[Dịch]Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 25 : Hoàng hậu 'vong'




Từ lúc hoàng thượng đến thăm hoàng hậu, hoàng hậu không đến Phong Lữ Cung mỗi ngày nữa. Hôm nay nàng đang ngồi trên nhuyễn tháp, một tay xoa xoa bụng đã có chút nhô lên, một tay cầm quyển sách lẩm bẩm đọc, nàng là đang phát triển trí tuệ cho cục cưng nhà mình từ trong bụng mẹ.

“Tiểu thư, hoàng hậu nương nương cho người sang mời người qua tẩm cung một chuyến” Tiểu Thanh đi vào bẩm báo.

“Ừ” Chuẩn bị một chút rồi sang Phượng Hoàng Cung thôi. Nàng buông sách, từ từ đứng dậy, để Tiểu Mãn dìu vào trong, Bích Dao cùng Tiểu Thanh cũng theo sau.

“Nương nương, mấy hôm nay hoàng hậu nương nương ốm nặng, nô tỳ lo sợ ảnh hưởng đến….” Bích Dao vừa chải tóc cho Khuynh Nhan vừa lo lắng nói, nhưng chưa hết câu người nào đó đã cắt ngang, nắm lấy tay Bích Dao cười nói:

“Đa tạ muội quan tâm, nhưng không sao đâu, hoàng hậu ốm ta phải sang thăm mới là đạo lí, huống hồ còn do hoàng hậu cho mời”

………………Phượng Hoàng Cung……………………

Lý Na gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hơi thở dồn dập, cố gắng mấp máy môi thều thào hỏi cung nữ Xảo nhi bên cạnh:

“Tĩnh phi đã đến chưa?”

Xảo nhi đôi mắt đỏ hoe, mí mắt có quầng thâm, rõ ràng biểu thị là rất lâu rồi chưa ngon giấc, nàng cất giọng nghẹn ngào nói:

“Nô tỳ đã cho người sang mời rồi thưa nương nương”

“Khụ khụ khụ…” Lý Na nhịn không được lại ho một trận, như là có thể ho ra cả phổi của mình vậy.

“Nghĩa mẫu, người uống chút nước nhé” Niệm Niệm nãy giờ vẫn ngồi im lặng bên giường nghĩa mẫu của bé, lo lắng lên tiếng.

“Niệm nhi ngoan” Lý Na lại thều thào nói, tay nắm chặt tay Niệm Niệm, sau đó lại nhịn không được, ho thêm một trận, trong lòng lại thầm oán tên hoàng đế nào đó, đóng giả có cần dùng thuốc thật như thế hay không, thật là mệt chết nàng rồi.

Lúc Khuynh Nhan tiến vào, nghe một trận ho khiến người nghe cũng đau cả phổi, không khí nồng nặc mùi thuốc, nàng khẽ cau mày, mới mấy ngày không gặp sao hoàng hậu lại thành ra thế này chứ?

“Muội muội thỉnh an tỷ tỷ, tỷ tỷ vạn phúc kim an” Khuynh Nhan khẽ nhún người hành lễ.

“Nhan tỷ tỷ” Niệm nhi thấy Khuynh Nhan liền gọi một tiếng. Khuynh Nhan nhìn bé cười dịu dàng, Xảo nhi cẩn thận hành lễ rồi mang theo Niệm Niệm ra ngoài.

Trong phòng còn lại hoàng hậu và Khuynh Nhan, hoàng hậu liền gọi một tiếng.

“Muội muội”

Khuynh Nhan đi đến bên giường, nắm chặt tay hoàng hậu, nhẹ giọng:

“Muội ở đây”

“Ta biết mình sắp không qua khỏi, khụ khụ, muội, khu khụ, có thể giúp ta chăm sóc Niệm nhi hay không?” Lại nhịn không được ho một trận, sau đó thở hổn hển.

“Tỷ tỷ đừng nói vậy, tỷ rồi sẽ khỏe thôi, an tâm dưỡng bệnh nhé, trong thời gian tỷ dưỡng bệnh, muội hứa sẽ chiếu cố Niệm nhi, nhưng tỷ phải mau khỏe lại đó” Khuynh Nhan cười cười, vỗ nhẹ bàn tay hoàng hậu khuyên bảo.

“Đa tạ muội”

Sau đó hoàng hậu mệt mỏi quá nên thiếp đi, Khuynh Nhan ra ngoài đại sảnh cung Phượng Hoàng liền nói với Xảo nhi nàng muốn gặp thái y khám bệnh cho hoàng hậu.

“Bẩm nương nương, vi thần thật sự không chẩn đoán ra bệnh trạng của hoàng hậu nương nương, người không phải thương hàn cũng chẳng phải ôn dịch, chỉ là ho nhiều và mạch càng ngày càng yếu đi, hiện tại thứ vi thần cũng đã hết cách” Trịnh thái y cung kính bẩm báo.

Khuynh Nhan rơi vào trầm tư, là ho lao sao? Nàng nhíu mày, rất lâu mới nói:

“Đa tạ thái y đã cho bổn cung biết, mong thái y hết sức chữa trị cho tỷ tỷ”

“Hạ quan đã biết”

“Được rồi, ngươi có thể lui”

“Vi thần cáo lui”

Buổi tối hôm đó, Hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đau lòng truy phong Bình An hoàng hậu, hạ tang ở chân núi Hạ Long- nơi an táng của hoàng tộc, cả nước để tang ba ngày, trong ba ngày này không cho phép tổ chức cưới hỏi, yến tiệc, ca múa, vui chơi.

Khuynh Nhan ngồi trên nhuyễn tháp, xoa xoa bụng, lại thở dài.

“Tiểu thư, Minh Nguyệtt công chúa vẫn không dùng bữa” Tiểu Thanh nhỏ giọng thông báo.

“Ừ” Khuynh Nhan đáp một tiếng, đứng dậy đỡ lấy cái khay đựng chén cháo mà Tiểu Thanh đang cầm, sau đó một đường đi về hướng viện của Niệm Niệm, bé con này cũng thật kiên cường, suốt ba ngày nay nó không ăn gì rồi. Hôm đầu tiên nàng dỗ nó ăn, nó nhìn nàng một lúc lại cắn môi, rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào nói với nàng ‘Muội muốn yên tĩnh một mình”

Khuynh Nhan đến trước cửa phòng bé, đưa tay gõ cửa, một lần, hai lần, không nghe bé lên tiếng liền nói:

“Niệm nhi, muội không mở cửa, ta tự vào nhé”

“….”

Bên trong không nghe tiếng trả lời, nàng đẩy cửa bước vào, Niệm Niệm đang ngồi xổm xuống đất, lưng tựa vào giường, hai tay ôm gối, khóc thút thít. Nàng tiến đến bên bé, bỏ khay cháo xuống đất, cũng ngồi xổm xuống, ôm bé vào lòng, tay nhẹ vỗ vỗ lưng bé. Bé con mới bắt đầu còn thút thít, sau đó òa khóc như mưa, tiếng khóc làm người ta thấy thật chua xót.

Sau khi đã khóc một trận, bé ngước đôi mắt vẫn còn long lanh nước, mờ mịt hỏi:

“Nhan tỷ tỷ, có phải nghĩa mẫu không cần Niệm nhi nữa rồi không?”

“Không, nghĩa mẫu của muội rất yêu thương muội”

“Vậy tại sao nghĩa mẫu lại rời bỏ Niệm nhi?”

“Niệm nhi ngoan, nghĩa mẫu không phải rời bỏ muội, tuy hiện giờ muội không nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn dõi theo muội, xem Niệm nhi sống có tốt hay không, có vui vẻ hay không.”

“Thật sao? Nghĩa mẫu vẫn luôn ở bên cạnh muội sao?”

“Phải, trước khi đi xa, nghĩa mẫu muội đã nói với tỷ, nhờ tỷ chăm sóc muội cho đến khi nàng ấy trở về”

Bé ngẩng đầu nhìn vào mắt Khuynh Nhan, cứ như để kiểm tra độ chân thật trong lời nói. Sau đó cụp mắt, không nói gì thêm nữa.

“Niệm nhi bây giờ muội ngoan, dùng một chút cháo nhé” Vừa noí nàng vừa múc một thìa cháo đưa đến miệng bé. Bé con nhìn nhìn thìa cháo rồi nhìn Khuynh Nhan, sau đó ngoan ngoãn há miệng, cứ thế ăn hếtmột chén cháo.

Cuối cùng vì khóc mệt quá, bé thiếp đi trong lòng Khuynh Nhan, cũng chẳng thể gọi người vào đỡ bé lên giường vì lo bé sẽ thức giấc nên nàng dứt khoát ngồi tại chỗ, chờ bé ngủ sâu thêm một chút mới dời lên giường.

‘Kẽo kẹt’

Cửa phòng đột nhiên mở ra, người bước vào mặc triều phục, trên tay mang theo hòm thuốc, điệu bộ như thái y. Nàng có truyền thái y vào sao? Khuynh Nhan lấy làm ngạc nhiên không thôi. Người mới vào nhìn Khuynh Nhan, rồi nhìn đứa bé trong ngực nàng, có chút kinh ngạc, đứa bé này có chút giống với khuôn mặt này của mình.

“Thiên Môn chủ?” Khuynh Nhan nhíu mày nghi hoặc

Hàn Khanh bước đến, điểm huyệt ngủ của bé, sau đó khoanh tay nhìn Khuynh Nhan. Lại nghe nàng nói:

“Giúp ta mang Niệm nhi lên giường đi”

Hắn vẫn một bộ dạng lạnh nhạt, mặt không đổi sắc, nhưng vẫn dời bước đến, ôm lấy Niệm Niệm đặt lên giường, Khuynh Nhan cẩn thận dém góc chăn cho bé, sau đó nói:

“Cảm ơn” Nàng thật mỏi muốn chết rồi, vừa mỏi, vừa lo nếu động bé sẽ trở mình lại trúng bụng thì nguy, nên gồng mình lại cam chịu.

“Where are you from?” Hắn đột nhiên nói.

Nàng trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó bình tĩnh trả lời:

“I’m Vietnamese”

Hắn nhìn nàng cười như không cười, cũng không nói gì thêm, cứ như vậy nhìn nàng, nàng nhịn không được hỏi:

“Huynh cũng xuyên qua sao?”

Hàn Khanh gật đầu một cái xem như trả lời. Sau đó y lại nói:

“Ta chỉ hiếu kỳ muốn đến xác nhận thôi, tạm biệt” Nói xong bước ra khỏi cửa sau đó tung người rời đi.

Khuynh Nhan vẫn còn đang nhìn theo bóng người bay đi, thầm ghen tỵ, cùng là xuyên không sao người tài kẻ dốt thế này thì một bàn tay mạnh khỏe cầm khăn bịt miệng nàng lại, Khuynh Nhan bỗng chốc ngất xỉu, trước khi ngất xỉu nàng thầm mắng: con mẹ nó, cái khăn thật là thúi, bắt cóc không có tí đạo đức nghề nghiệp nào cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.