nhớ kỹ dù nắng hay mưa từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa hai người các ngươi phải ở lại đây. Còn nữa, nếu như có khách vào xem tướng số các ngươi phải hết sức khiêm tốn học hỏi, không được rời khách một tấc.
Những lời này mang theo ý uy hiếp rất rõ ràng, đến kẻ đần cũng có thể nghe ra được. Đây chính là mỗi ngày đều đến quấy rồi, có hai tên lưu manh kia ở đây vậy đừng nói là có khách hàng nào dám đến mà ngay cả người thu tiền điện nước cũng không dám vào.
Tuy tiểu cô nương không muốn cúi đầu thế nhưng cũng cảm giác được mấy tên lưu manh kia có rất nhiều thủ đoạn khó đối phó lại xoay qua nhìn về phía sư huynh khẽ thở dài nói:
- Không thể để cho người ta bình yên kiếm sống được sao?
Diệp Không biết rõ phí bảo hộ không còn là việc khó khăn nữa nên cao giọng nói:
- Mỹ nữ, nàng có hiểu hết nghĩa của hai từ "bình yên" không? Cái gọi là "bình yên" chính là cần người đi bảo vệ, "dọn dẹp" những việc ảnh hưởng đến bình yên, mà việc đó chính là công việc của bọn ta. Đã là công việc đương nhiên là phải có "lương" rồi. Các ngươi chỉ cần bỏ một món tiền nhỏ có thể mua được "bình yên", an ổn kiếm món tiền lớn. Vậy mà ngươi lại không muốn bỏ, thế có phải là không được tốt lắm không?
Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Hai sư huynh muội không tưởng tượng được nhìn Diệp Không, thầm nghĩ không hiểu đây có phải là cái miệng vừa mới thốt ra mấy lời lưu manh trước đó hay không? Tại sao một tên lưu manh lại có thể nói mấy lời văn hoa thế này được?
Mà hai tên tiểu đệ phía sau Diệp Không lại càng bội phục hắn đến sát đất.